Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 45: Bình minh 7




Tay của Bạch Ly cũng bắt đầu run rẩy.

Lời giải thích bị mắc kẹt ở trong cổ họng, không có cách nào nói ra, hai người giằng co, bầu không khí dần trở nên nặng nề, Bạch Ly cứ nhìn Hứa Nhượng như vậy, ánh mắt của anh càng ngày càng tối sầm lại, cô vừa mấp máy môi chuẩn bị mở miệng.

Thẩm Thanh Dữ đột nhiên di chuyển, anh ta trực tiếp đi tới kéo Hứa Nhượng, túm Hứa Nhượng ra bên ngoài, Trình Chi thấy thế cũng đi theo Thẩm Thanh Dữ. 

“Tôi sẽ giải thích.” Thẩm Thanh Dữ nói: “Ai bảo cậu lấy thứ này nhanh như vậy, cũng không cho chúng tôi cơ hội giải thích.” 

Thẩm Thanh Dữ ngước mắt liếc nhìn Bạch Ly một cái, anh ta nói: “Còn em, đi xuống dưới quá nhanh, chúng ta còn chưa kịp nói.”

Trình Chi phụ họa gật đầu, nói: “Đúng vậy đó, trời ơi, đáng lẽ sẽ không có chuyện gì, đều đã qua rồi, cậu ấy không biết nói như thế nào thì chúng tôi sẽ giải thích hộ.”

Trình Chi đưa tay vỗ nhẹ lưng Bạch Ly, để cảm xúc của cô bình phục lại trước đã, vừa rồi trong nháy mắt kia, Bạch Ly cũng sợ tới mức mặt trắng bệch. 

Bị bạn trai nhìn thấy di thư, hơn nữa đối phương lại hoàn toàn không biết chuyện gì, tình huống như vậy quả thực cũng có chút xấu hổ. 

Nhưng Trình Chi và Thẩm Thanh Dữ lại biết, nhưng Hứa Nhượng lại không biết gì cả, phản ứng của anh bây giờ cũng rất bình thường. 

Theo quan điểm của Hứa Nhượng, đột nhiên Bạch Ly che giấu chuyện gì đó với mình, đã cố gắng ở bên nhau, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy di thư của bạn gái viết. 

Giọng nói của Thẩm Thanh Dữ và Trình Chi cũng rất thoải mái, thân thể cứng ngắc của Hứa Nhượng dường như cũng thả lỏng vài phần. 

“Hứa Nhượng, cậu đi qua đây với tôi.” Thẩm Thanh Dữ nói: “Đồ trên tay của cậu cũng cầm theo luôn.”

Trình Chi vỗ xuống vai Bạch Ly, nói: “Tớ cũng qua đó trước, cậu yên tâm nhé, không có chuyện gì, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột chúng tớ không kịp phản ứng lại.”

“Cậu nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi chúng tớ quay lại sẽ tiếp tục thu dọn đồ đạc!”

Ba người cùng nhau đi ra ban công bên kia, Thẩm Thanh Dữ đóng cả cánh cửa phòng bếp và cửa ban công lại, cách hai cánh cửa, Bạch Ly cũng không biết bọn họ nói cái gì. 

Bạch Ly từ từ phục hồi lại tinh thần, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương của mình, vừa rồi nó cứ giật liên tục. 

Vốn dĩ chỉ là chuyện của quá khứ, cô nên ném những bức di thư đó đi, không nghĩ đến bản thân còn đặt chúng ở dưới đáy hộp, bây giờ dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết. 

........ 

Ngoài ban công, Trình Chi dựa lưng vào cửa, đứng ôm lấy cánh tay, trong khi Thẩm Thanh Dữ đang đối mặt với Hứa Nhượng.

“Giải thích đi.” Giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt của Hứa Nhượng. 

Dù sao cũng là di thư, bất cứ ai xem cũng sẽ có chút khẩn trương. 

Thẩm Thanh Dữ còn chưa nói, Trình Chi đã nhanh chóng cầm lấy lá thư trên tay của Hứa Nhượng và mở nó ra đưa đến trước mặt Hứa Nhượng.

“Gửi đến Thẩm Thanh Dữ.”

“Gửi đến Trình Chi.”

“Gửi đến mẹ.”

Một lá thư cuối cùng là: “Gửi đến Hứa Nhượng.”

Trình Chi lấy ra lá thư viết cho Hứa Nhượng, Hứa Nhượng cau mày mở ra nhìn thoáng qua, vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đọc một đoạn văn dài, nhưng khi anh mở ra nhìn thấy chỉ là một công thức món ăn.

Chính xác dùng đến mỗi gam lượng dầu, muối, tương, giấm, bao gồm cả độ lửa, thay đổi nhiệt độ trong một mấy phút, chi tiết tới đầy đủ đến mức Tiểu Bạch dạy một chút cũng không có biết.

