Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 56




Editor: Thiên Vi

Hàng năm, người của Quân Nghệ được cử tới để biểu diễn đều là những nữ sinh tinh anh của trường học. Bọn họ đều nổi danh có vũ đạo tốt, dung mạo tốt, vóc người đẹp, cho nên mỗi lần đến giai đoạn này, cho dù biết trường học của mình sẽ chịu mất mặt, nhưng vẫn có không thiếu học sinh của các trường nhịn không được đến đây góp vui.

Vì thế khi duyệt binh thức vừa chấm dứt, người tụ lại ở sân thể dục càng ngày càng nhiều. Trừ bỏ trên khán đài cao cao, những vị trí sớm đã bị chiếm trước, ba tầng ghế trên sân thể dục trong ngoài đều đứng không ít người.

Người của Quân Nghệ có tám người. Vì Quân Nghệ không muốn thể hiện rằng mình quá phận đi khi dễ các trường khác, nữ sinh của trường đại T mặc quân phục rằn ri, nữ sinh của Quân Nghệ cũng đều mặc quân phục rằn ri. Chỉ là quân phục này cùng với những bộ quân phục khác vẫn có chỗ bất đồng, cùng với quân phục rộng lớn của nữ sinh đại T không giống. Quân phục của người ta có tính chất đặc biệt, chuyên dụng dùng để biểu diễn khiêu vũ, được cắt may bó sát vào người, nhưng lại dễ dàng nhảy vũ.

Lúc này, tám người trang phục chỉnh tề đang đứng thẳng ở trên sân khấu. Nhìn qua, bọn họ đều là mĩ nữ, môi hồng răng trắng làn da trắng nõn, so sánh với làn da nữ sinh đại T bị phơi nắng mất một tháng càng thêm có vẻ trên trời dưới đất.

Nữ sinh Quân Nghệ vừa xuất hiện, có thể thấy rõ rệt người ở trên khán đài lập tức liền hưng phấn hẳn lên, không thiếu nam sinh còn ồn ào huýt sáo tại chỗ. Lần này, Quân Nghệ đến khiêu vũ so với những năm trước chính là không cùng một cái đẳng cấp a. Nhất là hai cô gái đứng ở hàng đầu tiên của đội ngũ.

Nhất thời, những người hiểu rõ trường Quân Nghệ liền mở miệng nghị luận.

"Tôi không nhìn lầm đi, đứng tại hàng thứ nhất kia chính là Sở Phàm? Cô ấy như thế nào sẽ đến nơi này a! Hai ngày nay tôi còn nghe nói đài truyền hình XX mời cô ấy đi diễn xuất nhưng cô ấy đều cự tuyệt đâu."

"Không chỉ là Sở Phàm, cô không nhìn giáo hoa Triệu Thanh Thanh của Quân Nghệ cũng đến kia a, hôm nay mắt thật là nhìn no đủ, hai người nổi danh nhất trong Quân Nghệ đều tới."

Có nữ sinh không phục, giễu cợt nói: "Người ta tới, cô cao hứng cái gì, lại không phải thật sự là mình diễn xuất. Bọn họ đây là tới nơi này để đá chúng ta đâu, các cô cũng không cảm thấy mất mặt đi."

"Hắc hắc, mất mặt cũng không phải mấy người chúng ta, hơn nữa có thể cùng bọn họ trao đổi vũ đạo, đó cũng là vận khí của mấy người lên sân khấu kia a."

.....

Hiệu trưởng ngồi ở bên cạnh Tần Chiến, nhìn Quân Nghệ vừa xuất hiện liền dẫn tới một mảnh người kinh diễm. Ông ta không khỏi cười khổ, thấp giọng nói với Tần Chiến: "Không phải là tôi ngầm ở sau lưng nói bậy a chính ủy, anh nói, Quân Nghệ bọn họ cũng quá khi dễ người đi, nói là trao đổi vũ đạo, ai chẳng biết bên kia đánh cái chủ ý gì? Hàng năm đến chèn ép chúng ta để tìm cảm giác ưu việt cũng coi như xong, nhưng mấy năm trước còn khống chế, năm nay làm sao lại thế này? Nếu tôi không nhìn lầm, mấy người này đều là học sinh cưng của ban lãnh đạo vũ đạo Quân Nghệ đi? Ngay cả Liên Sở Phàm đều cử ra, chúng ta cũng không trêu chọc bọn họ a, như thế nào liền muốn chèn ép chúng ta quá mức như vậy đâu?"

