Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 51: Hoàng hậu đến (4)




Nàng biết trước tiên bản thân nàng cần có năng lực, nếu nàng thật sự không có năng lực, cha cũng sẽ không đem phân đường giao cho nàng, trong lòng nàng vẫn nhớ về hiện đại, ở nơi ấy có cha mẹ của nàng, bọn họ luôn luôn ở bên cạnh nàng cổ vũ cho nàng.

Hiện nay nàng lại xuyên đến cái nơi ngay cả chim cũng không đẻ trứng này, cha mẹ thì không ở bên cạnh, ngay cả Ý Lam cũng không.

Nghĩ đến đây liền ủy khuất khóc nấc lên: “Tên Mặc Thanh Dạ chết tiệt, mẫu thân ngươi tốt như vậy, còn ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không biết quý trọng. Mặc Thanh Dạ đáng chết, ngươi đi chết đi.” Nàng cầm lấy chăn, đem chăn là Mặc Thanh Dạ đánh không ngừng, hận không thể thật sự đánh chết hắn.

Nhất là khi nhìn đến ánh mắt ưu thương của hoàng hậu, nàng liền khó chịu, mẹ nàng mà biết không biết sẽ thành cái dạng gì.

Cảm giác ủy khuất tự nhiên nảy sinh.

Chìm trong đau thương nàng không có chú ý tới, ở trong một góc phòng có một bóng đen đang lặng lẽ nhìn nàng, hắn muốn tiến lên an ủi, nhưng lại do dự chỉ biết đứng ở trong bóng tối nhìn nàng khóc, âm thanh nức nở làm cho người ta rất đau lòng. Cả người tỏa ra cảm giác cô độc như một chiếc thuyền con đang lênh đênh trong biển khơi.

“Cốc cốc.”

“Vương phi, mở cửa, em là Đông Mạt, cô làm sao vậy?” Ngoài cửa vang lên âm thanh sốt ruột của Đông Mạt, tất nhiên bên cạnh còn có Xuân Hương, hoàng hậu cũng đi theo đến, trong lòng bà thật vừa ý Thẩm Tích Họa, mà lí do từ chối của Thẩm Tích Họa tất cả đều là vì muốn tốt cho mẹ con bà, bà là người từng trải, cũng sẽ không bởi vì nàng nói năng lỗ mãng với Mặc Thanh Dạ mà không thích nàng.

Về phương diện khác, theo bà thấy, Thẩm Tích Họa là một nữ nhân không thể xem thường, nếu nàng ta đi theo bà, sau này tất nhiên sẽ có ích cho bà.

“Thư nhi, con mở cửa đi, có ủy khuất gì cứ nói với mẫu hậu.” Hoàng hậu ở bên ngoài nóng vội nhìn Đông Mạt khi không nghe thấy tiếng trả lời, chắc không phải đang nghĩ quẩn đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, bà sợ tới mức vã mồ hôi, nếu thật sự là như thế, tất nhiên là điềm xấu.

“Tâm Mai, phá cửa cho bản cung.”

Nghe được lời của hoàng hậu nương nương, Đông Mạt cũng lập tức nghĩ tới Vương phi có phải bởi vì vậy mà nghĩ quẩn hay không: “Vương phi, cô trăm ngàn không thể nghĩ quẩn, Vương phi nhanh mở cửa đi.” Âm thanh Đông Mạt sốt ruột mang theo nghẹn ngào nói. Trong lòng nóng như lửa đốt, lần trước Vương phi xảy ra chuyện, cũng may tỉnh lại chỉ là bị mất trí nhớ, lúc này nàng nhất định không để cho Vương phi gặp chuyện không may.

“Oành.”

“A.”

Ba tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.

Đông Mạt cùng Tâm Mai liên hợp chuẩn bị phá cửa, không nghĩ tới vừa chạy đâm đầu vào cửa, cửa liền tự động mở, các nàng cũng khống chế không được tốc độ, kết quả đâm đầu vào Thẩm Tích Họa đang mở cửa.

