Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 202: Phiên ngoại : Hôn lễ thế kỷ (2)




Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu rọi, đem mặt cỏ phủ thêm một tầng hào quang lóng lánh. Cây hoa xanh biếc tràn ngập sức sống nhẹ nhàng lay động trong gió, sương sớm lấp lánh tươi mới chậm rãi chếnh choáng rơi xuống lớp đất bùn mềm mại.

Buổi hôn lễ này mời gân trăm vị tân khách, trong đó có cá sấu lớn thao túng giới tài chính, có siêu sao tung hoành giới giải trí. Ngay khi Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch đến hiện trường, bản năng của diễn viên khiến bọn họ nhanh chóng phát hiện đám camera mini đang bay lượng trên không.

Bạch Kỳ Nhiên cảm khái: “Thật sự đã mời Alando đến quay hình cho buổi hôn lễ này?”

Cố Trầm Trạch nhìn thoáng xung quanh, quay đầu đápi: “Ừ, đúng là do Alando chỉ đạo.”

Cả đời người chỉ có một lần kết hôn, nhưng lại có thể đem hôn lễ quay chụp lại, ghi vào chip để làm kỷ niệm vĩnh hằng.

Quy cách hôn lễ của Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn thuộc về một thứ bậc mà tất cả mọi người không cách nào tưởng tượng nổi.

Đạo diễn hình ảnh cho hôn lễ là Alando Scartend, vị đạo diễn lớn khét tiếng thế giới này đã từng nhiều lần chỉ đạo cho lễ trao giải Oscar và Kim Thịnh, mỗi bộ phim của ông đều có doanh thu kếch xù, hiện tại trên bảng kỷ lục doanh thu diện ảnh, bộ phim 《Hắc ám tập kích 3》 của ông đang giữ vị trí á quân —— quán quân là 《Giải trí bùng nổ》.

Như vậy người chứng hôn là ai chứ? Là Hạ lão gia tử, vị lão tiên sinh này nghĩa bất dung từ trực tiếp đảm nhận trọng trách, đồng thời còn tự nói riêng với thằng cháu đích tôn không ra hồn của mình rằng, sính lễ (?) ngoại trừ 10% cổ phần của Hạ thị đã bàn trước, ông còn trực tiếp tặng một phần quà của trưởng bối cho Sở Ngôn tại hiện trường hôn lễ.

Mọi thứ đều đã dàn xếp xong, chỉ còn chờ hôn lễ bắt đầu, tất cả quan khách đều đã an vi, Bạch Kỳ Nhiên tò mò nhìn quanh khắp nơi, tìm hiểu xem còn ai khác tham dự.

“Chị An sao lại ngồi xa vậy chứ!”

“Ôi chao Lão Cố, đó không phải Oliver sao, anh ta cũng tới?”

“Ôi, em nhận ra người này, anh ta không phải nhà thiết kế của nhãn hàng thời trang cao cấp mà anh đang làm đại diện sao?”

Đợi đến khi Bạch Kỳ Nhiên đọc ra mười mấy cái tên, Cố Trầm Trạch trực tiếp đè ép đối phương khiến người sau kỳ quái nhìn lại. Chỉ thấy Cố Trầm Trạch nặng nề thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Sắp bắt đầu rồi, suỵt.”

Bạch Kỳ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, y còn chưa mở miệng chợt nghe một tiếng “Đùng ——” từng tràng pháo chào mừng vang dội!

Thanh âm này đặc biệt kỳ quái, trong nháy mắt tất cả quan khách có mặt đều xoay người nhìn lại, sau đó triệt để ngơ ngẩn.

Tinh cầu điện ảnh A-1 là một hành tinh rất lớn, so với Thủ đô tinh còn rộng gấp đôi, so với mẫu tinh Địa cầu thì phải gấp mười lần. Mà bây giờ, trên nền trời chợt xuất hiện một đóa pháo hoa cực lớn, tuy nói là pháo hoa thế nhưng trên thế giới tuyệt đối không có loại pháo hoa nào lớn đến như vậy!

