Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 6: Lời Đồn Đại (1)




Chiếc đồng hồ đeo tay trong tay Thương Kiến Diệu với phần dây đeo màu bạc đã có nhiều vết nứt, loang lổ màu gỉ sét. Trên mặt đồng hồ màu xanh biếc hệt như đá quý, kim giây lúc chạy lúc không, mảnh vỡ thủy tinh vương khắp nơi.

"Bao nhiêu điểm cống hiến?" Thương Kiến Diệu điềm tĩnh hỏi.

Trần Hiền Vũ ngừng một lúc mới đáp: "Sáu mươi nghìn."

Thương Kiến Diệu tức khắc đặt chiếc đồng hồ đeo tay kia xuống, hệt như nó cực kỳ bỏng tay vậy.

Với tiền lương một nghìn tám trăm điểm của nhân viên cấp D1, phải tích cóp chừng ba năm không ăn không uống mới đủ.

Trần Hiền Vũ cũng không hy vọng xa vời là Thương Kiến Diệu sẽ mua, ông ta chỉ đùa với chàng trai trẻ tuổi này chút thôi. Ông ta lập tức chỉ vào đống lon kim loại tròn đặt ở chính giữa, hỏi: "Có mua cái này không? Hàng tốt, đồ quân dụng đấy!"

Thương Kiến Diệu cầm một cái lên xem, thấy lớp màng nhựa bọc ngoài đã rách tơi tả, chữ viết bên trên trở nên rất nhòe, mang máng nhận ra mấy từ "Thịt bò kho tàu" với "500g".

"Thế nào, có phải nặng tay lắm không? Điều này chứng tỏ nó đủ trọng lượng rồi!" Trần Hiền Vũ nói mà miệng phun đầy mưa xuân: "Để ông già này nói cho cậu nghe, đồ quân dụng này ăn ngon cực kỳ, là mỹ vị mà cả đời tôi không thể nào quên được, còn ngon hơn mấy cái đồ hộp ngâm nước bên "Cứu Thế Quân" nhiều!

Nếu không phải lần này thằng con ông bạn chiến hữu của tôi đào được hẳn một thùng, có lẽ cậu chẳng bao giờ có cơ hội được ăn đâu. Giá nó ấy hử, 60 điểm cống hiến, rẻ quá còn gì nhỉ? Cậu đi "Chợ cung ứng" mua một cân thịt lợn đã mất 50 điểm rồi, nhưng lại không có gia vị, không ai làm giúp cậu, mà có khi còn chẳng mua được! Còn nữa, khụ, ăn xong thứ này, cậu còn có thể mang vỏ lon giao cho "Bộ phận Quản lý Vật tư" đổi mấy điểm cống hiến, chẳng phải quá lời rồi hay sao?"

Thương Kiến Diệu nhìn ông ta, chờ ông nói xong, hắn đột nhiên hỏi:

"Hết hạn sử dụng bao lâu rồi?"

"Hạn sử dụng, làm sao tôi biết được? Tôi có biết cách chuyển đổi năm của thế giới cũ đâu." Ông Trần trợn tròn mắt: "Dù sao Tân Lịch cũng mới được 46 năm, vẫn ăn được, vẫn ăn được."

Dứt lời, trên khuôn mặt ông ta hiện ra vẻ hồi tưởng:

"Lúc trước khi tôi còn ở "Bộ phận An toàn", có lần ra ngoài làm nhiệm vụ, bị mất đồ tiếp viện, suýt nữa thì chết đói. May là tôi tìm được một kho hàng quân dụng, phát hiện ra loại đồ hộp này. Lúc đó, chúng nó đã hết hạn sử dụng không biết bao nhiêu năm, tôi ăn mà có bị làm sao đâu? Mùi vị ngon cực kỳ."

Thương Kiến Diệu cầm trong tay, không trả lời cũng không để xuống.

Vài giây sau, hắn mới hỏi: "Nó có biết ca hát không?"

"Hử?" Trần Hiền Vũ sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta nghi ngờ tai của mình có vấn đề.

Lúc này Long Duyệt Hồng xách hai cặp lồng bằng nhựa màu vàng chạy vào từ bên ngoài Trung tâm Hoạt động, thì nhìn thấy Thương Kiến Diệu. Anh ta lập tức cười tươi gọi:

"Chờ lát nữa cùng ăn cơm nhé!"

