Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 58: Tâm Ly phát uy, tiểu nhân giậm chân




Edit: Meimei

(Lão quản gia ở tướng phủ tên Thẩm Phục nha các bạn, chương trước mình dịch là Trầm Phục, chương này mình sửa lại nhé.)

Tô Tâm Ly và Thẩm Phục vừa mới đến Phương Tình viện thì nha hoàn thiếp thân Thạch lựu của Phương di nương liền nhanh chân ra đón, vẻ mặt sốt ruột nói: "Tiểu thư, Phương di nương bị bệnh vừa mới uống thuốc ngủ. Sổ sách và chìa khóa khố phòng của tướng phủ, sợ rằng tiểu thư phải chờ Phương di nương khỏi bệnh mới lấy được."

"Đang yên đang lành tại sao lại phát bệnh, rất nghiệm trọng sao? Có muốn gọi đại phu đến nhìn một cái hay không?"

Tô Tâm Ly mím môi, cười nhàn nhạt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng ân cần hỏi han.

Đối với tình huống đột nhiên xảy ra này, Tô Tâm ly một chút xíu cũng không thấy bất ngờ. Phương di nương không phản kháng mà đem toàn bộ sổ sách cùng chìa khóa khố phòng giao ra, nàng mới thấy kỳ quái. Một người muốn khống chế, muốn chiếm mọi thứ làm của riêng như Phương di nương làm sao có thể dễ dàng lấy mọi thứ từ trong tay nàng ta ra!

"Hôm qua lúc dùng bữa bối, di nương bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, uống thuốc xong liền ngủ. Đây chỉ là bệnh cũ, mời biết bao nhiêu đại phu, uống biết bao nhiêu thuốc rồi. Sổ sách và chìa khóa khố phòng đều do Phương di nương bảo quản, thân thể nàng không khỏe, chúng ta cũng không dám quấy rầy nàng."

Thạch Lựu cúi đầu, căn bản không dám đối mặt nhìn Tô Tâm Ly nói.

Di nương căn bản không bị bệnh, chỉ là không muốn giao quyền chưởng gia ra mà thôi. Thân là đại nha hoàn bên cạnh Phương di nương, nàng cũng không hy vọng tướng phủ đổi chủ. Tiểu thư hiện tại khắp nơi đều đối nghịch với di nương, nếu giao ra thì chính là lấy bánh bao ném chó, một đi không trở lại. Trong lòng Thạch Lựu rất vội vàng, bởi vốn nàng cho rằng ba tháng nữa di nương sẽ trở thành phu nhân tướng phủ, nàng có thể từ thông phòng của tướng gia trở thành di nương, không nghĩ tới tính tình của tiểu thư đại biến.

Tô Tâm Ly liền ồ một tiếng: "Vậy ngươi vào chăm sóc cho Phương di nương đi."

Thạch Lựu kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tô Tâm Ly, hiển nhiên là không ngờ tới nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho Phương di nương như vậy.

Tô Tâm Ly nhếch môi, tự tiếu phi tiếu: "Nói cho nàng ta một tiếng, ta đến Tuyết viện."

Không đợi Thạch Lựu kịp phản ứng, Tô Tâm Ly đã dẫn một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Tuyết viện.

Thạch Lựu nhìn bóng lưng của nàng, kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó thở phào một cái. Nàng còn tưởng tiểu thư sẽ dẫn người đến hung hăng đi vào cướp đồ. Phương di nương như vậy coi như đã tránh được một kiếp. Nàng tất nhiên vui vẻ. Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó, chỉ cần sổ sách và chìa khóa khố phòng còn trong tay của di nương thì tất cả mọi chuyện vẫn sẽ như cũ. Dù sao di nương cũng là chủ tử được sủng ái lâu nhất ở tướng phủ. Nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Tô Tâm Ly trước khi rời đi, Thạch Lựu lại do dự. Nàng không muốn nói chuyện này cho Phương di nương nghe. Tiểu thư Diệu Tuyết xảy ra chuyện nhất định di nương sẽ lột một lớp da của nàng. Tiểu thư sao có thể cứ đơn giản như vậy mà bỏ qua, nhất định là tiểu thư có tính toán khác. Thạch Lựu cân nhắc một phen, đi vào phòng đem chuyện Tô Tâm Ly đi đến Tuyết viện nói cho Phương di nương.

Lúc Tô Tâm Ly đến Tuyết viện, nàng liền sai người đóng cửa lớn của Tuyết viện lại, sau đó thẳng tiến đến khuê phòng của Tô Diệu Tuyết. Thẩm Phục chờ ở bên ngoài viện. Tuy hắn là quản gia tướng phủ, nhìn các tiểu thư lớn lên thế nhưng dưới loại tình huống này, hắn vẫn muốn né tránh.

Lúc Tô Tâm Ly đi vào, Tô Tịch Nguyệt đang giúp Tô Diệu Tuyết uống thuốc. Tô Diệu Tuyết nằm trên giường, dưới thân lót hai cái gồi mềm, miễn cưỡng dựa vào. Tóc nàng rũ xuống khuôn mặt tái nhợt, có vẻ không có tinh thần gì, bộ dạng nhu nhược trời sinh liền kích thích ý muốn bảo vệ của người khác, làm cho người nhìn không khỏi sinh ra chút thương tiếc. Đáng tiếc Tô Tâm Ly không phải là nam nhân, hơn nữa thiện tâm của nàng đã bị vứt bỏ từ đời trước, nhất là đối với Tô Diệu Tuyết. Giữa các nàng chỉ có cừu hận.

Ánh mắt Tô Tâm Ly lạnh lại nhìn Tô Tịch Nguyệt đang ngồi bên giường, tay trái của nàng bưng chén thuốc, tay phải cầm cái muỗng, từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho Tô Diệu Tuyết. Tô Diệu Tuyết thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, thuốc kia liền rơi xuống trên người Tô Tịch Nguyệt nhưng nàng ta không ngại, còn dùng khăn của mình cẩn thận giúp Tô Diệu Tuyết lau sạch. Tô Tâm Ly câu môi, thật là một tiết mục tỷ muội tình thâm. Tô Tâm Ly nghĩ nếu việc này xảy ra ở đời trước, nàng nhất định sẽ mềm lòng, nga, không, nếu đổi lại là một người trọng tình trọng nghĩa khác thì nhất định cũng sẽ sinh ra thương tiếc, tha thứ cho bọn họ một lần, dù sao thì các nàng cũng là tỷ muội hơn mười năm nay.

"Ly nhi muội muội đến rồi."

Thanh âm của Tô Diệu Tuyết giống như sợi tơ nhện, rất suy yếu. Tô Tâm Ly nghe vậy cảm thấy giống như nàng ta sắp chết, có điều nàng quá hiểu rõ, mặc dù chuyện ngày hôm qua đả kích rất lớn đối với Tô Diệu Tuyết nhưng nàng ta sẽ không tức giận muốn chết, so với người khác, nàng ta đều rất yêu quý chính bản thân mình.

Hôm qua thì làm hại nàng thiếu chút nữa đánh mất tính mạng, ngày hôm nay thì gọi một tiếng Ly nhi muội muội Ly nhi muội muội, ai là muội muội của nàng ta? Quả nhiên, người đê tiện thì chính là vô địch. Tận đáy lòng Tô Tâm Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Đối với người vô liêm sỉ như vậy, nếu ngươi tức giận giậm chân như nàng, vậy ngươi sẽ thua cuộc.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Vừa nhìn thấy Tô Tâm Ly, Tô Tịch Nguyệt giống như con mèo bị đạp đuôi, cả người đưa tay giậm chân nổi khùng lên.

Nữ nhân ngu xuẩn đáng chết! Mấy lần hại nàng bị phụ thân trách phạt, di nương cũng bởi vì nàng ta mà bị đánh hai mươi bạt tai, đến bây giờ mặt của di nương vẫn còn sưng, nói không rõ lời, ăn cũng không được. Tô Tịch Nguyệt nghĩ đến lại cảm thấy tức giận.

"Ta đến là giúp Tô Diệu Tuyết dọn nơi ở."

Ánh mắt Tô Tâm Ly rơi vào khuôn mặt trắng nhợt của Tô Diệu Tuyết, đối với mục đích hôm nay đến đây, nàng liền thẳng thắn nói.

Tô Diệu Tuyết theo bản năng nhích về phía sau, nàng không muốn dọn ra ngoài, không muốn đời đến nơi quỷ quái kia.

Đối với phản ứng không tình nguyện của Tô Diệu Tuyết, Tô Tâm Ly nhìn thấy trong mắt liền vui vẻ trong lòng. Không cam lòng đúng không, nàng càng vui vẻ bắt nàng ta dọn đến Nam Uyển xem nàng ta còn có ý kiến gì.

"Phụ thân nói để ngươi dọn đến Nam Uyển ở."

Tô Tâm Ly lười cùng Tô Diệu Tuyết nói vòng vo. Hôm nay nàng nhất định phải để cho Tô Diệu Tuyết dọn ra khỏi chỗ này.

