Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Quyển 1 - Chương 47




Kết thúc buổi học hôm nay, Tô Thần thu dọn sách vở, ra khỏi lớp. Hôm nay là ngày khai trương chi nhánh của Hương Mãn Đường, vốn là cậu phải đến nhưng sáng nay lại có giờ của môn bắt buộc nên đành để Tô Kiến Quân đến đó một mình. Cũng may qui mô của Hương Mãn Đường nhỏ hơn Tô ký, nói là lễ khai trương nhưng cũng chỉ là đốt mấy băng pháo mừng mà thôi.

Tô Thần nhìn đồng hồ, vẫn kịp thời gian tới Hương Mãn Đường xem. Vừa ra đến cổng trường, Tô Thần đã thấy Từ Quyên đứng đợi ở đó, thấy cậu ra vội vã đến gần.

“Quyên tử, sao em lại đến đây?”

Từ Quyên chờ dài cả mặt, gặp Tô Thần đi ra vội vã nói, “Người đàn bà vong ơn phụ nghĩa kia lại tới rồi, nói muốn tìm anh, em đã nói anh không có ở đó, bà ta liền bắc ghế ngồi ngay cửa nhà hàng, không nói năng gì nhưng cũng không nhường đường, cứ thế nửa ngày, làm cho nhà hàng không làm việc được, ông chủ đã đi đến chi nhánh Hương Mãn Đường rồi, hiện tại trong nhà hàng không có ai, em với chị Hà đều không nói được bà ấy, chị Hà bảo em đến đây tìm anh.”

Tô Thần nghe xong, đoán là Tô Trân lại tới gây chuyện, lần trước mình đã nói rõ với họ rồi, sao bà ấy vẫn chưa từ bỏ ý định? Trầm ngâm một chút, Tô Thần quyết định xử lí tốt chuyện này, không thể để cha lại tức giận.

Tô Thần không nói gì thêm, cùng Từ Quyên về Tô ký. Hiện tại Tô ký vẫn đang ở lại lầu hai của Hương Mãn Đường, không hề treo biển Tô ký. Trước kia khai trương chi nhánh ở Thiên Tân, Tô Thần vốn định mau chóng đưa Tô ký tách ra ngoài nhưng bận rộn quá, hiện tại vẫn chưa làm được. Lý Đạt Phát và Tô Trân vốn không biết Hương Mãn Đường là của nhà cậu, cũng chưa từng đến đó, sao hôm nay Tô Trân lại biết mà tìm đến?

Tô Thần xuống xe bus, cùng Từ Quyên vào Hương Mãn Đường. Quả nhiên, đến gần đã thấy Tô Trân ngồi ở ngoài cửa, bên ngoài còn có một đám người vây quanh, nhân viên trong nhà hàng đều thấy xấu hổ. Tô Thần chú ý đến tờ báo trong tay Tô Trân liền hiểu ra, phỏng chừng Tô Trân nhìn thấy tin tức trong bài báo đó nên đến đây.

Tô Thần đến trước mặt Tô Trân, nói với bà, “Thím, thím làm gì thế? Có chuyện gì vào trong rồi nói.”

Tô Trân nhìn Tô Thần một chút, ngoài dự định của cậu liền đứng lên bước vào. Tô Thần không nói gì thêm, chỉ bảo nhân viên ai về việc nấy, đưa Tô Trân lên phòng nghỉ của nhân viên ở lầu 2. Cũng may Tô Trân chặn ngoài cửa không lâu như Từ Quyên nói, lại không hề ầm ĩ gây sự như lần trước, người xung quanh thấy bà đi theo Tô Thần vào trong liền tản mát đi, nhân viên của nhà hàng thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thấy có khách tới lại vội vã tươi cười ra đón.

Trong phòng nghỉ của nhân viên ở lầu 2, Tô Thần rót cốc nước cho Tô Trân rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh đó.

