Không biết hôn bao lâu, trong đầu Thương Lam trống rỗng, cả người vô tri vô giác trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của anh ta, mãi đến khi một bàn tay to lớn theo vạt áo luồn vào trong, lúc đang nỗ lực tìm kiếm thì cô mới phục hồi lại tinh thần.
Quá sợ hãi bắt cánh tay không an phận của anh ta.
"Không được!"
"Để tôi nhìn." Lam Trí mở to một đôi mắt vô tội, nhìn cô lấy lòng.
"Không phải... Không được!" Mặt đỏ lên, Thương Lam kiên định lắc đầu, đẩy anh ta ra, vết xe đổ lại một lần nữa hiện ra, cô không tin anh ta chỉ nhìn.
Lam Trí thở dài, cúi xuống hôn môi cô một cái, không có ép buộc cô, cô gái này lúc thông minh thì không cần thông minh, đến lúc không cần thông minh lại tinh ranh như vậy.
"Không có việc gì tôi đi về." Thương Lam ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực anh ta yếu đuối nói.
Đôi mắt to đen láy giống như viên dạ minh châu chiếu sáng ngũ quan anh ta, tựa như ban đêm yên tĩnh ở nơi này, trong đường nhỏ nở đầy hoa tử kinh, thế giới cô đơn của cô chỉ có một mình anh ta, nhất thời cảm giác thỏa mãn xông đầy lên não, Lam Trí nhìn Thương Lam như vậy, hận không thể nhào nặn cô đưa vào trong cơ thể.
Thật sự là... Thật sự là đáng yêu.
Trên da tay ngăm đen hiện lên một vệt đỏ ửng, anh ta quẫn bách ho nhẹ một tiếng, sức lực trong tay không thả lỏng, ngược lại càng nắm càng chặt.
"Lại... Lại để cho tôi ôm một lúc."
Lam Trí vùi sâu vào cổ của cô, tham lam ngửi mùi hương thơm ngát trên người của cô.
Thời gian rất lâu, lâu đến anh ta đã nhớ không rõ, đã bao lâu bọn họ không gặp nhau rồi --
"Tôi rất nhớ cô." Dứt lời, Lam Trí hoảng sợ phát hiện mình lại có thể đem lời nói cất giữ trong lòng rất lâu nói ra, lập tức mặt đỏ tới mang tai, hối hận xấu hổ vô cùng.
Cũng may mắn da anh ta ngăm đen, hơn nữa sắc trời u ám, Thương Lam nhìn không ra lý do vì sao, có thể... Cái này cũng quá đủ mất mặt.
Tay ôm càng chặt hơn, lấy đó che đi quẫn bách của anh ta.
...
Không thể không thừa nhận, anh-Lam gia nhị thiếu gia lớn như vậy, lần đầu tiên xấu hổ...
Anh ta--
Anh ta là đang làm nũng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam đỏ lên, ngửi trên người anh ta tràn đầy mùi vị của đàn ông, vùi thật sâu vào lồng ngực của anh ta, trái tim đập thình thịch.
Dưới ánh trăng lẳng lặng ôm người yêu trong vườn hoa, như thơ như hoạ, gió đêm thổi qua hiu hiu, trong không khí bồng bềnh hương tử kinh thanh đạm, bọn họ đang chìm đắm trong đó không nhìn thấy, rất xa trong góc khuất, lặng yên hiện lên một ánh sáng bạc.
Hai tháng bầu trời âm u lạnh lẽo, phía dưới bắt đầu mưa nhỏ tí tách, bên ngoài cao ốc Thương Thị bỗng nhiên bị một đám mây đen bao phủ.
Ngày hôm nay bầu không khí Thương thị hết sức đối lập, tâm tình trợ lý Triển không tốt, trợ lý tiểu Mễ run cầm cập canh giữ ở vị trí của mình, trên bàn bày đầy những bản kế hoạch, đều cần phải giao cho Triển Mộ xem qua, nhưng mà...
Tiể Mễ liếc nhìn cửa đóng chặt, sững sờ không dám đi vào.
Bọn họ đều biết Triển Mộ, ngày thường Triển Mộ nói năng thận trọng, anh lại lạnh giống như một tảng đá vậy, một người làm việc mất hết tính người, ngày hôm nay lại có thể uy nghiêm đáng sợ nở nụ cười trước mặt cô ta..
Cửa thang máy "Keng" một tiếng vang lên, từ trong thang máy thiếu niên đẹp kỳ quái đi ra.
"Này, chị tiểu Mễ, hôm nay chị vẫn xinh đẹp như vậy." Ngụy Vô Lan cợt nhả tiến đến.
