Edit+Beta: Minh Miu
Tại thế giới này, ngày một tháng một hằng năm là năm mới, là ngày mọi người được nghỉ. Đối với người Hoa năm mới vẫn là chúc mừng vào thời gian âm lịch. Việt Lăng Thiên như thường ngày giống nhau, năm mới ngày âm lịch anh vẫn làở trên tinh cầu Phỉ Tinh trải qua.
Người Trung Quốc rất quan trọng tết âm lịch, đó là lễ lớn mà khắp nơi vui mừng, cũng là ngày người một nhàđoàn viên. Trước kia Chu Quân thúc thúc cũng rất ít khi trở về nhà cùng mọi người cùng một chỗ mừng năm mới, Hứa Duệ cho là mình sẽ quen, nhưng thật sự phát sinh ở trên người mình rồi, nguyên lai sẽ khó chịu như vậy.
Hứa Duệ biểu hiện cười hì hì, còn cùng Âu Tuyết Nhi vàÂu Tuyết Nhi liên tục nói cười tỏ vẻ cậu không sao, cậu không có việc gì. Với tư cách là một quân tẩu đạt tiêu chuẩn, Hứa Duệđương nhiên sẽ không nói cho người đã từng là quân tẩu như bà nội và cha chồng nói cậu kì thực rất thất vọng, tâm tình rất không tốt, trong nội tâm khát vọng Việt Lăng Thiên trở về.
Loại cảm xúc uể oải và côđơn này tại tết âm lịch càng ngày càng nghiêm trọng, Hứa Duệ bụng càng lúc càng lớn. Hơn một tháng trước bụng của cậu coi nho còn nhỏ, chỉ giống nhưăn nhiều trướng lên giống bụng heo con mà thôi. Nhưng bây giờ giống như khinh khí cầu càng thổi càng lớn. Trở nên vừa tròn vừa lớn, phối hợp với tứ chi mảnh khảnh thon dài của Hứa Duệ, nhìn chẳng khác nào trong bụng đút thêm quả dưa hấu ở bên trong.
Hứa Duệ cảm giác bộ dạng của mình rất quái dị, cũng rất xấu, soi gương, tâm tình của cậu càng không tốt. Buổi tối cùng Việt Lăng Thiên nói chuyện qua video, sẽ không giống như trước kia chủđộng nhấc vạt áo lên cho anh xem bụng nhỏ của mình, càng sẽ không ra các loại tư thế dụ dỗ, sau đó hung hăng càn quấy mà cười. Thậm chí Việt Lăng Thiên muốn nhìn, còn phải tốn nhiều lời lẽ mới hống được Hứa Duệ, cậu mới có thể xốc lên từng chút từng chút…
Hứa Duệ cảm xúc u buồn tất cả mọi người đều rất chúý, nhưng vô luận trêu chọc cậu như thế nào, Hứa Duệ luôn ỉu xìu ỉu xìu cảm xúc cũng không lên được một chút. Trước kia mọi người sợ cậu quá tốt màđộng thai thường xuyên nhắc nhở cậu đi thong thả nghỉ ngơi nhiều, hiện tại tất cả mọi người hận cậu không thể hiếu động một tí, nhưng Hứa Duệ thường xuyên đứng ở trong phòng, hoặc là ngủ, hoặc làngẩn người, làm cho Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên bọn họđều rất lo lắng. dammy9694.wordpress.com
Hứa Duệ cũng biết chính mình trạng thái không tốt, nhưng cậu không thể khống chế tâm tình chính mình. Mỗi ngày ăn đều khó chịu, các bảo bảo trong bụng tựa hồ cũng quá hiếu động rồi, tuyệt không thông cảm cho người làm cha như cậu có bao nhiêu vất vả.