Cho dù nàng ta là nữ nhi thân sinh của Tô Bác Nhiên thì như thế nào, cũng chỉ là một thứ nữ, dựa vào cái gì mà viện tử của nàng ta còn lớn hơn của nàng? Đời trước nàng sống không bằng chết ở lãnh cung, Nam Uyển coi như là thiên đường, thật không biết đủ.

Tô Tâm Ly liếc nhìn xung quanh, không nghĩ đến lại có thể thấy mấy đồ vật quen thuộc. Tất cả đều là đồ cưới của mẫu thân nàng. Trong đó có một bộ ba món bình sứ bạch ngọc, toàn bộ đều là ngọc lưu ly. Trên thế gian này cũng chỉ có năm bộ như vậy, trong đó một bộ là của hồi môn của mẫu thân nàng lúc gả vào tướng phủ, mà hiện tại toàn bộ đều thành vật riêng của Tô Diệu Tuyết và Phương di nương.

Tô Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Tô Tâm Ly, nhất thời giận dữ: "Ngươi không thấy thân thể Tuyết tỷ tỷ không thoải mái sao?"

Tô Tâm Ly là động vật máu lạnh sao? Nàng và Tô Diệu Tuyết tỷ muội tình thâm như vậy, nàng một chút cũng không bận tâm tình cảm tỷ muội hay sao? Rõ ràng đoạt đi quyền chưởng gia của Phương di nương, thực sự ghê tởm, nàng đần như vậy, dựa vào cái gì mà chưởng gia.

Trong lòng Tô Tịch Nguyệt thấy rất bất bình. Theo nàng, Tô Tâm Ly không có cái gì tốt, nhất là đầu óc. Nếu nàng ta quản lý tướng phủ, phỏng chừng một vài ngày sau trên dưới tướng phủ sẽ bị nàng ta làm cho chướng khí không yên, đến lúc đó chắc chắn phụ thân sẽ tức giận, quyền trị gia sẽ trở lại trên tay Phương di nương, đến lúc đó xem Tô Tâm Ly làm như thế nào? Hiện tại Phương di nương và Tô Diệu Tuyết chỉ là xuất hiện một nhạc đệm nhỏ, rất nhanh sẽ qua thôi. Trước đây nàng nịnh bợ bọn họ nhiều như vậy, bọn họ tuy rằng hài lòng nàng nhưng chưa chắc đã vừa ý bọn họ. Lúc này nàng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bọn họ nhất định sẽ nghĩ nàng là một người trọng tình trọng nghĩa. Chờ Phương di nương trở thành phu nhân tướng phủ, tất nhiên sẽ cho nàng chỗ tốt, tương lai đến lúc nàng cập kê, nhất định sẽ cho nàng một mối hôn nhân tốt, vì vậy lúc này nàng không thể lùi bước.

"Đây là giáo dưỡng của ngươi? Diệu Tuyết tỷ tỷ lớn tuổi hơn ngươi, tại sao ngươi có thể gọi thẳng tên nàng?"

Tô Diệu Tuyết nhìn Tô Tịch Nguyệt vững vàng che chắn trước người mình chất vấn Tô Tâm Ly thì trong lòng thập phần đắc ý. Lúc nãy, khi Tô Tâm Ly gọi thẳng tên của nàng, trong lòng nàng đã sinh ra bất mãn, chỉ là nàng mới đắc tội với Tô Tâm Ly, hiện tại nàng ta nói chuyện với nàng như vậy chính là tư quan báo thù. Nếu lúc này nàng tức giận nàng tuyệt không có trái ngon để ăn. Hiện tại Tô Tịch Nguyệt thay nàng mở miệng thì không giống nhau. Nàng ta là muội muội của Tô Tâm Ly, dưới tình huống như vậy mà còn bảo hộ nàng, vậy chỉ có thế nói Tô Tâm Ly làm người quá kém.

Chỉ cần ngày hôm nay nàng mượn cớ bệnh tật không thể dọn ra ngoài, chờ Vân Bích rời đi, phụ thân rất thương yêu nàng nhất định sẽ mềm lòng.

"Lẽ nào di nương của ngươi không nói cho ngươi biết phụ thân đã đồng ý rồi sao?"

Ngoại trừ Lục di nương tối hôm qua trở về đem chuyện đầu đuôi gốc ngọn xảy ra ở trong phòng Tô Bác Nhiên nói cho Tô Mộc Linh thì Hà di nương bởi vì bị đánh hai mươi bạt tai, nói chuyện không lanh lẹ, cũng oán trách một đống, nói xấu Tô Tâm Ly nhưng căn bản không có ai nghe được rõ lời nàng nói, về phần Phương di nương cũng lo lắng phiền lòng nhiều chuyện nhưng di nương lại quên nói ra.

"Ta và phụ thân đã nói qua, ta không gọi được một người một lòng muốn hãm hại ta là tỷ tỷ. Việc làm dối trá như vậy, ta không làm được. Nếu như vậy, ta cần gì phải tự hành hạ bản thân mình?"

Tô Tâm Ly nhìn Tô Diệu Tuyết ở phía sau Tô Tịch Nguyệt, trả lời thập phần thản nhiên, không chút nào cho Tô Diệu Tuyết thể diện. Gương mặt của Tô Diệu Tuyết tức giận hóa đen.

Nếu sau này cùng nhau tham gia yến hội, Tô Tâm Ly gọi thẳng tên Tô Diệu Tuyết, người khác nghe vậy nhất định sẽ hoài nghi, đến lúc đó những phu nhân kia khẳng định sẽ biết nàng chỉ là dưỡng nữ của tướng phủ, như vậy ai còn nguyện ý đến cửa cầu hôn nàng. Tuy nói nàng chướng mắt những người đó nhưng nếu đến tuổi cập kê, một mối tới cửa cầu hôn cũng không có thì mặt mũi của nàng biết để ở đâu đây?

Tô Diệu Tuyết ham thích hư vinh, đặc biệt là những năm gần đây, nàng ta hung hăng đem Tô Tâm Ly dẫm đạp dưới chân càng làm cho nàng ta sinh ra một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, mà loại cảm giác này làm cho nàng ta cảm thấy mình ưu tú đủ làm cho mọi nam nhân thích, thậm chí còn thần hồn điên đảo yêu thích nàng ta.

"Ly nhi muội muội, chuyện tình ngày hôm qua, ta thật oan uổng. Tình hình lúc đó nguy cấp, ta chỉ là không muốn ngươi xảy ra chuyện gì cho nên mới phân phó Tống Lộ cứu ngươi. Về phần những chuyện khác thực sự không có quan hệ gì đến ta. Như muội muội đã nói, tướng phủ còn có những thứ muội khác, ta bất quá chỉ là một dưỡng nữ, ta hại muội đối với ta cũng không có chỗ tốt nào. Ta cũng không biết vì sao Tống Lộ lại cắn ta không buông. Muội muội, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!"

Một tay Tô Diệu Tuyết đặt trên giường, âm thanh buồn bã, bi thống giống như Đậu Nga. Tô Tâm Ly nhìn, nàng ta oan uổng, vậy tháng sáu rất nhanh sẽ có tuyết rơi? Nếu nàng ta oan uổng thì trên đời này liền không có người tốt?

(Sự tích Đậu Nga và tuyết tháng 6: Đậu Nga hàm oan bị giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga rằng cô còn có lời nào muốn nói nữa không?

Đậu Nga trả lời: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.

Tham quan đó lắc đầu lia lịa, chế giễu: “Thật là ngu muội! Hoang đường!”, lòng nghĩ thầm: “Mùa hè Tháng 6 oi bức như thế này sao lại có tuyết rơi được chứ? Xưa nay, người ta chỉ thấy máu chảy xuống đất, ta lại muốn xem thử máu sao lại có thể bay lên trên được?”.

Thế là ông lệnh cho người ta lấy một dải lụa trắng dài ba thước treo lên cây sào cao.

Tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.

Trước đó không lâu, mọi người còn ướt đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây chỉ trong nháy mắt, người nào người nấy ôm đầu rụt cổ chạy về nhà, miệng không ngừng nói là “chuyện lạ, chuyện lạ”.

Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.

Mấy năm sau, phụ thân của Đậu Nga thi đậu bảng vàng, trở thành quan lớn. Khi trở về quê nhà, ông đã phúc thẩm lại vụ án của Đậu Nga, xử trảm Trương Lư Nhi và tên tham quan, rửa sạch nỗi oan khuất cho con gái. Bà con trong làng lũ lượt kéo đến viếng thăm phụ thân nàng, nói: “Từ đầu chúng tôi đã biết Đậu Nga bị oan, chỉ tiếc là chúng tôi đều sợ quyền thế của tên tham quan đó, nên chỉ dám hận chứ không dám nói ra, nhưng mà chúng tôi lại không hề hãm hại Đậu Nga, cớ sao lại phải chịu nạn hạn hán trong suốt 3 năm này chứ?”.)

