Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 111: 111: Chương 971





Lúc rạng sáng, vạn vật tĩnh lặng, Lâu Điện mở to mắt.
Bốn phía tối đen, ngoài tiếng bước chân khe khẽ của người canh gác thì hoàn toàn yên tĩnh.
Trong sự im lặng này, ý thức của anh rất rõ ràng, tinh thần lực như tấm lưới rộng lớn, không một tiếng động lan tỏa ra bốn phía, bao phủ toàn bộ thành phố, thậm chí trực tiếp phong tỏa thành phố, khiến cho một số zombie đang di chuyển ra bên ngoài sau khi lá chắn tinh thần biến mất nay lại một lần nữa bị nhốt trong thành phố.
Khi anh dệt tinh thần lực thành mạng lưới, tất cả mọi thứ hoàn toàn rõ nét, không còn chỗ che thân.
Tinh thần lực duy trì liên tục nửa tiếng rồi không chống đỡ nổi, chậm rãi thu về.
Tinh thần lực cấp mười!
Dị năng không gian cấp bảy!
Thu hồi tinh thần lực, anh có thể cảm giác được ích lợi từ việc lên cấp, thân thể như tràn đầy sức mạnh, tinh lực dư thừa, khiến anh liên tục chiến đấu ba ngày ba đêm cũng không biết mệt.

Đây cũng là điểm nổi trội của dị năng giả cấp bậc cao, họ không cần ngủ đủ tiếng như người bình thường.
Tinh thần lực cấp mười, bỗng chốc tăng vọt ba cấp, tuy rằng cấp mười chưa phải cấp cao nhất, nhưng ở hiện tại đã được coi là một độ cao tuyệt đối, chính là cấp bậc tinh thần lực của cây đại thụ biến dị kia.


Chỉ có tinh thần lực cấp mười mới có thể thần không biết quỷ không hay mà phong tỏa một thành phố.

Còn không gian dị năng cấp bảy là cấp bậc của anh khi chết ở kiếp trước, hiện nay bởi vì tinh thần lực đột phá, nó đã phá vỡ rào cản ngăn chặn năng lực do anh trùng sinh tạo ra.

Chỉ cần vượt qua rào cản này, về sau anh có thể bắt đầu chậm rãi tu luyện.
Yên tĩnh cảm nhận sức mạnh nắm giữ tuyệt đối do việc lên cấp mang đến, chỉ chốc lát sau, anh mới vươn tay, kéo người nằm bên cạnh vào lòng, nhẹ nhàng mà hít ngửi trên người cô khí tức quen thuộc, trong lòng nhẹ thở phào, một loại cảm giác nói không nên lời, vô cùng thỏa mãn.
May mắn, anh luôn có cô ở bên!
Có vẻ phát hiện ra động tác của anh, khi anh ôm lấy cô, cô tỉnh ngay, mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, hoặc do hai tay của anh giam cầm, khiến cô không thể đứng dậy, ngược lại té trong lòng anh, bị anh ôm càng chặt.
“Anh?” Cô khẽ gọi.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng đáp, in xuống thái dương cô một nụ hôn nhẹ.
Lâu Linh đắm chìm trong cảm giác vui mừng khi anh tỉnh lại, vươn tay cầm lấy tay anh, dùng giọng thì thầm nói: “Anh ngủ hai ngày!”
Lâu Điện nhẹ nhàng ừ một tiếng, không thấy kỳ lạ.

Bởi vì lần này anh lên cấp bất thình lình ở ngoài; xem như anh nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không chỉ tranh thủ lúc cây hòe già kia bị thương cố hết sức tóm gọn tinh thần lực của nó, lại cắn nuốt không ít, khiến cho anh bỗng chốc không chịu nổi nên mới không cẩn thận thăng cấp ngay.
Mặc dù biết bản thân sắp sửa lên cấp, nhưng anh không hề lo lắng, bởi vì bên cạnh anh còn có cô.

