Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 60




Dựa theo thang điểm tiêu chuẩn mà Minh Hiên quy định ở đầu trận đấu, sau khi trận đấu kết thúc, tổ nhân viên công tác của chương trình đã bắt đầu tiến hành tính điểm một cách công khai.

Đầu tiên là cuộc bỏ phiếu của khán giả ở trường đua.

Vòng một, thực lực của ảnh hậu dĩ nhiên không ai sánh bằng, có 500 trăm khách mời đến hiện trường, thì số phiếu của cô ấy chiếm tối đa.

Mà Đường Bội chỉ là người mới trong làng giải trí, nhưng lại bất ngờ vượt lên theo sát Thịnh Lan đứng ở vị trí thứ hai, khiến cho vài nữ diễn viên ngay cả Khương Dĩ Đồng cũng cảm thấy kinh ngạc cực kì.

Bạch Chỉ San càng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Bội, màn biểu diễn ban đầu của cô đã thất bại, còn trông vào chút tiếng tăm để vớt vát điểm số, thậm chí còn hy vọng nhờ vậy mình sẽ không bị loại.

Những vị trí tiếp theo cũng không có bất ngờ quá lớn, Khương Dĩ Đồng luôn chiếm được lòng khán giả nên đứng ở vị trí thứ ba.

Tiếp đó là người thi đấu be bét, nhưng lại được mệnh danh là nữ thần trạch nam, Bạch Chỉ San.

Xuống chút nữa là Tuyên Mễ Kỳ và Tào Mạn Mạn.

Mạc Thành vừa tuyên bố một số cá nhân đạt được điểm cao nhất, vừa nói: “Chỉ sợ sau trận thi đấu này, tên của Đường Bội sẽ vang vọng khắp cả nước.”

Lời của anh, nửa trêu ghẹo, nửa nghiêm túc.

Màn biểu diễn của Đường Bội đã để lại cho mọi người ấn tượng sâu đậm, hào phóng, khí phách nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, nếu như không phải Thịnh Lan năm ngoái vừa đoạt giải ảnh hậu, chỉ sợ với biểu hiện ngày hôm nay của cô và đoạn trailer tuyên truyền trên mạng, mọi người đã bỏ phiếu cho cô đoạt giải nhất rồi.

Nhan Ninh lại hiếm khi mỉm cười nói: “Điều đó là đương nhiên.”

Lời khen ngợi này đến từ hai vị dẫn chương trình đầy kinh nghiệm, khiến hội trường vang lên từng trận reo hò.

Nhưng rất nhanh, đợt cho điểm thứ hai đã có kết quả.

Đợt cho điểm thứ hai, chủ yếu lấy điểm từ những huấn luyện viên cưỡi ngựa và ba vị khách quý.

Sở Quân Hàn không nhìn những cái tên khác, trực tiếp cho Đường Bội điểm tròn, những người khác đều được trợ lý bên cạnh anh thống nhất cho mỗi người 80 điểm, chỉ riêng Bạch Chỉ San là điểm lẻ.

Hạ Tử Diệu nhẹ nhàng mỉm cười, anh cho điểm rất công bằng, ngay cả Bạch Chỉ San ngã ngựa cũng đạt điểm tiêu chuẩn.

Cuối cùng là Minh Hiên.

Kỳ thật, tất cả mọi người ở đây đều biết Minh Hiên mới là người quan trọng nhất.

Anh chưa cho người khác nhìn điểm số của mình, phần còn lại phải chờ nhân viên công tác thu thập điểm số từ các huấn luyện viên rồi cùng giao lại cho nhân viên tính điểm.

Mạc Thành tiếp nhận kết quả đợt cho điểm thứ hai từ nhân viên công tác, bỗng nhiên cười thần bí nói: “Người đạt cao điểm nhất trong đợt hai, mọi người đoán là ai?”

Thật ra cũng không cần phải đoán.

