Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 50




Ngày sinh dự tính của Cố Nhược Ngu sắp tới rồi, rốt cuộc dưới sự dỗ dành khuyên nhủ của Tưởng Trọng Lâm mà trở về nhà chính, tuy rằng hai người ở hiện tại chung cư nhỏ cũng không tồi, nhưng anh suy xét đến hai tháng cuối cùng, vạn nhất có vấn đề gì thì ở bên kia vẫn tốt hơn. Cố Nhược Ngu đồng ý một cái, cùng ngày Tưởng Trọng Lâm liền phân phó đưa đồ đạc trong chung cư dọn về bên kia.

Tưởng Trọng Lâm ở nhà chính dành ra một phòng làm phòng trẻ con, bởi vì khoảng thời gian trước đã xác định là bé trai cho nên trang trí bên trong tất cả đều lấy màu lam làm chủ, về chuyện kiểm tra giới tính bảo bảo này, Tưởng Trọng Lâm bây giờ nhớ tới vẫn còn cảm thấy buồn cười. Cố Nhược Ngu ngay từ đầu đã kêu la rằng phải chờ tới lúc sinh mới được biết giới tính, sau đó nghe nói đã có thể kiểm tra giới tính thì liền bắt đầu giãy giụa, luôn có thiên thần và ác quỷ tranh luận xem có nên đi kiểm tra hay không, Tưởng Trọng Lâm thấy buồn cười liền nói với cô nếu thật sự muốn biết thì cứ đi xem, bị Cố Nhược Ngu trừng mắt nhìn, nói làm như vậy thì đến cuối không có cảm giác thần bí chút nào. Thế nhưng người thích theo đuổi cảm giác thần bí Cố Nhược Ngu cuối cùng vẫn là thua trước lòng hiếu kỳ của mình, lén đi tra giới tính. Bệnh viện định kỳ sẽ gửi một chút tin tức cho Tưởng Trọng Lâm, cứ thế anh bị biết rồi. Bé trai cũng tốt, Tưởng Trọng Lâm nghĩ, như vậy có thể cùng anh chăm sóc Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu vào giai đoạn nguy hiểm mấy tháng cuối, trên cơ bản Tưởng Trọng Lâm không cho cô chạm vào thứ gì, sợ thời kỳ mấu chốt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến Cố Nhược Ngu mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, quả thực nhàn đến phát hoảng. Nhưng không nhàn được bao lâu chuyện rắc rối liền tìm tới cửa. Mẹ Cố luôn ngốc trong nhà tới thăm con gái mang thai, lúc đầu Cố Nhược Ngu còn cảm thấy kỳ quái, theo tính tình mẹ cô thì không có đại sự căn bản sẽ không ra khỏi cửa, sao bỗng nhiên lại nhớ ra đi thăm cô?

Nói một chút chuyện phiếm một ít việc nhà xong, mẹ Cố mới nói rõ ý đồ đến đây, thì ra Cố Nhược Cẩm đang học cấp ba dạo này đang quen một người bạn trai, thường hay đi ra ngoài, hơn nữa thành tích cũng tụt dốc không phanh, bà lo lắng không chịu được, chuyện này còn đang gạt cha cô, nếu như bị cha Cố biết thì không chừng sẽ bị đánh gãy một chân.

"Thằng kia mẹ nhờ người đi tra xét một chút, căn bản không phải đứa nhỏ trong gia đình tốt đẹp gì, chỉ là một đứa lưu manh, cũng không biết Nhược Cẩm coi trọng nó chỗ nào, lòng mê muội nó, nói thế nào cũng không nghe, việc này nếu để cha nó biết, haiz..." mẹ Cố đầy mặt u sầu, đối với chuyện này bà vô cùng bất lực.

"Mẹ tìm nó nói chuyện xem, nó cái tuổi này cứng đầu cứng cổ càng phản tác dụng." Cố Nhược Ngu vừa gặm quả táo mới rửa, kiến nghị.

Mẹ Cố bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có biện pháp, nói với nó nhiều lắm rồi, nhưng nó không nghe, còn bảo cái gì mà nếu chúng ta uy hiếp thằng kia thì nó sẽ bỏ nhà đi."