"Tô Tâm Ly, ngươi chớ quá đáng. Chuyện này không quan hệ gì đến Diệu Tuyết tỷ tỷ, ngươi dựa vào cái gì mà cứ cắn mãi không buông? Hơn nữa cho dù Diệu Tuyết tỷ tỷ làm sai thì ngươi cũng đã đánh nàng một cái bạt tai, nàng còn bị ném trứng thối và rau thối, chuyện này cũng hòa nhau. Nàng còn lớn tuổi hơn ngươi, chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi như vậy chính là tư quan báo thù, ỷ thế hiếp người!"

Tô Tịch Nguyệt chỉ tay vào Tô Tâm Ly, đại nghĩa lăng nhiên nói.

Bất luận là đời trước hay đời này, Tô Tịch Nguyệt đều ngu xuẩn. Căn bản không cần nói gì, chỉ cần Phương di nương dùng một vài thủ đoạn nhỏ là có thể làm cho nàng ta nói gì nghe nấy.

Hòa nhau? Ân oán của nàng và Tô Diệu Tuyết, không chết không được. Tất nhiên nếu có một ngày nàng có thể khiên cho Tô Diệu Tuyết sống không bằng chết, nói không chừng đến lúc đó nàng có thể tha cho nàng ta một mệnh.

Tô Diệu Tuyết lớn hơn nàng, không sai, nhưng ở trong mắt ngoại nhân, Tô Diệu Tuyết chỉ là một dưỡng nữ của tướng phủ. Nếu nàng đối đãi với nàng ta như tỷ muội, đó là tình cảm chứ không phải là bổn phận. Chuyện ngày hôm qua náo lớn như vậy, nàng không tin chuyện đó sẽ không truyền đến tai của các huân quý phu nhân. Nàng trực tiếp gọi tên Tô Diệu Tuyết, bọn họ nghe thấy cũng không nhất định trách nàng, có khi bọn họ sẽ thấy nàng chân thành cùng thẳng thắn. Mỗi lần ở bên ngoài đều trực tiếp gọi tên của Tô Diệu Tuyết cũng chính là nàng có thiện ý nhắc nhở nàng ta chuyện xảy ra ngày hôm qua, cớ sao không gọi a?

Tô Tâm Ly nhàn nhạt cười, chậm rãi đi đến phía Tô Tịch Nguyệt. Áo choàng trên người nàng còn chưa được cởi ra, làn váy quét trên mặt đất tạo ra một độ cong tuyệt đẹp, tựa như dòng nước gợn sóng. Trong lòng Tô Tịch Nguyệt không khỏi dâng lên một nỗi sợ hãi, lui về phía sau hai bước. Nhưng mà lập tức liền nghĩ đến trọng trách to lớn của chuyến đi lần này, trong đầu cố nhớ lại những chuyện mà Tô Tâm Ly đã làm một lần nữa, nhất thời có thêm sức mạnh, nâng cằm ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta nói sai sao? Ngươi rõ ràng đố kỵ Diệu Tuyết tỷ tỷ, ghen ghét phụ thân thương nàng không thương ngươi, vì vậy ngươi mới muốn trả thù, có đúng không? Tô Tâm Ly, ngươi là đích nữ, lòng dạ tại sao lại có thể hẹp hòi như vậy!"

Tô Tâm Ly vững vàng cầm lấy ngón tay đang chỉ thẳng mặt mình của Tô Tịch Nguyệt, đưa tay lên, hung hăng tát Tô Tịch Nguyệt một cái, sau đó đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Tô Tịch Nguyệt tràn đầy vẻ khinh miệt: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"

"Ngươi dám đánh ta!"

Tô Tịch Nguyệt có Phương di nương làm chỗ dựa, ngày thường ở tướng phủ rất ngang ngược. Hơn nữa tuy rằng nàng ta ngang ngược nhưng ở trước mặt Tô Bác Nhiên thì coi như nhu nhuận cho nên chưa bị đòn lần nào. Tính tình nàng ta nóng nảy, lại không có đầu óc tất nhiên không thể nhẫn nại được như Tô Diệu Tuyết. Nàng ta bị cái tát cua Tô Tâm Ly làm cho lờ mờ, sau đó thanh tỉnh liền lập tức nổi trận lôi đình, xông về phía trước muốn động thủ với Tô Tâm Ly. Tay nàng chưa đụng được góc áo của Tô Tâm Ly đã bị mấy mama giữ lại. Mấy mama này được đích thân Vân thị huyến luyện chọn lựa, chức trách của các nàng là bảo vệ Tô Tâm Ly không để cho nàng bị thương cho nên dưới loại tình huống này hoàn toàn không cần Tô Tâm Ly mở miệng, các nàng đã tự mình hành động.

Tô Tâm Ly vui vẻ: "Không phải ngươi nói sao? Lòng ta hẹp hòi, không dung được người thứ hai, ngươi hô to gọi nhỏ với ta như vậy, trong lòng ta thấy rất khó chịu, rất không vui, tất nhiên là muốn đánh ngươi để phát tiết. Vậy ta có lỗi gì sao?"

Trước đây nàng dễ nói chuyện, mấy lần đều không phát uy như vậy, các nàng đều tưởng rằng nàng giống như Tô Tâm Ly của trước đây.

"Buông ra, các ngươi buông ta ra. Lũ cẩu nô tài này lại dám động thủ với ta. Tô Tâm... gào khóc!"

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Tô Tịch Nguyệt liền bị đau đến gào khóc.

Tô Tâm Ly thấy nàng ta không biết hối cải, một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, nụ cười trên mặt liền thu lại, đột nhiên thay bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Tô Tịch Nguyệt, là ai dạy ngươi không phân biệt tô ti trật tự như vậy, trưởng ấu vô tự? Ta là đích nữ mà ngươi là thứ nữ, đây chính là khoảng cách mà ngươi không thể vượt qua. Ta làm sao, không tới phiên ngươi đánh giá. Ngươi lại còn dám hạ dĩ phạm thượng, gọi thẳng tục danh của ta, dám phát hỏa với ta. Đây là quy củ ngươi học được! Phụ thân phạt ngươi ở trong phòng một tháng, ai cho phép ngươi đi ra ngoài! Tính khí của ngươi như vậy, cho dù hại mình thì cũng đừng liên lụy đến phụ thân, đến tướng phủ. Mẫu thân đã qua đời, ta là tiểu thư duy nhất của tướng phủ, trưởng tỷ như mẫu thân, ta đây là đang giáo huấn ngươi chứ không phải ra oai với ngươi!"

Tô Tịch Nguyệt không phục, muốn biện hộ, còn chưa mở miệng mắng người đã bị mama tát một cái, mama đang giữ Tô Tịch Nguyệt thoáng dùng lực một cái, tay của Tô Tịch Nguyệt bị cầm đau giống như bị rút gân.

"Ly nhi muội muội, tất cả đều là lỗi của ta, không có quan hệ gì với Tịch Nguyệt muội muội. Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện mới có thể nói sai. Ngươi muốn trách thì trách ta đi."

Tô Diệu Tuyết nằm ở trên giường thay Tô Tịch Nguyệt cầu tình.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được?" Nàng chỉ là dự định xử lý từng người mà thôi. Tô Diệu Tuyết tự kỷ ở đâu ra, nghĩ là nàng buông tha cho nàng ta?

Tô Diệu Tuyết còn muốn nói thêm gì đó đã bị mắt lạnh của Tô Tâm Ly đảo qua. Tô Diệu Tuyết chỉ cảm thấy một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lãnh ý, sắc bén tựa như một thanh bảo kiếm mới tra ra khỏi vỏ làm nàng không nói nên lời.

"Các ngươi có biết tội của mình?"

Ánh mắt lạnh như băng của Tô Tâm Ly dời khỏi người Tô Diệu Tuyết chuyển qua nhìn một đám hạ nhân đứng bên cạnh Tô Tịch Nguyệt.

Tô Tịch Nguyệt tuy chỉ là thứ nữ, người cũng nhỏ nhưng lại cực kỳ coi trọng kiểu cách, bất luận đi đâu đều mang theo toàn bộ mama và nha hoàn thiếp thân của mình đi theo. Hôm nay đi đến Tuyết viện cũng không ngoại lệ, những người đó bị Tô Tâm Ly lớn tiếng quát mắng một câu đều nhanh chóng quỳ xuống.

"Chủ tử của các ngươi thân là thứ nữ, lúc nàng chỉ tay hô to gọi nhỏ với đích tỷ của mình, các ngươi đang làm cái gì? Nàng gia giáo không tốt cũng chính là do điêu nô các ngươi xúi giục?"

Giáo huấn Tô Tịch Nguyệt xong, Tô Tâm Ly liền bắt đầu giáo huấn nha hoàn bên người nàng ta.

Mấy người nha hoàn và mama vừa nghe tội danh thì sợ hãi đến nỗi hai tay chống trên mặt đất run rẩy. Có người cúi đầu thần phục uy nghiêm của Tô Tâm Ly, có người lại không sợ chết không thần phục nàng.

