Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 15: Muốn nói lại thôi




Có chung đề tài với vợ chồng Lý Thù Minh đại khái chỉ có mình Khương Hành, khi bọn họ ăn mì, chỉ có hắn ngồi tiếp chuyện.

Ăn xong, Lý Thù Minh chủ động cầm bát đũa mang vào phòng bếp, Lý Quân rửa sạch bát đũa của bọn họ rồi mới bỏ vào tủ bát.

Đám người Lương Chỉ Duyên đều tụ tập cả ở phòng khách, một chiếc ti vi không có âm thanh ở sau lưng, Hoàng Tâm Nhuế, Hà Uyển Tinh, Lâm Lập Thư ba người ngồi chung trên một cái ghế sô pha, Lương Chỉ Duyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn lại một cái ghế sô pha khác, để lại cho Khương Hành và vợ chồng Lý Thù Minh.

Lý Thù Minh cười nói: "Đây là chuẩn bị mở tiệc trà sao?"

Hoàng Tâm Nhuế luôn luôn có mục đích rõ ràng, mắt thấy chiêu số ở chỗ Khương Hành đi không thông, chắc chắn không thể buông ta Lý đạo diễn này, thừa dịp vợ chồng Lý Thù Minh đang dùng bữa, cô về phòng trang điểm lại lần nữa.

Cô ôm cái gối giả bộ đáng yêu, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thù Minh: "Lý đạo diễn, ngồi xuống nói chuyện chút đi."

Trên bàn trà bày một đống đồ ăn vặt mà Hoàng Tâm Nhuế mang tới lúc sáng.

Ba người Lương Chỉ Duyên cũng mong đợi Lý Thù Mình có thể tán gẫu cùng bọn họ một chút, Lý Thù Minh cũng biết tránh không khỏi, liền cùng Hạ An Mẫn ngồi xuống, Khương Hành ngồi vào cái ghế đơn, kéo ra chút khoảng cách với bọn họ, hắn không muốn bị hỏi, tâm linh canh gà không thích hợp với hắn.

Lý Quân là người cuối cùng từ trong bếp đi ra, anh không tới khu vực sô pha xem náo nhiệt, mà là ngồi vào ghế ở quầy tiếp tân, quay đầu nhìn chằm chằm vào khung ảnh và những con búp bê trang trí mà tổ tiết mục bày trên giá. Anh lấy ra một chồng bưu thiếp, xem trong chốc lát lại đem bưu thiếp trả lại, những người khác đều đang nghiêm túc nghe Lý đạo diễn phát biểu về "tu dưỡng bản thân của đạo diễn". Lý Quân không có hứng thú, nhẹ nhàng kéo ghế đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng tràn ngập khắp đồng ruộng bên ngoài, có một loại mọi âm thanh đều yên tĩnh, thoải mái nhàn nhã.

Kỳ thực khách sạn cách đồng ruộng khá xa, ở giữa là một con đường lớn và một vài nhà ở cây cối, nhưng chỗ bọn họ địa thế cao một chút, nhìn từ xa, còn có thể thấy bù nhìn được dựng thẳng trên đồng ruộng, cực kỳ giống người lính đang nghiêm trang đứng gác, đang tập trung tinh thần bảo vệ quê hương của bọn họ.

Tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp trong nhà, chúng nó nên làm cái gì thì làm cái đó.

Lý Quân bỗng nhiên có chút hâm mộ đám côn trùng này, không phải lo lắng người bên người ngày nào đó đột nhiên sẽ quên mất ngươi.

Khương Hành gặp tai nạn ở phim trường, anh biết được vẫn là xem trên tin tức, lúc ấy thiếu chút nữa cảm thấy trời đất đều sụp xuống, vẫn luôn lo lắng, tận đến khi nhìn thấy người vẫn bình yên vô sự, sinh long hoạt hổ anh mới bình tâm lại, sau đó nghênh đón anh là một cái tin dữ còn lớn hơn, Khương Hành đã hoàn toàn quên mất anh.

Kỳ thực Lý Quân có thể đi tìm trợ lý sinh hoạt cũ của Khương Hành tới làm chứng, nhưng không tới lúc tất yếu anh cũng không muốn đi con đường này. Khương Hành quên anh chắc chắn là có nguyên nhân. Thôi, tạm thời không nghĩ tới điều này nữa, hiện tại Khương Hành cũng rất thú vị, Lý Quân lại một lần nữa tự nói với bản thân không nên gấp gáp.