Tần Chiến gõ bàn một cái nói: "Chuyện này chỉ nên ngầm bàn bạc, lòng nên bình thường đối đãi, không cần nghĩ nhiều như vậy."

Hiệu trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng. Tần Chiến mắt nhìn sang người cháu Tần Diệc Hạo bên cạnh, vẫn là một bộ dáng bất động thanh sắc, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Vì thế, đối với hiệu trưởng trường đại T đầy một bụng chua xót, ngược lại hắn có thêm vài phần đồng tình.

Người của Quân Nghệ bên kia luôn tranh cường háo thắng. Năm trước, thời điểm cuối năm Quân Nghệ liên hội, bọn họ cũng ngầm thỉnh đứa cháu này của hắn đi tham gia, nhưng ngay cả Sở Phàm đều cử ra, Tần Diệc Hạo cũng đều cứng rắn đưa đẩy. Lúc ấy Quân Nghệ cảm thấy rất mất mặt, cho nên cũng không có lộ ra cho ngoại nhân biết.

Kết quả đại T này vẫn phải dựa vào Quân Nghệ bọn họ mới có thể kéo được Cảnh Thiên tài trợ. Bất quá chỉ là tổ chức một cái duyệt binh thức nho nhỏ, Tần Diệc Hạo liền trực tiếp chạy tới. Quân Nghệ bên kia nhận được tin tức tự nhiên liền nổi trận lôi đình, cảm giác kia phỏng chừng là bị người dưới mình vượt mặt quạt cho mình một bạt tai a.

Kỳ thật đây là tai bay vạ gió a, thời điểm Tần Chiến ở trên đường, hắn cũng không sai biệt lắm sờ soạng không thiếu mười cái □□.

(□□ là của t/g nhé ta k pít đâu)

Tần gia cùng Sở gia đều là quân nhân thế gia. Trong sổ ghi chép của hai gia tộc, ba đời trực hệ bọn họ đều là những người từng bán mạng đi theo tổ quốc giữ gìn non sông, quan hệ tự nhiên sẽ dễ chịu hơn là cứng rắn. Tần Diệc Hạo tuy rằng lựa chọn kinh thương, nhưng năng lực quả thực là mạnh không chịu nổi. Trong lĩnh vực kinh thương, thiên phú của hắn cực cao, làm cho lòng người đều kinh hãi. Sở gia lại có Sở Phàm là một thiên chi kiêu nữ như vậy, tự nhiên hai lão bằng hữu liền muốn thắt chặt quan hệ của hai nhà.

Ông Sở cùng ông Tần ở trong tối ngoài sáng ám chỉ qua thật nhiều, muốn trong hai năm đem quan hệ của hai người định xuống, nhưng Tần Diệc Hạo lại thủy chung vẫn không lên tiếng trả lời. Ông Tần thấy Tần Diệc Hạo đối với Sở Phàm cũng rất hào phóng, bình thường quan hệ cũng không tệ, liền cho rằng người cháu này của mình đối với người ta cũng có ý tứ chẳng qua là ngượng ngùng không dám nói, cho nên ông liền cao hứng chuẩn bị đáp ứng.

Kết quả không biết như thế nào lại liền truyền đến lỗ tai của Tần Diệc Hạo. Nhưng Tần Diệc Hạo lại là một người có chính kiến, hắn ghét nhất người khác đối với chuyện của hắn khoa tay múa chân, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không được. Bất quá ông Tần tuổi lớn, thân mình xương cốt cũng không tốt lắm, trực tiếp chống đối khẳng định là không được, Tần Diệc Hạo liền bắt đầu đối với Sở Phàm gây bất hòa. Sở Phàm gần đây mấy lần muốn hắn đi tham gia liên hội Quân Nghệ hắn đều không đi, nhưng hắn lại đến tham gia cái duyệt binh thức này, như vậy, hắn chính là có ý tứ muốn cùng Sở Phàm phân rõ giới hạn.