"Cậu mời tôi chứ?" Thương Kiến Diệu đặt lon đồ xuống, đứng lên.

Long Duyệt Hồng lắc đầu không chút nghĩ ngợi, nói: "Không biết. Chẳng phải cậu còn có không ít trợ cấp hay sao?"

Tuy cha mẹ Thương Kiến Diệu không để lại di sản gì, nhưng công ty có cấp trợ cấp nhất định. Chờ khi hắn lên đại học thì thêm một nghìn hai trăm điểm trợ cấp - phần mà mỗi một sinh viên đều được nhận.

Điều này khiến Thương Kiến Diệu tạm duy trì được ấm no.

Mà thời hạn hết trợ cấp là khi sinh viên được phân việc làm, một tháng sau khi chính thức đi làm.

Trên mặt Thương Kiến Diệu không hề hiện lên vẻ xấu hổ khi bị từ chối, hắn cười nói: "Có chuyện vui chẳng phải là nên chia sẻ cho bạn bè hay sao?"

"Cậu muốn nói mời cơm là cách chia sẻ hay nhất hử?" Hai tháng nay Long Duyệt Hồng đã càng ngày càng quen với tư duy nhảy vọt này của Thương Kiến Diệu.

Trần Hiền Vũ nghe hai người nói chuyện, bèn cười hơ hớ nói xen vào:

"Đúng vậy đó, Tiểu Duyệt, hồi chiều cậu còn uể oải như thế, mà tới tối đã vui vẻ thế này, chắc chắn là gặp được chuyện tốt gì rồi."

"Đừng có gọi nhũ danh của tôi..." Long Duyệt Hồng lầu bầu một câu, sau đó tươi cười nói: "Mẹ tôi bảo không cần chờ lần thống nhất hôn phối năm sau, bà với cha tôi có mấy đồng nghiệp mà con gái không thi lên đại học, vừa mới đi làm. Bà đang định giới thiệu cho chúng tôi làm quen, xem có thể tiến lên mối quan hệ yêu đương hay không."

Nhân viên trong công ty chỉ có một cơ hội thi đại học, nếu trượt thì sẽ được phân công việc làm (Chờ khi đi làm, nếu thể hiện xuất sắc, sẽ được một suất đề cử lên đại học). Mà lúc này đây, bọn họ mới được mười tám tuổi, chưa tới độ tuổi cưỡng chế tham gia thống nhất hôn phối.

Thanh niên ở độ tuổi này đều thích tự do yêu đương, dù sao tốt hơn nhiều so với bị phân cho người vợ người chồng ngẫu nhiên, không chỉ đơn thuần dựa vào vận may, mà còn có tình cảm làm nền tảng.

Đương nhiên số người có thể thật sự tự do yêu đương là không nhiều, bởi vì khi bắt đầu làm việc, cứ 7 giờ 30 sáng là đi làm, 6 giờ tối mới tan ca, làm cố định một công việc, trong đó chỉ có một giờ nghỉ trưa cộng thời gian ăn trưa. Mà tới 9 giờ tối, Trung tâm Hoạt động đóng cửa, đèn đường tắt, mọi người không thể không trở về nhà chuẩn bị đi nghỉ, cho nên cơ hội để đám người trẻ tuổi tiếp xúc được người khác phái phù hợp với mình là rất ít, thời gian gặp gỡ cũng có hạn.

So sánh ra thì cho dù là trường học bình thường hay là trong đại học, chuyện yêu đương tự do xuất hiện nhiều hơn hẳn.

Long Duyệt Hồng nói xong, đột nhiên có chút buồn bã: "Không biết bọn họ có thích tôi không nữa, cải tạo gen rồi mà mới được có 1 mét 75, dáng vẻ bình thường, thành tích không được coi là quá tốt, chẳng được bộ phận nào tiếp nhận cả..."

"Hình như bên kia có chuyện gì đó..." Thương Kiến Diệu cắt ngang lời lảm nhảm của Long Duyệt Hồng, chỉ vào một chiếc bàn cũ cách đó chừng vài mét.

Ở chỗ đó tụ tập không ít nhân viên, dường như đang thảo luận chuyện gì đó.

Long Duyệt Hồng tò mò, bèn theo Thương Kiến Diệu đi sang bên kia.

Anh ta nhìn lướt một lượt, thấy người quen, tức thì lên tiếng hỏi: "Dì Nhậm, các dì đang nói gì thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.