Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 134: 134: Bình Minh Ở Tận Thế 5





Vốn dĩ định ở vài ngày rồi đi nhưng vướng đám người Hoàng Chỉ Lăng, hành trình của hai người chậm lại.

Mà các đội viên đội dị năng giả Gió Lốc, cũng muốn dưỡng thương nên lùi việc trở về căn cứ thủ đô lại vài ngày.
Mấy ngày nay, đội trưởng đội dị năng giả Gió Lốc - Trương Kính vô cùng nhiệt tình, nhân Lâu Linh và Hoàng Chỉ Lăng quen biết nên cố gắng làm thân với họ.

Đáng tiếc Lâu Điện lãnh lãnh đạm đạm, cuối cùng Trương Kính tạm coi như quen mặt.

Tuy là như thế, nhưng sau khi thấy năng lực của Lâu Điện, anh ta hoàn toàn không hề mất hứng, ở trong lòng mọi người, đây cũng là cách thức giao tiếp với cường giả, không đủ năng lực thì cẩn thận hầu hạ.
"Con người đội trưởng Trương rất tốt, anh ấy thích chị!" Lâu Linh ăn dưa hấu nói.
Hoàng Chỉ Lăng lãnh đạm ừ một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi ăn dưa hấu.

Động tác của cô rất cẩn thận, sợ rớt một xíu nước, đây là sự trân trọng với thực vật.

Không phải tất cả dị năng giả hệ mộc đều thúc đẩy được dưa hấu, hơn nữa nắm giữ chắc dị năng như Lâu Linh —— Bởi vì cô có một người đàn ông tốt cầm tay chỉ dạy, nên mới dám tùy ý thúc đẩy trái cây mình thích ăn.

So sánh với cô, quanh năm suốt tháng những người khác hiếm khi được ăn một lần, hơn nữa nếu đi mua sẽ cần khá nhiều tinh hạch.

Chẳng ai tình nguyện tốn nhiều tinh hạch như thế để đổi dưa hấu.
Lâu Linh thấy vậy, khó mở lời kế tiếp, trong lòng âm thầm hối hận hôm qua cô không nên mềm lòng dừng lại nghe Trương Kính kể lể, nói tốt cho anh ta.

Hoàng Chỉ Lăng từng thích Tịch Mộ Phong cỡ nào, cô biết rõ, làm sao có thể chấp nhận ngay người đàn ông khác khi Tịch Mộ Phong mới chết một năm? Trương Kính rất tốt, phúc hậu mà không vụng về, có điểm đạo đức mấu chốt, ít nhất anh thật lòng với Hoàng Chỉ Lăng.

Chính vì tình cảm đó hại cô nhất thời mềm lòng dừng lại nghe anh bộc bạch, giờ cô hơi xấu hổ.
Hoàng Chỉ Lăng ăn xong dưa hấu, liếc nhìn cô một cái, nói: "Em không cần như thế, chị giả vờ không nghe thấy." Cô thở dài, "Thời buổi này sống quá mệt, chị cực ít tin tưởng người khác, em cũng là người duy nhất chị tin cậy.

Chị thật lòng cảm ơn em, ngày xưa nếu không phải có em khích lệ, tay cầm tay dạy chị cầm kiếm, chị không thể đi đến bước này, thậm chí khả năng đã chết từ hồi tận thế mới ập xuống." Dứt lời, cô cảm thán, trong lòng cô cảm ơn Lâu Linh, cũng tin tưởng cô ấy.


Sự tin tưởng đó được xây dựng trên nhân cách của cô ấy và biết ở địa vị hiện tại, cô ấy không cần tính kế bản thân.
Lâu Linh cười ha ha, trong lòng tự nhủ quả nhiên mình là Thánh Mẫu, có thể cảm hóa con người lạnh lùng trong tận thế cơ đấy.

Tuy nhiên, cô biết ý Hoàng Chỉ Lăng không phải như thế, chính vì vậy, hôm nay cô đá Lâu Điện ra chỗ khác, mời Hoàng Chỉ Lăng tới ăn trái cây.
"Có phiền không nếu kể cho em chuyện của chị?" Từng ở bên cạnh nhau nhiều năm, hơn nữa còn là thời kỳ đầu lúc lòng người bắt đầu trở nên phức tạp, hiển nhiên đoạn tình cảm đó rất đặc biệt.
"Ừm." Hoàng Chỉ Lăng không hề phân vân, gật đầu ngay, kể: "Tận thế quả nhiên khảo nghiệm lòng người.