Tần Diệc Hạo tự nhiên, hắn đối với gợn sóng do chính mình đưa tới không hề tự giác. Sở Phàm đứng ở giữa sân nhìn hắn mấy lần, nhưng tầm mắt của hắn liếc cũng không buồn liếc tới chỗ của cô ta một cái. Hắn lười biếng chống cằm, một đôi mắt phảng phất cất giấu vô số minh quang, không chút để ý nhìn đến nơi nào đó ở trên sân thể dục.

Sở Phàm có chút thất vọng, làm bộ như lơ đãng theo tầm mắt của Tần Diệc Hạo nhìn lại. Chính là cô ta liền nhìn thấy cô gái đứng ở hàng đầu tiên làm đầu lĩnh đội thời điểm lúc duyệt binh thức của đại T. Hiện tại cô đang đứng ở nơi đó cùng nói chuyện người bên cạnh.

Sở Phàm nhất thời sửng sốt.

Quân Nghệ chuẩn bị là một khúc "An đại vũ" đã được cải biên qua. An đại vũ là một khúc vũ của Mông Cổ, tại thời điểm đại tế tự của Mông Cổ, Tát Mãn* sẽ nhảy khúc vũ này. Lưu truyền đến hiện tại đã ra rất nhiều bản mới. Sở Phàm đứng ở phía trước, còn Triệu Thanh Thanh cùng những nữ sinh khác đều một dạng tóc dài mắt nâu đứng ở phía sau của Sở Phàm. Năm người kia bày ra thành hình nửa vòng tròn đứng ở bên cạnh.

(Tát Mãn*: chắc là pháp sư )

Cổ lão* đứng lên, nhất thời âm nhạc mạnh mẽ lại hữu lực liền vang lên. Toàn bộ sân thể dục cũng hoàn toàn tĩnh lặng, cùng thời điểm học sinh duyệt binh thức hoàn toàn không giống. Quân phục diễn xuất của Quân Nghệ diễn đều là áo ngắn tay, cùng với tiếng nhạc xa xăm, Sở Phàm động trước nhất.

(Cổ lão*: người già)

Động tác của Sở Phàm thực thong thả, khuôn mặt trắng nõn như là điêu ngọc ở dưới ánh mặt trời đang tỏa sáng. Hai tay chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay cũng đang không ngừng biến đổi động tác, động một cái liền biến đổi thành thế thủ* cầu phúc truyền thống. Hai chân của Sở Phàm hơi hơi chuyển hướng, phần chân lại không hề động, eo lưng mềm dẻo chậm rãi ngửa ra sau, thâm hậu hô mạch sinh (ta chả hiểu nên để nguyên) càng ngày càng xa, eo lưng Sở Phàm cũng càng ngày xuống càng thấp.

(điêu ngọc*: Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa)

(thế thủ*:Trạng thái giữ mình, chỉ chống đỡ)

Trên khán đài đã có nữ sinh nhịn không được trừng lớn mắt, hai tay bụm miệng. Bọn họ nhìn tuy không hiểu động tác kia trong vũ đạo khó khăn như thế nào, nhưng nhìn động tác của Sở Phàm, bọn họ lại có thể cảm nhận được cái loại vũ đạo kia gần như đã cùng âm nhạc của cổ lão kết hợp thành một thể trang trọng. Mấu chốt là nhìn động tác kia lại còn thập phần xinh đẹp, mắt nhìn thấy đều không muốn chuyển dời.

Người nào am hiểu vũ đạo đều biết, hạ eo là kiến thức cơ bản nhất. Nhưng lấy loại tư thế này để nghênh hợp với âm nhạc, vận động gần như là lấy động tác chậm, lại vững vàng có lực để trượt xuống, không có mười mấy năm khổ luyện sẽ làm không được. Nhưng càng khó hơn chính là khi đổi nhịp vũ đạo. Gần như khi tiếng âm nhạc thay đổi, Sở Phàm toàn thân cũng thay đổi theo, đồng dạng như là muốn tan chảy trong vũ đạo vậy. Nhìn cô, ngươi gần như có thể tưởng tượng được ra trên thảo nguyên mênh mông, thanh thuần túc mục* Tát Mãn như thế nào đối với thành thương thiên kiền cầu phúc.