“Thím, lần này thím đến có việc gì? Có gì cần nói lần trước tôi đã nói hết rồi.”

Tô Trân nghe Tô Thần nói, không hề ngẩng đầu, đặt chén nước xuống bàn, “phịch” một tiếng quì xuống trước mặt Tô Thần. Tô Thần hoảng sợ, vội vã đỡ Tô Trân đứng lên, “Thím, thím làm gì thế?! Thế này chẳng phải làm con cháu tổn thọ sao?!”

Thế nhưng mặc Tô Thần lôi kéo thế nào, bà cũng không đứng dậy, Tô Thần đành chịu, chỉ có thể hỏi, “Thím, thím thật ra định làm gì?”

Tô Trân lúc này mới mở miệng, “Thần tiểu tử, thím biết mình sai rồi, thím không nên nảy lòng tham giành cửa hàng nhà con, cũng không nên đến gây sự trước cửa nhà con.” Tô Trân dừng một chút, giọng đã nghẹn ngào, “Thím cũng biết không nên đến tìm con, nhưng mà thím hết cách rồi!”

Tô Trân nói đến đó, Tô Thần đã đoán được lần này bà đến đây vì mục đích gì, “Là vì Lý Lượng?”

Nghe Tô Thần nói đến tên Lý Lượng, Tô Trân rốt cuộc khóc thành tiếng, “Thần tiểu tử, thím van con, con giúp thím lần này đi. Mấy ngày nữa Lượng tử sẽ bị tuyên án rồi, luật sư bảo nó có khả năng bị đi tù nhiều năm, nó mới mười tám a! Một ngày vào tù, cả đời nó thế là xong! Thím van con, giúp thím lần này, thím chỉ có một đứa con đó thôi, xin con cứu nó với! Thím về sau làm trâu làm ngựa báo đáp con!”

Tô Trân vừa khóc vừa nói, thấy Tô Thần sầm mặt không phản ứng lại nắm lấy ống quần cậu định dập đầu lần nữa.

Hai người đang giằng co không dứt, Lý Đạt Phát đẩy cửa bước vào, hai mắt cũng đã đỏ bừng, thấy Tô Trân quì trên mặt đất khóc cũng không nói thêm, chỉ đi tới kéo bà dậy, “Thôi thôi, bà muốn làm khó cho Thần tiểu tử sao? Lượng tử phạm pháp mới bị đi tù, Thần tiểu tử có thể giúp được gì?”

“Chú Lý” Tô Thần gọi một tiếng, “Chú đưa thím về nhà đi, chuyện này con không có cách nào giúp được chú thím đâu.” Nói xong quay mặt đi, không nhìn hai người nữa.

Lý Đạt Phát gật đầu, “Chú biết, Lượng tử có ngày hôm nay cũng là trừng phạt đúng tội, nếu thật sự bị đi tù vài năm không biết chừng lại là chuyện tốt, có cơ hội sửa lại tật xấu, đi ra lại một lần nữa làm người. Nếu như năm ấy chú không đuổi nó về quê mà để nó bên mình dạy dỗ cẩn thận, chưa biết chừng sẽ không đến nông nỗi này.”

“Chú Lý …” Đối với Lý Đạt Phát, Tô Thần vẫn nặng một niềm cảm kích trong lòng, nhưng những chuyện xảy ra trong một năm này đã khiến hai nhà triệt để trở mặt, Tô Thần không có khả năng chỉ vì mấy câu của bọn họ mà làm chuyện gây tổn hại cho bản thân. Nghĩ biện pháp giúp Lý Lượng là chuyện Tô Thần không có khả năng, cũng là chuyện không muốn làm.

“Thần tiểu tử, con không cần nói, chú hiểu, chờ nhận được phán quyết của tòa, chú thím sẽ lại về quê, ở nhà còn mấy mẫu ruộng, hai vợ chồng chú tằn tiện chăm chỉ một chút, chờ đến ngày Lượng tử ra tù có thể cho nó một mái nhà.”