“Đây là bức di thư trước kia Tiểu Ly viết cho cậu.” Trình Chi nói: “Khi cấp ba có một lần đi cắm trại dã ngoại, Bạch Ly làm món ăn này, khi đó cậu đã nói rất ngon.”

Hứa Nhượng vẫn luôn thích ăn đồ mà Bạch Ly làm.

“Lúc ấy Tiểu Ly viết di thư, tôi ở bên cạnh xem đấy, tôi xem cô ấy viết.” Trình Chi nhớ lại: “Tôi còn hỏi cô ấy vì sao của mọi người đều bình thường, chỉ có bức thư đó của cậu là lại như thế?”

“Ồ đúng rồi, thật ra lúc ấy tôi cũng không muốn hiểu tại sao Bạch Ly vẫn muốn viết di thư cho cậu, khoảng thời gian đó cậu cũng không có ở bên cạnh cô ấy, người ta đều nói viết di thư là chỉ viết cho người quan trọng nhất.”

Kết quả......

Cho dù lúc đó Hứa Nhượng không có ở bên cạnh Bạch Ly, cho dù Bạch Ly đã hết hy vọng với anh, thậm chí cô cũng không biết đời này có thể sẽ gặp lại Hứa Nhượng hay không. 

Bạch Ly vẫn coi anh là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Lông mày của Hứa Nhượng nhíu lại, nghe Trình Chi chậm rãi nói hết, anh biết lúc này mình không thể nào nói chen vào được.

Anh chỉ muốn biết những bức di thư này rốt cuộc có ý gì. 

“Sau đó tôi hỏi cô ấy, Tiểu Ly đã nói với tôi như thế này.” Trình Chi đột nhiên cười khẽ: “Cô ấy nói, A Nhượng thích ăn nhất là món ăn tớ làm.”

Trình Chi bắt chước giọng nói của Bạch Ly, nói: “Cho nên nếu một ngày nào đó tớ chết, tớ không còn ở trên thế giới này, tớ hy vọng ít nhất hương vị này của tớ sẽ còn ở lại bên cạnh cậu ấy.

Con ngươi của Hứa Nhượng đột nhiên run lên. 

Trong đầu dần dần hiện lên bộ dạng của Bạch Ly nghiêm túc viết công thức món ăn trong di thư này, khi đó chắc hẳn Bạch Ly rất thất vọng với anh.

Nhưng trước khi cô chết, khi cô cảm thấy sinh mệnh của mình sắp kết thúc, cô vẫn nghĩ đến anh, hơn nữa chỉ nghĩ đến anh thích ăn những món ăn cô làm mà thôi.

Trình Chi nhún vai nói: “Có phải cậu cũng cảm thấy rất thái quá hay không, tôi cũng cảm thấy thái quá, dù sao di thư này, có thể cậu vĩnh viễn không nhìn thấy.”

“Thậm chí có thể cậu hoàn toàn không có nhớ mùi vị này.”

“Nhưng không nghĩ tới bây giờ cậu lại thấy được, mặc dù đã không cần dùng tới nữa.”

Tay Hứa Nhượng siết chặt tờ giấy, anh hỏi: “Không cần dùng tới? Là có ý gì?”

Trình Chi bĩu môi, nhìn về phía Thẩm Thanh Dữ, để anh ta giải thích. 

“Đây là di thư mà hai năm trước Bạch Ly viết, tôi và Trình Chi đều biết, chỉ là nội dung chúng tôi không xem qua.” Thẩm Thanh Dữ nói: “Tim của Tiểu Ly không tốt, trước kia đã làm phẫu thuật một lần.”

“Lúc nghiêm trọng nhất, bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng nói rằng Tiểu Ly có thể sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Thẩm Thanh Dữ nhớ lại đoạn quá khứ nặng nề kia, ngay cả giọng nói cũng trở nên nặng nề, sau đó anh ta nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nhưng bây giờ đã không sao rồi.”

“Sau lần phẫu thuật đó, chúng tôi vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Bạch Ly, dạo trước cũng thường xuyên nhắc nhở cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra.”

“Báo cáo kiểm tra lần trước rất tốt.” Giọng của Thẩm Thanh Dữ cao lên một chút: “Cho nên cậu cũng không cần khẩn trương như vậy.”

“Di thư là thật, nhưng đó là thứ để lại vào lúc trước khi chết, bây giờ đã không có giá trị tồn tại.”

“Hiện tại Tiểu Ly rất khỏe mạnh, chỉ là…” Thẩm Thanh Dữ liếc nhìn Hứa Nhượng một cái: “Hai người chú ý tránh thai.”

Hứa Nhượng lại nhíu mày lần nữa. 

Hứa Nhượng nhớ tới lần đầu tiên anh và Bạch Ly làm chuyện đó, cô rất chủ động, nói muốn tất cả ở bên trong. 