Đây là một đóa pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa vũ trụ, tuy rằng chỉ kết thành hai chữ đơn giản nhưng vào giờ khắc này lại đủ khiến mọi người chấn động. Nếu hiện tại có phi thuyền bay ngang qua, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt ——

[Sở & Hạ]

Hai chữ này bút lực mạnh mẽ, đường nét như rồng, phút chốc sáng rực giữa nền trời mênh mông, khiến cho mọi người thần sắc trịnh trọng.

Sau đó, lại là một tình cảnh siêu nhiên.

Cả nền trời đều thành màn chiếu, trình diễn từng đoạn từng đoạn chuyện cũ, nội dung như nước chảy thành sông lướt qua kể lại câu chuyện tình ái giữa hai người đàn ông, cuối cùng dừng lại tại cảnh tượng đã đi vào lịch sử tại giải Oscar kia.

Ôm, hôn môi, công khai, khiến thế giới cùng nhau chứng kiến!

Đoạn clip này do đoàn đội biên tập hàng đầu thế giới cắt nối mà thành, dùng bầu trời làm màn hình, dùng cả tinh cầu điện ảnh A-1 làm máy chiếu, là màn trình diễn đặc biệt chỉ dành cho hơn trăm người có mặt tại đây hôm nay, chỉ chế tác riêng vì buổi hôn lễ này.

Lúc đó, các phóng viên đang canh giữ bên ngoài đều vì một màn này sợ đến ngây người, bọn họ không có cách nào bước lên tinh cầu điện ảnh A-1, thế nhưng có không ít người đã sớm ngồi phi thuyền canh giữ xung quanh, cố gắn săn được tin tức gì đó mang về. Bất chợt, bọn họ nhìn thấy hai chữ lớn, sau đó chính là một hồi trình chiếu siêu cấp long trọng hoa mỹ!

Ba phút sau ——

《Tin tức trực tiếp: Mở màn chấn động trong ngày hôn lễ của Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm! 》

《Trực tiếp hiện trường, hôn lễ siêu cấp có thể chiêm ngưỡng từ vũ trụ》

Đủ loại tiêu đề được các phóng viên gửi ra ngoài, khiến nhóm người hâm mộ khổ sở chờ đợi kích động không thôi, sau đó đợi khi xem rõ hình ảnh cũng là hoàn toàn kinh sợ.

/ĐMM! Cái này cũng quá khủng bố rồi đi!!!/

/Dùng cả hành tinh làm máy chiếu? A a a a hôn lễ của Nghiên Nghiên nhà ta sao lại truyền kỳ như vậy chứ!/

/Ô ô ô ô ô lúc mị kết hôn cũng muốn đem bầu trời làm màn hình, dùng hành tinh làm máy chiếu nha, ô ô ô ô!/

Ngày hôm nay rõ ràng không có ký giả có thể lẫn vào hiện trường hôn lễ, thế nhưng bảng hot search trên mạng tất cả đều liên quan đến buổi hôn lễ này. Vài mươi tỷ người điên cuồng thảo luận, vài mươi tỷ người quan tâm vây xem, mà thứ duy nhất được tiết lộ ra ngoài là một hồi ‘Chiếu phim giữa vũ trụ’ đã đủ khiến bọn họ chấn động, thậm chí đưa đến một phen dậy sóng!

Nếu như nói người ngoài đã sớm bị cảnh mở màn siêu cấp hoa lệ kia dọa cho ngơ ngác, như vậy quan khách có mặt càng là bị từng phân đoạn hù cho ngây người. Chiếu phim giữa vũ trụ chỉ là mở đầu, kế tiếp cả tinh cầu điện ảnh A-1 yên lặng biến ảo, dùng kỹ thuật hình chiếu đỉnh cấp mang quan khách cảm nhận được sự biến hóa của bốn mùa, chân chính tận hưởng thời gian trôi qua.