Lý Đạt Phát nói xong, cùng Tô Trân tạm biệt Tô Thần, hai người đỡ nhau ra về, hán tử khi xưa đỉnh thiên lập địa nay nháy mắt như già đi mười tuổi.

Tô Thần thở dài, không biết phải nói gì.

Vài hôm sau, phán quyết cho Lý Lượng được thông qua, cố ý hành hung (chưa thực hiện được), năm năm tù. Tòa tuyên án xong, Tô Trân khóc lớn đến bất tỉnh tại chỗ, Lý Đạt Phát không sao nói lên lời, ngẩn ra nhìn Lý Lượng, chỉ nói được một câu, “Con à, cải tạo cho tốt, cha và mẹ về với ông bà chờ con, con còn trẻ, năm năm chẳng mấy chốc là xong.”

Lý Đạt Phát chưa kịp nói thêm, Lý Lượng đã bị cảnh sát đưa đi, nhìn con đi mỗi bước lại ngoảnh đầu nhìn, Lý Đạt Phát rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thất thanh khóc.

Tô Kiến Quân và Tô Thần biết chuyện, đều không nói thêm gì, lẽ trời đạo người, mầm xấu mình trồng xuống thì phải nhận quả đắng. Nhưng Tô Thần biết, trước khi vợ chồng Lý Đạt Phát về quê, cha cậu lén đi gặp Lý Đạt Phát một lần, sau khi trở về, viền mắt đã đỏ hồng. Dù sao hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau rời quê hương kiếm sống, tình cảm mấy chục năm nay, tuy nói hai nhà đã trở mặt với nhau nhưng quá khứ ấy làm sao bỏ qua toàn bộ mà coi như xa lạ được.

Tô Thần thấy cha mình mấy ngày cứ ủ rũ liền nói, “Cha, cha đừng nghĩ nhiều, sức khỏe của cha không tốt, suy nghĩ nhiều không tốt đâu. Nếu thực sự không yên lòng, chờ đến cuối năm con về quê một chuyến, nếu gia đình chú ấy khó khăn chúng ta sẽ giúp một tay.”

Tô Kiến Quân nghe xong cũng không nói thêm gì, một thời gian sau mới lại dần bình tâm như trước. Tô Thần lúc này mới thở phào, phỏng chừng cha tạm thời gác chuyện đó sang một bên rồi. Nói đến chuyện năm mới về quê, Tô Thần đã sắp quên mất quê cũ của mình ra sao. Kiếp trước lần cuối về nhà là lúc đưa tro cốt cha về với ông bà. Nghĩ tới đây, Tô Thần giật mình, sao lại nhớ tới chuyện đó? Không biết vì sao, lòng cậu nảy lên một dự cảm không tốt.

—————&&&—————-

Lý Ái Quốc nhìn đơn xin nghỉ việc trong tay, lại nhìn Trương Trọng Bình, đẩy đẩy mắt kính,

“Trọng Bình, cháu nghĩ kĩ rồi?”

“Vâng.”

“Trọng Bình, với năng lực của cháu, không đến năm năm sẽ thăng tiến đến ngang với chú, vì sao lại đột ngột nghỉ việc? Chuyện này phụ thân cháu biết không?”

Trương Trọng Bình cười cười, “Việc này ba cháu biết, cháu đã nói với ông ấy trước đó rồi.”

“Thế a.” Lý Ái Quốc gật đầu, “Nghỉ việc rồi cháu định làm gì?”

“Cháu chuẩn bị tiếp nhận công ti thuyền của ba cháu. Hai năm nay sức khỏe ba cháu không tốt, anh cháu có công ti địa ốc riêng, Thư Bình thì đang đi học, cháu muốn cố gắng báo hiếu.”

