Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 53: Dám lợi dụng tôi?




Mãi đến khi rời khỏi biệt thự số bảy của Minh Hiên, Đường Bội mới buông tay Sở Quân Hàn ra.

“Lợi dụng xong rồi…” trên mặt Sở Quân Hàn không có biểu cảm mất hứng, chỉ nhàn nhạt nói: “thì ném sang một bên sao?”

“Nhìn anh nói kìa.” Đường Bội cười tươi như hoa.

cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Sở Quân Hàn.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời mỏng manh bao phủ khắp mã trường, chung quanh trồng nhiều cây cối và hoa cỏ, thấp thoáng giữa nhiều loài hoa quý, lộ ra vẻ tự nhiên, lại tràn ngập tao nhã, ánh mặt trời như tận chức tận trách, dịu dàng chiếu lên trên gương mặt trắng nõn không tỳ vết của Đường Bội.

Đường Bội hiếm khi hoạt bát như thế, sóng mắt lưu chuyển, cười khẽ dựa sát vào Sở Quân Hàn, khẽ nói thầm bên tai anh: “Đường Phỉ Phỉ chỉ đút lót ‘giám khảo’ thôi, nếu để cho người khác nhìn thấy em…”

cô nói tới đây, tự mình nở nụ cười, tiếng cười trong veo, mang theo hơi nóng nhẹ nhàng trêu chọc lỗ tai Sở Quân Hàn, khiến đường cong hoàn mỹ của chúng nhẹ nhàng biến thành màu hồng như mã não dưới ánh mặt trời.

Đường Bội cười càng thêm vui vẻ.

cô cười tủm tỉm lại cố ý thổi hơi bên tai Sở Quân Hàn, sau đó rất nhanh tách khoảng cách hai người ra: “Có lẽ không ai dám chỉ trích em ‘hối lộ’ Sở thiếu chúng ta, nhưng mà em nghĩ trận đấu hôm nay em đã thắng mà không cần đấu rồi.”

“Em rất tự tin?” Sở Quân Hàn trả thù nhẹ nhàng đưa tay nhéo vành tai của Đường Bội, hỏi.

“Dĩ nhiên.” Đường Bội nói một cách ngạo nghễ.

Sở Quân Hàn không có nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn bộ dáng ngây thơ hiếm khi lộ ra của Đường Bội, trong lòng dần dần trở nên mềm mại.

“Như vậy cha của em…” Sở Quân Hàn nói tới đây, dừng một chút, khi mở miệng đã đổi cách xưng hô: “Cha của Đường Phỉ Phỉ, Đường Phong Ngôn, em cũng có cách đối phó?”

Anh đương nhiên không thể không tra lý lịch của cô, chỉ là những chuyện cô không muốn nói, anh sẵn sàng chờ cô mở rộng cửa lòng.

“Tất nhiên.” Đường Bội cười càng thêm tự tin.

cô ưỡn thẳng lưng, bóng lưng gầy yếu nhưng hết sức kiêu ngạo, kiên cường, trong mắt Sở Quân Hàn, còn động lòng người hơn so với bất kỳ thủy tinh xinh đẹp nào ở trong phòng.

“Thời điểm em có một mình, cũng chưa bao giờ đi cầu xin nhà họ Đường, huống chi hiện tại…” cô cười giống như một con mèo vừa lười biếng vừa mị hoặc nhìn Sở Quân Hàn, cười xinh đẹp: “Huống chi hiện tại, em còn có anh.”

cô lại áp sát một chút, cười dịu dàng nói: “Sở thiếu, em thi thoảng cũng có thể ỷ lại vào anh được không?”

không có gì, có thể so với lời nói từ miệng của tiểu hồ ly này, càng thấu tình đạt lý hơn.

Lúc này đây, Sở Quân Hàn không dễ dàng để Đường Bội rời đi, anh giữ chặt eo của cô, ôm cô vào trong lòng mình một cách bá đạo.

Sau đó, bọn họ có một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng ở trong gió sớm.

thật lâu, Sở Quân Hàn mới buông Đường Bội ra.

Anh đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, nói giọng khàn khàn: “Anh chỉ lo, em không dựa vào anh.”

“Cho nên…” Đường Bội đưa tay mơn trớn ngực anh giống như trấn an: “Em còn sợ gì nữa?”

**

Bữa sáng hết sức phong phú, động tác của Minh Hiên cũng rất nhanh.

Đường Bội ăn điểm tâm rồi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ được vài phút, thì nghe thấy bên ngoài xôn xao hẳn lên, không ít người thấp giọng thảo luận, không biết vì sao đêm trước trận đấu, Minh thiếu lại muốn tổ chức họp báo.

Đường Bội thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc tạp chí trong tay, những diễn viên ngồi xung quanh cô cũng đang xì xào bàn tán chuyện này.

Người duy nhất không xuất hiện ở đây, chính là Đường Phỉ Phỉ.

Đường Phỉ Phỉ bây giờ đang khóc nhè với Đường Phong Ngôn.

Đầu bên kia điện thoại, Đường Phong Ngôn đã mất kiên nhẫn từ sớm, lửa giận đang thiêu đốt hừng hực ở trong ngực, không chỉ vì Đường Phỉ Phỉ, mà hơn phân nửa là vì Đường Bội không chút lưu tình.