Cố Nhược Ngu nghe đến đây nở nụ cười, "Không đơn giản a, Nhược Cẩm tiểu thư trước nay chỉ biết xa hoa dâm dật, hiện tại còn có thể vì tình yêu rời nhà trốn đi."

"Đây mới là điều mẹ lo lắng nhất, nếu ngày nào đó nó thật sự xúc động lên bỏ trốn cùng thằng nhóc kia... Vậy thì phải làm sao đây?"

Cố Nhược Ngu xua tay, "Mẹ, mẹ còn không hiểu nó sao? Coi như hôm nay nó bỏ nhà trốn đi, ngày mai không ăn nổi bò bít tết rượu vang đỏ, lại còn tự mình mặc áo tím nấu cơm thì hôm sau tất phải về nhà."

Mẹ Cố thở dài, sao bà không biết tính nết đứa con gái nhỏ của mình, "Cho dù lúc đó nó quay trở lại thì cha nó cũng sẽ không tha, đến lúc đó mẹ cũng..." lời bà đột nhiên im bặt, Cố Nhược Ngu tự nhiên có thể hiểu được ý bà, đến lúc đó chỉ sợ cũng bị cha ghi một tội biết chuyện không báo đi.

"Như vậy đi," Cố Nhược Ngu nghĩ nghĩ nói, "Con đi tìm nó nói chuyện."

Buổi tối Cố Nhược Ngu đem chuyện này nói cho Tưởng Trọng Lâm, Tưởng Trọng Lâm đang cởi cà vạt ra, nghe thấy cô nói muốn đi ra ngoài, lập tức dừng lại, nghiêm mặt nói, "Em nhìn xem chính em hiện tại là một thai phụ, ra cửa như vậy bao nhiêu nguy hiểm a."

Cố Nhược Ngu mắt trợn trắng, "Có người hôm sinh đứa bé còn đang đi làm."

"Em muốn so với người khác sao? Không được, không thể đi ra ngoài."

Cố Nhược Ngu nheo nheo mắt, dường như từ sau khi cô đồng ý trở lại thì chủ nghĩa □□ của người này tro tàn lại cháy nha.

"Anh đã quên lời em nói lúc trở về sao?"

"......"

"Anh đáp ứng em có thể đồng ý yêu cầu hợp lý của em, không được □□ can thiệp chuyện riêng của em! Mới đáp ứng được mấy ngày a? Anh đã muốn chơi xấu a, có phải lừa em quai trở lại rồi anh liền có thể muốn làm gì thì làm hay không!"

Tưởng Trọng Lâm thở dài ngồi vào bên người cô, "Cái gì gọi là muốn làm gì thì làm a? Anh là lo cho em, em thật sự một hai phải đi ra ngoài?"

"Chuyện lần này có chút lớn, bằng không anh cho rằng em thích đi quản chuyện phiền toái này nọ a, nếu thật sự khiến cho cha em biết, không những đánh gãy chân hai đứa nó mà nhân tiện còn phải khiến không ít người trong nhà mắc vào tội liên đới. Dù sao em nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cứ đi trước thăm thăm tình huống sao, thuận tiện xem có thể mở đường cho nó hay không."

Tưởng Trọng Lâm dường như đang suy tư độ thành ý trong lời cô nói, cuối cùng mới nhả ra mấy chứ, "Vậy được rồi, nhưng phải để tài xế đi theo em."

Cố Nhược Ngu vui vẻ đáp ứng.

Cố Nhược Ngu cảm thấy bản thân mang bụng to ngồi ở quán cà phê quả thật có hơi khiến người chú ý, chưa từng thấy thai phụ nhàn nhã tới uống cà phê như vậy, cô chọn một bàn bên trong góc, chờ Cố Nhược Cẩm.

Lúc Cố Nhược Cẩm rõ ràng là hơi không tình nguyện, vẻ mặt không kiên nhẫn, cũng không biết mẹ Cố nói như thế nào nó mới đồng ý tới.

"Tam tỷ, có chuyện gì mau nói đi." Cố Nhược Cẩm ngồi xuống ghế, nhếch chân bắt chéo chẳng hề để ý.