Bọn họ nhìn hoa nở hoa tàn, bọn họ cũng nghe được thủy triều lên xuống.

Từ sớm có người phát hiện, bối cảnh đầu tiên của bộ điện ảnh đang trình chiếu không phải thời gian hiện tại mà là hoàn nguyên hành tinh mẹ Địa cầu, ước chừng là mốc thời gian vào thế kỷ 20 – 21. Mà lúc này theo năm tháng trôi qua, cùng thời đại biến hóa, khung cảnh đã chậm rãi phát triển đến hiện tại, thế kỷ 31.

Nghìn vạn phồn hoa cuối cùng ngưng tụ tại một điểm, trong màn hình, thanh niên tuấn mỹ mỉm cười vươn tay, người đàn ông bên cạnh liền nhẹ nhàng nắm lấy.

Đoạn điện ảnh này là do đạo diễn hàng đầu thế giới Sở Tiêu Khanh tự mình chế tác, chỉ có năm phút đồng hồ ngắn ngủi thế nhưng mỗi giây đều là tinh hoa.

Đến khi hình ảnh dừng lại, khung cảnh dần dần phai tàn trước mặt mọi người, các quan khách mới phát hiện bóng người cao ngất tuấn tú kia đã xuất hiện trước lối đi, dùng biểu tình thản nhiên mỉm cười nhìn về phía trước.

Hôm nay Sở Ngôn mặc một bộ lễ phục màu trắng, mái tóc vuốt ra sau đầu, cái trán trơn bóng lộ ra. Người thanh niên này sở hữu dung nhan không thể xoi mói, nụ cười của y đã được giới truyền thông thế giới bầu chọn thành ‘Nụ cười đáng để chiêm ngưỡng nhất’, ánh mắt của y cũng đã được hơn tỷ fans công nhận làm ‘Đôi mắt sánh được cùng sao trời’.

Mà hôm nay, y lại dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn người đàn ông chợt xuất hiện ở đầu kia lễ đường.

Trong lúc giật mình, giống như thật sự là một hồi thời đại biến chuyển.

Ta đứng tạy đầu bên này của thời gian, người đứng ở dầu còn lại, người đã từng bước chậm rãi đi về phía ta, như vậy hôm nay để ta đi về phía người!

Hạ Bách Thâm cất bước, xuyên qua tấm thảm đỏ trải dài.

Gương mặt tuấn mỹ cực độ mang theo một tia ý cười nhợt nhạt, hắn cũng đồng dạng mặc một bộ lễ phục trắng ngời, trước ngực cài hoa hồng trắng, bước chân vững vàng tiến về phía Sở Ngôn. Ánh nắng vàng nhạt từ phía sau Hạ Bách Thâm rọi tới, bao phủ hắn trong một tầng quang mang mông lung, cuối cùng hắn dừng lại bên cạnh Sở Ngôn, nghiêng người nhìn cậu thanh niên mà mình âu yếm.

Ánh mắt của toàn trường đều dừng lại tại một màn này, tiếng vỗ tay như sấm dậy cũng chậm rãi ngớt dần.

Trên đài chứng hôn, Hạ lão gia tử ho khan một tiếng, bắt đầu phát biểu. Vẫn là một bài diễn thuyết về sinh lão bệnh tử vô cùng cũ kỹ, Hạ lão gia tử hoàn toàn không thấy phiền chán trái lại còn rất nghiêm túc đọc trọn lời thề ước, sau đó quay nhìn Sở Ngôn, ánh mắt từ ái bao dung: “Sở Ngôn, con có nguyện ý không?”

Sở Ngôn mỉm cười xoay người: “Vâng, con nguyện ý.”

Hạ lão gia tử cười gật đầu, sau đó nhìn về thằng cháu đích tôn của mình.

Hạ Bách Thâm rũ mắt cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, con cũng nguyện ý.”

Đời này sinh lão bệnh tử, đời này phú quý bần cùng, bất luận thời gian lại biến hóa thế nào chúng ta cũng vĩnh viễn ở bên nhau.