Sau khi bọn chị về nhà, không ngờ dị năng giả trong nhà đã vướng vào các thế lực… Em cũng biết, hồi ấy các thế lực ở thủ đô lằng nhằng cỡ nào, nếu không đứng đúng bên, hi sinh mấy nhân vật tép riu là điều sớm muộn.

Nhà chị và nhà họ Tịch chính là mấy nhân vật tép riu đó.

Vì tìm ra một lối đi, nhận càng nhiều tài nguyên, chị bị người nhà đưa cho một đội trưởng đội dị năng giả.

Em nên biết, người thường không có quyền lợi phản kháng, vì một mẩu đồ ăn, thứ họ bán đứng không chỉ thân thể, mà còn có lòng tự trọng và điểm mấu chốt..."
Sắc mặt cô quá bình tĩnh, chính vì từng trải nghiệm nỗi tuyệt vọng đó, cô mới biết hồi trước gia nhập đội ngũ với hai anh em nhà họ Lâu là quãng thời gian cực kì hạnh phúc.

Hồi ấy, cô còn sự hồn nhiên, mặc dù ban đầu có hiểu lầm, xích mích với Lâm Bảo Bảo, nó vẫn là một hồi ức đẹp.
"Một năm trước, cơ cấu các thế lực thủ đô im lặng thay đổi, sau đó xảy ra nội loạn trong căn cứ.

Quân đội và đoàn dị năng giả một lần nữa thanh tẩy, những người không quan trọng như chúng tôi trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi của tầng lớp cao, thậm chí rất nhiều dị năng giả chết trong trận chiến ấy, và cũng có rất nhiều người thường..." Nói tới đây, cô run rẩy, nhớ lại đêm hôm ấy máu trong căn cứ chảy thành sông, cô lạnh đến mức phát run, "Người nhà và dị năng giả đứng sai đội đều chết.

Vốn dĩ chị có kết cục tương tự, không ngờ ở thời khắc cực kỳ tuyệt vọng, chị bùng nổ dị năng, khi đó tâm tình chị cực kì không ổn định, thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ chết, ai ngờ được một câu của cậu Phong cứu..."
Sau một lúc lâu, cô lau đi nước mắt giàn giụa, bình tĩnh nói: "Chị và cậu Phong gặp qua mấy lần, mỗi lần nhìn thấy anh ta.

Anh đều hỏi chuyện về hai anh em.

Hơn nữa..." Do dự một lúc, cô lại nói: "Chị cảm thấy anh ta hỏi thăm về em nhiều hơn, em phải cẩn thận."

Cô muốn trả lại một món nợ ân tình cho Phong Thiểu Hoàng.

Theo con mắt của cô, từ biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của Phong Thiểu Hoàng, không có điểm nào không toát lên rằng: anh ta để ý Lâu Linh vượt quá thân phận em gái của người bạn thân.

Đó là thần thái của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình thích.

Có điều Hoàng Chỉ Lăng nhớ tới Lâu Điện, người đàn ông này còn khủng bố hơn Phong Thiểu Hoàng nên cô không dám nói nữa.
Phong Thiểu Hoàng cho cô cảm giác trong sự ngoan độc ít nhất còn giữ lại một chút nhân tính và điểm mấu chốt.

Trong một năm qua, nhìn cảnh thủ đô phát triển và các chính sách thi hành cũng đủ hiểu anh ta là người lãnh đạo có năng lực.

Chính nhờ anh nên căn cứ thủ đô không ngừng phát triển nhiều hạng mục, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ anh, đầu quân cho anh, tuân theo cách thức làm việc của anh, từ đó có thể suy ra cách làm người của anh.
So sánh với Phong Thiểu Hoàng, ấn tượng của cô về Lâu Điện vẫn như cũ, thậm chí người ta không tình nguyện đối mặt trực diện với anh.

Anh ta là người đàn ông ác độc, thậm chí đã vặn vẹo đến mức không còn đạo đức.