Trước kia trước khi đi ngủ Hứa Duệ sẽ vận khí công dưỡng thai, khi đó các bảo bảo đều rất yên tĩnh. Nhưng chỉ cần dừng lại, các bảo bảo sẽ bắt đầu bạo động, các loại đấm đáđạp, cho đến khi Hứa Duệ nằm xuống ngủ.
Có thể chống đỡ cái bụng lớn như vậy, Hứa Duệ eo cũng rất đau nhức, vô luận nằm bên nào cũng không thoải mái. Nhưng nếu như luôn xoay người càng làm cho các bảo bảo theo chân cha của bọn nó động đậy, lại bắt đầu chuyển động… Trong bụng có hai cái bảo bảo cũng không biết lo cho cha nó chút nào.
Vì vậy Hứa Duệđành phải nửa nằm nửa ngồi, nhắm mắt tiến vào trạng thái minh tưởng, lúc này mới thoáng yên tĩnh trở lại. Nhưng ngủ với bộ dáng như vậy, ngày hôm sau toàn thân đều mệt mỏi.
Việt Lăng Thiên không ở bên người, Hứa Duệ ngay cả người để tố khổ cũng không có. Cho dù mỗi ngày đều video thì thế nào? Hứa Duệ cảm thấy đau khổ, đã sờ không được, càng không thểôm, còn không bằng không nhìn thì tốt hơn.
Nghĩ tới bác sĩ Phó nói chỉ cần qua hai tháng nữa cậu phải mổ bụng sinh, Hứa Duệ trong nội tâm liền dâng lên từng đợt sợ hãi. Cậu xem qua toàn bộ quá trình sinh sản của dựng phu, tuy hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển tân tiến, nhưng đem đứa nhỏ lấy ra, như thế nào đều phải ở trên bụng vạch một dao…
Những lời này trong nội tâm, còn có tinh thần cậu khổ sổ, Hứa Duệ cũng không thể cùng Việt Lăng Thiên nói, sợảnh hưởng công tác của anh, càng sợ Việt Lăng Thiên lo lắng cho mình.
Hứa Duệ cũng không muốn cùng Lý Văn Triết nói, trong lòng cậu chất đầy một bụng tâm sự. Từ sau khi mang thai, cha đối với cậu thái độ ngày càng thay đổi trở nên nghiêm khắc. Cái này không được cái kia cũng không cho, so với Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên yêu cầu càng nghiêm khắc. Tuy Hứa Duệ biết rõ là vì tốt cho cậu và các bảo bảo, nhưng là trong lòng của cậu chính là không thoải mái. Cảm giác Lý Văn Triết không như trước yêu thương cậu, tựa hồ càng đểý các bảo bảo trọng bụng cậu.
Về phần Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên, một là bà nội, một là‘mẹ chồng’ cậu nói không nên lời.
Hôm qua cùng hôm nay giống nhau, phải đến trưa Hứa Duệ mới đứng lên.
Eo đau xót, bụng cũng lại co lại co. Hứa Duệ xoa nhẹ thắt lưng vài cái, sau đó theo thói quen màđặt tay trên bụng, rất nhanh có thể cảm nhận được các bảo bảo ở bên trong dùng cái chân nhỏ nhắn đá cậu, có khi còn có thể nhìn thấy cái bụng động đậy, các bảo bảo nghịch ngợm mà xoay người?
Mỗi lần cùng các bảo bảo trao đổi, Hứa Duệ tưởng tượng khuôn mặt như cái bánh bao mềm mại của các bảo bảo mà nhịn không được nở nụ cười ôn nhu, con mắt có chút sưng phù cũng cười cong cong lên.
Cậu nhẹ nhàng mà dụng ngón tay vuốt qua cái bụng nhô cao, sau đó vỗ vỗ, cười nói: “Bảo bối, các con đừng nghịch ngợm, cha tắm rửa xong sẽ mang bọn con đi ăn cơm.”
Các bảo bảo giống như có thể nghe hiểu, liền từ từ dừng lại. Hứa Duệ cúi đầu vuốt ve cái bụng tròn tròn, không khỏi cười, trong lòng nghĩ: Phụ tử liền tâm đại khái chính là loại cảm giác này?