Lý Thù Minh kể cho bọn họ nghe một câu chuyện thú vị xảy ra giữa anh và một diễn viên, người ngồi xung quanh nghe hắn nói đều nở nụ cười, nhìn ra được Lý Thù Minh là một người đàn ông hài hước, hắn xuất hiện khiến mọi người tạm thời quên đi phiền não làm việc ban ngày, Lý Quân bận rộn một ngày, có chút mệt, không có tâm tình phụ họa, cũng không muốn dung nhập, quay đầu lại đem tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, tiếp tục phát ngốc.

Anh nhớ có một lần anh và Khương Hành dùng xong cơm chiều, hai người cùng nhau xem một bộ phim ám chỉ nạ phân biệt đối xử với người Mỹ gốc phi, sau đó nằm ở trong sân uống nước dưa hấu, tắm ánh trăng.

Bộ phim này từ nhân vật, kịch bản cho tới diễn viên đều có thể nói là hoàn mỹ, cùng năm còn đạt được nhiều giải thưởng liên hoan phim quốc tế, cơ hồ không có gì để bắt bẻ, nhưng cái mà bọn họ thảo luận lại là một vấn đề khác.

Thảo luận xem ba nhân vật đạo diễn, biên kịch và diễn viên cái nào là quan trọng hơn.

Đạo diễn cần phải có năng lực kiểm soát toàn bộ tình hình chung, biên kịch cần phải sáng tác kịch bản, diễn viên cần phải đem nhân vật trong kịch bản hoàn mỹ thể hiện ra, nếu ba nhân vật đều hoàn mỹ đạt tới nhất trí, như vậy một bộ phim liền thành.

Nhưng hiện tại việc làm phim không đơn giản như trong tưởng tượng, nếu đạo diễn không thể xử lý, như vậy biên kịch sẽ phải tiếp thu nhiều mặt kiến nghị, nhà sản xuất này nói như vậy không được, nhà đầu tư kia nói như vậy không thể, thậm chí cả bên tuyên truyền cũng lẫn vào một chân, khiến người phi thường khó xử, cho nên một bộ phim hay cần có một đạo diễn có thể nắm bắt tổng thể.

Lý Quân biết Khương Hành muốn trở thành đạo diễn phía trong hậu trường, đây là phương hướng mà rất nhiều diễn viên đi đến địa vị nhất định đều sẽ hướng tới, Khương Hành cũng không ngoại lệ, bằng không hắn cũng sẽ không cùng Lý Quân thảo luận vấn đề này.

Lý Quân xuất thân chính quy, Khương Hành lại không phải, hắn là năm 17 tuổi bắt đầu tham gia đóng phim, có tài năng diễn xuất tuyệt vời, luôn biết suy nghĩ, sau đó lại khắc khổ dụng công, nỗ lực đề cao tố chất bản thân, kỹ thuật diễn tự nhiên càng thêm tinh tế.

Sau khi đề tài kết thúc, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Nếu anh làm đạo diễn, vậy em sẽ là nam chính số 1 trong bộ phim đầu tiên của anh."

Khương Hành dính vào trên người anh nói: "Tuyệt đối là nam chính số 1, anh cũng chỉ đáng xách giày cho nam chính số 1."

Lý Quân đẩy đẩy đầu của hắn ra, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, có chút ngứa, anh rụt rụt cổ hỏi: "Vậy ai là nam số 2"

Khương Hành chỉ chỉ vào mình: "Đạo diễn, biên kịch, nam 2."

Lý Quân nở nụ cười, nghe thấy hắn nói như vậy, hình như vấn đề đạo diễn biên kịch diễn viên cái nào càng quan trọng hơn đã được giải quyết, ba hợp một là được.

Khương Hành bị nụ cười của anh hấp dẫn, nhẹ kéo qua mặt Lý Quân, nhẹ nhàng cắn một cái, đôi môi vừa ăn qua dưa hấu ướp lạnh, lạnh lạnh mát mát, là loại kem duy nhất có thể làm nhiệt độ cơ thể người ta tăng lên trong đêm hè.

Khi Lý Quân lấy lại tinh thần gương mặt anh hơi hơi nóng lên, Khương Hành không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh anh, ánh sáng ở chỗ anh tương đối tối, hẳn là không nhìn thấy mặt mình đỏ lên nhỉ.

Khương Hành không biết Lý Quân ngẩn người làm gì, cũng không biết vì sao anh không gia nhập đám kia người, cảm giác anh có chút không hợp với quần thể, đương nhiên, ngay cả hắn cũng như vậy, không ngờ hai người lại có chút giống nhau về điểm này.

Khương Hành làm ông chủ, nỗ lực phóng thích sự quan tâm: "Đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Lý Quân gật đầu, thuận tay đem cửa sổ đóng lại: "Được."

Những người khác cũng tán gẫu tương đối, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn đã không còn ở đại sảnh, đã sớm rút đi.

Từng bóng đèn một ở đại sảnh bị tắt đi, chỉ để lại bóng đèn hành lang tương đối mờ ảo.

