Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 45: Chương 45





Ở trong núi vài ngày, thu thập mười mấy loại hạt giống thực vật biến dị, ngoài dây leo, còn hạt mầm của hoa có thể tỏa ra một mùi kích thích, có hiệu quả nhất định xua đuổi thú biến dị, còn chưa biết có thể đuổi zombie và thú zombie không, chờ đến khi gặp zombie thì thí nghiệm sau.
Thực vật biến dị thiên kì bách quái, Lâu Linh không thể gọi tên hết.

Vì sau tận thế, giống loài thực vật biến dị sớm vượt quá tầm hiểu biết của cô, thậm chí có một số loại không biết trước tận thế nó biến dị từ loại cây nào.
Đương nhiên, hai người chỉ hoạt động trong khu vực rìa ngoài đến khoảng giữ cánh rừng.

Nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù là Lâu Điện cũng không dám chủ quan, anh không chắc có thể đảm bảo cả người lành lặn ra khỏi đó.
Hôm nay, bọn họ xâm nhập hơi sâu vào trong, xung quanh dường như toàn là những cây đại thụ cao vút tầng mây, tán lá dầy đến mức khe khuất hầu hết ánh nắng mặt trời, ánh sáng hơi tối tăm.
Lâu Điện vẫn mở đường phía trước, một bàn tay giữ chặt Lâu Linh, tinh thần lực khuếch tán chung quanh.
Lâu Linh đi sau lưng anh, một tay cầm kiếm, mắt nhìn bốn phía.

Trông thấy một số dây mây kỳ quái quấn gốc cây ra hoa và quả kì lạ cũng không ngạc nhiên.

Ví dụ hoa răng nhọn như hàm cá mập, quả màu vàng phun khí độc khi bị dã thú chạm vào, hoa lúc bị chém phát ra âm thanh giống trẻ con khóc… Mấy ngày nay, điểm cực hạn của cô không ngừng bị các loại thực vật biến dị trong rừng này phá vỡ, tạo nên giới hạn mới, từ kinh ngạc không thôi đến hiện tại lạnh nhạt.
Cho nên, khi trông thấy một cây hoa hình mặt người ven đường, Lâu Linh coi như không thấy đi qua.

Loại hoa này ngoài có khuôn mặt tương đối giống con người thì không có lực sát thương.

Sau khi thí nghiệm lực sát thương của nó không lớn, bọn họ không chú ý nữa.
Lúc họ đi qua một rừng cây, Lâu Linh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương vô cùng thơm ngọt.

Mùi hương này làm miệng cô hơi khô, rất muốn uống cái gì đó giải khát, đầu choáng váng, lúc hoàn hồn thì cô phát hiện mình đã bổ nhào vào người đàn ông đi trước, ôm chặt lưng anh, giống con mèo nhỏ cọ sau lưng anh.
“Tiểu Linh?”

Lâu Linh ngẩng đầu nhìn anh hơi kinh ngạc cúi đầu liếc mình, sau đó anh linh hoạt xoay người, ôm cô vào lòng.

Ngón tay ái muội vuốt ve sau gáy cô, tay kia từ từ vuốt từ thắt lưng đến vùng eo, chậm rãi vòng lên trên…
Lâu Linh nháy mắt kịp phản ứng, tuy rằng luôn cảm thấy anh chàng trước mắt thật ngon miệng, nhưng cũng biết hiện tại mình bất thường, vội lùi lại, kéo lấy tay anh, hoảng hốt nói: “Nơi này không thích hợp, chúng ta mau rời đi.” Nếu không đi, cô sợ bản thân không kiềm chế được mà lao vào anh.
Anh bình tĩnh nhìn cô, sau đó kéo cô trở về, nâng cằm cô lên, liếm trên đôi môi nóng bỏng một lần, cắn mút cánh môi hồng diễm mềm mại.