Đời trước, vài lần anh lên cấp, đều do cô canh gác bên người, giúp anh vượt qua thời kỳ suy yếu khi vừa thăng cấp.

Đời trước, cô chỉ là người bình thường mà vẫn canh gác cho anh vô cùng tốt, huống chi đời này cô là dị năng giả.

Thực ra, thay vì nói thực lực của anh tuyệt đối làm cho người ta an tâm, thì chỉ cần có cô ở bên cạnh, bất luận ở trong cảnh nguy hiểm thế nào, cô luôn kiên trì đến phút cuối, tuyệt đối không buông tha cho hi vọng.

Chỉ cần có cô ở đó, dễ dàng trấn an lòng người, lúc đó dị năng giả trong đội Phong Thiểu Hoàng cực kì kiêu ngạo mà không thể không khâm phục người bình thường như cô.
Nghĩ tới cuộc đời anh, cô chỉ thuộc về một mình anh, không có bất kỳ ai mơ ước, anh không nhịn được cong môi mỉm cười, tâm tình đó làm anh vui sướng, thỏa mãn hơn cả chuyện lên cấp.
Bởi vì cái cảm giác trong lòng mềm mại này thật khiến người ta thỏa mãn phấn chấn, tư thế của hai người giống như hai con thú nhỏ cọ tới cọ lui, làm đối phương ngứa đến mức rất muốn cười, lại sợ ầm ĩ đến những người khác, chỉ có thể cố nín nhịn.

Lâu Điện đứng thẳng dậy, thuận tay kéo cô lên.
Khi hai người đứng lên thì những người khác trong phòng cũng tỉnh, sau tận thế, tính cảnh giác của mọi người không thấp, hơi có chút động tĩnh thì có thể chuyển từ trạng thái ngủ say sang tỉnh táo trong nháy mắt, sau đó chuẩn bị chiến đấu.

Có điều lúc này thấy Lâu Điện ngủ trên giường hai ngày đã tỉnh, họ liên tục xuýt xoa.
Bởi vì Lâu Điện hôn mê bất tỉnh, Thu Dung không dám dẫn anh ra ngoài, lo lắng ở trên đường gặp chuyện bất ngờ nên cô quyết định ở siêu thị vài ngày, chờ anh tỉnh lại.

Tuy rằng Lâu Linh cam đoan anh hôn mê do lên cấp nhưng cô vẫn lo lắng, lo lắng anh lên cấp thất bại, hiện nay xem ra, anh đã thành công.
Lâu Điện khẽ xua tay với bọn họ, sau đó ôm lấy Lâu Linh, trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống.


Chờ đến khi đám người giật mình lao ra cửa sổ thì chỉ thấy bên ngoài sao trời lộng lẫy, một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó hòa vào màn đêm.
Khóe miệng nhóm Thu Dung, Lâu Thượng run rẩy, không phải là lên cấp ư? Có cần hưng phấn như thế không?
Nhìn một lúc, Thu Dung lại để cả đoàn đi ngủ, bồi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai sẽ rời khỏi đây.

Lâu Điện đã tỉnh, hơn nữa thành công lên cấp, rời đi là chuyện không phải bàn cãi.
Đương nhiên, hiện tại rốt cuộc Lâu Điện ở cấp mấy? Điều này khiến bọn họ nghi hoặc một lúc.
Bên này Lâu Điện ôm Lâu Linh, xuyên qua các nóc nhà, rất nhanh tới tầng cao nhất, ở một nơi tương đối cao, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mái tóc anh, xẹt qua bên má cô, hơi ngứa, lại khiến cô không nhịn được khẽ bật cười.
Trong bóng đêm, tiếng cô cười như ánh mặt trời thuần khiết, như tia nắng ấm áp chiếu vào lòng anh.
Anh không nhịn được đè cô lên tường, giữ đầu cô hôn thật sâu, hai tay dao động trên người cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.