“Hiện tại mới làm phẫu thuật chưa được bao nhiêu năm, còn phải an dưỡng thêm vài năm nữa, trái tim không khỏe không nên sinh con, cơ thể sẽ không ổn.”

Thẩm Thanh Dữ có ý sâu xa, Trình Chi ở bên cạnh bật cười, cô nói: “Cho nên thật sự phải chú ý nhé.”

Hứa Nhượng cảm thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh, cũng không biết cụ thể là tại sao, nội dung câu chuyện này lại thăng trầm khiến anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến, hoàn toàn khác với tình huống mà anh suy đoán.

Mặc dù giọng nói thoải mái của Thẩm Thanh Dữ trước khi gọi anh đi cũng khiến cho anh hơi yên tâm một chút, nhưng Hứa Nhượng cũng không nghĩ tới sẽ như thế này.

Một trái tim đã từng không tốt, cho nên để lại mấy bức di thư cho người thân nhất, mà quan hệ của bọn họ lúc đó không tốt, nhưng Bạch Ly vẫn để lại cho anh. 

Hứa Nhượng vẫn luôn cho rằng, Bạch Ly cảm thấy thất vọng với anh, bốn năm đó rời khỏi anh là thật sự không còn tình cảm với anh. 

Sau này bọn họ mới tốt lên một lần nữa.

Nhưng nếu như vậy, vậy Bạch Ly...... 

Thật ra trong bốn năm đó cô rời đi, cho tới bây giờ cũng chưa từng từ bỏ anh, ngay cả lúc sắp chết cũng vẫn nhớ đến anh. 

Vì anh là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. 

Hứa Nhượng rũ mắt, nhiệt độ dần dần tăng lên, cỏ non ẩn náu mình trong đất sắp bật ra khỏi mặt đất, trong không khí tràn ngập hương thơm sớm mai nhàn nhạt. 

Ở khoảnh khắc này Hứa Nhượng đột nhiên hiểu ra. 

Hóa ra Bạch Ly yêu anh nhiều hơn trong tưởng tượng của anh. 

——————–

Khi công việc chuyển nhà gần xong, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn, hoàng hôn buông xuống, nhuộm cam bầu trời.

Sau đó một nhóm người mang đồ của Bạch Ly chuyển đến nhà mới, còn đi theo Hứa Nhượng đến nhà đó để chuyển một số thứ.

Nhiều người làm nên cũng rất nhanh, bọn họ nói chuyển nhà liền chuyển nhà, một buổi chiều đã hoàn thành xong. 

Gần như bận rộn cả một ngày, buổi tối cả nhóm hẹn nhau đi ăn tối, coi như là chúc mừng hai người chuyển đến nhà mới.

Trên bàn ăn khó tránh khỏi uống mấy chén, Hứa Nhượng, Tống Cảnh Thước và An Tai ngày thường là khách quen của quán bar, đương nhiên tửu lượng cũng hơn người thường rất nhiều. 

Thẩm Thanh Dữ hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, uống xong hai chén, cả người đã choáng váng, anh ta cũng không phát điên gì, chỉ ôm đầu, từ từ nhắm hai mắt lại trầm ngâm, làm cho mọi người không thể nhìn ra bộ dạng đang say của anh ta.

Đến lúc mấy người bọn họ phát hiện ra Thẩm Thanh Dữ say, thì anh ta đã say đến mức bắt đầu nói nhảm.

“Hứa Nhượng.” Thẩm Thanh Dữ mơ mơ màng màng nói: “Cậu bắt cóc em gái tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu.”

“Mấy năm đó khi em gái tôi chịu khổ thì cậu đã ở đâu?” Thẩm Thanh Dữ thiếu chút nữa thì đứng dậy túm lấy cổ áo của Hứa Nhượng: “Trước kia, cô ấy khó khăn như thế nào, cậu có biết không?”

Trước kia Hứa Nhượng không biết nhưng bây giờ anh đã biết tất cả.

Thể xác và tinh thần đều phải chịu tra tấn nghiêm trọng, nhưng cô vẫn sống sót.

“Này, tên tiểu tử thối, khi Tiểu Ly khó khăn nhất, cậu không có ở đó, bây giờ cô ấy tốt rồi thì cậu xuất hiện nhậnthành quả của người khác.”

Thẩm Thanh Dữ vẫn nói không ngừng, Hứa Nhượng cũng không phản bác, chỉ yên lặng nghe.

An Tai đang ngồi cùng với Tống Cảnh Thước, anh ta tiến lại gần, lặng lẽ hỏi: “Tôi chưa thấy Hứa Nhượng nghe lược như vậy?”

Tống Cảnh Thước cười: “Thiếu gia có điên như thế nào đi nữa, nhưng khi bị người nhà vợ dạy bao thì vẫn phải chịu đựng thôi.”