Ba vị khách quý sẽ không để ý đến nữ diễn viên nào nổi tiếng hơn.

Những huấn luyện viên cưỡi ngựa cũng sẽ căn cứ vào màn biểu diễn và kĩ thuật mà bọn họ thể hiện.

Hiện trường chần chừ vài giây, mới bắt đầu gọi tên thần tượng của họ.

Nhưng rất nhanh, tất cả những thanh âm hỗn loạn, ồn ào, đều bị một tiếng nói chỉnh tề, trấn áp:

“Người có số điểm cao nhất là …”

“Đường Bội.”

Thanh âm đó vang vọng toàn bộ mã trường, đổi lấy mỉm cười của Mạc Thành, anh ta hắng giọng, lớn tiếng tuyên bố nói: “Không sai, người có điểm cao nhất chính là Đường Bội tiểu thư, hơn nữa cô ấy đã vươn lên dẫn đầu danh sách.”

Đường Bội ở phía sau đài, lắng nghe, đột nhiên bật cười, khách quý cho điểm mặc dù chỉ chiếm 30%, nhưng cũng tương đương 3 phần trong 10 phần, thế nhưng điều khiến cô rung động, chính là, cô không nhịn được quay mặt nhìn về bên trái.

Phòng nghỉ cách vách với mã trường, cô không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng cô có thể tưởng tượng ra, Sở Quân Hàn lúc này, có lẽ đang trưng ra nét mặt thờ ơ, nhưng ở chỗ mọi người không nhìn thấy, khóe môi anh lại cong lên nụ cười dịu dàng.

Dường như giữa bọn họ tâm hữu linh tê*trong phòng nghỉ chuẩn bị cho khách quý, Sở Quân Hàn buông máy tính trong tay xuống, ánh mắt rời khỏi màn hình, nhìn ống kính quay Mạc Thành đang trực tiếp tới phòng nghỉ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Đợt cho điểm thứ hai kết thúc, điểm hai đợt trước cộng lại rồi chia tỉ lệ. Thịnh Lan vượt lên dẫn đầu Đường Bội, ở đằng sau các cô lần lượt là Khương Dĩ Đồng, Tuyên Mễ Kỳ, Bạch Chỉ San và Tào Mạn Mạn.

Tào Mạn Mạn chắc không ngờ tên mình lại xếp cuối cùng, mặt trắng không còn chút máu.

Thịnh Lan dùng ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Đường Bội một cái, không khách khí nói: “Có gì đặc biệt hơn người?! Chỉ biết ôm đùi người nào đó.”

Bạch Chỉ San đương nhiên biết cô ta đang nói ai, cho nên vui sướng khi người khác gặp họa liếc mắt nhìn Đường Bội, nham hiểm nói: “Có một số người có số mệnh tốt, rõ ràng độ nổi tiếng không bằng chị Thịnh Lan nhưng nhờ làm người nào đó vui vẻ, nên điểm số cũng tăng vùn vụt theo.”

Cô ta lại cong khóe môi, vẻ mặt vô tội nói: “Nghe nói mã trường này là của người đó, điểm hạng nhất của phần cưỡi ngựa là 20 điểm, chắc sẽ cho người nào ấy cao điểm nhất thôi. Ơ, như vậy không phải cô ta sẽ giành hạng nhất mất sao?!”

Bạch Chỉ San nói tới đây, giả bộ dường như phát hiện mình đang nói chuyện không nên nói, đưa tay bịt miệng lại, vẻ mặt vui vẻ, cười ngọt ngào với Thịnh Lan: “Chị Thịnh Lan, em nói lỡ lời, cho dù là lòng khán giả hay là tài cưỡi ngựa, chị cũng xứng đáng được đứng hạng nhất.”

Hai người kẻ xướng người họa, nhằm chĩa mũi nhọn vào ai đã quá rõ ràng rồi.

Khương Dĩ Đồng thậm chí có chút lo lắng nhìn cô.

