"Chị biết."
"Hả?" Cố Nhược Ngu không thể tưởng tượng được, nhìn chằm chằm chị gái có phản ứng bình đạm một cách khác thường đang ngồi ngay trước mặt.
Hôm nay cô hẹn gặp Cố Nhược Sầm là định nói bóng gió thông báo với chị một tiếng, không nghĩ đến Cố Nhược Sầm lập tức liền hiểu rõ ý cô, hơn nữa nói ra câu trả lời khiến cô không thể tin được.
"Chuyện này chị đã biết từ lâu." Cố Nhược Sầm ngữ khí nhàn nhạt, chậm rãi quấy cà phê trong tay.
"Chị biết?" Cố Nhược Ngu không nhịn được nâng cao giọng, "Vậy mà chị còn để kệ bọn họ như vậy......"
"A Ngu, bọn chị cần một đứa nhỏ," Cố Nhược Sầm đưa đôi mắt buồn bã nhìn cô chăm chú, "Thư ký của anh ấy thích anh ấy, chuyện này chị đã biết từ lâu. Bọn chị biết mọi người đều cảm thấy chị là một người phụ nữ nuôi trong khuê phòng, rất dễ bị lừa. Thế nhưng A Ngu, em chớ quên chị cũng là phụ nữ, mắt nhìn của chị rất rõ ràng. Từ lúc chị tới công ty anh ấy gặp được cô gái kia, chị liền biết cô ta có tâm tư."
"Vậy đuổi cô đi a." Cố Nhược Ngu tức giận nói.
Cố Nhược Sầm cong khóe miệng, "Chị biết ngay em sẽ nói như vậy, A Ngu, đuổi được một người sẽ lại có người thứ hai, chị không thể mỗi giờ mỗi phút đều nhìn Dịch Minh."
"Nhưng mà......"
"Em biết chị không thể sinh con, cho nên lúc anh ấy tới xin lỗi chị, nói là không cẩn thận đã khiến cô gái kia mang thai, chị một mặt rất phẫn nộ, mặt khác lại nghĩ, hay là chị là nên để cho anh ấy có một đứa con."
"Tỷ, chị có bệnh sao, con cái còn có thể nghĩ biện pháp khác, thụ tinh trong ống nghiệm, hay nhận con nuôi gì đó đều có thể, Triển Minh Dịch đây là ngoại tình!" Cố Nhược Ngu cảm thấy chị gái cô thực sự là ở nhà quá lâu, mới tạo thành loại tính cách nhẫn nhục chịu đựng như vậy.
"Thể chất chị không thể làm thụ tinh trong ống nghiệm, A Ngu, tất cả các biện pháp chị đều đã thử qua, vô dụng." Cố Nhược Sầm lời như nghẹn lại.
"Vậy ý chị là để cô ta sinh đứa bé?"
"Chị nói với anh ấy, tha thứ cũng có thể, đứa nhỏ chị cũng tiếp thu, điều kiện duy nhất là đứa trẻ về sau phải cho chị nuôi nấng."
"Tỷ! Em thấy chị điên thật rồi, cho dù bản thân không có hài tử chị cũng là vợ hợp pháp của hắn, lại nói, Cố gia nhà chúng ta cũng không phải không nuôi không nổi chị, loại nam nhân này dù có ly hôn cũng không vấn đề gì."
Cố Nhược Sầm không nói gì, chỉ là cứ nhìn chăm chú vào mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
"Tỷ tỷ, chị rốt cuộc có nghe em nói chuyện hay không vậy?"
"A Ngu, em đi về trước đi, chuyện này để chị suy nghĩ một chút."
Cố Nhược Ngu vốn đang muốn nói thêm mấy lời, thế nhưng cô nhìn dáng vẻ này của chị gái lại không đành lòng nhắc lại việc này, đành phải đi trước để chị cô yên tĩnh.