Trương Trọng Bình nói như vậy, Lý Ái Quốc không thể nói gì thêm. Trương Viễn Sơn là lãnh đạo cũ của ông, Trương Trọng Bình lại là một nhân tài, ông vốn định giúp đỡ một chút, nhưng hôm nay thấy cậu ta không còn đặt tâm tư vào công tác, cũng đành phê duyệt đơn thôi việc của cậu ta.

“Cảm ơn ngài thời gian qua đã chỉ bảo cháu.”

Trước khi đi, Trương Trọng Bình trịnh trọng cúi thật sâu chào Lý Ái Quốc, ông gật đầu.

“Về nhà thay chú hỏi thăm phụ thân cháu, có thời gian chú sẽ tới thăm ông ấy.”

“Nhất định ạ.”

——— —————-&&&——— ————–

Tô Thần ra cửa, thấy một chiếc xe Audi A6 quen thuộc, không tự chủ được nhíu nhíu mày.

Sở Thiên Dương ra khỏi xe, thấy Tô Thần không được vui vẻ lắm, sờ sờ mũi, xem ra lần trước khiến cậu xù lông rồi. Song có thể làm cậu xù lông vẫn hơn so với để cậu cứ xa cách như xưa, cứ khoác lí do việc chung là hết chuyện.

“Hi, Tô Thần.” Sở Thiên Dương bước về phía Tô Thần, quả nhiên thấy cậu lùi lại vài bước, đề phòng anh thế cơ à? Theo lí thuyết, trong mắt người thường, anh cũng thuộc dạng ưu tú mà.

“Sở tổng, xin chào.” Tô Thần cố khống chế nắm tay của mình, lần trước từ Thiên Tân về cậu vẫn luôn mong muốn cho người này một trận, hôm nay anh ta tự dâng lên cửa, đánh hay không đánh đây? Đánh Sở Thiên Dương, liệu hôm sau cậu có bị người ta chụp bao tải luôn không?

“Kì thực lần này tôi tới để xin lỗi chuyện bữa trước.”

“Xin lỗi?”

“Đúng vậy.” Sở Thiên Dương gật đầu, vẻ mặt trông vô cùng thành khẩn, “Tửu lượng của tôi không cao, say sẽ hôn bừa người khác, chắc là Amanda và Alise quên nói cho cậu, nếu từng quấy rối cậu, tôi thực sự xin lỗi.”

“Cái này …” Sở Thiên Dương đã nói như thế, Tô Thần không thể lên tiếng trách cứ anh, người ta cũng đã nói người ta uống say làm bậy, chẳng lẽ mình còn cố cãi là khi ấy anh ta không say sau đó đường đường chính chính cho anh ta một trận? Tô Thần không phải người vô lí như thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn thấy bản thân đã bị chơi xỏ một phen rồi!

Sở Thiên Dương thấy nắm tay của Tô Thần siết lại, siết lại, cuối cùng thả lỏng thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói bị mèo cào mấy cái không đau chẳng ngứa nhưng nếu là bị con báo con tặng vài vuốt thì không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.

“Để tỏ lòng xin lỗi cậu, tôi mời cơm nhé!”

Lại ăn? Lần trước chưa ăn đủ sao?

Tô Thần không khỏi bĩu môi, lại đi ăn cái loại thịt còn rỏ máu ròng ròng đó, cậu xin kiếu!

Sở Thiên Dương không thanh minh thêm, kéo Tô Thần lên xe. Tô Thần ngồi trên xe Sở Thiên Dương, nghĩ thế nào vẫn thấy mình thiệt to, nhưng đến tột cùng là khi nào chịu thiệt, cậu lại nghĩ mãi không ra!

Sở Thiên Dương nhìn Tô Thần nhăn mày nhíu mi, tâm tình tốt vô cùng, nếu không phải sợ Tô Thần lại xù lông, anh thật muốn sàm sỡ khuôn mặt nhỏ nhắn kia mấy cái.

——— ————-&&&——— ————-

Trương Trọng Bình về đến nhà, bất ngờ khi thấy Trương Tấn Bình vẫn còn ở phòng khách xem tư liệu.