Đường Bội dùng vẻ mặt thờ ơ, chuyên tâm nhìn máy tính trong tay, dường như không biết những lời đó đang nhắm vào mình.

Thịnh Lan thấy thế hừ lạnh một tiếng lại lạnh giọng nói: “Miễn là không xuất hiện hành vi gian dối, thì tôi tin tưởng, tôi tin các giám khảo sẽ biết quan sát. Vả lại, người vạch ra quy tắc trận đấu lần này là Minh thiếu, đừng tưởng rằng mình đi theo người nhà họ Sở, thì có thể giành chiến thắng.”

Tào Mạn Mạn và Tuyên Mễ Kỳ đều cúi đầu, không muốn tham dự vào cuộc chiến tranh này, để tránh thành môn thất hỏa*, liên lụy người vô tội.

Đường Bội chậm rãi đứng lên, nụ cười tự tin mang theo vẻ thờ ơ, trước ánh mắt sắp phun lửa của đám người Thịnh Lan mà bước lên phía trước.

Lúc này, cả người cô đã thay bộ trang phục cưỡi ngựa anh tuấn bằng bộ lễ phục dạ hội lộ vai màu xanh dương đậm, khiến dáng người xinh xắn của cô lộ ra trước mặt mọi người. Vạt váy bằng lụa mỏng được mở rộng từ eo, hơn nữa trên chân mang giày cao gót màu bạc, cùng màu với hoa tai, dây chuyền, vòng tay. Lần đầu tiên cô dùng hình tượng phụ nữ quyến rũ như thế xuất hiện trước mặt công chúng.

Có lẽ đã nhìn quen tư thế oai hùng và hào sảng của cô, nhưng giờ lại nhìn thấy dáng điệu này của cô, trong nháy mắt mọi người đều im lặng.

Ngay cả Mạc Thành và Nhan Ninh cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

Mãi đến khi Đường Bội cười xinh đẹp đến trước mặt bọn họ, Mạc Thành mới tỉnh ngộ vỗ vỗ mặt mình, cười tự giễu nói: “Thật ngại quá, ban nãy tôi còn cho rằng công chúa của nước nào đến chứ”

Hình ảnh đó từ hiện trường, đã được truyền khách mọi nhà, mọi hộ.

Từ tiêu sái anh tuấn, hồng nhan không kém đấng mày râu, đến lần đầu tiên thể hiện tư thế oai hùng trên sân khấu, rồi dáng vẻ bướng bỉnh phóng khoáng bất kham khi ngồi trên lưng ngựa, …Cuối cùng hóa thành cô gái xinh đẹp, quyến rũ mọi mặt!

Khán giả kinh ngạc sửng sốt còn chưa qua thì tiếng vỗ tay đã thổi quét toàn bộ mã trường.

Mãi đến khi về đến biệt thự nghỉ ngơi lần trước, Đường Bội mới cảm thấy hơi mệt mỏi.

Trong biệt thự chỉ chừa lại chiếc đèn cốc, Tào Mạn Mạn và Tuyên Mễ Kỳ đã rời khỏi.

Nhất là Tào Mạn Mạn, có lẽ cô ấy cũng không muốn xuất hiện, cả Bạch Chỉ San như thế, cơ hồ đều khóc lóc rời đi.

Đường Bội chậm rãi bước vào cửa chính của biệt thự.

Cô khi ấy, và lúc này, dường như có cảm giác đã trải qua mấy đời.

“Bốp” Một tiếng vang nhỏ, đèn trần trong biệt thự bị người ta bật lên.

Phòng khách trong nháy mắt sáng như ban ngày, khiến Đường Bội không nhịn được híp híp mắt lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh công tắc.