Bàn tay vuốt ve cơ thể cô không rút ra, thậm chí đã tháo thắt lưng của cô, thò vào trong quần, dần dần mò xuống dưới, tìm đến nơi nào đó, chậm rãi chơi đùa.
“Lâu Điện!” Lâu Linh sốt ruột, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, đuôi mắt lại đỏ lên, chẳng lẽ anh cũng bị mùi hương này ảnh hưởng? “Chúng ta đi mau, mùi này thật bất thường, anh đừng bị ảnh hưởng!”
Đến lúc cô không thể nhịn được nữa đè lại tay anh, người đàn ông mới dừng động tác trêu chọc, bình tĩnh nói: “Anh biết nó không đúng, chẳng qua nếu cứ bỏ đi như thế thì quá đáng tiếc, hiếm khi gặp loại thực vật có hiệu quả mê hoặc tâm trí.”
“…”
Thế quái nào rất muốn đánh anh một trận?
Dường như nghĩ thế nào hành động thế đó, lúc cô hoàn hồn, kiếm trong tay đã vung về phía anh.
“Lâu Điện!”
Cô sợ tới mức hai mắt trợn to, trơ mắt nhìn kiếm chém trúng bả vai anh, máu tươi nhuộm đỏ bộ đồ rằn ri.

Nhưng hình như anh không có cảm giác đau đớn, biểu cảm rất bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa quen thuộc khi đối mặt với cô, trong mặt dịu dàng đến chảy nước, khiến tay cô cầm kiếm bắt đầu run run…
Tại sao có thể như vậy? Mắt cô trừng lớn.
“Lâu Điện, em, em không cố ý, em không biết vì sao mình…”
Cô lảo đảo lui về phía sau, hồn bay phách lạc, không hiểu sao mình lại làm anh bị thương.

Cô không thể chấp nhận sự thật mình sẽ làm chuyện này.

Cô cảm thấy cơ thể cô không chịu nghe ý chí khống chế, rõ ràng không muốn làm hại anh, nhưng kiếm trong tay như có sức sống, vung về phía anh.
“Lâu Điện, đi mau…”

Giọng cô nghèn nghẹn nói, giây phút kiếm sắp chạm vào cơ thể anh thì ở cứng ngắc ngừng lại.

Răng cô cắn chặt, gắng gượng khống chế tay mình, quay mũi kiếm vào ngực mình.

Lúc định đâm vào, có một bàn tay giữ chặt tay cô, đoạt mất thanh kiếm, sau đó cô bị ôm vào lòng, cả người bị xiết mạnh.
Tầm mắt cô dừng trên một mảng áo anh đỏ như máu, cô quá sợ hãi, hai mắt đỏ bừng, rất đau lòng.
Đôi mắt trợn tròn bị một bàn tay ấm áp che kín, bên tai vang lên giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp, “Tiểu Linh nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi thứ đều ổn…”
Sự xáo động khó nhịn làm cho cô rất bực bội, như thể có cái gì đó muốn bộc phát, làm cho cô mất quyền khống chế hành động của mình, liên tục giãy dụa trong lòng anh.

Song, giọng nói của anh khiến đầu cô mê màn, có giọng nói gào thét nên nghe lời anh, bỏ mặc tất cả, ngủ đi, ngủ là tốt rồi —— KHÔNG ĐÚNG!
Lâu Linh dùng sức cắn một cái, đầu lưỡi đau đớn, vị máu tràn ngập trong khoang miệng, đầu óc tỉnh táo hẳn, cảnh vật trước mắt cũng biến đổi theo, cặp mắt không còn đỏ như máu.

Đợi đến khi cô nỗ lực mở mắt ra thì thấy trên đỉnh đầu có ánh mặt trời yếu ớt, xuyên qua vòm lá tươi tốt chiếu xuống mặt đất.

Đồng thời cô thấy rõ ràng người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, trong đôi mắt đen láy nồng đậm vẻ quan tâm.
Cô phát hiện mình đang ngồi dưới một cây đại thụ.