Tô Tịch Nguyệt thân cận với Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, mấy mama bên cạnh nàng ta đều là người của Phương di nương, bọn họ đều giống như Tô Tịch Nguyệt, đều nghĩ Tô Tâm Ly tuổi còn nhỏ, chưởng gia cũng sẽ không được bao lâu, Phương di nương rất nhanh sẽ đông sơn tái khởi, vì vậy bọn họ muốn thừa dịp này biểu hiện tốt một chút, trong đó có mấy mama đứng dậy, ngẩng đầu giận dữ nhìn Tô Tâm Ly nói: "Tiểu thư thân phận tôn quý nhưng như vậy không có nghĩa là có thể oan uổng chúng ta. Chúng ta luôn luôn tuân theo quy củ dạy nhị tiểu thư."

Có con chim đầu đàn rất nhanh có người phụ họa theo. Có hai nha hoàn nhỏ tuổi không dám lên tiếng, họ thấy Tô Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm như muốn phun lửa vào người Tô Tâm Ly, gương mặt liền khẩn thiết. Hiện tại tướng gia đã đưa quyền chưởng gia cho tiểu thư, mặc kệ tướng phủ trước đây là thiên hạ của ai, sau này ai làm chủ, thì hiện tại tướng phủ coi như là của tiểu thư, đắc tội nàng, các nàng cũng không có chỗ tốt. Cho dù tiểu thư không chưởng gia, thì không phải Lục hoàng tử đối với tiểu thư có hứng thú hay sao? Nếu tương lai tiểu thư trở thành Lục hoàng tử phi, lúc đó càng không thể đắc tội.

Tô Tâm Ly đem tất cả phản ứng của bọn họ thu vào trong mắt, hừ lạnh một tiếng: "Tự cho là đúng chống đối chủ tử, đây chính là lời khuyên của các ngươi? Ta thấy Nhị muội biến thành dạng này chính là do các ngươi cố ý dưỡng hỏng."

Phương di nương ước gì tất cả tiểu thư tướng phủ đều có thể làm nền cho Tô Diệu Tuyết, cho nên bà ta làm sao có thể thật lòng dạy dỗ các nàng? Tô Mộc Linh không não tàn giống như Tô Tịch Nguyệt, bởi vì nàng ta có một mẫu thân lợi hại. Về phần Tô Thiển Nguyệt, nàng ta may mắn có một trượng phu thông minh.

Tô Tâm Ly phất phất tay, chỉ mấy người trên mặt đất, nhàn nhạt phân phó: "Đem mấy mama và nha hoàn không coi ai ra gì này kéo xuống vả miệng bốn mươi cái và đánh hai mươi đại bản cho ta, hành hình ngay ngoài sân viện luôn."

Chủ nào thì tớ nấy, chủ tử đức hạnh gì thì tôi tớ cũng giống như vậy. Những nha hoàn, mama kia vừa nghe Tô Tâm Ly muốn phạt bọn họ bốn mươi cái vả miệng và hai mươi đại bản liền muốn phản kháng. Bọn họ nghĩ chuyện này truyền đến tai Phương di nương, Phương di nương nhất định sẽ dẫn bọn họ đến trước mặt tướng gia cáo trạng, tướng gia nhất định sẽ nghĩ tiểu thư ngang ngược, không thích hợp quản gia, sau đó sẽ trả lại quyền chưởng gia về tay Phương di nương, lúc đó chẳng phải bọn họ lập được công lớn hay sao?

Bọn họ đang tưởng tượng ra một viễn cảnh rất tốt đẹp, có điều Tô Tâm Ly đã sớm chuẩn bị. Hôm nay dẫn một đoàn người vừa mới vào tướng phủ đi đến đây, bọn họ căn bản không biết rõ tình hình của tướng phủ như thế nào, trên tay Tô Tâm Ly lại có khế ước bán thân của bọn họ, nếu bọn họ thấy nàng lợi hại, bọn họ nhất định sẽ nghe theo lời nàng, nhất là mấy nha đầu mà Vân thị đưa đến cho Tô Tâm Ly. Lúc còn ở phủ Định Quốc Công, bọn họ đã quyết định thuần phục Tô Tâm Ly, trước khi Vân thị đưa các nàng đến tướng phủ, Vân thị đã cho bọn họ mỗi người mười hai lượng bạc, còn nói bọn họ phải trung thành với tiểu thư, sau này nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho bọn họ. Lúc này tất nhiên bọn họ phải bán mạng giúp đỡ Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly có mấy mama có công phu, rất nhanh liền chế trụ mấy người kia, còn có mấy người hạ nhân đang làm việc trong Tuyết viện nữa.

Lúc những người kia bị mang xuống, đối với mấy mama bất kính, Tô Tâm Ly cố ý để mấy mama mà Vân thị cho nàng động thủ. Những mama này đặc biệt được huấn luyện qua, ra tay đánh người rất đau, biết ra tay đánh người như thế nào mà bên trong bị thương nặng nhưng nhìn bên ngoài thì chỉ là vết thương ngoài da, biết đánh như thế nào là bên ngoài nhìn không nghiêm trọng nhưng thực tế lại thương tổn đến xương cốt. Trước khi các nàng động thủ, Tô Tâm Ly cố ý phân phó thủ hạ lưu tình đối với mấy nha hoàn lúc nãy có ý khuyên can Tô Tịch Nguyệt.

Nàng có lòng muốn cho bọn họ một con ngựa nhưng nếu nàng tha cho mấy nha hoàn đó, Tô Tịch Nguyệt nhất định sẽ nghĩ họ là gian tế, với tính khí của Tô Tịch Nguyệt nhất định sẽ nghiêm phạt nặng nề họ, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ của họ cũng không được lưu lại.

Không lâu sau đó, trong sân liền truyền đến mấy tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết, cùng lúc đó là tiếng từng đại bản đánh ba ba vào mông và từng tiếng vả vào mặt thanh thúy làm cho người nghe phải rùng mình. Cả người Tô Diệu Tuyết nhũn ra trên giường, cắn chặt môi. Tuy rằng nàng ta chưa từng bị đánh đại bản hay vị vả miệng nhưng nghe từng âm thanh đó đã cảm thấy đau nhức.

Tô Tịch Nguyệt tức giận đến gương mặt đỏ bừng: "Tô Tâm Ly, cho ngươi một ít màu sắc ngươi liền muốn mở phường nhuộm. Ngươi không nên quá đáng như vậy, mau nói bọn họ dừng tay lại!" Ở trước mặt nàng mà Tô Tâm Ly dám đánh người của nàng, đó chính là không nể mặt nàng. Ở đây có nhiều hạ nhân như vậy, mặt mũi của nàng phải để ở đâu đây!

Đối với Tô Tịch Nguyệt có đến chết cũng không biết hối cải này, Tô Tâm Ly chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh thị, đi đến cửa, thản nhiên nói: "Ba mươi đại bản, sáu mươi cái vả miệng."

Những hạ nhân bị phạt nghe xong câu nói đó nhất thời kêu la càng thêm mãnh liệt, toàn bộ Tuyết viện đều tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của bọn họ. Nếu không phải bây giờ bọn quá đau, không nói ra lời, bọn họ nhất định kêu nhị tiểu thư câm miệng, nàng càng nói bọn họ càng bị tăng thêm hình phạt, lúc đó bọn họ không bị đánh chết thì cũng bị tàn phế, còn có những gương mặt này nhất định cũng sẽ bị hủy.

Tô Tâm Ly bỗng nhiên quay người lại, nhìn Tô Tịch Nguyệt đang trừng mắt tức giận: "Đem nhị tiểu thư ra ngoài xem hình."

Tô Tâm Ly vừa ra lệnh một cái, mama thủ sẵn bên người Tô Tịch Nguyệt liền nhanh chóng mang nàng ra ngoài. Tô Tâm Ly quan sát từng cử động nhỏ của Tô Diệu Tuyết đang ngồi trên giường, nàng mỉm cười, rất nhiệt tình lại vô cùng chân thành nói: "Diệu Tuyết tỷ tỷ cũng muốn cùng ra ngoài xem hay sao?"

Tô Diệu Tuyết nghe thấy một tiếng Diệu Tuyết tỷ tỷ tràn đầy sự châm chọc, trong lòng không khỏi tức giận, hận không thể vén chăn lên nhanh chóng nhào qua đẩy Tô Tâm Ly té ngã xuống mặt đất, sau đó ngồi trên người nàng hung hăng vả mặt nàng, sau đó dùng móng tay dài của mình rạch mặt nàng, phá hỏng gương mặt kia.

Tô Diệu Tuyết chỉ là hư nhược lắc đầu, không trả lời.

Bây giờ nàng là bệnh nhân hư nhược,tuyệt đối không thể để lộ.

