Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 43: Hoa hồng




Mã trường ngoại trừ là nơi dành cho mọi người đua ngựa, còn là làng du lịch hạng nhất.

Nơi này cách thành phố S không xa, nhưng hiếm khi rời xa sự huyên náo của thành phố, phần lớn người tới nơi này, đều kỳ vọng ở non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm để vượt qua một ngày hoàn chỉnh.

Làng du lịch của mã trường Vân Tiêu được xây dựng ở phía đông của mã trường, phong cảnh rất đẹp.

Ở giữa những bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng là bức tường màu xanh nhạt, biệt thự có nóc nhà màu xanh đậm.

Khắp biệt thự, đều được những quả tú cầu màu tím, màu phấn, và màu lam ôm lấy, tràn ngập vẻ phong tình và lãng mạn của Địa Trung Hải.

Cửa sổ được mở rộng, đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ, hoa lệ và tinh xảo.

Càng đừng nói đến mỗi phòng trong biệt thự, đều được quản gia bố trí những vật dụng thoải mái và hoàn mỹ.

Đường Bội nhìn căn biệt thự này có 2 tầng nhưng chỉ có 4 phòng khách.

Đường Phỉ Phỉ và Thịnh Lan, Bạch Chỉ San ở một góc khác của biệt thự.

Cô trước tiên tắm rửa thoải mái dễ chịu, sau đó mới đi đến chỗ trung tâm được dùng làm nơi chiêu đãi bữa tiệc.

Giữa nhà ăn rộng rãi ở lầu một, đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, chung quanh bàn ăn trắng tinh là ba mặt cửa sổ sát đất, ngồi ở bất kì vị trí nào dùng cơm cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở bên ngoài.

Đường Bội tới sớm nhất, cả tòa biệt thự chỉ có một mình cô, không có người nào khác.

Cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài, lúc này sắc trời đã tối, trên cỏ dường như cũng nhiễm một tầng bóng mờ. Tầng tầng lớp lớp hoa ảnh mang đến mùi hương nhàn nhạt, ánh sáng đèn đường bên ngoài hết sức nhu hòa, phảng phất như không muốn để lại chút dấu vết trước cảnh đẹp tự nhiên như thế này.

“Đang nghĩ cái gì?” Thanh âm trầm thấp mê người không hề báo trước, vang lên ở phía sau Đường Bội.

Đường Bội đột nhiên xoay người qua.

Sở Quân Hàn mặc âu phục màu đen, áo sơ mi bên trong màu trắng noãn được là phẳng phiu, trên cavat màu đỏ sậm là kẹp cà vạt màu xanh đậm.

Anh không có nhìn Đường Bội, chỉ đưa tay chỉnh lại cổ tay áo, lại nói: “Hôm nay chơi có vui không?”

“Phong Triệt rất ngoan.” Đường Bội cười nói.

Cô đã đoán được từ sớm, chủ nhân của mã trường Vân Tiêu này chính là Sở thiếu.

Cũng chỉ có nhà họ Sở mới có khí phách ôn tồn như thế, khiến cho người ta cho dù hâm mộ, ghen tị nhưng cũng không dám đắc tội.

“Nó nhất định không tệ.” Sở Quân Hàn ngẩng đầu nhìn Đường Bội, trong mắt có ý cười nhàn nhạt hiếm thấy.

Anh đến gần Đường Bội vài bước.

Sau khi tắm rửa xong Đường Bội đã thay bộ trang phục cưỡi ngựa bằng một bộ lễ phục màu xanh nhạt.

Cô ít khi ăn mặc hoạt bát như thế, làn váy dài đến chấm gối, tầng tầng lớp lớp nhưng không khiến người ta cảm thấy rối mắt, ngược lại càng giống như tinh linh thần bí mang theo chút hồn nhiên.

Vòng cổ và khuyên tai cùng màu làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của Đường Bội.

Sở Quân Hàn liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên đi tới gần gáy cô, cúi đầu hít vào một hơi:

“Hôm nay nhìn em cưỡi trên Phong Triệt, tôi cũng muốn nhảy lên, có thể cùng em giục ngựa ngược gió mà đi.”

“Được.” Đường Bội cười đến mặt mày cong cong: “Tiếp theo tôi nhất định sẽ cùng anh cưỡi đến thỏa thê.”

