Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 123: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Tối hôm đó đèn đỏ ngoài phòng giải phẫu trong bệnh viện sáng đèn đỏ.

Triển Mộ lẳng lặng chờ ở ngoài cửa chỉ cảm thấy cả người rét run. Lúc đưa Thương Lam đến đây, anh chưa kịp thay quần áo, chỉ vội vàng mặc cho cô bộ áo ngủ của mình, sau đó mặc áo sát nách đi lấy xe.

Y tá qua lại không nhịn được nhìn về phía anh.

Dưới ánh đèn, lồng ngực rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông hiện lên rõ ràng, hơi thở phập phồng theo quy luật.

"Chào ngài! Để tôi băng bó cho ngài một chút thôi."

Anh không đáp lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính phòng giải phẫu như cũ.

Nửa phần trên cơ thể dính chút ít máu, tóc đen xốc xếch bị nước mưa ướt nhẹp làm dính lên gò má, thiếu đi sự nguỵ trang, thêm một phần ngang ngược.

Lần này Thương Lam làm phẫu thuật bao lâu, anh dựa vào ngoài cửa đứng bấy lâu, cũng không ăn không uống, cho đến khi phía chân trời lộ ra ánh sáng....

Sau năm tiếng, Thương Lam được sắp xếp đến phòng hồi sức.

"Ngài Triển, tôi nghĩ ngài cần chuẩn bị tâm lý. Vết thương phía sau gáy của vợ ngài rất lớn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trí não khiến người bị ngốc nghếch. Tình hình cụ thể thì chúng ta cần đợi cô ấy tỉnh táo lại mới có thể xác định......"

"Có ý gì......"

Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi lên, giải thích: "Lần này vợ của ngài bị tai nạn khiến não tổn thương rất nghiêm trọng, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng suy giảm trí nhớ, xuất hiện việc trở bị ngại nhiều hoặc là xuất hiện thêm nhiều triệu chứng như: tình cảm lạnh nhạt, biểu cảm ngốc nghếch, thiếu sự chủ động, suy nghĩ chậm chạp, năng lực phán đoán thấp xuống hoặc mất đi, trí nhớ chắc chắn bị tổn thương, cảm xúc không ổn định."

"Dĩ nhiên, chúng ta cũng không ngoại trừ khả năng nghiêm trọng nhất là bị ngốc nghếch, cuộc sống không thể tự lo được sinh hoạt hằng ngày. Nhưng mà ngài cũng không cần quá lo lắng, tất cả đều cần đợi cô ấy tỉnh táo lại sau đó cần quan sát một thời gian mới có thể xác định. Hơn nữa hiện nay y học phát triển, về sau chỉ cần dựa vào thuốc và vật lý trì liệu, tình huống đều có thể cải thiện......"

Dựa vào kinh nghiệm làm bác sỹ nhiều năm, ông liền nói những lời tránh nặng tìm nhẹ như trấn an người thân: "Có chuyện tôi phải nhắc nhở ngài, sau khi làm xong phẫu thuật sọ não, căn cứ vào tình trạng bệnh, cô ấy sẽ hôn mê một thời gian dài, bình thường sẽ mất tầm ba tháng. Tốt nhất là mỗi ngày nên giúp cô ấy xoa bóp, như vậy mới có lợi cho thân thể của cô ấy...."

Bác sĩ nhìn Thương Lam, ánh mắt rơi vào nơi sưng đỏ trên mặt cô.

Cuối cùng ông đành thở dài, đi ra ngoài.

Y tá thay thuốc xong, liền đưa cho Triển Mộ một bộ quần áo bệnh nhân rồi đi theo bác sĩ ra ngoài.

Triển Mộ nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Thương Lam, vươn tay ra giữa không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền thu hồi lại.

Bàn tay anh che đi hai mắt của mình, bởi vì đè nén, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy.

Thật ra vị bác sỹ này cũng chưa nói hết toàn bộ.

