Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ

Chương 2: Người đến từ kinh thành




Thanh nhi mi tâm khẽ nhăn, "Tiểu thư, nô tì lập tực đem những người đó đuổi đi." Người tiểu thư không thích, chính là trực tiếp đuổi đi. Nàng liếc mắt sang, ánh mắt chạm đến con ngươi chứa đầy hàn ý kia, không khỏi đánh tan vẻ mặt xấu hổ, nàng là được tiểu thư cứu từ trong hang sói ra, nàng đi theo tiểu thư cũng đã ba năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư mang thần săc tàn nhẫn như sói đến vậy.

"Theo ta ra ngoài gặp mặt người từ trong kinh phái đến". Nữ tử trên giường chợt đứng dậy.

Thanh nhi bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, thấy nàng đứng dậy, vội vàng cầm lấy áo choàng đã sớm chuẩn bị bên cạnh choàng lên người nàng, tiểu thư thân thể xưa nay không tốt, nghe nói bệnh căn là từ lúc trong bụng mẹ đã mang, đến mùa đông sẽ không chịu nổi lạnh giá.

Diệp Lăng Tịch nắm thật chặt áo choàng, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, nhìn về phía bàn trang điểm, bên trong gương đồng, thiếu nữ mày liễu môi anh đào, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là lại lộ ra một luồng gầy yếu mỏng manh, khớp xương tay rõ ràng xiết chặt áo choàng, chiếc áo choàng rộng lớn đem nàng vây lại giống như kén tằm.

"khụ khụ . . . . . ." Diệp Lăng Tịch đột nhiên che miệng ho vài tiếng, thu hồi tia ảm đạm ở đáy mắt, trực tiếp đi ra cửa phòng.

Trong sân, tuyết đã sớm bị hạ nhân dọn sạch sẽ, hai người nam nữ độ trung niên đang đánh giá bốn phía, đáy mắt tràn đầy khinh thường và không kiên nhẫn. Một nữ tử vứt bỏ bị đày đến nơi thôn quê này cũng xứng để bọn họ phải chờ đợi như vậy sao? nếu không phải nhị tiểu thư bên kia không thể chờ được nữa, ai còn nhớ ra nàng ta.

Cửa kêu"két" một tiếng liền mở, nhìn thấy một nữ tử được người hầu dìu ra, hai người nam nữ độ trung niên kia đều ngẩng đầu, nhìn rõ dung mạo người trước mặt, lúc này tiến lên hành lễ, " nô tì ( nô tài) ra mắt tam tiểu thư,"

Con ngươi Diệp Lăng Tịch chùng xuống, thấp giọng ho khan, làm như không nhìn thấy hai người ở phía dưới vậy.

Thanh nhi một bên giúp Diệp Lăng Tịch thuận khí, một bên nhìn hai người ở phía dưới, khẽ nhíu mày, đầy tớ Diệp gia này cũng quá láo xược đi, đây đâu phải là hành lễ, sống lưng thế mà so với nàng còn thẳng hơn, tên nô tài này lại còn dám vào sân của tiểu thư.

Trong sân chỉ nghe thấy tiếng ho khan của nữ tử yếu ớt, quản thị và chồng bà ta đến gặp Diệp Lăng Tịch cúi đầu nửa ngày vẫn chưa được miễn lễ, trên mặt có chút không nhẫn nhịn được, tam tiểu thư này là có ý tứ gì, là cố ý ở trước mặt bọn họ lập quy củ sao? ngay cả Định Dương hầu phủ ở kinh thành sợ là cũng không dám xem thường bọn họ như vậy.

Quản thị trực tiếp ưỡn thẳng thắt lưng, hướng về phia Diệp Lăng Tịch tươi cười nói:" xem bộ dạng tam tiêu thư, bệnh có chút không nhẹ đi. Nhưng không sao, trong kinh thành có nhiều đại phu, đợi sau khi trờ về kinh thành, bệnh tự nhiên sẽ khỏi thôi."

Nhìn thấy vợ chồng quản thị trực tiếp tự miễn đi lễ, sắc mặt Thanh nhi thoáng đổi, tiểu thư con chưa kêu bọn họ đứng lên mà.

Diệp Lăng Tịch hơi ngẩng đầu, gương mặt thanh tú lộ ra, ánh sáng trong mắt phượng chợt thâm thúy, nếu nàng nhớ không nhầm, người đàn bà này là quản thị mama bên cạnh Bạch thị phu nhân Định Dương hầu, còn người đàn ông còn lại là chồng bà ta Chu Đại Tài. Không ngờ Diệp gia lại phái hai người này đến đây, cũng đúng, nếu không phải xảy ra chuyện đó, sợ là bọn họ cũng không nóng lòng đến đón nàng về.

Con ngươi Diệp Lăng Tịch chùng xuống, che miệng ho khan hai tiếng, mới khàn giọng nói:" lời mama nói là thật sao? phụ thân thật sự muốn đón ta về?"

"Đương nhiên, mấy năm nay Hầu gia cùng phu nhân chính là vẫn luôn nhớ tam tiểu thư, hôm nay lại phái đám người lão lô đến đón tam tiểu thư về kinh cùng đoàn tụ." Quản thị nhìn Diệp Lăng Tịch sắc mặt trắng bệch không chút máu, bà ta nhìn vị tam tiêu thư này cũng không sống được bao lâu nữa, nếu như chết ở nơi này, lại không có người ngăn được nhị tiểu thư, nghĩ đến đây, ánh mắt bà ta chợt lóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.