Cô lúc nào cũng được Sở Quân Hàn dung túng, nhưng ngược lại, anh không thể xem sự ngoan ngoãn của cô là đang lấy lòng anh.

Anh nhìn Đường Bội thật sâu, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp xinh xắn, mở ra đưa cho Đường Bội:

“Vừa khéo rất thích hợp với chiếc váy của em.”

Đó là một đôi khuyên tai phỉ thúy, màu sắc tự nhiên, khiến cho người ta có thể nhìn rõ độ đậm nhạt của nó, được tạo thành hình chiếc lá.

“Cảm ơn.” Đường Bội cười tủm tỉm nhận lấy.

“Tôi đeo giúp em.” Sở Quân Hàn giúp cô tháo khuyên tai ra, ngón tay thon dài cẩn thận nắm lấy dái tai xinh xắn của cô, giúp cô đeo khuyên tai mới vào.

Thời điểm anh làm việc này, hơi hơi nghiêng mặt với Đường Bội, vẻ mặt rất chuyên chú, khiến cho Đường Bội vẫn dõi theo gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ của mình, tim đập lỡ mất một nhịp.

Sở Quân Hàn đổi xong chiếc khuyên tai thứ hai, mới rũ lông mi xuống:

“Được rồi.”

Anh xoa xoa vành tai của Đường Bội, động tác thân mật mà ôn nhu, chỉ là một động tác theo bản năng, nhưng trong hoàn cảnh giống như vậy, giữa bầu không khí thế này lại tạo ra hương vị không giống.

“Sở thiếu.” Trên mặt Đường Bội vẫn rất bình tĩnh, mặc dù ánh mắt không có chút né tránh và biến hóa :

“Tại sao anh… trước giờ không hỏi tôi làm như vậy là vì cái gì?”

Tay của anh rời khỏi vành tai cô, nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói:

“Bởi vì anh tin, đóa hoa từng trải qua sương gió trên vách núi, mới là đóa hoa nở rộ đẹp nhất.” Anh nói xong khẽ cười:

“Anh sẽ nhẫn nại chờ đợi, cho đến thời điểm đóa hoa ấy nở đẹp nhất.”

“Sau đó?” Đường Bội đột nhiên hỏi: “Hái hoa sao?”

Vấn đề cô hỏi, cực kì lớn mật.

Ở trước mặt cô, là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Sở, một ánh mắt cũng khiến cho người ta đông cứng, là đế vương bóng đêm, bàn tay có thể thong thiên.

“Đường Bội…” Không biết có phải ảo giác của Đường Bội hay không, Sở Quân Hàn lại thở dài mấy tiếng không thể nghe thấy.

Anh không nhìn Đường Bội, mà xoay người nhìn về phương hướng cổng của biệt thự, cúi đầu, lại không có chút cảm tình nói:

“Cô cũng không thể xảo quyệt như vậy, muốn lấy thứ gì đó ở chỗ của tôi, cô nhất định phải đánh đổi lại thứ tương xứng.”

Sở Quân Hàn xoay người, sau đó liếc mắt nhìn Đường Bội một cách sâu sắc, lại nói:

“Tôi nói rồi, cô trung thực với tôi thì tôi sẽ trung thực với cô. Cô muốn, tôi cũng đều tùy cô, nhưng về phần muốn nhiều hơn, vậy phải xem có có nguyện ý đến lấy hay không?”

Cuối cùng, anh giúp Đường Bội chỉnh lại phần lễ phục ở bả vai, cẩn thận che khuất bươm bướm muốn vỗ cánh bay đi, sau đó lại xoay người đi đến bên kia của biệt thự.

Năm phút sau, vài nữ diễn viên khác cũng lục tục đến nơi.

Nhóm quay phim cũng tận chức tận trách, theo vào sau.

Minh Hiên đi qua, nói vài câu khách khí với Sở Quân Hàn.

Đường Bội rõ ràng nhìn thấy, tuy rằng Sở Quân Hàn hơi nhíu mày nhưng vẫn gật gật đầu.

“Oa, mọi người đến nhìn xem, chủ nhân bữa tiệc tối hôm nay cư nhiên chính là…” Mạc Thành làm ra dáng vẻ hâm mộ, cười nói trước ống kính:

“Thành phố S, à không, là bạch mã hoàng tử trong long các cô gái, thiếu gia nhà họ Sở.”