Sở Ngôn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, dung nhan thanh tú cong cong, in hằn ảnh ngược trong đồng tử đen kịt sâu thẳm của đối phương. Hạ Bách Thâm ánh mắt thâm trầm nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cong môi tháo đóa hoa hồng trắng trước ngực xuống, đặt nó vào tay Sở Ngôn.

Sở Ngôn nhướn mày cười nhẹ: “Tặng em?”

Hạ Bách Thâm bình tĩnh gật đầu: “Ừ, tặng em.”

Sở Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy, nào ngờ ngay khi đầu ngón tay của y vừa chạm đến cánh hoa hồng thì người đàn ông kia lại chợt rút tay. Sở Ngôn hơi ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần cổ tay y dã bị đối phương bắt lấy, bên hông bị cánh tay còn lại siết chặt, nụ hôn nóng rực đột nhiên rơi xuống!

Bên tai vang lên thanh âm ồn ào của nhóm bạn tốt, khoang mũi lại tràn ngập hương vị của người yêu.

Sở Ngôn trước giờ da mặt luôn mỏng, không hiểu vì sao chợt dùng sức siết lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, đầu lưỡi mạnh dạng mút vào, nhiệt tình đáp lại. Hai người áp sát không một khe hở, nụ hôn ngọt ngào đốt nóng không khí, sâu sắc dài lâu lại mang theo một cỗ cảm giác khó bỏ khó phân.

Hai nam nhân tuấn mỹ đứng cùng một chỗ, ưng thuận lời thề trọn đời trọn kiếp rồi trao đổi nụ hôn, tình cảnh này thực sự quá mức mỹ hảo khiến toàn thể quan khách không nhịn được vỗ tay tán thưởng. Tại một góc thính phòng, Bạch Kỳ Nhiên ngơ ngác nhìn, kềm lòng không đặng nói: “Nhìn Tiểu Ngôn giống như rất hạnh phúc nha…”

Cố Trầm Trạch liếc nhìn người yêu một cái: “Rất hạnh phúc?”

Bạch Kỳ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, thực sự rất hạnh phúc, cho tới bây giờ em chưa từng nhìn thấy Tiểu Ngôn cười vui vẻ như vậy, cũng chưa từng thấy bộ dạng cao hứng đến ngần này của boss. Hai người bọn họ hóa ra lại kết hôn sớm như vậy, đúng là khiến người ta không biết nói gì mà.”

Không qua bao lâu, sau khi nụ hôn này kết thúc, phần còn lại là lưu trình hôn lễ tương đối bình thường.

Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm cùng nhau cảm tạ quan khách, mọi người ầm ỹ chúc mừng, sau một hồi vui vẻ buổi hôn lễ đơn giản lại có tâm này cũng hạ màn.

So với những minh tinh khác, hôn lễ của Sở Ngôn cũng không kinh thiên động địa đến thế nào, càng không mời phóng viên truyền thông đưa tin. Cho dù bên ngoài náo nhiệt đến sôi sùng sục, thế nhưng trên tinh cầu này, trong hôn lễ của bọn họ chỉ có sự chúc phúc của quan khách, chỉ có sự ủng hộ và tiếng vỗ tay của mọi người.

Đến lúc hôn lễ kết thúc, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm tự mình đưa tiễn mỗi vị khách mời.

Sở Tiêu Khanh đi tới: “Tiểu Ngôn, chúc cậu trăm năm hạnh phúc.”

Raymond cũng tới: “Có thể tham gia buổi hôn lễ này là vinh hạnh của tôi, đây thật sự là một buổi hôn lễ chỉ vì tân nhân mà tổ chức.”

An Thiều Dương cũng bắt tay Sở Ngôn, sâu sắc cảm thán: “Đây đúng là hôn lễ thế kỷ nha.” Sau đó bị Hạ Bách Thâm liếc nhìn bén ngót, chỉ có thể cười khan thả bàn tay đang bị mình ăn bớt ra.

Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch cũng bước tới.

Bạch Kỳ Nhiên: “Tiểu Ngôn, cậu đúng là quá hanh phúc mà! Anh chúc hai người tân ông vui sướng, từ này về sau hòa thuận ân ái! Bất quá đến giờ anh vẫn không tin được cậu lại kết hôn chớp nhoáng như vậy, cậu mới hai mươi lăm tuổi nha!”

Sở Ngôn khách sáo tiếp nhập sự chúc phúc của đối phương, chỉ là lúc nghe đến câu cuối cùng khóe miệng lại hơi cong lên, chân mày giả vờ chau lại, lần nữa hỏi thăm: “Hai mươi lăm tuổi kết hôn?”

Bạch Kỳ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, năm nay cậu không phải hai lăm tuổi sao.”

Sở Ngôn cười híp mắt gật đầu, sau đó liền lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi đúng là hai mươi lăm tuổi, nhưng kỳ thực bảy năm trước tôi đã kết hôn rồi… Ồ, Tiểu Bạch này, hình như tôi đã lập gia đình trước khi quen anh đấy.”

Bạch Kỳ Nhiên thoáng cái ngơ ngác: “… A?”

Sở Ngôn ra vẻ suy tư, nói: “Đúng vậy, khi đó anh hình như còn chưa quen Cố Trầm Trạch đâu? Đúng vậy, là sau khi tôi kết hôn ba năm anh mới quen anh ấy? Tôi và Hạ Bách Thâm đã kết hôn bảy năm rồi, xin lỗi Tiểu Bạch, trước giờ tôi vẫn quên nói cho anh biết.”

Bạch Kỳ Nhiên: “… A a a?!”

Đến cuối cùng Bạch Kỳ Nhiên là bị Cố Trầm Trạch lôi đi, cậu trai Tiểu Bạch này vẫn không dám tin tưởng dò hỏi Sở Ngôn, bàng hoàng lắng nghe lịch sử yêu đương của Sở Ngôn cùng Hạ Bách Thâm, qua hồi lâu mới co giật khóe miệng, phản xạ hình cung cuối cùng về đến đích, sau đó một mực hỏi thăm: “Bảy năm? Tận bảy năm rồi?!”.

Nhìn theo bóng lưng của Bạch Kỳ Nhiên và Cố Trầm Trạch, Sở Ngôn không nhịn được phì cười.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh y: “Chúng ta không phải mới kết hôn được ba năm sao?”

Tờ hôn thú bảy năm trước đó cũng không phải do Sở Ngôn ký, hơn nữa còn đã ly hôn, Hạ Bách Thâm cho tới bao giờ cũng không thừa nhận qua hôn ước ấy, anh từ đầu tới cuối chỉ muốn thề hẹn đời đời với người trước mặt.

Sở Ngôn nghe vậy chỉ thờ ơ phất tay: “Có thể khoe khoang cho tên Tiểu Bạch kia nhìn là được rồi. Anh không thấy cái biểu tình không dám tin lúc đó của anh ta sao, đúng là vô cùng thú vị mà!”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ gật đầu, kéo tay vợ yêu lại hỏi: “Vậy nên Ngôn Ngôn, chúng ta đã yêu nhau bảy năm? Từ lần đầu gặp gỡ em đã yêu anh sao?”

Sở Ngôn tức giận xoay mặt: “Lần đầu gặp nhau, em cảm thấy con người anh quả thực vô cùng đáng ghét, khiến người ta cực kỳ không thích.”

Hạ Bách Thâm ý vị thâm trường “À” một tiếng, sau đó cười nói: “Nhưng hiện tại em lại yêu anh đến không nỡ rời ra.”

Khóe miệng Sở Ngôn giật giật: “Da mặt của anh còn có thể dày hơn sao, Hạ Bách Thâm!”

Hạ Bách Thâm cười nhạt không nói.