Nếu như không có Lâu Linh, anh chẳng thèm quan tâm cả thế giới sống hay chết, không biết lúc mất hứng thì anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.

Tối thiểu Phong Thiểu Hoàng còn có lý trí, sẽ có điều cố kỵ, tạm coi là người còn giữ lại lương tri của bản thân.
Cân nhắc hai bên, cô tình nguyện đắc tội Phong Thiểu Hoàng cũng không muốn khiêu khích điểm mấu chốt của Lâu Điện.

Cho nên, chuyện này chôn sâu trong bụng đi, cô trông thấy quá nhiều cảnh phản bội, đã tuyệt vọng về lòng người nhưng còn giữ lại mấy phần thiện ý với Lâu Linh.

Cũng bởi vậy, cô không đồng ý khiến Phong Thiểu Hoàng chống lại Lâu Điện.

Cô không nghi ngờ nếu hai người này đối đầu nhau do dính dáng đến Lâu Linh thì Lâu Điện sẽ trực tiếp giết chết Phong Thiểu Hoàng.


Nếu thiếu Phong Thiểu Hoàng, có lẽ căn cứ thủ đô lại khôi phục cảnh tượng hỗn loạn một năm trước.

Người chịu trận vẫn là người bình thường và dị năng giả không có chỗ dựa như bọn cô.
Từ lúc đó đến cuối, Lâu Linh luôn giữ yên lặng, thấy lúc đầu cô khóc thương tâm thì yên lặng an ủi cô.

Từ trong câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Lâu Linh có thể tưởng tượng sự khó khăn hồi trước, người thân coi cô như hàng hóa đưa lên khác giường một người đàn ông, người đàn ông mình yêu bặt vô âm tín, không ngăn cản chuyện này, thậm chí chẳng cứu cô, tình cảnh thật quá tuyệt vọng.

Cô không nói cho Tịch Mộ Phong vì biết anh không có năng lực tới cứu cô, thậm chí cuối cùng anh chết trong cuộc đấu đá của các ở căn cứ, từ nay về sau âm dương cách trở.
Không thể trách sao cô bình tĩnh như vậy, chưa từng yêu nhau thì sao bảo là đã quên lãng?
"Sau này chị định ở lại đội dị năng giả Gió Lốc à?" Lâu Linh lại hỏi, "Nếu không sống nổi ở căn cứ thủ đô thì chị hãy đến căn cứ Tây Bắc, Lâm Bảo Bảo và hội ông Mạc đều ở đó.

Căn cứ Tây Bắc được xây dựng hòm hòm rồi, đối mặt với thảo nguyên và núi rừng, cũng nhiều thú biến dị, không sợ thiếu đồ ăn."
Đâu chỉ không thiếu đồ ăn, chỉ sợ trong vòng mấy năm, căn cứ Tây Bắc chẳng phải lo trước lo sau.

Thật sự lúc Lâu Điện hiến tặng đồ trong không gian của anh cho căn cứ, suýt chút nữa đâm mù mắt nhóm Nghiêm Cách, ôi trời ơi đại gia đấy.

Cho nên, ngoài người nhà họ Lâu, không ai biết nội tình của Tây Bắc cực kì giàu có, ngoài căn cứ thủ đô, những trụ sở khác xách dép chạy theo dài.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, tiền đồ của căn cứ Tây Bắc không có giới hạn.
"Cái này để sau." Hoàng Chỉ Lăng trả lời có lệ, trong lòng cô biết rõ, Phong Thiểu Hoàng sẽ không buông tha mình.
Tán gẫu thêm một lúc, Hoàng Chỉ Lăng thuận miệng hỏi khi nào bọn họ tới căn cứ thủ đô, đến lúc đó báo với cô một tiếng.

Tuy bây giờ trời giá rét đông lạnh, nhưng Hoàng Chỉ Lăng tin tưởng với năng lực của hai người Lâu Điện, cho dù không đi căn cứ, cũng có thể bình an vượt qua mùa đông.

Hơn nữa, cô cảm thấy chắc là bây giờ Lâu Điện không muốn đến thủ đô đâu..
Quả nhiên, nghe Lâu Linh đáp: "Có lẽ năm nay tụi em không đi, chúng em định đến thăm căn cứ của thiếu tướng Lôi."
Hoàng Chỉ Lăng không ngạc nhiên chút nào.