“Vương phi, cô có bị thương hay không?” Vừa phát hiện có chỗ không đúng Đông Mạt lập tức đứng dậy, Tâm Mai cũng nhanh chóng đứng dậy, nàng đụng ngã An vương phi, đó là đại bất kính.

“Vương phi, là lỗi của nô tì, là nô tì không tốt.” Tâm Mai cùng Đông Mạt cùng nhau nâng Thẩm Tích Họa bị các nàng đụng ngã đứng dậy, Tâm Mai lập tức quỳ xuống dập đầu nói.

Thẩm Tích Họa vừa thấy, nhíu mày: “Không có việc gì, không có việc gì, nhanh đứng lên đi.” Nàng xoay người đỡ Tâm Mai, việc này vốn không thể trách Tâm Mai, là chính nàng không tốt. Các nàng cũng là lo lắng cho nàng.

“Vương phi.” Trong lòng Tâm Mai cảm kích nhìn vẻ mặt ôn hoà của Thẩm Tích Họa, ở trong cung làm việc đều vạn phần cẩn thận, nếu không cẩn thận đụng phải chủ tử một chút cũng có thể bị ăn gậy, không nghĩ tới Vương phi thế nhưng lại ôn hòa như thế, còn xoay người nâng nàng dậy, đó là may mắn cho nàng cỡ nào.

“Tâm Mai, Vương phi đã nói không có việc gì, ngươi đứng lên đi.” Hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn, đối với Tâm Mai nói.

“Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?” Lúc này đôi mắt Thẩm Tích Họa đã có chút sưng, thanh âm thì có chút nghẹn ngào.

“Thư nhi, đây là sao? Con nhớ mẫu thân? Ngày mai là ngày lại mặt, Thư nhi có thể nhìn thấy mẫu thân, huống hồ sau này có mẫu hậu, mẫu hậu cũng là mẫu thân của Thư nhi. Nếu Thư nhi nhớ mẫu hậu có thể đến kinh thành tìm mẫu hậu.” Hoàng hậu từ ái nắm tay nàng cùng nàng nói. Vẻ mặt hiền lành, làm cho người ta thấy cảm mến. Tuy như thế, nhưng Thẩm Tích Họa vẫn có chút phòng bị, dù sao bà ta ở chốn thâm cung đầy máu người sao có thể vô duyên vô cớ đối với nàng tốt như vậy.

“Dạ, Tích nhi không có việc gì. Mẫu hậu, nô tì thích mẫu hậu kêu nô tì là Tích nhi.” Thẩm Tích Họa dùng một đôi sưng đỏ nhìn hoàng hậu, đôi mắt như nước làm động lòng người.

Hoàng hậu nhìn vào mắt nàng, liền nhớ đến bản thân của bà ngày trước, cũng không sầu không lo cùng tỷ tỷ chơi đùa, sau khi tiến cung thì lại mất đi sự linh hoạt cùng ngây thơ. Không khỏi có chút thương yêu Thẩm Tích Họa.

“Nếu Tích nhi thích, mẫu hậu sẽ gọi con là Tích nhi.” Bà thân thiết nắm tay Thẩm Tích Họa vào trong phòng ngồi xuống, tán gẫu việc nhà.

Đông Mạt cùng Xuân Hương đều biết rõ hoàng hậu kêu Vương phi là Thư nhi, Vương phi tất nhiên có chút khó chịu, dù sao đó cũng là tên của tam tiểu thư. Nếu kêu là Tích nhi tất nhiên sẽ không giống.

“Mẫu hậu ở lại ngày mai hãy hồi cung?” Cùng tán gẫu một chút việc nhà, Thẩm Tích Họa cảm giác hoàng hậu cũng không phải là người khó ở chung, có lẽ với nàng tương đối hợp ý.