“Anh, không đến công ti à?” Trương Trọng Bình buông túi tài liệu, cười hỏi một tiếng, rút khăn tay lau mồ hôi.

“Ừ” Trương Tấn Bình bỏ tài liệu xuống, ra hiệu cho Trương Trọng Bình ngồi lại, “Trọng Bình, em ngồi xuống, anh có chuyện muốn hỏi.”

Trương Trọng Bình nhìn vẻ nghiêm túc của anh trai, thu lại nụ cười, “Anh, có chuyện gì ạ?”

“Em thực sự xin thôi việc rồi à?”

“Vâng, hôm nay em vừa làm xong thủ tục.”

Nghe được đáp án, trán Trương Tấn Bình nhăn lại càng sâu.

“Trọng Bình, em nghĩ kĩ rồi? Anh vốn nghĩ trong chuyện này ba hơi hồ đồ, em thực sự thích cậu bé Tô Thần kia? Có thể vì cậu ta mà buông tha tiền đồ của mình? Anh hi vọng sau này em không phải hối hận.”

Trương Trọng Bình nghe anh trai nói xong, nở nụ cười, “Anh, em nghĩ trước đó em đã nói rõ ràng, em muốn có một gia đình. Về phần tiền đồ, nguyên nhân năm ấy em thi làm nhân viên công chức, ba không biết nhưng anh rất rõ ràng mà, không phải sao? Mẹ muốn ba để công ti thuyền cho Thư Bình, anh tự mở công ti bất động sản riêng, cho nên thôi thì em theo chính trị cũng được, dù sao cũng có quan hệ của ba ở đó rồi.”

“Vậy sao em lại đổi chủ ý? Không sợ mẹ tức giận?”

“Anh, tuy là bà ấy nuôi dạy chúng ta hơn mười năm, nhưng anh chắc nhớ rõ, mẹ đẻ chúng ta vì bà ấy mà chết.”

Trương Tấn Bình nghe đến đó cũng trầm mặc, cuối cùng mở miệng, “Trọng Bình, em cũng biết, đó là tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa bà ấy là do ông nội làm chủ bắt ba cưới về.”

“Cho nên, chẳng phải chúng ta vẫn sống yên ổn với nhau hay sao? Nhưng mà, vì thứ em muốn, em không định bận tâm đến suy nghĩ của bà ấy, năm ấy có thể nhận Thư Bình vào nhà ta không có nghĩa là chúng ta phải cho nó tất cả.”

Trương Tấn Bình nhìn em mình, “Trọng Bình, em đã chắc chắn rồi? Em thực sự thích cậu Tô Thần đó?”

“Anh, em đã nói rồi, em chỉ muốn một gia đình, còn về phần tình yêu, cũng quan trọng nhưng không phải không thể thiếu. Ba mẹ kề vai sát cánh vài chục năm, từ trước giải phóng cho tới cách mạng văn hóa, hai người dìu nhau đi tới, chẳng phải sau đó vẫn bị người thứ ba chen vào sao? Anh nghĩ đó là tình yêu đích thực sao? Nếu thế Thư Bình ở đâu ra? Điều em cần chỉ là một người có thể cùng em sinh hoạt, cùng em tạo nên một mái ấm, không hơn.”

“Nhưng cũng không nhất định là Tô Thần chứ?”

Trương Trọng Bình nở nụ cười, “Nếu cậu ta xuất hiện ở trước mắt em, mà em lại có thiện cảm với cậu ta, vậy sao không thể? Anh, cho dù có thể được đến hay không, nếu đã nhận định là nó mà lại không thử cố gắng, anh không thấy tiếc sao?”

Nghe Trương Trọng Bình nói xong, Trương Tấn Bình lần thứ hai trầm mặc, đúng vậy, không cố gắng một lần, lẽ nào không thấy đáng tiếc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.