Nhưng đợi sau khi Hứa Duệ xuống nhàăn nhìn thấy đặt ở trước mặt cậu là món ăn dinh dưỡng, khẩu vị của cậu liền toàn bộ không có. Ngay cả bảo bảo cũng đáđạp tâm tình vui vẻ liền tan thành mây khói. dammy9694.wordpress.com
Hứa Duệ cầm lấy thìa lại để xuống, trong nội tâm cũng nghẹn một cổ tức giận, cậu quyết định không ủy khuất chính mình.
Âu Tuyết Nhi thấy Hứa Duệ không ăn, ân cần hỏi: “Tiểu Duệ, như thế nào không ăn? Không đói bụng sao?”
“Bà nội, cháu không muốn ăn những…này.” Hứa Duệ nhìn chén cháo đủ mọi màu sắc kia, có chút muốn ói.
Âu Tuyết Nhi cười nói: “Vậy cháu muốn ăn gì? Bà gọi Việt Gia đi chuẩn bị.”
Việt Gia lập tức cung kính xoay người: “Xin thiếu phu nhân phân phó, tại hạ lập tức đi an bài.”
Hứa Duệ hít sau một hơi, đếm lấy ngón tay nói: “Ta muốn ăn cà rốt nấu tôm, gà hấp muối, đậu hủ lăn cá phiến súp, còn muốn tỏi đứng thẳng xào cải thìa. Ừ, cứ như vậy đi, tôi một người ăn, trước cứ như vậy bốn món này.”
“…”
Lặng im, lại lặng im.
Việt Gia nhìn Âu Tuyết Nhi, sau đóđối với Hứa Duệ nói: “Thiếu phu nhân, những thức ăn này không có dinh…”
Hứa Duệ ngẩng đầu trừng mắt Việt Gia, mỗi chữ một câu nói: “Tôi muốn ăn những thứ này!”
“…”
Hứa Duệ từ trong túi móc ra Tiểu Tứ Tứ, lập tức biến thành người máy nhỏ.
Hứa Duệđứng lên rất nghiêm túc rất chân thành màđối với Âu Tuyết Nhi nói: “Bà nội, xin lỗi. Con hôm nay thật sự không muốn ăn những món dinh dưỡng này.”
Sau đó đối với Việt Gia Đại quản gia nói: “Tiểu Tứ Tứ vào nhà bếp làm đồăn, không cho phép gọi người đi nhà bếp quấy rầy nó.”
Việt Gia nhìn Âu Tuyết Nhi, lại nhìn Hứa Duệ hạ lệnh Tiểu Tứ Tứ vào nhà bếp. Trong nội tâm có chút sốt ruột. Nhưng là lão phu nhân không nói, hắn cũng không thể ngăn cản thiếu phu nhân.
“Tiểu Duệ, sẽ hay không quá nhiều?”Âu Tuyết Nhi nhìn bộ dáng kiên quyết của Hứa Duệ, nghiêm trọng giống như sắp ra chiến trường giết địch, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Không nhiều lắm!” Hứa Duệ nhìn Âu Tuyết Nhi, nghiêm túc giải thích nói: “Lăng Thiên đãđáp ứng cháu, một tháng ăn một bữa, cháu đã sáu tháng không ăn rồi. Bác sĩ Phó cũng nói cháu có thểăn, sẽ không ảnh hưởng đến các bảo bảo khỏe mạnh.”
Việt Gia muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thấy chức trách của mình là phải nhắc nhở chủ nhân: “Thế nhưng mà thiếu phu nhân, ngài hiện tại đang mang thai, thật sự không thích hợp ăn những thức ăn này.”