Bốn phía là cỏ rậm rạp, còn anh, ngồi đối diện cô, hàng lông mày tuấn tú, ánh mắt dịu dàng.
“Lâu Điện…”
Cô thì thầm, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi, lao tới, trực tiếp vạch áo khoác của anh, lúc trông thấy bả vai không hề bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô ôm anh thật chặt, dùng cả tay chân quấn lấy, cả người bám lên người anh, cảm nhận được anh đầy sức sống, cùng với mùi xà phòng vị táo trên người anh, trong lòng mới bình tĩnh.

Lâu Điện mặc cho cô ôm, cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai người dựa vào nhau, ở bên nhau.
Sau một lúc lâu, đợi cô phát tiết cảm xúc xong, anh mỉm cười nhìn cô, sau đó tay chọt nhẹ vào trán cô, cười trách: “Ngu ngốc, chẳng phải anh từng dặn em, đừng để lạc vào ảo giác cây gây ra à? Suýt nữa em muốn cầm kiếm tự sát đấy.” Nụ cười ai đó cực kì nguy hiểm, nhẹ giọng nỉ non, “Em thấy cái gì, tại sao vừa khóc vừa muốn tự sát?”
“…”
Cô có thể nói thật: Ở trong ảo giác, cho rằng khống chế không được chính mình muốn giết anh, cô bất đắc dĩ đành phải đâm mình một cái để tỉnh táo hơn không? Chuyện ngu xuẩn này không nên nói với anh.
“Có điều, anh thật không ngờ Tiểu Linh yêu anh, yêu đến tình nguyện tự sát vì anh…”
Lâu Linh cứng ngắc, môi giật nhẹ, không muốn trông thấy vẻ mặt anh cười quỷ dị, quá nguy hiểm, cảm giác giống như anh sắp bùng nổ.

Cô cứng đờ quay đầu đi, thấy cách đó không xa một khoảng trống bị phá nát.

Đó là một rừng hoa rộng, thân cao tầm một mét, bông hoa có vẻ giống hoa hướng dương, nhưng chỉ là hơi giống thôi.

Bông hoa to hơn hoa hướng dương nhiều, cánh hoa màu đỏ, nhụy hoa màu hồng nhạt.

Mùi hương ngọt ngào kia chính là do bông hoa tỏa ra, có tác dụng mê hoặc tâm trí, khiến cho người tiếp cận chúng rơi vào ảo giác, sau đó tự sát trong ảo cảnh, máu tươi và xác họ sẽ hóa thành chất dinh dưỡng nuôi chúng.
Lúc này cả rừng hoa bị người ta phá nát.

Từng cây hoa đều bị người ta chém đứt ngang eo, nhụy và cánh hoa vung vãi trên mặt đất giống như có sinh mệnh, run lẩy bẩy.
“Đây là hoa gì?” Lâu Linh có chút sợ hãi hỏi, nếu không phải có Lâu Điện giữ được tỉnh táo, có lẽ cô đã chết trong ảo giác..
“Không biết, nhưng phấn hoa của nó có tác dụng ảo giác rất mạnh, ngoài dị năng giả hệ tinh thần cấp bậc cao, có các dị năng giả cấp cao khác cũng không chống cự được.” Lâu Điện xoa cằm đáp, hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên hào quang mà theo Lâu Linh thấy là tuyệt đối tà ác, biến thái.
Lâu Linh thấy biểu cảm anh như thế là biết ngay anh có ý đồ xấu.
Lâu Điện quả là có ý xấu, sau khi chỉnh trang lại quần áo trên người cô, anh sán lại gần hết cắn mút hôn đến khi cảm thấy mỹ mãn, mới lấy ra chiếc lọ, bắt đầu thu thập phấn hoa.

