Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 27: Răn dạy hạ nhân




Edit: Meimei

Phương di nương sau khi rời đi, hạ nhân trong viện hoặc đứng hoặc quỳ câm như hến, cũng không dám thở mạnh. Toàn bộ viện Ly Tâm an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng Tô Tâm Ly uống trà.

"Thu Ba, ngươi đến chỗ phụ thân một chuyến, đem chuyện xảy ra hôm nay một năm một mười toàn bộ đều nói cho phụ thân."

Tô Tâm Ly nhàn nhạt ra lệnh, nàng không muốn cho Phương di nương có cơ hội cáo trạng trước. Nàng không phải sợ Phương di di nương bẻ cong sự thật mà là nàng không muốn rước lấy phiền phức mà thôi. Phương di nương chỉ là một tiểu thiếp, hiện tại được phép trông coi mọi việc trong phủ nhưng luận thân phận, bà ta làm sao có thể so sánh với dòng chính chất tôn quý là nàng? Tô Bác Nhiên hiện tại muốn cầu cạnh nàng, trước mắt khẳng định không dám nghiêm khắc nàng, nàng muốn nháo liền nháo thế nhưng nàng còn muốn sống trong tướng phủ cho nên bây giờ không phải là thời điểm để nàng xé rách da mặt (Mei: ý là trở mặt a.)

"Ngươi là một nha đầu thông minh cơ trí, ăn ngay nói thật, cũng không cần ta chỉ bảo."

Nịnh nọt hai bên đều không được, Thu Ba này cũng rất xuất sắc.

"Vâng."

Thu Ba quỳ xuống đất lĩnh mệnh, thái độ so với lúc trước còn cung kính hơn gấp mười lần.

"Đi đi, đem ngọn nguồn sự tình nói cho phụ thân rồi trở về."

Nàng không cần lo lắng phản ứng của Tô Bác Nhiên, chỉ mong ông ta đừng tìm nàng gây phiền phức là được.

Thu Ba đi không lâu, Lưu Chu liền trở lại.

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Phương di nương lòng Tư Mã Chiêu mọi người đều biết. Lưu Chu lo lắng tiểu thư nhà mình dễ bị lừa gạt như trước đây, nàng lấy thuốc xong liền vội vã trở về. Mới vừa vào sân liền thấy hạ nhân hoặc quỳ hoặc đứng ở hai bên ngoài cửa phòng của Tô Tâm Ly một bộ dáng chờ xử lý. Lưu Chu nhìn, trong lòng thập phần vui vẻ. Tiểu thư nhân từ không tính toán với bọn họ, bọn họ liền nghĩ tiểu thư dễ bắt nạt, xem lũ nô tài này sau này còn dám không phân rõ trọng lượng, dám bất kính với tiểu thư!

"Ta có thể có chuyện gì? Toàn bộ tướng phủ này ai dám làm chuyện gì với ta?"

Tô Tâm Ly khẩu khí thản nhiên, mềm nhẹ giống như đang nói chuyện phiếm, lại làm cho hạ nhân trong sân run rẩy.

"Hiếu kỳ của phu nhân và thiếu gia sắp qua, lão phu nhân thì luôn ở biệt viện dưới quê, tướng gia lại bận việc triều chính, công vụ bề bộn, căn bản không có thời gian quản lý việc trong phủ, mấy năm nay mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Phương di nương xử lý, khó tránh khỏi sơ sót nhưng Phương di nương vẫn luôn cẩn thận chiếu cố tiểu thư như con ruột."

Ba năm trước, sau khi phu nhân và thiếu gia qua đời, toàn bộ tướng phủ liền để Phương di nương nắm giữ. Mà tiểu thư không có mẹ thương, cha cũng không đau, có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa thì thế nào, một chút cũng không biết nhìn sắc mặt đoán ý, thậm chí lời nói tốt hay xấu cũng không phân biệt được. Trước đây, Thu Thủy và Thu Hòa, một người trào phúng châm chọc, một người thì kể chuyện cười hoặc tìm các trò chơi mới mẻ đến cho Tô Tâm Ly, sau đó họ sẽ được Phương di nương thưởng.