Cố Nhược Ngu không chút hoang mang, "Nghe nói em đang yêu đương?"

Cố Nhược Cẩm vừa nghe lời này liền nhíu mày, "Mẹ để chị tới giáo dục em, hừ, trong nhà chơi xa luân chiến* a? Cái gì em cũng không muốn nghe, chị vẫn là về đi thôi."

*Luân xa chiến: Một loại chiến thuật, theo đó nhóm tấn công tiến hành một cuộc tấn công liên tục vào nhóm phòng thủ, theo từng đợt, khiến nhóm phòng thủ sụp đổ vì mệt mỏi. Cũng để chỉ phương thức đấu cờ hoặc trong thi đấu một người đấu với nhiều người chơi.

Cố Nhược Ngu vẫn như cũ bất động thanh sắc, loại thái độ này quả thực quá bình thường, bao nhiêu năm tỷ muội với gia hỏa này, tính khĩ mỗi người ra sao cũng hiểu rõ ràng.

"Em không muốn biết chị tới để nói cái gì sao?"

"Nói cái gì? Còn không phải là mẹ muốn để chị tới làm thuyết khách sao? Bắt em chia tay Trương Ý chia tay, sau đó ngoan ngoãn học hành, cuối cùng dưới sự an bài của bọn họ gả thấp cho người." Cuối cùng con bé còn cố ý vô tình liếc mắt một cái với Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu nháy mắt liền minh bạch ý tứ của nó, "Vậy em là không muốn bị bọn họ an bài gả chồng, muốn tự mình chọn?"

"Vô nghĩa, em mới không cần bị bọn họ an bài, ai biết chọn ra thứ dưa vẹo táo nứt gì." Cố Nhược Cẩm tỏ vẻ hung tợn, cứ như thể con bé bị buộc xuất giá ngay lập tức vậy.

Cố Nhược Ngu nở nụ cười, cười đến Cố Nhược Cẩm sởn tóc gáy, "Chị cười cái gì a?"

"Ai, hiện tại chị mới cảm thấy chúng ta quả nhiên là tỷ muội a, thoạt nhìn em cũng không ngốc như vậy."

"Chị có ý gì?"

"Chị hỏi em trước, em thích thằng nhóc cái gì a? Giới thiệu cho chị biết đi, chị sẽ không tố giác với trong nhà." Cố Nhược Ngu như thể muốn bảo đảm mà dựng thẳng ngón tay.

Cố Nhược Cẩm rõ ràng hoài nghi mục đích của cô, Cố Nhược Ngu đành phải tiếp tục giải thích, "Kỳ thật hôm nay chị tới tìm em quả thật là mẹ nhờ chị, nhưng mà em cũng biết, chuyện của chị đối với trong nhà thì dù sao em cũng không để ý, cũng không phải quân tốt của cha, cho nên em cũng không cần lo lắng hôm nay nói ra sẽ bị báo về nhà, chị chỉ là tò mò đến xem người bạn trai em thích như vậy là cái dạng gì thôi, nói thử xem sao." Cố Nhược Ngu mang theo giọng điệu muốn nghe bát quái, dường như thật sự chỉ muốn nghe một chút chuyện.

"Anh ấy là học sinh trường chúng ta, hiện tại là tay bass và là ca sĩ chính của dàn nhạc. Rất có tài hoa, đối với em cũng rất tốt." Giọng điệu Cố Nhược Cẩm tuy rằng nhìn như bình đạm, nhưng không chút nào che dấu sự vui sướng và sùng bái của con bé, xem ra là thật sự thực thích nam sinh này.

"Em cảm thấy điểm nào của anh ta tốt đáng giá để em thích như vậy?"

"Uhm..." Như thể chưa từng bị người nào hỏi qua vấn đề này, Cố Nhược Cẩm bắt đầu chậm rãi suy tư, "Đại khái là lúc anh ấy ca hát thì rất chuyên chú, rất nghiêm túc, rất có tài hoa, dáng vẻ cả người đều lấp lánh sáng khiến em rất thích."

Lấp lánh sáng lên, Cố Nhược Ngu ở trong lòng cười thầm, thật đúng là tính từ mà đứa nhóc tuổi này sẽ nói ra.