Tô Tâm Ly cũng không miễn cưỡng, âm thầm bội phục Tô Diệu Tuyết nhẫn nhịn, lại thấy cũng không có gì là lạ, nếu nàng ta không có công lực này thì đời trước nàng ta làm sao có thể leo lên được vị trí hậu vị?

Tô Tịch Nguyệt lúc nãy ở trong phòng nghe tiếng gào thét thê lương của mấy mama và nha hoàn, da đầu cũng có chút tê dại, bị người của Tô Tâm Ly kéo ra ngoài cửa, mới vừa ra liền nhìn thấy mấy mama và nha hoàn của mình hoặc là bị nằm trên ghé ăn hèo hoặc là đứng bị ăn tát, trên mặt, trên mông của bọn họ đều tiên huyết nhễ nhại. Tô Tịch Nguyệt nhìn một cái đại bản đưa lên thật cao sau đó rơi xuống trên mông của một nha hoàn, nhìn thật giống như đang đánh vào người nàng, vô ý thức nàng quay đầu lại nhìn cái mông của mình, sau đó lấy tay xoa xoa mặt mình. Mới vừa rồi còn ra vẻ bệ vệ phách lối, bây giờ chân thật nhìn thấy thì sợ hãi không nói ra lời.

Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn nàng ta sau đó lạnh nhạt nhìn mấy nha hoàn, mama đang bị phạt. Dù sao cũng đã làm qua một đời hoàng hậu, tuy rằng nàng nhân từ lương thiện nhưng những nữ nhân khác chưa chắc lại nhân từ, mỗi ngày trong hậu cung xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, thấy nhiều rồi cũng thành quen.

Toàn bộ Tuyết viện đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của hạ nhân, động tĩnh lớn như vậy, Phương Tình viện cách Tuyết viện gần nhất không có khả năng không nghe thấy. Tô Tâm Ly liếc nhìn tiểu nha hoàn đang đứng canh trước cửa viện, hướng nàng ta gật đầu một cái. Nha đầu kia biết ý, vội vàng xoay người len lén chạy ra ngoài. Nụ cười trên mặt Tô Tâm Ly càng sâu hơn.

"Tô Tịch Nguyệt, ngươi phạm thượng, không phân biệt tôn ti trật tự cũng không phải là lần đầu tiên, ta niệm tình ngươi còn nhỏ, là muội muội của ta liền không tính toán. Ngày hôm nay cũng chỉ là giáo huấn hạ nhân bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ cho ta, nhớ lâu một chút, nếu sau này còn tái phạm, người bị đánh chính là ngươi! Muội muội da thịt mềm mại, nếu mama không cẩn thận tăng chút khí lực, không cẩn thận đánh ngươi thành tàn phế, ngươi xem đến lúc đó có ai muốn lấy ngươi hay không."

Tô Tâm Ly nhẹ nhàng nói. Tiếng nói vừa dứt, mấy mama rất ăn ý nâng đại bản lên cao, ra sức đánh, mà những người đó vốn bị đánh đau mất đi tri giác, lần này đột nhiên tăng thêm lực độ, vết thương liền lập tức nặng hơn, kéo theo tiếng gào khóc đến khàn cả họng. Tô Tịch Nguyệt bị dọa đến môi run run, cả người như nhũn ra. Tô Tâm Ly cười cười, ra hiệu cho mama đang giữ người Tô Tịch Nguyệt, mama biết ý buông lỏng tay đang giữ Tô Tịch Nguyệt ra. Tô Tịch Nguyệt sợ đến hai mắt trắng dã, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Lại nói đến Phương di nương ở bên này, nàng mới nghe Thạch Lựu nói Tô Tâm Ly đã rời đi thì thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe đến tin Tô Tâm Ly đi đến Tuyết viện, trong lòng liền cảm thấy không tốt, nàng bật người dậy, hạ lệnh sai người đi đến Tuyết viện nghe ngóng thăm dò một chút tình huống ở bên đó nhưng hạ nhân lại trở về bẩm báo đại môn Tuyết viện đóng cửa, một điểm tin tức cũng không lọt ra được. Trong lòng Phương di nương càng thêm sốt ruột lo lắng.

"Phu nhân, ngài đừng lo lắng. Cho dù tiểu thư nàng có lớn mật như thế nào đi chăng nữa cũng không dám ra tay động thủ với Diệu Tuyết tiểu thư."

Lý má an ủi, trên mặt cũng hiện lên vẻ mặt lo lắng sốt ruột như Phương di nương nhưng trên thực tế, trong lòng nàng tuyệt không có ý đó. Tất cả đều do Tô Diệu Tuyết gieo gió gặt bão. Nàng ta tự làm thì tự gánh hậu quả đi, đây còn muốn làm liên lụy đến Phương di nương. Nghĩ đến mấy chuyện đã xảy ra gần đây, trong lòng Lý má thấy lo lắng, nhất là mỗi lúc ánh mắt của tiểu thư nhìn nàng, không khỏi làm cho nàng run sợ.

Trước khi đại thọ của tướng gia, chuyện Phương di nương phù chính, trong lòng nàng tràn đầy tự tin thế nhưng hiện tại nàng lại không khỏi lo lắng cho Phương di nương.

Diệu Tuyết tiểu thư ngày thường xem Phương di nương như cây thương của mình. Chuyện lần này rõ ràng là nàng ta sai, gây ra chuyện lớn như vậy, nếu là người thông minh họ sẽ liều mạng giấu nhẹm chuyện này không cho lan truyền đến tai tướng gia, đây ngược lại nàng ta lại chạy đến cửa cáo trạng trước, đây là xem tiểu thư và người của phủ Định Quốc Công đều là người chết sao?

"Nàng ta dám động thủ với Diệu Tuyết thử xem, xem ta có dám đánh chết nàng ta hay không!"

Phương di nương nghiến răng nghiến lợi, ác thanh ác khí nói. Lời còn chưa nói hết thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên Tuyết viện truyền tới. Phương di nương ngẩn đầu, chạy ra bên ngoài, tiếng kêu kia nghe càng thê lương. Phương di nương nghe thấy mà hết hồn, trong lòng nàng gấp giống như kiến bò trên chảo nóng.

Nếu như trước đây Tô Tâm Ly can đảm giống như con chuột thì Phương di nương thập phần tự tin Tô Tâm Ly sẽ không dám làm gì nàng và Diệu Tuyết. Thế nhưng hiện tại tính tình của Tô Tâm Ly càng ngày càng khó đoán, nếu như nàng ta trực tiếp ra tay động thủ với Diệu Tuyết thì sao đây, dù sao cũng là cục thịt từ trên người mình rớt xuống, lại là người nàng kỳ vọng cao như vậy làm sao mà nàng không sốt ruột không lo lắng cho được?

"Di nương, không xong..."

Phương di nương đang thấp thỏm bất an, vừa thấy người đến là nha hoàn bên người Tô Diệu Tuyết, nàng liền có loại sự cảm không tốt.

"Có phải tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện gì đúng không? Nhanh nói!"

Phương di nương xông đến phía nha hoàn kia nói.

"Đại tiểu thư không có việc gì. Tiểu thư đánh nhị tiểu thư, hiện tại đang giáo huấn hạ nhân của nhị tiểu thư. Nàng nói giáo huấn xong sẽ đến phiên đại tiểu thư, còn nói theo như ý tứ của tướng gia, nhất định phải bắt đại tiểu thư dời đến Nam Uyển ở. Di nương, người nhất định phải nhanh cứu tiểu thư a!"

"Tô... Tâm... Ly!"

Phương di nương nghe vậy, mười phần sức lực nộ một tiếng, nào có nửa điểm sinh bệnh.

"Đem sổ sách và chìa khóa khố phòng mang đến đây. Chúng ta đi Tuyết viện!"

---

Bên này Tuyết viện đang còn hành hình, Phương di nương đã dẫn người xông vào. Tô Tâm Ly làm nhiều chuyện như vậy chính là chờ Phương di nương đang "bị bệnh" tự động mang đồ đến. Tuy rằng đại môn Tuyết viện đã khép lại nhưng không có chốt, mấy người của Phương di nương liền đẩy cửa mở ra. Lúc Tô Tâm Ly thấy Phương di nương khí thế hung hãn xuất hiện ở cửa, đi theo phía sau là mấy hạ nhân ôm một đống sổ sách thì nàng mỉm cười, điều này không nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nàng cũng đã làm mẫu thân, tất nhiên hiểu rõ loại tâm tình này của người làm mẫu thân. Thương cảm thiên hạ nhất chính là lòng phụ mẫu, có người làm mẹ nào nỡ lòng nhìn nữ nhi của mình ở trong nước sôi lửa bỏng đâu. Phương di nương cho dù ngoan tâm như thế nào đi chăng nữa thì nàng đối với Tô Diệu Tuyết cũng là thật tâm.