(túc mục*: 肅穆 trang nghiêm, trang trọng)

(đoạn này "thương thiên kiền" chả bít là cái gì luôn)

Thời điểm eo lưng của Sở Phàm hạ được một nửa, Triệu Thanh Thanh cùng một cô gái khác cũng động. Tư thế của bọn họ cùng với Sở Phàm là giống nhau, chỉ là thế thủ thoáng bất đồng một chút. Hai tay đặt trên ngực, một bộ dạng thống khổ đang giãy dụa mà không được giải thoát. Eo Sở Phàm sau lại hạ thêm nửa phần, năm người còn lại vẫn đang tạo thành nửa vòng tròn mới bắt đầu động. Chính là thật chậm rãi, từng chút một ngửa ra sau, hai tay thon dài nâng lên đối với Sở Phàm.

Trên khán đài nhất thời bộc phát ra một tràng vỗ tay như sấm dậy.

Khúc nhạc một biến, rõ rệt là nhẹ nhàng thêm vài phần. Tám người chỉnh tề, đồng dạng lấy một độ cong từ bên cạnh nhổm dậy, chân trái không động, đùi phải duyên dáng ở không trung xẹt qua nửa vòng tròn hạ xuống. Trong một cái chớp mắt, cùng với mũi chân rơi xuống đất, một nhịp trống đột nhiên vang lên, những mũi chân kia đạp xuống. Mọi người bỗng sinh ra cảm giác, mũi chân kia tựa như đang đạp lên trên đầu quả tim của mình vậy.

(đoạn này ta chẳng hiểu cái gì cả...đây chắc là múa ba-le)

Tiếng trống càng ngày càng gấp rút, cầu phúc thành công, sau đó là chúc mừng một mùa thu hoạch lớn. Các nữ sinh đem Sở Phàm vây quanh ở chính giữa, bắt chước hình thái khởi giác lộc, nhẹ nhàng đạp theo nhịp trống, từng nhịp vũ chính là một loại nhịp vũ cổ điển. Không hề lộ ra không chút tục tằng, chỉ thêm vài phần mềm mại đáng yêu. Vũ tư càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, trên khán đài đã có người kích động đứng lên, cố gắng nhìn cho rõ.

Thời điểm nhịp trống tới lúc dồn dập nhất, bảy nữ sinh khác tháo cái nón xuống, khi thì bắt chước siết khăn giậm chân tại chỗ, khi thì vỗ tay chống nạnh, khi thì chỉnh tề giữa không trung đá chân, vừa anh khí lại vừa vui thích. Sở Phàm đứng ở chính giữa tả hữu xoay người, mũi chân lại thủy chung vẫn duy trì cố định tại cùng một điểm, cô xoay tròn càng lúc càng nhanh, gần như chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh màu xanh xinh đẹp. Nhảy đến khi cuối cùng, trên khán đài mọi người hơn phân nửa đều đứng hết lên, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay gần như muốn đem khán đài đều vỡ nát.

Thời điểm nhịp trống đang dồn dập lại chợt đình chỉ, tám nữ sinh trong nháy mắt vũ bước cũng đình chỉ, hình ảnh vừa vặn dừng lại khi tư thế bọn họ đang hạ eo.

"Tốt!"

Không biết là ai trước kêu ra tiếng, tiếp theo chính là tiếng vỗ tay như sấm. Trên đài chủ tịch, mấy người hiệu trưởng đều nhịn không được đứng dậy đi đầu vỗ tay. Sau đó là những nữ sinh của Quân Nghệ lễ phép chào cảm ơn, trước mặt tất cả mọi người, bọn họ chú mục* nhìn thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi ra chào.

