Editor: Linh Phan
Đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Vương Diễm không cam lòng nói: "Vốn đã giành tới tay, ai biết lại bị cô ta đoạt lại? Cũng do anh, ban ngày không dám tới, nếu không tôi đưa vòng tay cho anh trước, cô ta có kiêu ngạo hơn nữa cũng vô dụng."
Người nọ khinh thường nói: "Một chiếc vòng cũng không giấu được, Vương tiểu thư thật có bản lĩnh! Các người không lấy được đồ, vậy cũng đừng nói chuyện thù lao nữa."
Hắn xoay người bước đi, Vương Diễm vội vàng kéo hắn: "Tôi thật sự đã tận sức, nếu không phải hôm nay anh mới xuất hiện nói muốn vòng tay cái gì, sớm hơn một hai ngày thì mọi việc cũng đã giải quyết xong. Tóm lại là lỗi của anh, anh đã hứa sẽ nói kỹ xảo sinh tồn sau này cho tôi, không thể đổi ý!"
Hóa ra sáng nay khi Vương Diễm oán giận với Trương Dục Văn việc phải mang theo phiền toái là Biên Trường Hi, die ndanle quyd on vừa lúc bị người đàn ông này nghe thấy, hắn vội vàng hỏi Biên Trường Hi này có phải là người mà hắn muốn tìm hay không, sau đó còn nói muốn chiếc vòng tay bằng Dương Chi ngọc mà Biên Trường Hi mang theo bên người, nói là chiếc vòng đó vốn là của một người bạn của hắn, bị Biên Trường Hi mạnh mẽ cướp đi.
Vòng tay vốn là của người nào Vương Diễm và Trương Dục Văn không cần biết, hấp dẫn bọn hắn chính là người đàn ông này nói hắn biết vì sao thế giới này lại biến thành như vậy, lại còn biết sau này phải làm như thế nào mới có thể qua được ngày lành.
Dù sao Biên Trường Hi nửa chết nửa sống, lấy một chiếc vòng từ trên người cô ta cũng không phiền toái, ai không muốn biết tin tức trực tiếp của mạt thế, hai người đáp ứng. Đáng tiếc là vòng tay đã trộm được, nhưng người này ban ngày không thấy tung tích, phải chờ tới buổi tối mới trở lại, kết quả sao, ai cũng biết rồi.
Từ trước đến nay Vương Diễm vốn là người không bằng lòng chịu thiệt, dù sao cô ta cũng đã tận sức, tất cả là do người này không tới sớm hơn, cho nên thù lao vẫn phải trả, nhất định!
Người đàn ông lạnh lùng cười, trong tay bất ngờ rút ra dao găm, lạnh lùng quơ quơ, Vương Diễm hô nhỏ một tiếng, sợ tới mức rút tay lại. Trương Dục Văn vẫn đứng phía sau nhìn thấy dao khóe mắt linhPHanle"quydon căng thẳng, vội vàng tiến lên một bước cười nói: "Anh bạn này đừng nóng giận, Vương Diễm chỉ là quá sốt ruột, anh đừng trách cô ấy. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đội viên của chúng tôi đều ở trong kho hàng, chỉ cần hô một tiếng lập tức có thể lao tới, nếu anh bạn đây vụng trộm tới, chắc là cũng không muốn người khác nhìn thấy, việc gì phải khiến mọi việc trở nên khó xử như vậy?"
Phải nói là quả thật Trương Dục Văn cũng có can đảm có tâm cơ, người ta cũng đã rút dao ra hắn vẫn nhớ tới việc muốn lấy lợi ích, đổi thành Vương Diễm, bị dọa hai lần cũng đã lùi lại rồi.
Hắn cười giả dối: "Dù sao cũng chỉ là một ít tin tức mà thôi, cũng không phải là bảo bối gì cho đi sẽ không còn nữa, anh bạn xem chúng tôi đã vất vả một phen, dù sao cũng phải cho chút phúc lợi không phải sao? Nói không chừng sau này mọi người sẽ còn liên hệ, coi như kết giao bạn bè."
Hắn nhìn khuôn mặt giấu trong bóng tối dưới mũ lưỡi trai, thăm dò nói: "Lùi một bước mà nói, anh muốn chiếc vòng tay kia của Biên Trường Hi hẳn cũng không phải chỉ do nó là của bạn anh đúng không, dù sao cũng đã là mạt thế, ai còn để ý cái này? Có phải chiếc vòng tay đó có huyền cơ gì không?"
Ánh mắt Vương Diễm sáng lên, vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy! Tôi nói mà, sao lại phải phí tâm tư còn lén lút như vậy. Hừ hừ, anh không nói tin tức về mạt thế cho chúng tôi cũng không sao, tôi sẽ nói với Biên Trường Hi có người muốn trộm vòng tay của cô ta." Cô ta đắc ý ôm hai tay nhướng mi nói.
Mặt người đàn ông đã cực kỳ âm trầm, chỉ là bóng đêm và mũ lưỡi trai đã che giấu sắc mặt của hắn, hắn đứng thẳng người, tay nắm chặt dao găm vẫn không nhúc nhích, như là đang tự hỏi. Trương Dục Văn và Vương Diễm liếc nhau, đều không nói chuyện, không thể dồn ép quá mức, dù sao nhìn đối phương dường như có chỗ dựa vững chắc, không phải sau lưng có người thì chính bản thân hắn là kẻ hung ác.