Bây giờ đúng vào giai đoạn căn cứ thủ đô phát triển, ít nhất trong vòng mấy năm Phong Thiểu Hoàng không thể rời khỏi đây.


Nếu họ không đi thì ba người sẽ rất lâu không chạm mặt.

Hiện nay hoàn toàn khác biệt với thời trước tận thế, khắp nơi trên thế giới tràn ngập nguy hiểm, muốn gặp gỡ nhau rất khó khăn.
Tiễn bước Hoàng Chỉ Lăng, Lâu Linh nặng nề thở dài, sau đó gãi đầu, nhìn phía bầu trời màu xám, đến khi trông thấy dấu vết của một con chim biến dị bay ngang qua, cô nhún nhún bả vai, thầm mắng mình ăn no rảnh rỗi, bắt đầu thương xuân thu buồn (1), đúng là rảnh quá nhức ‘trứng’.
(1) tóm lại là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm đi? Đỗ Phủ có câu trong bài Đăng cao: Vạn lý bi thu thường tác khách (khách xa, thu tới thêm sầu, theo bản dịch của Trần Trọng Kim) rất nổi tiếng.

Credit: Hoasinh_Anhca.
Đương nhiên, so sánh với cô nhức "trứng", Lâu Linh cảm thấy người đàn ông đó rảnh đến độ bể trứng, thích miên man suy nghĩ hơn cô nhiều.
Lâu Điện hứng gió lạnh, sau khi trở về từ bên ngoài, anh nắm cằm cô hỏi: "Hai người phụ nữ các em tán gẫu chuyện gì?"
Nghe thử xem đây là giọng điệu gì hả? Chẳng lẽ cô có bạn gái bên ngoài chắc? Vẻ mặt cô hồng hạnh leo tường là có ý gì?
Một cái tát đập vào tay anh, Lâu Linh nghẹn thở nói: "Có thể nói cái gì? Dĩ nhiên em hỏi ba năm qua chị ấy sống như thế nào? Hơn nữa anh yên tâm, giới tính của em rất bình thường, không thích phụ nữ!"
Thấy cô như thế, anh phát hiện sự mạnh mẽ của mình bộc lộ một cách trần trụi.

Anh thầm căng thẳng, giờ anh mới phát hiện Phong Thiểu Hoàng gây áp lực cho anh mạnh đến vậy, trong lòng có vài phần bực bội.

Rõ ràng định dịu dàng nói chuyện với cô, dẫn đường suy nghĩ của cô, lại bị ba chữ "Phong Thiểu Hoàng" dễ dàng làm nổi nóng.
Trong lòng anh cười lạnh, chẳng lẽ anh sợ một người không liên quan gây ra ảnh hưởng đến tình cảm của họ ư? Chi bằng...!giết người phụ nữ kia? Để cô ta khỏi lắm miệng!
"Không phải mai chúng ta đi à? Tối nay anh làm thêm ít mì phở và nước dùng, thuận tiện ăn ở trên đường đi." Lâu Linh nói, "Không biết chỗ thiếu tướng Lôi ra sao, hay là chúng ta về nhà cũ xem?" Nói tới đây, cô hơi buồn.

Ở đó có hồi ức về cả gia đình họ: ba Lâu, mẹ và hai anh em, phần trí nhớ quan trọng nhất trong cuộc đời cô, nhưng bởi vì tận thế, đành lãng quên tất cả.
Nghe cô nói, sát ý trong lòng Lâu Điện tụt giảm, bắt đầu mỉm cười bảo: "Vậy thì trở về xem.

Thuận tiện chúng ta tới vùng tây nam thăm thú, bên ấy nhiều núi non, chưa biết chừng sẽ có thực vật biến dị đặc thù đấy."
Đôi mắt Lâu Linh sáng lên, lập tức gật đầu.

Quả nhiên, cái gì mà thương xuân thu buồn đúng là rảnh rỗi quá đau "trứng", sự nghiệp quan trọng hơn!
————————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Coi sự nghiệp làm trọng!
Mục tiêu của Lâu Điện: Công tâm là thượng sách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.