Trở lại Văn Phòng, Cố Nhược Ngu đầy một bụng tức giận. Gần đây làm sao vậy, tiểu tam lên chức cũng lên một cách chính đại quang minh, chính thê ngược lại chỉ biết lui bước. Nhớ tới trước kia khi cô tham gia hoạt động của các phu nhân tiểu thư, các cô ấy nói,
"Chỉ cần hắn không phá hỏng cuộc hôn nhân này, ở bên ngoài dưỡng tiểu tam tôi cũng không ngại."
Nói thật nhẹ nhàng, sao có thể không ngại. Đây cũng không phải xã hội phong kiến! Trong đám người này còn có không ít những cô gái đã từng đi du học, thật là không biết những tri thức với lý luận các cô học thì đã chạy đi đâu.
Cả buổi chiều Cố Nhược Ngu đều không có tâm trạng làm việc, một mình ngồi hờn dỗi. Vu Khởi Văn thấy tình huống không đúng, liền hỏi một chút trợ lý Tiểu Mộc của Cố Nhược Ngu.
Tiểu mộc tỏ vẻ bất đắc dĩ, "A Ngu tỷ giữa trưa đi ra ngoài một chuyến trở về liền như vậy, cũng không biết là đang tức giận ai."
Vu Khởi Văn quyết định đi hỏi thăm tình huống một chút, ai biết vừa lúc đụng phải Cố Nhược Ngu nổi nóng,
"Vu Khởi Văn, cậu kết hôn xong sẽ không cũng tiếp tục ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ đi?"
Vu Khởi Văn tỏ vẻ nằm cũng trúng đạn "......" Tôi trêu chọc gì đến cậu?
"Cậu nói xem đàn ông các cậu vì sao kết hôn rồi còn thích ở bên ngoài có nữ nhân, như vậy hà tất phải kết hôn đâu?"
Vu Khởi Văn vừa nghe liền phỏng chừng cô gặp chuyện, ngồi xuống cái ghế trước bàn công tác của Cố Nhược Ngu, nhếch chân bắt chéo, "Chuyện kết hôn này có rất nhiều ý nghĩa, đàn ông nhà có tiền mà kết hôn, đại khái là cần có một người vợ, hoặc là cần có thế lực sau lưng vợ. Đàn ông nhà bình thường mà kết hôn thì cũng có ý nghĩa, tìm một người có thể làm việc nhà có thể hầu hạ cha mẹ có thể sinh đứa nhỏ, nha, còn có thể tăng thu nhập của cả nhà, cớ gì không làm chứ."
Nói xong liền bị Cố Nhược Ngu hung hăng lườm một cái xem thường.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói là lời nói thật."
"Cậu dứt khoát đi tìm một cô giúp việc người Philippine là được!"
"Cô giúp việc Philippine cũng không thể cung cấp dịch vụ lên tận giường. Lại nói, lên giường cùng vợ lại không tốn tiền."
Cố Nhược Ngu phát nổ, cầm luôn một quyển tài liệu trong tầm tay ném qua, "Đi tìm chết đi, tra nam."
Vu Khởi Văn cười hì hì bắt được folder bay tới chỗ hắn, "Bất quá nếu là A Ngu chịu gả cho tôi, tôi bảo đảm đối với cậu toàn tâm toàn ý."
Cố Nhược Ngu mặc kệ hắn.
"Cậu giúp tôi điều tra Triển Minh Dịch cùng thư ký của hắn một chút đi," Cố Nhược Ngu thần sắc nghiêm túc lên, "Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện của bọn họ."
"Bên chỗ tỷ tỷ cô đã xảy ra chuyện?"
Cố Nhược Ngu gật đầu.
Vu Khởi Văn thở dài, "Luật sư số một như tôi cứ thế bị cậu biến thành thám tử tư mà sai bảo."