Gió lạnh gào rít, buổi tối này vô cùng âm hàn, nhìn kỹ thì dường như trong không khí mang theo một tầng sương máu, hơn nữa càng ngày càng đậm, giống như có thứ gì đó đang bắt đầu nổi lên trong đó.
Vương Diễm xoa tay nhìn bốn phía mờ mờ ảo ảo không hề có ánh đèn, trong lòng có chút phát lạnh, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Rốt cuộc anh đã suy xét kỹ chưa?"
Lời còn chưa dứt, phía xa chợt truyền đến tiếng thét chói tai, Vương Diễm hoảng sợ liếc nhìn Trương Dục Văn: "Truyền tới từ kho hàng?"
Tiếp theo bọn hắn nghe thấy rất nhiều người trong kho hàng thức dậy, bọn họ kêu gào chạy trốn, tình cảnh hỗn loạn, trong đó còn kèm theo âm thanh quái vật gào thét.
Dù sao cũng là người đã lăn lộn ba ngày trong mạt thế, nghe âm thanh gào thét kia, trong lòng lộp bộp: Tang thi vào trong kho hàng?!
"Đinh!"
Đúng lúc này dao găm trong tay người đàn ông bên cạnh rơi xuống đất, bọn họ nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy bàn tay ddlêquysđôn cầm dao lúc nãy của hắn cuộn lại run rẩy, giống như co rút căng chặt, mạch máu phồng lên, đồng thời làn da dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trở nên xanh xao trắng bệch, thậm chí giống như lột da mà rơi xuống, móng tay nhanh chóng biến thành màu đen, dài ra và dày lên.
Hai người nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.
Lại nghe thấy âm thanh "răng rắc", ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy thân thể đối phương lắc lư, trong khoảnh khắc giống như khung xương rạn nứt rồi lắp ghép lại, cả thân hình cao lớn hơn một vòng, bắp thịt phồng lên, căng đứt vật liệu may mặc, biểu hiện ra sức bật đáng sợ.
Hai người kinh hãi không thể tin vừa lắc đầu vừa lùi lại, chân Vương Diễm mềm nhũn ngã nhào trên đất, ở góc độ này của cô ta vừa khéo có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương dưới mũ lưỡi trai, lông mi đen ngắn, mũi chim ưng, vẻ mặt âm ngoan*, nhưng giờ phút này cô ta trơ mắt nhìn làn da hắn biến thành màu xanh đen, lỗ mũi rời ra, con ngươi lồi ra ngoài, miệng trở nên vừa lớn vừa rách nát, răng nanh bén nhọn lộ ra, nước dịch tanh tưởi chảy xuống...
*âm ngoan: âm trầm ngoan độc
"Oẹ..."
Trong đầu Vương Diễm trống rỗng, trong bụng ghê tởm muốn chết, thân thể còn bò về phía sau theo bản năng, mềm nhũn đứng lên nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.
Trương Dục Văn cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn hoảng hốt quay đầu liếc mắt một cái, người đàn ông kia, không, con quái vật kia ngửa đầu há miệng gào thét, kêu "khặc khặc" nhào tới.
"A..." Trương Dục Văn hồn bay phách tán, liều mạng đẩy Vương Diễm phía sau về phía quái vật, điên cuồng chạy đi.
"Không! A a a..." Tiếng kêu thảm thiết của Vương Diễm xông thẳng lên trời.
Biên Trường Hi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hắc ám khiến đủ loại tiếng thét chói tai liên tiếp bên ngoài càng thêm rõ ràng. Cô xốc chăn lên bước chân trần đi tới đi lui trên mặt đất, có chút phiền chán xoa mi tâm.
Tại sao có thể như vậy?
Cô nhớ rõ kiếp trước khi tang thi có độc xuất hiện cũng không oanh động như vậy.
Buổi tối thứ ba sau mạt thế giống như thường ngày, chỉ là sau nửa đêm công kích của tang thi mạnh mẽ hơn, người bị thương cũng nhiều hơn. Có người cực kỳ may mắn, tang thi công kích bọn họ vẫn còn chưa có độc, cho nên tuy bọn họ bị thương, nhưng đây chính là vết thương sẽ mang tới cho bọn họ năng lực mạnh mẽ. Những người khác liền thảm, ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, bọn họ biến thành tang thi, tang thi có độc, bọn họ cắn người cào người, lại tạo ra một lượng lớn tang thi mới. Đại khái chỉ qua vài ngày, trên đời cũng không còn tang thi không có độc nữa, tất cả tang thi đều mang bệnh độc, đều khiến con người bị cảm nhiễm.
Qủa thật, lúc đầu một phần tang thi có độc là do tang thi không có độc tiến hóa thành, một phần khác lại là do người sống sót trực tiếp biến thành, nhưng Biên Trường Hi không nhớ rõ buổi tối xảy ra dị biến đó lại náo nhiệt như vậy. Cô đoán rằng lúc này tất cả tiểu khu đều đã bị thức tỉnh, chuyện này có nghĩa là rất nhiều gia đình trong thời gian ngắn đã tập thể hóa thành tang thi, đây là một chuyện kinh khủng tới mức nào!