Đợi đến khi quan khách đều rời đi, Hạ lão gia tử và lão quản gia tiến lên nói lời tạm biệt. Hạ lão gia tử quét mắt nhìn cháu đích tôn của mình một vòng, sau đó lắc đầu nhìn về phía Sở Ngôn, lập tức mỉm cười tươi rói: “Tiểu Ngôn này, tiếp theo hai đứa phải sống với nhau thật hạnh phúc, có thời gian nhớ về nhà lớn chơi một chút, ông ở nhà chờ hai đứa.”

Sở Ngôn mỉm cười, khiêm tốn tiễn ông cụ, bất quá trước khi Hạ lão gia tử rời đi chợt ghé sát vài tai Sở Ngôn nhỏ giọng nói một câu. Lời này khiến Sở Ngôn hơi biến sắc, nhẹ nhàng gật đầu, dùng diễn xuất cao siêu che đậy biểu tình, hoàn toàn không khiến Hạ Bách Thâm phát hiện.

Đợi đến khi hôn lễ triệt để hạ màn, hai người quyết định ngủ lại tại biệt thự trên tinh cầu A-1 một đêm. Hạ Bách Thâm xoa tay chờ đợi đêm động phòng, nào ngờ đợi anh tắm rửa xong bước ra lại thấy vợ mình quần áo chỉnh tề đứng trước cửa sổ, không biết đang nghĩ những gì.

Hạ Bách Thâm hơi cau mày, tiến tới ôm eo Sở Ngôn: “Sao còn chưa tắm?”

Lời còn chưa dứt chợt thấy Sở Ngôn quay người lại, hất tay anh ra, dùng biểu tình như cười như không đối diện.

Trong lòng Hạ Bách Thâm lập tức dâng lên dự cảm không ổn: “…?”

Sở Ngôn cười lạnh: “Có một câu, có phải anh đã quên nói với em không?”

Hạ Bách Thâm có chút không tìm được đầu mối, sau một hồi suy tư mới dò hỏi: “Anh yêu em?”

Sở Ngôn lại cười lạnh một tiếng: “Có một câu đến muộn bốn năm.”

Lần này Hạ Bách Thâm đúng là hoàn toàn không rõ, anh vắt óc thật lâu cũng không nhớ được bốn năm trước mình có chuyện gì quên nói cùng Sở Ngôn. Đến cuối cùng anh mỉm cười nghĩ là chỉ cần ôm lấy vợ yêu dỗ dành vài câu là xong, nào ngờ Sở Ngôn hoàn toàn không thèm nể mặt!

Hạ Bách Thâm: “…”

Ây da, nhất định có chuyện, còn là chuyện lớn.

Sở Ngôn ngước mắt: “Bảy năm trước anh đã từng nói gì?”

Hạ Bách Thâm nhíu chặt mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn là lắc đầu.

Nụ cười nhạt bên môi Sở Ngôn lại sâu thêm vài phần, bình tĩnh nói: “Có người vào bảy năm trước hình như đã từng nói, chỉ cần vừa hết ba năm sẽ đá tôi đi?”

Vừa nghe xong, cả người Hạ Bách Thâm đều giật thót, thân thể cứng ngắc. Chuyện xảy ra từ bảy năm trước tuy rằng đã khá lâu, thế nhưng cố tình Hạ Bách Thâm lại nhớ đến cực kỳ rõ ràng. Những lời này đúng là anh đã nói, thế nhưng khi đó anh hoàn toàn không biết Sở Ngôn, hơn nữa cũng chỉ nói với trợ lý riêng của mình, lẽ nào…

Hạ Bách Thâm trấn định cười cười, hỏi: “Ngôn Ngôn, lời này em là nghe ai nói bừa đó?”

Sở Ngôn tức giận liết nhìn anh: “Anh muốn nói dối cho qua?”

Hạ Bách Thâm lãnh tĩnh lắc đầu: “Không, cái này không phải nói dối, là làm sáng tỏ.”