Phương di nương vừa đến thì thấy cảnh giống như Tô Tịch Nguyệt lúc mới bị kéo ra ngoài nhìn, có điều so với lúc ban đầu Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy thì càng thảm thiết hơn. Lúc nãy những người đó bị ăn còn có chút khí lực gào thét, hiện tại cũng chỉ có thể rên rỉ vài tiếng, trên lưng và mông đều là máu, mặt thì sưng không nhìn ra nguyên trạng. Nếu như so sánh Tuyết viện là chiến trường, vậy hiện tại nơi này chính là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ vô cùng thê thảm để hình dung.

Phương di nương nhìn Tô Tâm Ly đứng trước cửa phòng, nàng khoác trên người chiếc áo khoác màu đỏ, dưới ánh mặt trời nhìn đặc biệt chói mắt, tư thái ngạo nghễ, nhìn một màn như vậy mà mặt không đổi sắc, nụ cười nhàn nhạt trên mặt, giống như đóa sen giữa ngày hè. Một mình đứng ở đó, làm cho người nhìn cảm giác một loại ý nghĩ thần thánh bất khả xâm phạm. Mà Tô Tịch Nguyệt đang ngã ngồi dưới đất, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Tâm Ly, giống như nhìn thấy được vị cứu tinh. Giờ khắc này, Phương di nương không thừa nhận cũng không được, Tô Tâm Ly rất có phong phạm của đích nữ.

Tô Diệu Tuyết ở trong phòng vừa nghe Phương di nương đến, thấy người bảo vệ mình đã đến, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Bệnh của Phương di nương đã khỏe?"

Tuyết viện không bởi vì Phương di nương mà thay đổi, đánh người thì vẫn tiếp tục đánh, người bị đánh vẫn tiếp tục bị đánh, còn có mấy tiếng gào khóc vẫn gào khóc.

Phương di nương từ bên ngoài tiến vào thì phải đi qua đám người đang bị xử phạt kia, mặc dù nàng cẩn thận né tránh nhưng máu của những hạ nhân kia, trong mắt nàng là thứ đê tiện vẫn dính lên trên mặt và y phục của nàng. Phương di nương đi đến trước mặt Tô Tâm Ly, hành động đầu tiên là lau vết máu trên mặt. Nàng nhìn Tô Tâm Ly đúng lúc Tô Tâm Ly nở nụ cười kinh diễm. gương mặt xinh đẹp lại không chút nào che giấu vẻ trào phúng. Phương di nương nhìn tức giận đến muốn thổ huyết. Tô Tâm Ly chắc chắn biết nàng sẽ đến, hay nói cách khác, tất cả những chuyện Tô Tâm Ly làm chính là muốn nàng tự mình đến. Nghĩ như vậy, gân xanh trên mặt Phương di nương đều hiện ra.

"Tạ tiểu thư quan tâm, ta đã khỏe hơn."

Tuy rằng trong lòng Phương di nương hận muốn đem Tô Tâm Ly xé xác rồi vứt cho chó ăn nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười khiêm tốn, chỉ là có chút cứng ngắc mà thôi.

Không hổ là Phương di nương, quả nhiên có thể chịu đựng được.

"Di nương, người mau cứu ta, tiểu thư muốn giết người!"

Tô Tịch Nguyệt ngồi dưới đất, lôi kéo váy của Phương di nương, nước mắt nước mũi bù lu bù loa khóc lóc kể lể.

Không đợi Phương di nương mở miệng, ánh mắt sắc bén của Tô Tâm Ly nhìn Tô Tịch Nguyệt, lớn tiếng mắng: "Muội muội, nhớ kỹ thân phận của mình. Ngươi dù sao cũng là nữ nhi của phụ thân, thứ nữ của tướng phủ, khóc lóc hướng một di nương cầu cứu còn ra thể thống gì?"

Di nương, di nương, di nương, nô tài nô tài nô tài, Phương di nương vừa nghe Tô Tâm Ly khẩu khí khinh miệt, trong lòng càng tức giận, không khỏi cắn nát môi của mình, đau đớn làm nàng nhíu mày nhưng cũng làm nàng tỉnh táo đi không ít.

"Mẫu thân ta qua đời sớm, tướng phủ không có phu nhân, mấy muội muội tôn ti đích thứ chẳng phân biệt được. Ta thân là trưởng tỷ, lại là đích nữ, tất nhiên phải vì phụ thân phân ưu, gánh chịu trách nhiệm quản giáo mấy muội muội, không thể để cho những người ác tâm đem mấy muội muội dưỡng thành tàn phế. Phương di nương, điều này có đúng không? Ta thân là đích nữ, há có thể để cho một thứ nữ gọi thẳng kỳ danh, Phương di nương, ngươi thấy có đúng không?"

Tô Tâm Ly vô tội nháy mắt một cái. Tuy lão thiên gia không thể cho nàng sống lại trước khi mẫu thân và ca ca gặp bất hạnh là tiếc nuối lớn nhất của nàng nhưng có thể cho nàng sống lại trước lúc Phương di nương lên làm phù chính đã là hậu đãi rất lớn đối với nàng rồi. Nếu Phương di nương trở thành phu nhân, Tô Diệu Tuyết trở thành đích nữ tướng phủ, Tô Bác Nhiên nhất định sẽ càng thêm thiên vị bọn họ, muốn đối phó với bọn họ sẽ càng không dễ dàng, nàng cũng sẽ có ít cơ hội làm Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tức giận muốn giậm chân.

"Tiểu thư nói có lý, chỉ là nhị tiểu thư còn nhỏ, nghiêm khắc quá đôi khi lại phản tác dụng. Những hạ nhân kia đều nhìn nhị tiểu thư lớn lên cho nên bọn họ mới dung túng nàng một chút. Các nàng vô tâm, tiểu thư trừng phạt cũng đã trừng phạt. Hiện tại có thể tha thứ cho các nàng một lần."

Nàng lúc này cầu tình cho bọn họ, những hạ nhân kia nhất định sẽ mang ơn nàng, sau này nhất định sẽ ra sức cống hiến vì nàng.

"Nếu không nể Tịch Nguyệt còn nhỏ tuổi, người mạo phạm ta là nàng thì bây giờ mấy đại bảng và vả miệng kia đã ở trên người nàng. Thảo nào mà hạ nhân ở tướng phủ bị Phương di nương quản đều mù mịt chướng khí, bọn họ là gì của nhị tiểu thư? Di nương cũng không có tư cách dung túng sủng ái tiểu thư chứ đừng nói là những hạ nhân khác. Ta thấy rõ ràng là bọn họ muốn dưỡng hư tiểu thư, bọn họ chính là cố ý. Việc này Phương di nương không quản cũng không quản được, hiện tại ta tiếp nhận tướng phủ, tất nhiên phải hảo hảo quản bọn họ, đế những hạ nhân không hiểu quy củ này phải hảo hảo quy quy củ củ!"

Tô Tâm Ly nói, xong nháy mắt với nha hoàn đứng phía dưới. Những nha hoàn này đều không biết rõ sự tình, đều là người nàng chọn từ phủ Định Quốc Công. Bọn họ đi đến trước mặt mấy nha hoàn của Phương di nương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Làm phiền tỷ tỷ." Xong, thân thủ nhanh chóng lấy sổ sách trong tay bọn họ, những người còn lại thấy thế đều học theo. Mấy người Thạch Lựu, Nguyệt Tịch đều do dự nhưng trong chốc lát, bọn họ nghĩ không phải những đồ vật này Phương di nương sai bọn họ cầm đến để giao cho tiểu thư sao?

Tô Tâm Ly hài lòng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Phương di nương: "Tô Diệu Tuyết ở mãi trong phòng suy nghĩ luẩn quẩn sinh ra bệnh, di nương thương nàng như vậy phải chiếu cố khai thông suy nghĩ của nàng một chút. Phương di nương hiện tại cũng bị bệnh, cần chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt. Mọi chuyện của tướng phủ sẽ không nhọc lòng Phương di nương vất vả. Phương di nương đem chìa khóa khố phòng giao ra cho ta, nếu không mọi chuyện nháo đến chỗ phụ thân, phụ thân lại nổi giận, như vậy sẽ không tốt."

Lời Phương di nương muốn nói nhất thời bị Tô Tâm Ly phá hỏng, nàng lấy ra cái chìa khóa đang đặt bên trong thắt lưng. Chuyến đi này nàng quyết định dùng số sách và chìa khóa khố phòng giao ra để bảo vệ Tô Diệu Tuyết, nhưng đến lúc giao ra, nàng vẫn không nỡ bỏ, tâm can phế thận đều đau.

"Ly nhi, ta có thể giao chìa khóa khố phòng cho ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng di nương không thể làm khó Diệu Tuyết tỷ tỷ của ngươi. Thân thể nàng hiện tại không khỏe, không thích hợp mệt nhọc. Chờ thân thể nàng tốt lên lại để cho nàng dời đến Nam Uyển."

Phương di nương cò kè mặc cả với Tô Tâm Ly.

"Hiện tại nó chính là đồ của ta."