Ánh mắt tiểu Mễ đột nhiên sáng ngời, giống như là nhìn thấy vị cứu tinh đến, tiến lên nghênh đón với vẻ mặt tươi cười, vội vã nhét mấy tập hồ sơ vào trong tay thiếu niên.
"Bạn học Tiểu Lan, em không ngại giúp chị một chuyện chứ?"
Ngụy Vô Lan nhìn đến trên tay mình chất đầy văn kiện, nhướng cao lông mày nói:
"Ông chủ của các chị làm sao?"
Tiểu Mễ trầm ngâm trong chốc lát, nhìn khí trời ngoài cửa sổ, uyển chuyển nói rằng.
"Lúc nắng, lúc mưa."
Ngụy Vô Lan vui sướng khi Triển Mộ bắt đầu đau khổ, ngay lập tức một hơi đồng ý.
"Ok, giao cho em."
Gõ cửa phòng làm việc, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Triển Mộ.
"Vào đi."
"Này, là tôi." Từ ngoài cửa Ngụy Vô Lan lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cười hì hì giơ lên túi văn kiện trong tay: "Thứ anh muốn."
"Vào đi." Triển Mộ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ chìm trong đống văn kiện.
Ngụy Vô Lan không khỏi nhìn anh thêm vài lần, sắc mặt bình tĩnh, một chút tức giận cũng không có, nổi gió chỗ nào rồi?
Chẳng lẽ là tiểu trợ lý ngoài cửa muốn anh giúp một tay, cố ý báo tin tức giả?
"Đồ đạc để xuống, cậu có thể đi." Trên đỉnh truyền đến giọng nói Triển Mộ thấm lạnh.
Thật tuyệt tình.
Ngụy Vô Lan bất mãn trợn mắt một cái, ngay cả sự kiên nhẫn trong xã giao cũng không có, quả thực tâm tình hôm nay của Triển Mộ không tốt.
Người ta đã lên tiếng đuổi khách, Ngụy Vô Lan cũng không có ý định ở lâu, thả văn kiện trong tay túi xuống, xoay người rời đi, ai biết lúc rời đi vạt áo không may quệt qua tập văn kiện trên bàn Triển Mộ, văn kiện không đóng khiến ảnh bên trong rơi hết ra.
Ngụy Vô Lan tò mò nhặt lên kiểm tra cẩn thận, trong hình là một đôi tình nhân đang ôm nhau, dưới ánh sáng mờ tối, ảnh vốn không rõ lắm, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau.
Mà từ góc độ nhìn lên, chắc là chụp trộm.
Triển Mộ ngước mắt nhìn đến những hình ảnh kia, lần thứ hai sắc mặt trầm xuống.
"Xin lỗi." Ngụy Vô Lan ý thức được chính mình chọc giận ông chủ lớn, ngượng ngùng thu dọn, sau đó tùy ý bỏ vào trong túi giấy.
Nếu như anh ta không nhìn lầm, trong hình vai nam chính là tiểu bá vương trong trường học của bọn họ.
Còn nhân vật nữ chính, anh ta đã gặp qua ở đâu đó...
Đến cùng ở chỗ nào?
"Xem đủ rồi? Xem đủ rồi thì đi ra." Giọng nói Triển Mộ không tốt, nghe được cơn tức rất lớn.
Mắt phượng nhỏ bé, Ngụy Vô Lan không vui nhếch môi, cho tới bây giờ không ai dám dùng loại thái độ này nói chuyện với anh ta, cho dù Triển Mộ có là kim chủ cũng không ngoại lệ.
"Lúc nào anh thích rình cuộc sống riêng tư của người khác, a, còn chụp hình, thực sự là tội ác thú vị đó." Anh ta trả lời lại một cách mỉa mai, mảy may đụng trúng người phía sau.
"Đi ra ngoài." Triển Mộ trầm mặt ra lệnh, trong giọng nói dứt khoát không thể nghi ngờ.
"Cắt, ai mà thèm."
Ngụy Vô Lan hừ lạnh, vung tay đóng cửa lại.
Tất cả khôi phục lại yên tĩnh, Một lần nữa Triển Mộ nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang ôm nhau, đột nhiên vung tay lên, tất cả văn kiện và giấy tờ đều
quét xuống đất hết, ly thủy tinh đựng nước lăn trên đất hai vòng, làm ướt tất cả văn kiện và phát ra một tiếng lanh lảnh bi thương.
Toàn thân Triển Mộ tỏa ra một khí thế lạnh lẽo, đôi mắt giấu ở dưới kính lộ ra tàn nhẫn hung ác.