Sở Ngôn vui vẻ liếc nhìn người đàn ông kia, gọn gang dứt khoát nói: “Ông nội anh cho em biết.”

Hạ Bách Thâm: “…” Ngài là thật sự không muốn cháu cố nữa rồi đi!!!

Sở Ngôn vừa nói xong liền xoay người đi, căn bản không cho Hạ Bách Thâm cơ hội lên tiếng. Hạ Bách Thâm một hồi giơ tay thề thốt, một hồi cực kỳ bi thương phân trần rằng năm đó mình là bị mù mắt, hiện tại đã hoàn toàn chữa lành. Mắt thấy vợ yêu hoàn toàn không nguôi giận, Hạ Bách Thâm ánh mắt vừa chuyển, cầm lấy cái bình hoa trên bàn, nói: “Ngôn Ngôn, anh quỳ bình hoa nhé?”

Sở Ngôn hoàn toàn bị hắn chọc cười: “Anh không sợ bình hoa vỡ nát sao?”

Hạ Bách Thâm bình tĩnh nói: “Không vỡ được, anh sẽ chống đỡ.”

Sở Ngôn căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp bước ra cửa, trước khi đi khỏi còn chợt quay đầu, bình tĩnh nói: “Hạ tiên sinh, tôi liền cút đây.”

Hạ Bách Thâm: “…”

“Rầm ——” tiếng đóng cửa vang dội khiến khóe miệng Hạ Bách Thâm khẽ giật, cúi đầu thở dài hồi lâu. Anh đầu tiên là gửi một tin nhắn cho ông nội mình, nhẹ nhàng một câu “Xem ra ông thật sự không muốn thấy cháu cố rồi, mặt khác ngày mai con sẽ quét dọn lại công ty, xin ông hãy chuẩn bị sẵn chỗ đáp cho đám mật vụ của mình’, sau đó không nói hai lời trực tiếp đi gõ cửa phòng ngủ sát vách.

Hạ Bách Thâm trước hết là gõ cửa, bên trong không có thanh âm gì, sau đó bắt đầu thâm tình thuyết phục.

“Ngôn Ngôn, đêm nay là đêm tân hôn, em nhẫn tâm để anh chăn đơn gối chiếc sao?”

“Ngôn Ngôn, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta đó.”

“Ngôn Ngôn, khi đó anh còn chưa quen biết em, chỉ là nhất thời nói lẫy mà thôi, sau đó không phải anh chưa từng nhắc lại sao?”

“Ngôn Ngôn…”

Đợi nói suốt nửa giờ, Hạ Bách Thâm cũng sắp mỏi miệng lại nghe một thanh âm truyền đến từ sau lưng: “Nói xong chưa?”

Hạ Bách Thâm vẫn luôn nói chuyện cùng cánh cửa: “…”

Sở Ngôn híp mắt nhìn anh một cái, cất bước đi, Hạ Bách Thâm đuổi theo bên cạnh: “Không giận nữa?”

Sở Ngôn cười hỏi lại: “Em không phải đã cút rồi sao?”

Hạ Bách Thâm lập tức căng thẳng: “Em không giận.”

Sở Ngôn bực mình liếc nhìn đối phương: “Ừ, em đã cút xong rồi, còn giận cái gì.”

Hạ Bách Thâm: “…”

Dưới ánh đèn sáng ngời, Hạ Bách Thâm đang phân vân rối loạn tìm cách giải quyết chuyện này, chợt thấy Sở Ngôn quẹo vào phòng ngủ! Trong lòng sửng sốt, đang định hỏi “Em thật sự ko giận nữa?”, đã thấy người kia đẩy mình ra cửa, cười nhạt nói: “Đêm nay anh ngủ phòng khách.”

Hạ Bách Thâm: “…”

Cái gì gọi là hiện thế báo? Không phải là không báo, đó là thời gian chưa tới! Hạ tiên sinh, anh xem, không phải báo ứng tới rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.