(chú mục*:nhìn chăm chú)

Lúc trở về chỗ ngồi, Sở Phàm lại giả bộ lơ đãng liếc mắt nhìn Tần Diệc Hạo một cái. Nhưng Tần Diệc Hạo lại vẫn duy trì tư thái như trước, buông mắt xuống không biết là đang suy nghĩ cái gì, trên mặt không có một tia gợn sóng. Sở Phàm thấy vậy liền âm thầm thở dài, ở trong lòng xẹt qua một tia thất vọng.

Tiếp theo chính là học sinh đại T ra sân. Trước đó có một màn vũ đạo cực kỳ ngoạn mục như vậy, màn biểu diễn của học sinh đại T có vẻ là chẳng cần phải nhìn. Bọn họ chọn ghế vũ, trước âm nhạc đang trào dâng dào dạt, thực dễ dàng liền nộn nhấc lên □□.

Nếu trước đó không có tiết mục vũ đạo của Quân Nghệ, bọn họ cũng có thể được không ít tiếng vỗ tay. Chỉ là lúc này khi bọn họ biểu diễn lại có vẻ thất sắc cùng ảm đạm. Nhìn qua có một chút phong trần chán nản.

Không ngoài dự liệu, sau khi học sinh đại T nhảy xong, thời điểm lãnh đạo trường cùng nhau tổng kết, lãnh đạo Quân Nghệ lại đem đại T thầm chê bai một lần. Không ngừng cùng hiệu trưởng nói muốn nhớ rõ việc sẽ gia tăng hoạt động ngoại khóa của học sinh. Muốn cùng nhau bồi dưỡng tố chất của học sinh, không thể để một trường học lớn như vậy, lại có thể tuyển ra người liên nhảy một bản thành như vậy. Hiệu trưởng đại T cười dài, nhưng sắc mặt lại nghẹn đến đỏ bằng, trực tiếp bị chọc tức gần chết.

Hàng năm như vậy là coi như xong. nhưng hiện tại, nhà tài trợ lớn nhất cho trường còn đang ở nơi này ngồi đâu. Đây chính là một điểm mặt mũi cũng không cho, thật là khinh người quá đáng!

Nhìn dáng vẻ của hiệu trưởng thở phì phò, vài vị Quân Nghệ liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cười thầm. Một người lãnh đạo đang chuẩn bị nói kết thúc lại bị chủ nhiệm ở bên cạnh kéo một phen. Ông ta liền đem lời thu về, quay đầu nhìn chủ nhiệm Lưu Hoằng, ý muốn trưng cầu.

Lưu Hoằng bước lên một bước, nhìn hiệu trưởng đại T trêu ghẹo: "Bất quá tôi nhìn đại T cũng là tàng long ngọa hổ a, Lý hiệu trưởng, ông không thành thật rồi. Chúng tôi đều đem màn biểu diễn tốt nhất cho các ông nhìn, ông làm sao có thể có lệ với chúng tôi như vậy đâu?"

(Thằng tra Lưu Hoằng này ta căm thù a....hội đủ tiêu chuẩn của kẻ tiểu nhân bỉ ổi, cặn bã......có 1 lần nó suýt nữa thì cưỡng bức chị Sam a )

Hiệu trưởng sửng sốt, nhất thời trong ngực liền có chút cảnh giác, hắn đây là đang chuẩn bị ra cái chủ ý gì đâu?

Lưu Hoằng nhớ tới vừa rồi, học sinh bảo bối Triệu Thanh Thanh của mình thầm dặn dò với mình, hắn liền thử dò xét nói: "Thời điểm tôi nhìn duyệt binh thức, nữ sinh đầu lĩnh đội không sai, nhìn tư thế kia liền biết hẳn là cô ấy đã luyện vũ đạo qua. Bản lĩnh vũ chắc chắn là không kém, học sinh chúng tôi ở bên này muốn cùng cô ấy luận bàn một chút, chuyện này trước đó cũng đề cập qua, Lý hiệu trưởng lại trực tiếp từ chối, tuy không phải là khinh thường chúng tôi, nhưng lại có tâm muốn đem người tốt nhất giấu đi a?"

Hiệu trưởng kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Khương Sam?

Lần này, Tần Chiến vẫn im lặng không lên tiếng cũng đều nhìn về phía bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.