Hứa Duệ nhìn Việt Gia: “Tôi thật sự không muốn nói những lời này. Đến cùng ông là bác sĩ hay là quản gia? Đến cùng tôi là chủ nhân hay ông là chủ nhân của tôi? Tôi muốn ăn cái gì phải được ông phê chuẩn sao? Muốn tôi nghe lời ông phân phó sao?”
“Tại hạ…”
Hứa Duệ ngược lại càng nói càng kích động, cậu vỗ bàn một cái lớn tiếng nói: “Tôi dạy ông phương thuốc cổ truyền dược thiện nấu nướng là muốn ông theo nhưđơn thuốc hầm súp cho tôi ăn. Nhưng ông chẳng những không dựa theo phương pháp của tôi làm, ngược lại nhiều lần ăn xén nguyên vật liệu. Ông có thể công khai nói là vì tốt cho bụng của tôi, nhưng chẳng lẽông lại không thể thông báo cho người chủ này một tiếng sao? Những phương thuốc cổ truyền này đều là tôi học được đấy, tôi học đều là uổng phíà? Tôi tự mình chuốc lấy cực khổà? Mỗi ngày ăn những món ông làm không mặn không nhạt, chẳng có mùi vị gì cả cứ như nước, tôi đều cảm thấy tính tình mình thật tốt. Nếu ông không muốn làm sớm nói một tiếng, tôi gọi Tiểu Tứ Tứ làm.”
Việt Gia vội vàng khom người nói: “Thiếu phu nhân bớt giận, tiểu nhân không dám.”
“Không dám? Ông đều làm còn không dám?” Hứa Duệ ngữđiệu lên cao.
Âu Tuyết Nhi vội vàng kéo tay Hứa Duệ an ủi: “Tiểu Duệđừng kích động, động thai sẽ không tốt. Bà nội đáp ứng cháu, cháu muốn ăn cái gì liền ăn. Việt Gia, còn không mau đi làm.”
“Cháu không muốn Việt Gia đi làm, cháu muốn Tiểu Tứ Tứđi làm.”
“Được được được, vậy Tiểu Tứ Tứ mau đi làm. Tiểu Duệđều đói bụng rồi.”
“Bà nội, cháu ngày mai còn muốn ăn.”
“Không có vấn đề, bất quá cháu cũng đáp ứng bà, một ngày cũng chỉ có thểăn một bữa được không nào?”
“Được.”
Hứa Duệđã được nhưý nguyện, rốt cục trên mặt có bộ dáng tươi cười, lôi kéo tay Âu Tuyết Nhi vui mừng.
“Không được.” Lý Văn Triết đi đến, chỉ vào bụng Hứa Duệ nói: “Trước khi sanh con con đều phải dè chừng, chờ sinh xong, lại ăn cũng không muộn.”
“Không muốn!” Hứa Duệ liền từ chối.
“Làm sao lại không nghe lời nữa? Con nên biết hiện tại là giai đoạn quan trọng, các bảo bảo mỗi ngày đều phải hấp thu một lượng dinh dưỡng cực lớn. Con nhìn con đi, ăn nhiều như vậy còn gầy. Nghe lời, không được tùy hứng.”
“Ăn một bữa nửa món có thể chênh lệch chỗ nào?” Hứa Duệ lần đầu tiên cùng Lý Văn Triết tranh luận: “Con mang thai mà thôi, cũng không phải đang ngồi tù. Cha mỗi lần tới đều nhìn chằm chằm vào con cái này không cho cái kia không cho, cái này cũng không được ăn, ân cần dạy bảo nói cái này cái kia, ngay cả muốn ăn cũng không được ăn, nhân sinh của con còn có niềm vui gì? Uống chén canh đi, Việt Gia đã làm thật không ngon, còn muốn nghe ông ta ở một bên lải nhải ở bên trong chén canh này tổng cộng trôi mất bao nhiêu dinh dưỡng, lại tổng sinh ra bao loại chất có hại ở bên trong, ai muốn nghe những cái này? Nghe xong khẩu vịđều mất hết có biết hay không? Các ngài mỗi ngày đều nói là vì tốt cho con cùng bảo bảo, đến cùng có cái gì tốt? Con đều uất ức các ngài có biết không? Mỗi ngày nằm tựa như chờ chết các ngài hiểu không? Con tại sao phải chịu cuộc sống như vậy?”