“Phải hình dung sự kinh ngạc của tôi như thế nào đây? À không, là khiếp sợ…” Minh Hiên đi từng bước một tới đối diện Đường Bội, trên khuôn mặt anh tuấn không có nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn hai mắt Đường Bội, nói với cô: “Đường Bội, biểu hiện và sự thông minh của cô nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi đã đưa ra quyết định chính xác nhất năm nay, chính là mời cô tham gia chương trình này.”

“Cám ơn.” Đường Bội không chút khách khí nhận lời ca ngợi của Minh Hiên, cười tươi như hoa nhìn người đàn ông đang đi tới trước mặt mình.

“Cô nghĩ như thế nào lại chọn Sở Quân Hàn? Lúc ấy nếu cô chọn Hạ Tử Diệu, chắc chắn hiệu quả sẽ không kém.” Minh Hiên lại hỏi.

“Hạ Tử Diệu?” Đường Bội hơi nghiêng đầu, cười nói: “Ảnh đế Hạ là người lịch sự, phong nhã, mặc dù anh ấy nổi tiếng. nhưng lại có quá nhiều người chọn.”

“Như vậy tôi thì sao?” Minh Hiên đột nhiên hỏi: “Tôi là người đã bày ra chương trình này, là người quyết định các cô nên đi hay ở.”

“Anh nghe lén đối thoại của chúng tôi?” Đường Bội cũng không tức giận chỉ thờ ơ cười nói: “Chọn anh, vậy màn biểu diễn đặc sắc ấy sẽ diễn cho ai coi? Cho dù chọn ảnh đến Hạ tôi cũng không chọn anh.”

“Cho nên Sở Quân Hàn là lựa chọn còn lại tốt nhất sao?” Minh Hiên nhìn cô thật sâu: “Hay là, vì anh ta là thiếu gia nhà họ Sở, là chủ nhân hiện tại của Sở gia, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ?”

Câu hỏi của Minh Hiên ngày càng sắc bén, nhưng Đường Bội lại không chút sợ hãi trả lời: “Anh nghĩ tôi như vậy?”

“Bởi vì cô rất nhạy bén và thông minh, khiến tôi kinh ngạc hết lần này đến lần khác, vì thế tôi không chút nghi ngờ, cô chọn Sở Quân Hàn, quả thật là lựa chọn tốt nhất, một mũi tên trúng ba con chim!” Minh Hiên trầm giọng nói.

“Ồ?” Đường Bội nhẹ nhàng cười.

“Thứ nhất, nếu như chọn một người không nên chọn, thì Bạch Chỉ San ở phía sau chính là trợ lực miễn phí khiến hiệu quả việc lựa chọn Sở Quân Hàn của cô càng trở nên cao hơn. Thứ hai, có thể để tôi nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc nhất của cô. Thứ ba…” Minh Hiên phân tích một cách rất ung dung: “Sẽ làm Sở Quân Hàn nhìn cô bằng ánh mắt khác, có lẽ sẽ dùng ánh mắt khác để đối đãi với cô. Nhiều người phụ nữ yêu thương nhung nhớ, nhưng dám mạnh mẽ bắt Sở thiếu lên ngựa, e rằng từ cổ chí kim cô chính là người đầu tiên.”

“Hahaha…” Đường Bội khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Có lẽ tất cả những gì anh nói đều đúng, nhưng mà anh vẫn thiếu một điểm.”

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, sâu như bầu trời đêm của Minh Hiên, chậm rãi bổ sung: “Một điểm mấu chốt.”

“Cái gì?” Minh Hiên nhịn không được hỏi.

Cùng lúc đó, ở chỗ hành lang lầu hai trong biệt thự bọn họ đang ngồi, tắm mình trong ngọn đèn mờ ảo ở góc rẽ cầu thang, Sở Quân Hàn mặt không biểu cảm đang yên tĩnh, nghiêm túc lắng nghe.

Tay anh nhẹ nhàng đặt ở trên tường hành lang, nhưng trợ lý theo bên anh nhiều năm hiểu được, đây là dấu hiệu báo trước sự cuồng nộ của Sở thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.