Hôm nay Phương di nương ở đây bị ăn thua thiệt, nếu giống như trước đây, nàng có thể trước mặt tiểu thư nói một chút, làm cho tiểu thư chủ động nhận sai với Phương di nương, tiêu tan hiềm khích lúc trước, sau này có gì tốt Phương di nương sẽ không thiếu nàng đi?

Lúc Thu Thủy đang mơ mộng đẹp, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Tô Tâm Ly vang lên, không chút khách khí cắt đứt mộng đẹp của nàng ta: "Người đâu, lôi ra vả miệng 40 cái!"

Thu Thủy bối rối, ngẩng đầu không dám tin nhìn về phía Tô Tâm Ly: "Tiểu thư!"

Tô Tâm Ly cũng không thèm nhìn nàng ta. Lưu Chu đứng một bên nhìn bà tử đang lấm lét nhìn xung quanh: "Ngẩn người cái gì, tiểu thư nói còn không nghe theo, hay ngươi cũng nghĩ đường đường là tiểu thư duy nhất của tướng phủ cũng không có quyền giáo huấn một ác nô? Các ngươi đều khinh thị chủ chủ như vậy, đáng đời bị bán."

Như lời Lưu Chu nói, Tô Tâm Ly là đích nữ duy nhất của tướng phủ, đương nhiên có quyền giáo huấn bọn họ nhưng mấy năm nay Phương di nương chưởng gia, mà Phương di nương thủ đoạn khác với Tô Tâm Ly mềm yếu dễ thỏa hiệp cho nên bọn họ đã sớm dưỡng thành thói quen kính trọng Phương di nương. Tuy Tô Tâm Ly phát uy với bọn họ vài lần, trong lòng họ cũng kiêng kỵ nhưng sau đó có Phương di nương liền quên. Thu Thủy là nha hoàn của tiểu thư nhưng cũng là người của Phương di nương, có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, bọn họ muốn động thủ tất nhiên có chút do dự, bất quá nghe đến hai từ "đem bán", bọn họ liền thức tỉnh, cung kính nói "Vâng", rồi vào phòng kéo Thu Thủy ra.

Ai có khế ước bán thân của họ, người đó liền là chủ nhân của bọn họ, huống chi trong tay tiểu thư còn có khế ước bán thân của người nhà bọn họ, nếu đắc tội tiểu thư, cả nhà liền xong đời.

Phương di nương tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng ở trước mặt tiểu thư chẳng phải vẫn phải cúi đầu sao?

"Tiểu thư, nô tỳ làm sai cái gì? Tại sao lại muốn đánh ta?"

Thu Thủy bị mấy bà tử giữ lại, không thể động đậy, nghĩ đến tay của những bà tử này đánh trên mặt sẽ rất đau đớn, nhất thời hoảng sợ: "Tiểu thư, người không thể đánh ta, ta là người của Phương di nương!"

Tô Tâm Ly nghe thấy tiếng kêu gào này, thật sự là rất ồn ào, nàng phất phất tay: "Vả mồm!"

Người của Phương di nương thì nàng không thể động? Nàng đánh chính là người của nàng.

Mấy bà tử vừa nghe, liền lấy vải rách có sẵn trong người nhét vào miệng Thu Thủy.

"Thứ nhất, ta chỉ có một mẫu thân, người đó chính là phu nhân tướng phủ. Bà ta bất quá chỉ là một di nương, có tư cách gì xem ta như con bà ta sinh ra."

"Ngươi thân là nha hoàn, chủ tử không cho phép ngươi đã tự ý mở miệng, lại nói sai về chủ tử. Đó là điều thứ hai."