“Con không cần các ngài vì con an bài những thứ này.” Hứa Duệ nhịn hồi lâu cúi cùng cũng bộc phát cảm xúc hốc mắt cậu đều đỏ: “Chẳng lẽ con ăn hết những thức ăn này sẽ chết…”
“…” Lý Văn Triết há hốc mồm nói không ra lời, y bị Hứa Duệ thốt ra những lời này làm thương tâm rồi.
“Ôi, đứa nhỏ chớ nói những lời lung tung.” Âu Tuyết Nhi không thể nghe được từ‘chết’ này, vội vàng đánh gãy lời Hứa Duệ nói.
“Tiểu Duệ.” Việt Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa nghe hồi lâu, hiện tại mới bước vào. dammy9694.wordpress.com
“Lăng Thiên?” Hứa Duệ mở to hai mắt nhìn, không thể nào? Lại trừng mắt nhìn, kinh hỉ, vừa định chạy tới, lại bị Lý Văn Triết kéo lại: “Đừng chạy!”
Việt Lăng Thiên còn mặc quân trang mỉm cười bước nhanh đi đến trước mặt Hứa Duệ, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Tinh thần không tệ lắm.” Giọng khá lớn, trong sân cũng nghe được.
Hứa Duệ ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên trong nội tâm thật cao hứng, thật sự trở về. Hoàn toàn không có báo trước kinh hỉ.
“Lăng Thiên.” Hứa Duệ phóng khoáng mà mở ra hai tay, nghĩđến cái ôm nhiệt tình, kết quả…bị một viên cầu chặn.
Hứa Duệ cúi đầu nhìn cái bụng phình của mình, nóđang ở giữa cậu và Việt Lăng Thiên…Hứa Duệđầu ngón tay giật giật囧.
Người chung quanh thấy được cũng nhịn không được che miệng thấp giọng nở nụ cười. Việt Lăng Thiên cũng nhịn không được, anh mím môi cười đi đến bên người Hứa Duệ, một tay ôm lấy eo cậu, một tay che trên cái bụng hở ra của Hứa Duệ, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Nhớ anh đi.”
“Không có.” Nhưng tiếc nói quá nhanh, ngược lại bại lộ tâm tư.
Việt Lăng Thiên cũng không có trước mặt mọi người vạch trần, chỉ là cười sờ lên mát tóc mềm của Hứa Duệ.
“Bà nội, cha vợ. Tiểu Duệ lời vừa mới nói đều là nói nhảm, chớđể trong lòng.”
Hứa Duệ cũng biết chính mình lỡ lời, hướng Âu Tuyết Nhi và Lý Văn Triết xin lỗi: “Bà nội, cha, xin lỗi.”
“Được rồi, không có việc gì không có việc gì. Mang thai vất vả, Tiểu Duệ lại là mang song bào thai, chúng ta đều là người từng trải, hiểu được.”Âu Tuyết Nhi cười hỏi Việt Lăng Thiên: “Cháu lần này trở về mấy ngày? Ba cha hai người họ biết chưa?”
“Ba ngày. Cháu đã gặp ba rồi.”
“Mới ba ngày?” Hứa Duệ phản ứng rất lớn, cậu duỗi ra ba ngón tay nhìn Việt Lăng Thiên hỏi: “Trên mạng không phải nói anh hằng năm ở trên địa cầu mười ngày sao?”
Việt Lăng Thiên cười: “Lần này trở về không phải ngày nghỉ, chỉ là chuyện công việc. Chờ lúc em sinh con, anh sẽ xin nghỉ phép trở về cùng em.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật.”