Lý Quân và Khương Hành trước sau đi về hướng phòng của mình, khi đứng ở cửa, Lý Quân muốn nói lại thôi nhìn Khương Hành, thở dài sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.

Khương Hành: "......" Cậu ta vừa rồi hình như có chuyện muốn nói với mình thì phải? Có muốn nói gì cậu liền nói đi? Rốt cuộc là cái gì? Là muốn nghẹn chết tôi sao?

Vì ánh mắt và dáng vẻ của Lý Quân, Khương Hành ở trên giường lăn lộn như bánh nướng áp chảo tới tận hai tiếng đồng hồ mới đi vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ còn đang nghĩ, rốt cuộc Lý Quân muốn nói gì với hắn?

Còn Lý Quân, anh muốn nói rất nhiều, nhưng lúc ấy đúng là không có gì muốn nói, anh chỉ cố ý làm ra vẻ muốn nói lại thôi mà thôi.

Khương Hành có một tật xấu, không nghe hết đầu đuôi câu chuyện liền không ngủ yên, đây cũng là điều Lý Quân nhớ tới trước khi vào phòng.

Có một lần, anh kể cho Khương Hành nghe chuyện xưa mà bà ngoại đã từng kể cho anh, nhưng mà, kể đến một nửa lại quên mất kết cục của câu chuyện kinh dị, vì thế Khương Hành cả một đêm liền không ngủ được, còn đem anh đang ngủ say đánh thức dậy, nhất định phải bắt anh nhớ ra kết cục chuyện xưa, vào ngày hôm sau Lý Quân không thể không gọi điện thoại cho cậu hỏi kết cục của chuyện xưa, buổi tối ngày hôm sau Khương Hành mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.

Khương Hành xem tiểu thuyết nhất định phải xem kết thúc trước, nếu chưa có kết thúc, vì có khả năng tác giả sẽ bỏ dở câu truyện, hắn sợ cả đời đều sẽ nhớ rõ cậu chuyện kia, nằm mơ cũng có thể mơ thấy cốt truyện bị cắt rớt phía sau.

Nghĩ tới Khương Hành ở phòng bên cạnh rối rắm nửa ngày, Lý Quân ngủ cũng có thể cười.

Hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên từ phía đong, không bị mấy đen che khuất, nhìn ra là một ngày nắng đẹp.

Thời tiết ở miền nam giống như lật sách, một khắc trước còn ánh nắng khắp nơi, tươi đẹp vạn phần, ngay sau đó liền có thể mây đen dày đặc, mưa to hạ xuống bất ngờ, khiến người khó lòng phòng bị, là người ở miền nam, trong túi tùy thời đều chuẩn bị một cái ô, đại khái là một trong những điểm đặc trưng của miền nam.

Lý Quân quen dậy sớm, ngày thường ở nhà sẽ tập thể dục khoảng nửa tiếng đến một tiếng, sau đó bắt đầu làm bữa sáng đơn giản, có việc thì ra ngoài làm việc, không có việc thì ở nhà xem phim, hoặc là nghiền ngẫm nhân vật một chút, bảo trì trạng thái tốt nhất của một diễn viên. Nếu Khương Hành có ở nhà, như vậy hai người bọn họ sẽ cùng nhau tập thể dục, sau đó cùng nhau làm bữa sáng, có đôi khi Khương Hành nổi lên hứng thú, hắn sẽ ăn anh trước, sau đó mới đi lấp đầy bụng, tóm lại, tiết đấu rất dễ dàng bị đảo lộn, nhưng anh cũng thích cuộc sống như vậy, được người yêu như vậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Mà nay, hạnh phúc vào nửa tháng trước đột nhiên biến mất, dư lại cũng chỉ còn mê mang và khó hiểu thôi, đương nhiên, anh vẫn không thể bỏ mặc Khương Hành được, trong chương trình không thích hợp tập thể dục, Lý Quân sắn tay áo lên vào phòng bếp.

Vừa vào phòng bếp liền phát hiện có người đang mở tủ lạnh, không biết đang tìm cái gì, xem ra hôm nay có người còn dậy sớm hơn anh, là Hạ An Mẫn vợ của Lý Thù Minh.

Lý Quân tìm được cách xưng hô thích hợp: "Chị Hạ, chào buổi sáng."

Hạ An Mẫn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cậu dậy sớm thế, lúc này mới 6 giờ rưỡi."

Lý Quân nói: "Thói quen ạ."

Hạ An Mẫn nói: "Thói quen của cậu rất tốt, mấy người trẻ tuổi mà tôi biết bọn họ hoàn toàn không dậy nổi, có lẽ lúc này họ vừa mới ngủ không được bao lâu."