Đầy một lọ xong, thấy còn quá nhiều, anh thu đám cánh hoa vào không gian.
Lâu Linh đứng cạnh anh, hỏi: “Anh lấy nó làm gì?” Có thể vì lúc trước chìm đắm trong ảo giác, cảm giác tuyệt vọng đến mức muốn tự giết bản thân quá khó chịu, khiến cô nảy sinh tâm lý kháng cự với loại hoa này.đối với loại này hoa cũng cùng sinh ra một loại kháng cự tâm lý.
“Đương nhiên có chỗ cần dùng.” Lâu Điện không nói ý định của mình, khi lấy phấn hoa thì tìm thấy một ít hạt mầm, nhân tiện lấy luôn cho cô.
Lâu Linh cúi đầu xem chỗ hạt giống nay, to cỡ ngón tay, một màu đen tròn trịa, cầm trong tay có thể cảm nhận được tinh thần lực tràn trề sức sống của chúng.


Bình thường hạt giống càng có tinh thần lực tràn đầy thì càng mạnh, nhưng trong lòng cô vẫn không ưa.

Sau khi cất đi, Lâu Linh lại quay đầu nhìn về phía anh, chẳng biết tại sao, càng xem càng thấy khó chịu.
Mặc dù trong ảo giác, nhưng dù ở hoàn cảnh nào, anh đều không làm cô bị thương, tình nguyện bị cô đâm một kiếm vẫn mỉm cười như cũ.

Trên thế giới này không ai khờ hơn anh.
Đợi Lâu Điện lấy phấn hoa xong, phát hiện cảm xúc của cô hơi bất thường: “Tiểu Linh?”
Lâu Linh miễn cưỡng giật nhẹ môi, sau đó lại im lặng.
Thấy cô không ổn, lo lắng có phải ảo giác phấn hoa gây ra còn để lại tác dụng phụ, Lâu Điện không còn tâm tư làm việc khác, mặc dù chưa sẩm tối vẫn quay về.
Lúc bọn anh trở lại nhà gỗ thì trời nhá nhem tối, Lâu Điện đang thí nghiệm vẩy phấn hoa xung quanh nhà gỗ.

Sau khi dùng tinh thần lực quan sát, anh phát hiện trong vòng năm km, động vật gần như lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, thực vật biến dị cũng trở nên uể oải thì cảm thấy hiệu quả khá tốt.

Có tác dụng lớn xua đuổi thú biến dị cùng với thực vật biến dị, chẳng trách ban ngày khi tiến vào địa bàn của loại hoa này, ngoài nó không gặp được bất kì sinh vật sống nào khác.
Lâu Điện báo kết quả với cô gái nhắm mắt theo đuôi mình, nhẹ nhàng vén lọn tóc mỏng bên má cô ra sau tai, “Tiểu Linh, loại hoa này có thể trở thành một loại vũ khí, chờ dị năng của em tăng tiến, hãy thử thu phục nó.”
Lâu Linh hơi cau mày, sau đó gật đầu.

Tuy không thích lắm nhưng nếu hiệu quả không kém, cô có thể thử dùng một chút.
Thấy trời tối đen, Lâu Điện không vội vã về thôn mà quyết định ở trong nhà gỗ thêm một đêm, ngày mai ra khỏi cánh rừng.
Ăn tối xong, vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lâu Linh ngồi trên ván giường, cằm gác trên hai đầu gối, thẫn thờ không biết đang nghĩ cái gì.
“Tiểu Linh? Sao vậy?” Lâu Điện ngồi xuống bên cạnh cô, hơi lo lắng quan sát.

Chẳng lẽ cô ấy bị chuyện hôm nay dọa sợ?
Ánh mắt đờ đẫn của Lâu Linh dần dần chuyển hướng lên mặt anh, nhìn anh một lúc lâu, rồi cô đột ngột lao tới.

Khi anh cố chống đỡ bản thân không ngã xuống giường thì cô dứt khoát ngồi hẳn lên người anh, cô cúi đầu, hai mắt nhìn anh sáng rực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.