"Thứ ba, Phương di nương thân là thiếp, thay cha phân ưu là bổn phận của bà, phải nghĩ đó là vinh hạnh, không phải công lao mà nói sẽ có sơ sót. Đó chính là bà xử sự không thỏa đáng, phụ sự tín nhiệm và kỳ vọng của phụ thân. Bà ấy hiện tại bởi vì chuyện này mới ảo não hối hận cùng tự trách. Nói như ngươi, rõ ràng chính là nói xấu Phương di nương!"

"Thứ tư, Phương di nương chỉ là một di nương, mà ngươi chỉ là nha hoàn của tướng phủ. Ta và phụ thân là chủ tử của ngươi. Đừng nói hôm nay ngươi phạm sai lầm, dù không có gì, ta muốn đánh ngươi liền đánh, coi như muốn mạng của ngươi thì như thế nào? Các ngươi mặc dù chỉ là nô tài nhưng cũng là con người, ta không muốn tổn hại tính mạng mà thôi, bất quá ta thấy vả miệng 40 cái còn nhẹ, lại thêm 40 đại bản."

Động một chút là đánh nô tài, thậm chí muốn mạng của nô tài, là quyền lợi của chủ tử. Nàng muốn cho những nô tài này hiểu rõ, nàng chẳng những có thể đánh mà hơn nữa còn tùy thời muốn mạng của họ.

Với thân thể của Thu Thủy, 40 đại bản không chết thì cũng mất nửa cái mạng, bất quá với tội danh lúc nãy tiểu thư nói ra, phạt như thế này tiểu thư cũng đã hạ thủ lưu tình.

Thu Thủy muốn cầu xin tha thứ nhưng miệng đã bị nhét vải rách, không thể mở miệng chỉ có thể phát ra những tiếng mà mọi người nghe không hiểu.

Bà tử từ đầu còn niệm tình Thu Thủy là thủ hạ của Phương di nương mà đánh nhẹ tay, nhưng vừa nghe những lời Tô Tâm Ly nói nhất thời không dám lưu tình, tát vài cái, mặt Thu Thủy đã sưng lên, khóe miệng đều chảy máu. Tô Tâm Ly nhìn nhưng thần tình vẫn nhàn nhạt, nàng xoay người bưng trà lên thưởng thức, khẽ cười nói: "Còn ai là người của Phương di nương, đứng ra nói ta nghe."

Tô Tâm Ly nói xong liền ném mạnh tách trà trong tay xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi, cả viện cũng tản ra mùi trà hương nhàn nhạt.

Đời trước, không ít nha hoàn trong tướng phủ đều giống Thu Thủy dùng loại khẩu khí này nói chuyện với nàng, đanh một cái lại đưa cho nàng viên kẹo ngọt. Nàng lúc đó cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy họ nhanh mồm nhanh miệng, cũng không có ác ý. Lưu Chu thỉnh thoảng cũng gây gổ với họ vài câu, nàng lúc đó chỉ nghĩ làm nha hoàn cũng cực khổ nên nàng thông cảm. Thẳng đến đời này nàng mới hiểu được, những người này là đang cười nhạo nhục nhã nàng, căn bản không xem nàng là tiểu thư, chủ tử của cái nhà này.

Bà tử thô to đánh Thu Thủy 40 cái tát làm mặt nàng ta sưng phù như bánh màn thầu lại còn tràn đầy vết máu. Không bao lâu bên ngoài liền truyền đến âm thanh mộc bản đánh trên thân thể người, nha hoàn và bà tử trong viện liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh hoảng và lúng túng, còn có may mắn. Bị đánh thành như vậy, bọn họ nhìn đều thấy kinh hãi. Là ai nói tiểu thư nhu ngược nhát gan? May mắn nếu không có con chim đầu đàn này, người xui xẻo chính là bọn họ.

Bất quá, chuyện tình hôm nay, bọn họ cũng hiểu rõ một điều, đó chính là, sau này, tuyệt đối không thể vì Phương di nương mà đắc tội tiểu thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.