Hứa Duệ nghe xong không nhịn được ha ha nở nụ cười, vẻ mặt hưng phấn.
Thấy Hứa Duệ bắt đầu vui vẻ, tất cả mọi người yên tâm. Âu Tuyết Nhi và Lý Văn Triết cũng không quấy rầy hai người này, vội vàng đem không gian lại cho hai người.
Việt Lăng Thiên đối với Việt Gia nói: “Làm thêm vài món ăn, tôi và thiếu phu nhân cùng nhau ăn cơm. Tiểu Duệ, nếu không chúng ta lại hấp thạch ban, rán cà ri bò cùng súp thánh qua?”
Hứa Duệ vội vàng gật đầu: “Được.”
“Vậy thì mấy món này đi, nhanh lên, chúng tôi đói rồi.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Bữa cơm này Hứa Duệăn cảm thấy mỹ mãn, không bởi vìăn được món ăn ngon hương vị tốt, còn bởi vì Việt Lăng Thiên trở về, hơn nữa chưa nói đến được ăn nửa suất cơm giới hạn của cậu, còn thêm một dĩa rau cho cậu, Hứa Duệ quả thật sướng đến bay luôn rồi, ăn đến miệng đầy mỡ.
Lâu mới đợi được an ủi vị giác, cảm giác thoải mãn khi bụng no thật sự quá tốt rồi, Hứa Duệ hạnh phúc nheo nheo con mắt đối với Việt Lăng Thiên cười không ngừng.
Trở lại phòng, Việt Lăng Thiên tắm rửa thay bộ quần áo thoải mái ở nhà. Vìđược trở vềđịa cầu, anh đã ba ngày không ngủ một giấc ngon lành, nói thật, ngâm mình trong nước nóng, anh thiếu chút nữa ngủ rồi.
“Eo có phải hay không rất mỏi?” Việt Lăng Thiên xoa eo Hứa Duệ, phía trước hai bảo bảo ước lượng không sai thì phải có mười cân? Muốn đứng lên. Eo đều phải dùng sức ưỡn lên mới đứng lên được.
Hứa Duệ lườm Việt Lăng Thiên: “Đương nhiên mỏi rồi, nếu không anh thử xem. A, xuống chút nữa, đúng, chính là chỗđó, nhanh xoa xoa, a.”
Việt Lăng Thiên cười khẽ, vừa xoa vừa tiến đến trước mặt Hứa Duệ hỏi: “Thử như thế nào? Nếu không chờ em sinh bảo bảo, chúng ta đổi lại tư thế cơ thế, anh đứng đây ôm em, như thế nào?”
Hứa Duệ sửng sốt một chút, chờ cậu kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ lên, đỏđến muốn nhỏ máu: “Việt Lăng Thiên! Anh cái đồđại lưu manh!”
Việt Lăng Thiên khóe miệng nhếch lên, ở bên tai đỏ hồng của Hứa Duệ một cái: “Không lưu manh em như thế nào có song bào thai?”
Hứa Duệ nghiêng đầu đi, cậu cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Bất quá, nói đến song bào thai, Hứa Duệ nhớ tới phải cùng Việt Lăng Thiên nói cho anh vềý kiến của cậu.
“Lăng Thiên, chúng ta thương lượng đi. Về sau chúng ta vẫn là tránh thai, anh xem em thể chất này, nếu chúng ta làm mà không tránh, đoán chừng còn có thể mang thai. Anh cũng biết, em muốn học đại học, muốn làm chiến sĩ cơ giáp, còn có nhiều việc em muốn thử. Vậy cóđược không?”
Việt Lăng Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi.”
“Thật tốt quá thật tốt quá!” Hứa Duệ vui mừng lộ rõ trên nét mắt, đối với Việt Lăng Thiên nở nụ cười sáng lạn: “Lăng Thiên, anh thật tốt.”