Ông nghe Đường Phỉ Phỉ nói hết chuyện ấy, thì lớn tiếng quát: “Được rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ khóc thì có ích gì?”

Đường Phỉ Phỉ càng khóc lớn tiếng, mặc dù cô cũng rất sợ ba, phần lớn thời gian cũng không dám không nghe lời ông. Thế nhưng, hiện tại cô cũng cảm thấy tiền đồ trước mắt của mình càng ngày càng hắc ám, e ngại hay sợ hãi gì cũng ném ra sau đầu:

“Ba, ba nhất định phải giúp con…Nếu thật sự không được, con sẽ nhờ bà ngoại ra tay, bà tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con.”

“Đủ rồi!” Giọng điệu của Đường Phong Ngôn càng trở nên nghiêm khắc: “Chuyện này ba sẽ điều tra rõ ràng, con tạm dừng xuất hiện ở trước mặt người khác, ba sẽ sai người đến đón con về, con cứ ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian đi.”

“Con điều tra cái gì?” Đường Phỉ Phỉ bất mãn khẽ nói với Đường Phong Ngôn:

“Nhất định là do con tiện nhân Đường Bội! Ba, gần đây ba cứ hay che chở cho nó, ba đã quên lời của mẹ và bà ngoại rồi sao? đã quên những chuyện con đã làm vì nhà họ Đường sao? Trong tay Đường Bội vẫn còn nắm bằng chứng đấy, nếu như để chúng lộ ra ngoài thì ba cũng không thoát khỏi liên can đâu.”

“Đừng náo loạn! Đường Phỉ Phỉ!” Đường Phong Ngôn tức giận đến đầu ngón tay cũng phát run, đứa con gái này cũng dám ngỗ ngược uy hiếp ông.

Trong mắt ông chợt lóe lên ý lạnh, quả nhiên không dành được thứ gì đó đã mất bình tĩnh rồi.

Nhưng khi Đường Phong Ngôn mở miệng, giọng điệu đã ôn hòa hơn nhiều: “Ba biết hiện giờ con rất sợ hãi, nhưng mà yên tâm đi, chuyện này ba sẽ xử lý, đợi tin đồn qua rồi, con vẫn là “thiên sứ” Đường Phỉ Phỉ mà mọi người thích nhất!”

“thật?” Đường Phỉ Phỉ không dám tin hỏi lại.

“Ba có gạt con khi nào chưa?” Đường Phong Ngôn nói bằng giọng ấm áp.

“Ba, lần này nếu còn xảy ra chuyện như ngày hôm qua, con sẽ về nhà bà ngoại.” Đường Phỉ Phỉ không chút do dự nói.

Địa vị của mẹ cô ở trong nhà tuy rằng không được như trước, nhưng Đường Phong Ngôn vẫn hết sức kiêng kỵ, cũng là con át chủ bài mà Đường Phỉ Phỉ luôn nắm trong tay.

Quả nhiên, giọng nói của Đường Phong Ngôn càng thêm dịu dàng: “Con hãy tin ba, nào có người cha nào lại trơ mắt nhìn con gái mình gặp chuyện không may. Ngoan, lau nước mắt đi, hôm nay ba sẽ sai người tới đón con.”

“Được!” Đường Phỉ Phỉ đáp lại, sau đó cúp điện thoại.

Đường Phong Ngôn nhìn màn hình dần tối lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Ông im lặng rất lâu, mới bấm một dãy số khác.

“Đường tiên sinh.” Đợi thật lâu, bên kia điện thoại mới bắt máy, Đường Bội cười lạnh, hơi dựa người vào hành lang phòng nghỉ trên lầu hai biệt thự, thanh âm vẫn bình thản trước sau như một:

“Tìm tôi có việc gì?”

“Bội Bội!” Thanh âm của Đường Phong Ngôn hết sức thích hợp, giống như ông ấy chính là một người cha hiền từ, mà những chuyện xảu ra với Đường Phỉ Phỉ sáng nay, ông ấy hoàn toàn không biết gì: “không phải con luôn muốn biết tin của Tử Thái sao? Nửa tháng sau nó phải tiến hành một cuộc phẫu thuật, nó cũng rất hy vọng, tiền giải phẫu được chuẩn bị trong nửa tháng, và có người chị như con ở bên cạnh.”

Ánh mắt Đường Bội hơi nheo lại, bắn ra tia lạnh, nhưng cô không có mở miệng cắt ngang lời Đường Phong Ngôn, ngược lại nghe ông ta tiếp tục nói: “Hôm nay, sau khi trận đấu bên Mỹ kết thúc, con hãy bay sang Mỹ với Tử Thái đi, ở đây ba sẽ sắp xếp giúp các con.”

“Ồ…” Tiếng cười lạnh truyền đến, dù cách một lớp điện thoại, nhưng Đường Phong Ngôn vẫn nghe thấy sự châm chọc.

Ông nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe Đường Bội nói từng chữ từng chữ một cách rành mạch:

“Sau đó thì sao? Có lẽ tôi vừa đến Mỹ…À không, chỉ cần tôi xuất hiện trên máy bay, tôi sẽ bị giam lỏng. Chờ khi tôi về nước, thì tin quyến rũ người huấn luyện ngựa, và ý đồ hãm hại hơn nữa còn mưu đồ phá hoại sự “thuần khiết, ngây thơ” của nữ diễn viên mới sẽ bị trút lên đầu tôi phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.