"Em không nghĩ tới hậu quả nếu em cứ một hai phải cùng nó ở bên nhau sao?"

"Biết a," Cố Nhược Cẩm chẳng hề để ý, "Còn không phải là tách ra khỏi nhà sao, chỉ cần ở cùng anh ấy, thiếu thốn một chút cũng không sao."

Quả nhiên suy nghĩ rất đơn giản, Cố Nhược Ngu bất đắc dĩ.

"Em cảm thấy hai đứa thật sự có thể luôn ở bên nhau?"

"Đương nhiên," Cố Nhược Cẩm không hề bủn xỉn tung ra một cái biểu diễn, tỏ vẻ khinh thường đối với nghi ngờ của cô, "Em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, sao lại không thể luôn ở bên nhau?"

"Như vậy đi, từ cuối tuần này trở đi, em đến nhà chị ở một tuần, nếu một tuần sau em vẫn giữ ý nghĩ như vậy chị sẽ nói chuyện với trong nhà, làm cho bọn họ đồng ý." Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút trầm ngâm nói.

"Thật sự?" Ánh mắt Cố Nhược Cẩm sáng rọi, con bé đương nhiên biết địa vị của tam tỷ ưu tú này ở trong nhà, nếu cô có thể nói mấy câu, không chừng thật sự có thể làm ba mẹ đồng ý, ít nhất cũng không làm khó dễ hai đứa.

"Được, vậy cuối tuần này em qua đó!"

"Vì sao phải làm như vậy?" Tưởng Trọng Lâm đang nghe cô nói phương án xong tỏ vẻ khó hiểu, không phải không thích em gái cô ở nhờ một thời gian, chẳng qua là một tiểu nữ hài, anh là không rõ dụng ý trong đó của Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu ra vẻ thần bí lắc lắc tay, "Hiện tại không thể nói cho anh, thành công xong rồi lại nói cho anh."

Nếu cô đã nói như vậy, Tưởng Trọng Lâm cũng không hỏi lại, chẳng qua mấy ngày nay cô khí huyết sung túc, dáng vẻ hoạt bát nhảy nhót lung tung làm anh yên tâm hơn rất nhiều, không giống lúc trước trong lòng tích tụ, cả ngày không nói chuyện với anh, cảm giác muốn cự tuyệt người ra xa ngàn dặm. Hiện tại, cô hẳn là đang chậm rãi tiếp thu anh một lần nữa, ít nhất, nguyện ý cùng anh nói giỡn, tâm sự.

Cố Nhược Cẩm quả nhiên cuối tuần đúng hẹn tới đây, Cố Nhược Ngu đang xem tạp chí, thấy con bé tới rồi, để con bé đặt đồ đạc xuống trước rồi ngồi vào sô pha.

"Chị để em tới ở một tuần cũng không phải là làm khách du lịch," Cố Nhược Ngu thần sắc đứng đắn, nhìn không phải đang nói giỡn, "Từ giờ trở đi, em phải đi cùng dì dậy sớm đi mua đồ ăn, trở về học nấu cơm, thuận tiện quét tước nhà ở, làm tròn một tuần. Chị liền thực hiện lời hứa của chị."

"Em không phải người làm nhà chị, dựa vào cái gì!" Cố Nhược Cẩm vừa nghe thấy phải làm nhiều chuyện như vậy, lập tức liền không vui.

"Ai, em đúng không phải người làm nhà chị, nhưng em muốn cùng bạn trai nhỏ tự mình ra ngoài sống, chẳng lẽ còn muốn mời người làm giúp em làm những việc này sao? Em phải biết rằng ba mẹ sẽ không cho em một phân tiền nào đâu."

Cố Nhược Cẩm đương nhiên biết phụ thân mình nghiêm khắc đến đáng sợ ra sao. Đưa tiền? Không đánh chết mình đã là nhẹ.

"Vậy...... Được rồi, nhưng chị nói chuyện giữ lời, thật sự sẽ đi giúp em thuyết phục bọn họ sao?"

Cố Nhược Ngu định liệu trước uống trà, "Yên tâm, chỉ cần em làm được, thì chị sẽ làm được đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.