Nói tới nói lui, hiệu suất làm việc của Vu Khởi Văn vẫn là rất cao. Buổi chiều hôm sau liền đưa tới một phần tư liệu tương đối hoàn chỉnh, Cố Nhược Ngu nhìn chưa đến vài tờ, thiếu chút nữa đã xé tan đống giấy tờ trên tay.
Cái cô thư ký này, hoá ra lại là chị của cô bé lọ lem!
Tân Nghệ Viện, Tân Nghệ Giai. Hay cho hai tỷ muội. Cố Nhược Ngu nhìn tư liệu liên tục cười lạnh, các ngươi cố tình thích cùng ta đối nghịch đúng không? Đi đến đâu cũng đều có chuyện liên quan tới các ngươi, lần này không giết chết ngươi không xong!
"Anh xem em trai anh tìm được loại con gái gì! Haiz, anh nói hai người bọn họ có phải là trời sinh để tức chết em hay không? Tân Nghệ Viện kia hồi ở trường học em cũng không muốn nói, cô ta muốn cùng em trai anh yêu đương thì cứ yêu đương, lại còn dám đem chị gái lôi vào, phá hư tình cảm của nhị tỷ. Em......" Cố Nhược Ngu đi qua đi lại trong phòng khách, giống như tiểu quái thú bị lửa đốt đít, dường như lúc này ai dám kích thích cô, cô có thể tàn nhẫn cắn hắn một miếng.
Tưởng Trọng Lâm bị cô làm ồn đến mức xem tin tức trên TV cũng không xem được, vỗ vỗ ghế sô pha, "Trước tiên em ngồi xuống rồi lại nói có được không, em đi tới đi lui đầu anh muốn choáng váng."
"Em ngồi được hay sao? Anh có phải không nghe rõ ràng lời em nói hay không. Em nói cái cô thư ký kia tên Tân Nghệ Giai, cô ta là chị gái của người yêu1 em trai anh, hiện tại cô ta thông đồng với tỷ phu của em còn mang thai, anh nói em có thể trấn định sao?" Cố Nhược Ngu đi đến trước mặt Tưởng Trọng Lâm, nghiêm túc khoa tay múa chân.
Tưởng Trọng Lâm nhìn gương mặt nhỏ đang oán giận không thôi kia, bình tĩnh nói, "Gặp loại chuyện này nổi giận cũng không giải quyết vấn đề, phải động đầu óc."
Cố Nhược Ngu hồ nghi nhìn hắn.
Tưởng Trọng Lâm tiếp tục vỗ vỗ sô pha, ý bảo cô ngồi xuống, Cố Nhược Ngu không có cách nào, vẫn là ngồi xuống chờ anh chậm rãi nói.
"Chị em nói như thế nào?"
Nhắc tới chuyện này, Cố Nhược Ngu liền ủ rũ, "Chị ấy nói chị ấy nguyện ý tiếp nhận đứa bé kia."
"Vậy cô ấy có nói nguyện ý tiếp nhận nữ nhân kia hay không?"
"Không có......"
"Em cảm thấy cô thư ký kia có thể tiếp nhận chuyện con của mình đem cho chị em nuôi, bản thân nhận một số tiền rồi chạy lấy người không? Nếu thật sự giống chị em suy nghĩ mà giải quyết thì chuyện này ngược lại còn đơn giản."
"Anh có thể nói rõ một chút hay không." Cố Nhược Ngu ghét nhất cái loại này giả vờ cao thâm bộ dáng của anh.
Tưởng Trọng Lâm nói chuyện từ trước đến nay hay nói đến đúng chỗ thì dừng, nào biết Cố Nhược Ngu luôn thích truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Ý anh là, chuyện này không phải hoàn toàn do thái độ của chị em mà quyết định được, mà là phải nhìn đối phương muốn làm cái gì, cô ta mong muốn cái gì. Cũng giống như nói chuyện làm ăn, em phải biết được trong tay em đang nắm giữ thứ đồ gì mà đối phương mong muốn nhất, vậy em mới nắm giữ toàn bộ quyền chủ động trong đàm phán."