“Biết rõ anh tốt sau này phải phối hợp nhiều hơn. Bất quá em cũng phải đáp ứng anh, em tuyệt đối không thể bởi vì muốn học tập liền không đểýđến bảo bảo. Em xem, anh một năm sẽ trở về một lần như vậy, thời gian ở cùng bọn nhỏ không nhiều lắm, tương lai gánh nặng giáo dục bọn nhỏ em phải tới gánh chịu rồi.”
“Cái này không thành vấn đề, em nhất định sẽ giáo dục tốt bọn nhỏ.”
“Anh thật đúng là có chút lo lắng.” Việt Lăng Thiên xoa bóp đôi máđầy thịt của Hứa Duệ.
Hứa Duệđưa tay gạt tay Việt Lăng Thiên, kì quái hỏi: “Lo lắng cái gì?”
“Em bạch như vậy. Hai hài tử có thể hay không lây em cũng biến thành hai cái Tiểu Bạch?” Việt Lăng Thiên vẻ mặt lo lắng: “Được rồi, hãy để cho cha đến hỗ trợ. Em đến lúc đó cũng có nhiều thời gian học tập một chút, về sau lại mang thai liền biết phải làm sao. Xem ba anh em anh, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, đã biết cha anh giáo dục đến cỡ nào lợi hại.”
Hứa Duệ hằm hằm nhìn Việt Lăng Thiên, câu nói kế tiếp cậu đều không có tâm tình nghe xong, chỉ chúýđến cậu đầu tiên: “Em bạch ở chỗ nào?”
“Toàn thân đều bạch.” Việt Lăng Thiên kéo lên vạt áo Hứa Duệ, lộ ra cái bụng trắng nõn. Bởi vì bị bụng căng chặt, Hứa Duệ rốn cũng lồi ra.
Hứa Duệ né tránh, ngại ngùng kéo áo xuống, lại bị Việt Lăng Thiên ngăn lại: “Tiểu Duệ, bụng của em rất đẹp. A, em mau nhìn, hai bảo bảo động.”
Việt Lăng Thiên vừa kinh ngạc nói vừa lấy tay đặt ở trên bụng Hứa Duệ, cảm thụđược thai nhi đang động mang đến cảm giác mới lạ. Cười nhìn Hứa Duệ nói: “Anh muốn sờđã lâu, hôm nay rốt cục sờđược. A, lại đá tay anh, đây là các bảo bảo cùng với anh chào hỏi sao?”
“Đúng vậy, các bảo bảo nói: Ba, lần đầu gặp mặt, về sau nhớ rõ phải yêu con thương con che chở cho con, có cái gì tốt đều phải kính dâng cho cha. Anh vỗ nhè nhẹ một chút đi, coi như làđáp ứng bọn nhỏ rồi.”
Hứa Duệ một bên cúi đầu nhìn Việt Lăng Thiên khuôn mặt tươi cười ôn nhu nói. Cậu chưa từng nhìn thấy Việt Lăng Thiên lộ ra bộ dáng tươi cười ôn nhu như vậy, chẳng lẽđây làánh sáng thánh khiết chói lọi của người làm ba? dammy9694.wordpress.com
Việt Lăng Thiên buồn cười nhìn Hứa Duệ hỏi: “Không phải nói có cái gì tốt đều cho các bảo bảo sao? Tại sao là cho cha?”
Hứa Duệ hừ hừ nói: “Của bảo bảo chính là của cha, của cha cũng chính là của bảo bảo.”
“Vậy em nghĩ muốn cái gì?”
“Cái gì cũng muốn! Tất cả thứ tốt cầm ra.”
Việt Lăng Thiên cúi đầu trên bụng Hứa Duệ khẽ hôn, sau đóđứng lên cười hắc hắc vừa cởi bỏ cúc áo vừa nói: “Vậy thìanh sẽđem nam nhân đẹp trai nhất tốt nhất tất cả hiến cho em.”
“… Có trả lại hàng không?”