An Tai khó hiểu nói: “Là tôi, tôi sẽ không chịu được cảm giác bị người ta gây khó dễ thế này đâu.” 

“Tôi nghe cũng cảm thấy Bạch Ly trước đây rất đáng thương, nhưng cũng không có cách nào, cậu nói, lúc ấy Hứa Nhượng cũng không tìm thấy Bạch Ly phải không, cả hai người đều khổ mà.”

An Tai đang phân tích, đột nhiên bị Tống Cảnh Thước vỗ xuống gáy.

“Cho nên cậu mới không lấy được vợ.”

“Tống Cảnh Thước, con mẹ cậu....” An Tai không phục: “Dạo này có em gái nhỏ chọc ghẹo cậu, cậu quá sức đúng không?”

Trình Chi nghe được tin bát quái này, bỗng nhiên cao hứng, cắn hạt dưa quay lại hỏi: “Cái gì?” 

“Em gái nhỏ nào chọc ghẹo cậu vậy?” Trình Chi lướt mắt nhìn qua Hứa Nhượng và Thẩm Thanh Dữ bên kia. 

Cô cũng không cần quan tâm chuyện của Hứa Nhượng và Thẩm Thanh Dữ.

Thẩm Thanh Dữ vẫn luôn không hài lòng với Hứa Nhượng, đương nhiên cô biết, nhưng tới nông nỗi này còn ai có thể ngăn cản được, còn không bằng nhân cơ hội này để Thẩm Thanh Dữ nói hết ra.

Hôm nay, tất cả bí mật đều lộ ra ở trước mặt mọi người, cũng không thể nào tiếp tục che giấu nữa.

Buổi chiều ở nhà Bạch Ly, sau khi cô ấy và Thẩm Thanh Dữ nói rõ mọi chuyện cho Hứa Nhượng, khi anh vào thì vội ôm chặt Bạch Ly.

Đã nói những gì, đương nhiên không cần hỏi cũng biết.

Như bây giờ cũng rất tốt, Bạch Ly che chở Hứa Nhượng, Thẩm Thanh Dữ che chở Bạch Ly, cho nên nói với Hứa Nhượng hai câu, nói hết những lời trách móc, rồi về sau sẽ bỏ qua hết mọi chuyện.

An Tai vỗ vai Tống Cảnh Thước, thở dài nói: “Chỉ là một em gái khá ngoan, trước kia gặp được ở quán bar.”

“Ngay từ đầu chúng ta còn tưởng rằng cô gái nhỏ đó thích Hứa Nhượng đấy.” An Tai nhỏ giọng nói: “Không nghĩ đến tiểu nha đầu này vậy mà bắt đầu chọc ghẹo Tống Cảnh Thước.”

“Hả?” Trình Chi càng thêm tò mò. 

“Không có gì.” Tống Cảnh Thước kéo An Tai lại: “Cô gái nhỏ buồn chán, nên thường xuyên rủ tôi đi uống rượu mà thôi.”

“Sao cô ấy lại không rủ tôi đi uống chứ?”

“Tôi xấu? Không phải, An Tai tôi cũng không xấu chứ, xung quanh cũng có rất nhiều hoa đào nhé.” 

“Cậu quá cặn bã.”

An Tai: …Fuck

Mọi người đang nhắc đến cô gái nhỏ kia, cô gái nhỏ cũng đột nhiên gọi điện thoại đến, vẫn là cuộc gọi trò chuyện video.

Tống Cảnh Thước vốn muốn cúp máy, Trình Chi nhướng mày: “Nhận đi, gọi vào giờ này, ngộ nhỡ người ta có việc gì gấp thì sao?”

Tống Cảnh Thước rơi vào đường cùng, đành phải nghe máy, còn chưa kịp vặn nhỏ âm lượng điện thoại của mình.

Giọng của cô gái từ trong loa phát ra rơi vào tai của mọi người đang ngồi trong phòng.

“Anh Cảnh Thước—–” 

“Em uống say rồi!!”

Bạch Ly và Hứa Nhượng cùng quay đầu lại, vừa rồi bọn họ trông chừng Thẩm Thanh Dữ, bây giờ Thẩm Thanh Dữ đã im lặng, nằm sấp không nói gì rồi.

Giọng nói rất quen thuộc truyền đến.

“Anh mau tới quán bar đón em về nhà đi!”

Tống Cảnh Thước: …..

Trình Chi nhướng mày: “Kìa, gọi cậu đấy.”

An Tai: “Cậu xem đi, tôi đã nói rồi, đang chọc ghẹo cậu đó.”

Hứa Nhượng và Bạch Ly mở miệng cùng lúc, cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Tống Cảnh Thước.”

“Sao cậu lại dính líu đến Nhiễm Trúc Nguyệt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.