Lý Quân cười nói: "Có lẽ em là khác người." Chỉ có thể tự mình trêu chọc một chút, rõ ràng đây mới là tiết tấu sinh hoạt lành mạnh, anh lại dời đi đề tài: "Chị Hạ, chị vừa tìm gì thế?"

Hạ An Mẫn nói: "Nghĩ xem bữa sáng ăn gì, sáng hôm qua các cậu giải quyết như thế nào vậy?"

Lý Quân nói thầm trong lòng Hạ An Mẫn thích ứng hoàn cảnh nơi này còn rất nhanh: "Ngày hôm qua em đi vào thôn mua đồ ăn sáng, chủng loại khá phong phú."

Hạ An Mẫn: "Vậy à, vậy thì sáng này để chị chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đi, cũng không biết có đầy đủ dụng cụ không."

Lý Quân: "Chị muốn dụng cụ gì?"

Hạ An Mẫn: "Lồng hấp là được, chị muốn hấp bánh bao."

Lý Quân: "Có lồng hấp, ở trong tủ bát, nguyên liệu thì phải ra ngoài mua, phần lớn nguyên liệu trong tủ lạnh ngày hôm qua đã bị em thanh lý hết rồi, để lâu không còn tươi ngon."

Hạ An Mẫn: "Vậy được, chúng ta đi mua, đã lâu rồi chưa đi chợ buổi sáng."

Hai người cầm theo túi đựng đồ bảo vệ môi trường lái xe đi vào trong thôn.

Hôm qua Lý Quân đã lộ mặt ở bên này, rất nhiều người bán hàng đều nhận ra anh, ngay cả bà lão bày quán ở bên cạnh cũng mỉm cười với anh, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hỏi anh có muốn mua ớt cay vừa mới hái không, Lý Quân còn chưa nói, Hạ An Mẫn đã bỏ tiền ra mua.

Hai người mua xong rau mới đi mua thịt, nhân thịt bánh bao nhất định phải mua thịt chân trước, mỡ nạc xen nhau, ăn vào không nhũn mà rất đàn hồi.

Thịt là Lý Quân chọn, trả tiền là tổ tiết mục, Hạ An Mẫn thấy anh mua rất thuận tay, còn biết mặc cả với chủ quán, liền biết chắc chắn anh có kinh nghiệm trong cuộc sống thường ngày. Giờ phút này cô có chút cảm khái, đại khái là sống trong giàu có quá lâu rồi, không tìm lại được cảm giác mua đồ phải trả giá một chút của năm xưa.

"Chị có một đứa cháu trai lớn tầm bằng em, lớn như vậy rồi ngay cả khu bán đồ ăn ở siêu thị cũng chưa đi qua."

Lý Quân không biết cháu trai của Hạ An Mẫn, nhưng anh cảm thấy Hạ An Mẫn cũng là một người phụ nữ hiểu biết sinh hoạt, không tiện đánh giá người khác, liền khiêm tốn nói: "Em cũng chỉ biết chút da lông, có thể nấu chín mà thôi."

Hạ An Mẫn cười nói: "Cậu thực khiêm tốn, tối hôm qua canh suông mì sợi rất hợp khẩu vị của chị, khi về em nói cho chị cách nấu như thế nào nhé, ngày thường chị cũng không nấu ra được loại khẩu vị như này."

Lý Quân liền nói đồng ý, hai người đều có kinh nghiệm mua đồ ăn phong phú, rất nhanh liền mua đủ yêu nguyên liệu nấu ăn cần dùng.

Trở lại khách sạn, còn chưa có ai thức dậy, Lý Quân và Hạ An Mẫn ở trong phòng bếp phân công hợp tác, một người nhào bột, một người băm nhân, rất nhanh liền đem một đám bánh bao đặt vào lồng hấp.

Hạ An Mẫn bật bếp gas, đột nhiên hỏi Lý Quân: "Em cảm thấy đàn ông thích ăn cháo kèm bánh bao kiểu Trung Quốc hay là sữa bò và bánh mì kiểu Tây?"

Có ý gì?

Lý Quân vừa mới lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Hạ An Mẫn, Khương Hành bị bắt buộc phải dậy sớm nghe thấy tiếng nói trong phòng bếp liền đi tới, hắn nhìn thấy Lý Quân và Hạ An Mẫn đang trò chuyện say xưa.

Sáng sớm, có cái gì mà nói chuyện chứ?

Hắn nỗ lực nghiêng tai lắng nghe, sau đó nghe được Lý Quân nói: "Em không biết người khác thích đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây, hoặc là Trung Quốc kết hợp với Phương Tây, nhưng bản thân em thì thích người ngốc hơn em một chút."

Khương Hành: "......" Cậu, cậu nói ai ngốc!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.