“Có thể ăn tối với anh ấy, có lẽ là niềm an ủi tốt nhất cho nhóm minh tinh đã luyện tập cực khổ trong suốt ngày hôm nay.” Nhan Ninh cũng nhẹ nhàng cười nói.

Diện mạo của Sở Quân Hàn quả thật vô cùng tuấn mỹ, trẻ tuổi như thế, năng lực và gia thế đều hơn người, cho dù Nhan Ninh nói như thế cũng không khiến người ta nghĩ tới quy tắc ngầm trong giới giải trí.

Nếu như anh ấy coi trọng ai, chỉ sợ người đó sẽ rất sẵn long đáp lại.

Đó là lý do, Mạc Thành nhanh chóng ném ra một quả bom:

“Chúng ta đã nhìn thấy, bên người Sở thiếu chỉ có một cái ghế, nói cách khác, đêm nay sắp có một người may mắn, ngồi ở vị trí thân cận với anh ấy nhất, sánh vai cùng ăn tối với anh ấy.”

“Vậy, người may mắn này, sẽ là ai?” Nhan Ninh cười nói: “Nếu như là của tôi, tôi sẽ không để ý chút nào mà nghỉ làm tạm thời.”

“Đương nhiên không phải của cô rồi. Đêm nay có bảy đại mỹ nhân ở đây. Làm sao có chỗ cho cô được. Cô có nhìn thấy hoa hồng ở bên cạnh Sở thiếu không? Đêm nay, anh ấy tặng nó cho ai, thì người đó chính là người may mắn khiến người ta hâm mộ. Hơn nữa, ….” Mạc Thành sắp nói hết câu, nhưng dừng lại một chút, trừng mắt nói:

“Có lẽ còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ cô ấy.”

Anh nói xong câu đó, màn ảnh lại hướng về phía Sở Quân Hàn.

Phảng phất như đế vương, Sở Quân Hàn ngồi ở vị trí của mình, cho dù đối mặt với ống kính, trên mặt anh cũng không có nhiều biểu cảm.

Anh lạnh lung nhìn thoáng qua hoa hồng trong tay, ngón tay thon dài hơi thờ ơ, cầm lấy nhánh hoa hồng, chậm rãi đứng lên.

Ngoại trừ Đường Bội, trên mặt những diễn viên nữ còn lại đều lộ ra vẻ chờ mong, vẻ thẹn thùng, còn có thần sắc hưng phấn.

Trên thực tế, từ lúc bước vào biệt thự nhìn thấy Sở Quân Hàn, khi bắt đầu biết được thân phận ấy của anh, bọn họ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say mê, đã sớm quên lúc này mình vẫn còn đang đứng trước ống kính, trong mắt đều chất chứa hình ảnh của người đàn ông phú quý này.

Ánh mắt Sở Quân Hàn lạnh lung đảo qua từng người, bất luận anh nhìn ai, thì đối phương đều có bộ dạng chân tay luống cuống, thẹn thùng, ngay cả người luôn kiêu ngạo như Thịnh Lan cũng không ngoại lệ.

Đường Phỉ Phỉ thì không cần phải nói, hai gò má đã ửng đỏ, hốc mắt hơi đỏ lên, có chút chờ mong nhìn Sở Quân Hàn.

Ánh mắt Sở Quân Hàn dừng lại trên người Đường Bội, một chút, sau đó không chút lưu tình chuyển đi nơi khác.

Anh cúi đầu nhẹ ngửi hương hoa hồng, rồi đi thẳng đến chỗ của Đường Phỉ Phỉ.

Hoa hồng mang theo sương đêm đặt ở trong tay của Đường Phỉ Phỉ, trong nháy mắt đó, cô ta cơ hồ vui mừng đến phát khóc, nghẹn ngào, dè dặt nắm lấy một góc tay áo của Sở Quân Hàn.

“Khóc cái gì?” Thanh âm Sở Quân Hàn trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính, tuy rằng không có chút tình cảm nhưng cũng đủ khiến cho mấy nữ diễn viên bên cạnh tỏ ra ghen tị mãnh liệt với Đường Phỉ Phỉ

“Cô gái ngốc.”

Anh đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài của Đường Phỉ Phỉ.

Nhưng, ánh mắt lại lướt qua bờ vai của cô ta, mặt đối mặt với Đường Bội ở xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.