Cố Nhược Ngu xoay chuyển tròng mắt, bĩu môi nói hai chữ, "Gian thương!"
Tưởng Trọng Lâm dở khóc dở cười.
Cố Nhược Ngu nghĩ mấy lời Tưởng Trọng Lâm nói, cái hiểu cái không rời đi, mà Tưởng Trọng Lâm đợi cô rời khỏi liền cầm lấy điện thoại trong tầm tay gọi cho Alex,
"Các thư ký trong phòng cậu xem có ai không phải người thực sự an phận, tra cho tôi."
Cố Nhược Ngu cảm thấy, dạo này tần suất cô tìm người khác nói chuyện thật là càng ngày càng cao. Ví dụ, hiện tại.
Người đối diện đang an vị kia là Tân Nghệ Giai tiểu thư đang đĩnh bụng.
Cô ta ăn mặc cũng không đẹp, nhưng mà quần áo chất vải đều là chất lượng tốt, tóc dài vén lên. So với Tân Nghệ Viện vẫn có chút giống nhau, nhưng cũng không coi là đại mỹ nhân gì, không biết có phải bởi vì mang thai hay không mà làn da trên người rất sáng, hơi ửng đỏ. Chỉ là lúc ngồi đối mặt với Cố Nhược Ngu biểu hiện có chút sợ hãi.
"Cô không cần lo lắng," Cố Nhược Ngu thong thả ung dung nói, "Nhà hàng này hiện tại chỉ có cô với tôi hai người, trên đầu chúng ta chính là một cái camera, tôi sẽ không động thủ với cô. Đương nhiên, tôi cũng không chắc lát nữa sẽ không đem cô kéo vào hẻm nhỏ trùm bao lên đầu cho đòn hiểm."
Tân Nghệ Giai không nghĩ tới Cố Nhược Ngu sẽ nói như vậy, hơi hơi sửng sốt một chút lúc sau, cười cười, "Cố tiểu thư thật là hài hước."
"Có hài hước cũng không bằng cô, thư ký Tân. Cô thật đúng là chuyên nghiệp, ngày thường giúp Triển Minh Dịch xử lý chuyện công việc thì không nói, tan tầm rồi còn muốn phụ trách chuyện cùng hắn lên giường, cuối cùng lại còn gánh vác cả trọng trách sinh hài tử, thật là làm tôi bội phục."
Tân Nghệ Giai sắc mặt trắng nhợt, "Cố tiểu thư, chuyện tôi và Triển tổng là ngoài ý muốn, tôi biết tôi rất có lỗi với chị gái cô, thế nhưng......"
Cố Nhược Ngu vung tay lên, ngắt lời cô ta, "Đừng có thế nhưng, thế nhưng của cô tôi không có hứng thú nghe. Nói như vậy đi, hôm nay tôi hẹn gặp cô không phải để nghe cô kể khổ. Tôi muốn hỏi cô tính toán như thế nào?"
Tân Nghệ Giai trầm mặc một hồi, đưa tay vuốt ve bụng, chậm rãi mở miệng, "Triển tổng anh ấy hy vọng tôi sinh đứa bé......"
"Bang" Cố Nhược Ngu đột nhiên đập bàn, "Cô cái đồ tiện nữ nhân, còn muốn sinh nó ra, cô nghĩ hay thật. Tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bỏ qua, cô mơ tưởng sinh hạ đứa nhỏ này, thì cũng đừng nghĩ muốn lại ở bên người Triển Minh Dịch công tác. Tôi phải cho cô ăn chút khổ cô mới biết được bản thân họ gì!"
Ngay lúc Tân Nghệ Giai đang âm thầm mỉm cười, chuẩn bị lộ ra vẻ mặt sợ hãi khẩn trương, chỉ nghe Cố Nhược Ngu hạ giọng nói tiếp,
"Cô hy vọng tôi nói như vậy, đúng không?"