Tô Tâm Ly thấy Phương di nương cầm chặt chìa khóa không chịu buông. Dùng đồ của nàng làm giao dịch với nàng, da mặt của nàng ta cũng thật dày, hai mẹ con này đều cùng một đức hạnh.

"Bắt di nương giao ra sổ sách và chìa khóa khố phòng là phụ thân, bắt Tô Diệu Tuyết dời đến Nam Uyển cũng là phụ thân, ngươi cầu tình với ta có lợi ích gì. Nếu ngươi thấy bất mãn thì đến tìm phụ thân mà thương lượng."

Tô Tâm Ly bất vi sở động, lòng bàn tay mở ra đưa đến trước mặt Phương di nương, ý bảo nàng đưa chìa khóa giao ra đây, một chút cũng không chịu nhượng bộ.

"Phương di nương, giao ra đây, nếu để ta động thủ thì thực sự rất khó coi."

Phương di nương vừa nghe lời nói này của Tô Tâm Ly, tức giận đến phát rung, cắn nát môi của mình, trên môi không ngừng chảy máu, đau nhức.

"Ly nhi, trong mắt ngươi có còn có di nương là ta không?"

Từ lúc chưởng gia, Phương di nương thường xuyên nhắc nhở bản thân phải nhớ thân thế của mình, nàng không thể là một di nương tầm thường, tương lai nàng muốn trở thành phu nhân tướng phủ vì vậy nhất định không thể có loại hành vi bát phụ như người phụ nữ chanh chua để mọi người lên án. Đặc biệt là mấy năm nay, Phương gia dần dần phát đạt, mỗi lần nàng xuất môn đều thể hiện hình dạng của một hoàn hoa khuê tú, nếu không có người nhắc đến, ai mà biết nàng chỉ là một di nương.

Tô Tâm Ly giống như nghe được một câu chuyện cười, nàng mím môi, cúi đầu cười thành tiếng: "Phương di nương, hóa ra ngươi còn không quên thân phận di nương của mình a."

Tô Tâm Ly cười không ngớt: "Biểu hiện của ngươi thật làm cho ta thỏa mãn, như vậy ta liền cho ngươi vài phần mặt mũi coi như xem ngươi là trưởng bối. Nếu biểu hiện của ngươi không làm cho ta thỏa mãn, vậy, ta chính là tiểu thư, mà ngươi chính là một nô tài. Ngươi đi những phủ khác mà xem, có nô tài nào không biết xấu hổ chất vấn như ngươi, không đặt chủ tử trong lòng? Từ trước đến nay ta thực sự chưa từng thấy qua nô tài nào lớn mật như ngươi a. Thẩm quản gia, ngươi nói xem?"

Tô Tâm Ly thấy Phương di nương tức giận đến hai mắt trắng dã, càng hài lòng cười. Phương di nương nhìn theo phương hướng Tô Tâm Ly nhìn, lúc này mới phát hiện Thẩm Phục đang đứng ở bên tay phải của Tô Tâm Ly.

Trong lòng Phương di nương hừ lạnh một tiếng, kẻ nịnh hót. Có điều tính ra nàng cũng không thích Thẩm Phục nhưng dù sao Thẩm Phục cũng không giống như hạ nhân bình thường. Cho dù sau này nàng trở thành phu nhân tướng phủ, hắn có làm cái gì sai thì nàng cũng không thể tùy ý phát tiết lửa giận.

Thẩm Phục đến đây, có nghĩa là hôm nay cho dù Tô Tâm Ly làm gì thì tướng gia đều dung túng? Điểm này, Phương di nương thật sự không nghi ngờ. Ở trước mặt phủ Định Quốc Công, lá gan của Tô Bác Nhiên nhỏ giống như con chuột. Bây giờ hắn muốn làm cho người của phủ Định Quốc Công nguôi giận thì chuyện gì mà hắn không làm.

"Phương di nương thay mặt quản lý tướng phủ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần ngươi đem đồ giao ra đây, ta liền không tính toán với ngươi, nếu không..."

Tô Tâm Ly bộ dạng đại nhân đại lượng nhìn Phương di nương tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

"Tô Tâm Ly, ngươi không cần quá đáng như vậy!"

Tô Diệu Tuyết nằm ở trên giường, cửa phòng không đóng, lời nói của Tô Tâm Ly và Phương di nương tất nhiên nàng ta đều nghe thấy rõ ràng. Nàng thấy Tô Tâm Ly một đường không buông tha, nhất nhất muốn đuổi nàng ra khỏi Tuyết viện mới bằng lòng, cuối cùng không chịu đựng được ngồi dậy, từ trong phòng đi ra.

"Ta đã nói chuyện ngày hôm qua là do Tống Lộ oan uổng ta. Ta bị oan cũng đã đủ ủy khuất, tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha? Tuy ta không phải là tiểu thư tướng phủ nhưng dù sao ta ở tướng phủ sinh hoạt nhiều năm như vậy, hơn mười năm tình tỷ muội, vì sao ngươi không tin ta? Ngươi là đích nữ, nên rộng lượng, không nên tính toán chi li, chuyện này đã qua liền cho qua đi, nếu tính tình này của ngươi bị truyền ra bên ngoài, mọi người nhất định sẽ nghĩ đích nữ tướng phủ không phóng khoáng, đến lúc đó phụ thân cũng bị mất mặt. Hơn nữa ta và di nương đã kéo xuống mặt mũi, mỗi người lùi một bước, ngươi hà tất gây sự như vậy, đuổi sát chúng ta không buông!"

Nàng và Tô Tâm Ly đã xé rách da mặt nhau, nếu đã như vậy, vì sao nàng còn phải nén giận.

Tô Tâm Ly ngẩng đầu, quét mắt nhìn Tô Diệu Tuyết: "Chuyện ngày hôm nay nếu truyền đi, người khác tất nhiên sẽ hiếu kỳ tại sao ta lại là người gây sự như vậy, sau đó thì sao, bọn họ sẽ biết chuyện tình xảy ra ngày hôm qua. Ngươi nói, đến lúc đó bọn họ cuối cùng sẽ trách ta hay trách ngươi?"

Tô Diệu Tuyết nghe vậy, tức giận ho kịch liệt. Phương di nương đi đến giúp nàng thuận khí.

"Tiểu thư, người là đích nữ không sai, thế nhưng Diệu Tuyết tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của ngươi. Từ ngày tướng gia đem nàng về phủ đã nói muốn chúng ta đối đãi với nàng như một tiểu thư của tướng phủ. Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, Diệu Tuyết vẫn là tỷ tỷ của ngươi, ngươi sao lại đối xử không chút tôn trọng với tỷ tỷ của mình? Làm người không nên quá quyết tuyệt, có qua có lại mới toại lòng nhau. Chúng ta đều cùng lùi một bước, trở lại quan hệ như trước, như vậy không tốt sao? Ngươi và Diệu Tuyết vẫn là tỷ muội, ta cũng sẽ đối đãi yêu thương ngươi như nữ nhi ruột thịt. Nếu không ngươi ở tướng phủ cũng là cô chưởng nan minh (một cây làm chẳng nên non). Ngươi chỉ có một mình, tương lai nếu xuất giá nhất định phải có các thiếu gia nhà mẹ đẻ giúp đỡ, hiện tại tất cả di nương của tướng phủ cũng chỉ có một mình ta là có hai hài tử Chí Minh, Chí An."

Phương di nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, nghĩ Tô Tâm Ly thật sự là một kẻ không biết thức thời.

"Phụ thân còn trẻ, thú nhiều di nương trẻ tuổi xinh đẹp, hài tử sẽ có."

Tô Tâm Ly nghe xong lời nói kia một chút xíu cũng không tức giận, ngược lại lời nói này của nàng lại khiến Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tức giận cùng nhau ho khan.

"Chuyện tình ngày hôm qua có phải ngươi an bài Tống Lộ làm hay không chính lòng ngươi biết rõ, dù sao ta cũng đã định việc đó là do ngươi làm rồi. Phụ thân sinh bệnh không thể chịu kích thích. Ta vốn không muốn đem chuyện này ồn ào trước mặt hắn, nhưng chính ngươi mới không muốn buông tha. Ngươi oan uổng? Ngươi oan uổng ở chỗ nào?"

Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nàng vô cùng yêu tính mạng của mạng, trước khi hoàn thành những chuyện kia, nàng không thể để cho tính mạng của mình bị nguy hiểm.

"Đối với người muốn hại ta, tại sao ta phải nhân từ nương tay? Người đâu, giúp Diệu Tuyết thu dọn đồ đạc. Phương di nương, ngươi cũng nhanh giao đồ ra đây."

Tô Tâm Ly ra lệnh một tiếng, người của nàng cũng không vội đi đến đánh người mà nhanh chóng giúp Tô Diệu Tuyết thu dọn đồ đạc, những người còn lại thì đứng bao vây Phương di nương và người của nàng ta lại.

"Tô Tâm Ly, ngươi đây là muốn cường đạo."