Não bị tổn thương – suy giảm tới trí nhớ. Nếu một năm còn chưa tỉnh lại, vậy thì tỉ lệ rất lớn là sẽ trở thành người sống thực vật, cho dù tỉnh lại trong thời gian ngắn, cũng chỉ có thể lấy thuốc giúp bệnh tình tạm thời ổn định, tỉ lệ chữa khỏi bệnh hoàn toàn lại rất ít.

Vì nơi bị tổn thương là não bộ, sau khi khôi phục sức khoẻ thì chín mươi chín phần trăm sẽ để lại di chứng....

Nói một cách khác, bởi vì anh, cả đời này Thương Lam coi như tiêu rồi.

Triển Mộ sờ lên mặt của cô, làn da của thiếu nữ trơn mịn, xúc cảm thật tốt, nhưng người đang ngủ mê man lại không có bất cứ phản ứng gì.

Lúc Thương Trung Tín nhận được tin tức đã là buổi trưa hôm sau. Nhìn thấy Thương Lam nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt của ông căng thẳng, xông lên tát cho Triển Mộ một cái.

Triển Mộ buông tay Thương Lam, không có tránh né.

Lập tức, một cái tát vang dội ở trong phòng bệnh.

Thương Hồng và Phùng Nguyên Chiếu đi theo sau lưng Thương Trung Tín đi vào liền thấy dáng vẻ Triển Mộ bị đánh.

"Ba."

Thương Hồng hét lên một tiếng, hai người tới trước ngăn cản.

"Bác sĩ nói thế nào?" Thương Trung Tín thở hổn hển.

Triển Mộ đứng ở bên giường không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía người đang nằm trên giường như cũ.

Vẻ mặt Thương Trung Tín lạnh lẽo, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho giám đốc bệnh viện, bác sĩ vừa làm phẫu thuật cho Thương Lam liền chạy nhanh đến trước phòng bệnh, thái độ cung kính giải thích cặn kẽ bệnh tình cho Thương Trung Tín.

Thương Trung Tín rất khiếp sợ, liếc nhìn vết thương trên người Thương Lam, sau đó liền xắn tay áo lên vung nắm đấm về phía Triển Mộ.

"Triển Mộ, coi như tôi đã hết lòng quan tâm giúp cậu, hơn nữa còn giao con gái mình vào tay cậu, cuối cùng thì tên súc sinh nhà cậu đã làm cái gì đây? Nhà họ Thương tôi đã nợ gì cậu?"

Triển Mộ không phản bác cũng không đánh trả, yên lặng thừa nhận từng cú đấm của Thương Trung Tín rơi vào trên người mình.

"Ba!"

"Chú Thương!"

Hai người bên cạnh liền chạy đến khuyên can.

Đợi đến khi Thương Trung Tín đánh mệt, thở hổn hển ngồi dưới đất. Ông nhìn chằm chằm đứa con gái đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cảm giác như già đi nhiều.

Ban đầu do xuất phát từ lòng riêng, ông luôn nhắm một mắt mở một mắt với chuyện của Triển Mộ.

Khi đó ông vẫn luôn tin rằng, chuyện hai người ở chung một chỗ là chuyện tốt của cả đôi bên. Có thể ban đầu Thương Lam sẽ không muốn, nhưng tình cảm này có thể bồi dưỡng, ông nhìn thấy được tấm chân tình của Triển Mộ, gả con gái cho anh có lẽ sẽ không bị bạc đãi mới đúng.

"Bác Thương." Triển Mộ lảo đảo chống người lên, đột nhiên quỳ trước mặt ông: "Xin bác gả tiểu Lam cho cháu."

"Cậu nằm mơ." Thương Trung Tín đá về phía bả vai anh, khiến anh ngã lăn ra đất: "Con gái của tôi chẳng lẽ tôi lại không nuôi nổi hả? Cậu cút ra ngoài tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu."

"Chú Thương, chú bình tĩnh một chút." Phùng Nguyên Chiếu từ phía sau ôm lấy ông.

Bình tĩnh sao?

Hiện tại Thương Trung Tín muốn nổi điên rồi.

Đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp của ông bỗng nhiên bị người ta biến thành một đứa ngốc, lại còn là do


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.