Tuy rằng từ trước đến nay Phương di nương vẫn cực lực tự nhắc nhở bản thân mình nhất định phải chú ý hình tượng thế nhưng hiện tại nhìn thấy bản mặt của Tô Tâm Ly kia, nàng thật sự có loại ý muốn muốn chụp lấy tóc của nàng ta, hung hăng đè nàng ta trên mặt đất dạy dỗ một trận, sau đó xé rách cái khuôn mặt đáng ghét kia.

Tô Tâm Ly không đồng ý lắc đầu: "Phương di nương nói lời ấy sai rồi. Ta chỉ theo mệnh lệnh của phụ thân mà làm, lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi."

Tô Diệu Tuyết thở hổn hển, gương mặt phồng đến đỏ bừng, hai mặt mở lớn. Tô Tâm Ly thấy nàng ta như vậy, không khỏi nghĩ đến đời trước, nàng ta đời trước muốn gả cho tam hoàng tử có khả năng đăng cơ làm hoàng đế cao nhất, thế nhưng sau này tam hoàng tử bị Nhan Tư Minh hãm hại mất thế, Phương di nương thấy tình hình không ổn, vội vàng lấy lý do lão phu nhân vừa mới mất, đem nàng ta trước khi gả cho tam hoàng tử đưa đến chùa miểu ở bên ngoài ở, thẳng đến khi Nhan Tư Minh đăng cơ mới trở về. Nàng thương hại nàng ta, bình thường hay triệu nàng ta vào cung, mỗi một lần nàng ta đều có bộ dạng như cây liễu yếu ớt trong gió, hơn nữa có mấy lần nàng nhìn thấy Nhan Tư Minh liền lập tức hôn mê. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều trùng hợp.

"Diệu Tuyết, Diệu Tuyết, ngươi làm sao vậy? Ngươi ngàn vạn lần đừng dọa di nương!"

"Nếu ngươi bị bệnh vì vào phòng nằm, ra đây làm cái gì!"

Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của Phương di nương, giống như nàng đang được xem biểu diễn miễn phí. Nàng quét mắt nhìn Tô Diệu Tuyết ngất đi, càng nhìn các nàng, nàng càng cảm thấy buồn cười, nàng thiện ý nhắc nhở: "Diệu Tuyết tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần đừng ngất, nếu không, để hoàn thành nhiệm vụ mà phụ thân giao phó, ta còn phải tìm người cầm cáng đến khiên ngươi đi Nam Uyển."

Tô Diệu Tuyết đang dựa vào người Phương di nương, vốn là muốn ngất đi, nhưng nghe thấy lời Tô Tâm Ly nói liền trực tiếp đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly hừng hực lửa giận, hận không thể đốt Tô Tâm Ly thành tro bụi.

Tô Tâm Ly hài lòng cười: "Ta nói Diệu Tuyết tiểu thư thật bản lãnh, muốn ngất là ngất, nói không ngất liền không ngất. Diệu Tuyết tỷ tỷ, ngươi còn trẻ tuổi như vậy, nếu bình thường hay ngất như vậy, đối với thân thể sẽ không tốt a."

Lời này rõ ràng nói Tô Diệu Tuyết giả vờ ngất đi.

"Tiểu thư, Diệu Tuyết còn bị bệnh, ngươi chớ quá đáng. Ngươi muốn tức chết nàng sao?"

Tô Tâm Ly thật là quá đáng, một điểm cũng không lưu. Phương di nương nhìn Tô Tâm Ly như vậy, hối hận chính mình lúc trước làm cho Trình Lập Tuyết qua đời, vì sao không tống Tô Tâm Ly đi cùng cho luôn, nếu không nàng ta làm gì có cơ hội đứng trước mặt nàng càn rỡ như vậy.

Tức chết? Tô Diệu Tuyết chính là một tiểu cường đánh mãi không chết, sao có thể chết dễ dàng như vậy.

"Thu Ba, cho ta chén nước."

Thu Ba nhìn đến trợn tròn con mắt, trong lòng còn đang âm thầm tiếc hận. Tối hôm qua có cơ hội tốt như vậy, nàng tại sao lại không quy phục Tô Tâm Ly. Nàng vừa nghe Tô Tâm Ly gọi nàng bưng nước đến liền bật người chạy đi lấy nước, dùng tốc độ nhanh nhất đem nước đến cho Tô Tâm Ly.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tô Tâm Ly nhúng tay mình vào nước ướt nhẹp, su đó từng bước đi đến gần Tô Diệu Tuyết. Phương di nương thấy hai người bọn họ bây giờ rất kiêng kỵ Tô Tâm Ly, các nàng lùi về sau từng bước. Tô Tâm Ly bước mấy bước, vọt đến trước mặt Tô Diệu Tuyết, tay dính nước của Tô Tâm Ly hướng về phía mặt của Tô Diệu Tuyết, dùng sức xoa xoa, không bao lâu sau, trên tay của Tô Tâm Ly có một tầng màu trắng mỏng, mặt của Tô Diệu Tuyết thì lộ ra hai gò má bị chọc tức đến đỏ bừng. Phương di nương vừa thấy liền triệt để ngây dại, Tô Diệu Tuyết theo bản năng sờ sờ gương mặt của mình.

Tô Tâm Ly cười ra tiếng: "Ta đã nói rồi, tỷ tỷ hôm nay dùng phấn nhiều lắm. Tuy rằng mấy loại son phấn này không tốn bao nhiêu bạc nhưng tỷ tỷ nằm trên giường, không ra ngoài, dùng nhiều phấn như vậy để làm cái gì? Di nương và tỷ tỷ không hổ là mẫu nữ, ngay cả trang điểm, cũng giống nhau như vậy."

Cho dù là kẻ ngu cũng nghe hiểu lời nói này của Tô Tâm Ly có ý gì. Chỉ cần người có mắt đều nhìn ra hai người Tô Diệu Tuyết và Phương di nương đều giả bộ bệnh.

Phương di nương cho là Tô Tâm Ly đi đến Phương Tình viện tìm nàng, để lừa nàng nên cũng giả bệnh. Bởi vì lo lắng Tô Diệu Tuyết bị khi dễ nên vội vàng đến, căn bản không kịp tháo trang.

Trong hậu viện, dùng thủ đoạn như vậy là để làm cho người ta sinh ra nhiều thương tiếc nhưng bây giờ lại bị chọc thủng như vậy, lại còn ở trước mặt hạ nhân, cực kỳ mất mặt.

Tô Tâm Ly đã sớm tỉnh ngộ, bất luận nàng làm gì thì Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cũng đều hãm hại nàng. Nếu như vậy thì tại sao nàng lại còn cùng bọn họ khách khí làm gì, muốn nói cái gì liền nói, chẳng phải là khoái ý hơn sao?

Tô Diệu Tuyết thấy mấy hạ nhân đều nhìn mình chằm chằm như vậy, cúi đầu xấu hổ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.

Tô Tâm Ly, ta và ngươi không đội trời chung!

"Phương di nương, ngươi là muốn cùng ta đến Minh Tùng đường một chuyến, làm trò trước mặt phụ thân đem chìa khóa giao cho ta không?"

Phương di nương cố nén chảy máu, lấy chìa khóa bên người xuống giao ra. Vân Bích còn đang ở tướng phủ, đi Minh Tùng đường thì có ích gì. Tô Tâm Ly cười lạnh một tiếng, từ trong tay nàng đoạt lấy chìa khóa.

"Sớm giao ra như vậy có tốt không."

Tô Tâm Ly hài lòng ước chừng phân lượng trong tay.

"Diệu Tuyết tiểu thư, đồ đã thu thập xong."

Lại là nha hoàn kia. Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn bàn tay trắng nõn của nàng ta, người ngày thật ra rất thông minh.

Tô Diệu Tuyết rất không cam lòng nhưng nàng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây, tiếp tục kéo dài như vậy sẽ chỉ làm cho bản thân mình thêm nan kham mà thôi.

"Tô Tâm Ly, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Tô Tâm Ly mỉm cười, thiên chân vô tà: "Ta chờ, xin mời."

Tô Tâm Ly nói xong, liền nhường đường cho Tô Diệu Tuyết, sau đó nhìn Tô Tịch Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất đã sớm bị dọa sợ choáng váng: "Mấy mama giáo dưỡng bên người muội muội bây giờ không thể dùng, mấy ngày nữa ta sẽ mời mấy mama mới đến dạy lại quy củ cho muội muội."

Sáng sớm bên phủ Định Quốc Công đã truyền đến tin tức nói Hạ Uyển Đình về nhà mẹ rồi, nàng ta đi rồi vậy thì vừa vặn mời Dung mama đến dạy Tô Tịch Nguyệt quy củ. Dù sao thời gian nàng còn ở lại tướng phủ rất dài, mỗi ngày đều có người điên không não đến quấy rối, rất phiền a.

"Chúng ta đi."

Tô Tâm Ly đã đạt được mục đích tất nhiên không muốn ở lại Tuyết viện quá lâu. Nàng mang theo sổ sách và chìa khóa khố phòng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.