Không biết vì sao trong lúc trò chuyện, Thẩm Tích Họa đối với hoàng hậu có một loại cảm giác khó hiểu, có thể là giờ phút này bà ta có chút bình dị gần gũi, cũng không giống với bộ dáng nghiêm túc mà lại cao quý làm cho người ta khó có thể tiếp cận như lúc nãy.

“Không được, trong cung còn có chuyện chờ mẫu hậu xử lý, chờ Dạ nhi hết bệnh, hai vợ chồng lại vào cung bồi mẫu hậu, mẫu hậu sẽ rất vui.” Hoàng hậu mỉm cười hiền từ nhìn Thẩm Tích Họa nói, bà rất chờ mong có một ngày vợ chồng bọn họ cùng vào cung bồi bà, nếu được thế bà cũng thật sự vui mừng, Dạ nhi trong lòng bà thủy chung là một tảng đá bà không bỏ xuống được, dù cho lúc bận rộn cũng luôn nghĩ đến bệnh tình Dạ nhi thế nào.

Hiện tại nhìn hắn đã có một chút khởi sắc, bà cũng cảm thấy mỹ mãn.

“Chờ Vương gia thân mình lưu loát, Tích nhi nhất định cùng Vương gia đi kinh thành thăm mẫu hậu.” Nàng gật đầu mỉm cười trả lời, tuy rằng trong lòng nàng vẫn có một câu hỏi, phải thông qua lời nói cử chỉ của hoàng hậu để tìm câu trả lời, tại sao hoàng hậu yêu thương con ruột, nhưng thái độ của Mặc Thanh Dạ đối với bà làm cho người ta có chút tò mò. .

Chẳng lẽ đây chính là lục thân không nhận ở trong cung sao. Đều nói vừa vào cửa cung sâu tựa biển, lòng người khó lường, nhưng dù làm cho nàng khó đoán, nàng cũng không để ý nhiều, chỉ cần bản thân sống thư thái thì tốt rồi.

“Sắc trời cũng không còn sớm, mẫu hậu cũng nên trở về.”

“Mẫu hậu, đến viện Vương gia nhìn Vương gia rồi lại đi.”

“Thôi, Dạ nhi không muốn gặp bản cung.” Bà phất phất tay, vẻ mặt đau thương đặt bàn tay lên cánh tay Tâm Mai, rời khỏi: “Tâm Mai, bãi giá hồi cung.”

“Cung tiễn mẫu hậu.” Thẩm Tích Họa cũng đi ra ngoài, hành lễ, đến ngoài cửa hai người liền đi về hai hướng trái ngược, Thẩm Tích Họa đi về hướng phòng của Mặc Thanh Dạ.

Mới vừa rồi nàng có chút cảm xúc hóa, có lẽ làm Mặc Thanh Dạ không vui, nàng nên đi nhìn xem, lâu như vậy trong lòng nàng cũng đã bình tĩnh lại, không còn xúc động như vừa rồi.

Nàng có chút ảo não khi nào thì bản thân trở nên không lý trí như vậy, nếu hoàng hậu mà khó ở chung, có lẽ lúc này nàng đầu lìa khỏi cổ rồi.

Bình phục tâm tình, nàng bước vào Trường thọ viện, lại tiến vào gian phòng phía đông, đi tới trước cửa phòng Mặc Thanh Dạ. Tay lại chậm chạp không muốn mở cửa, chỉ nhẹ nhàng đặt ở trên cửa. Trong lòng nàng giãy dụa, Mặc Thanh Dạ sẽ xử lý nàng sao đây? Sẽ tức giận hay là hưu nàng, …? Nàng hoàn toàn không biết gì cả.

“Vương phi, nô tài mở cửa cho ngài.” Quản gia đã đi tới, ông vốn đang ở ngoài làm việc thấy Vương phi cứ đứng thật lâu ở trước cửa mà không đẩy cửa đi vào liền có chút khó hiểu, nhưng bởi vì Vương phi là nữ nhân đặc biệt của Vương gia, cho nên ông yêu ai cũng yêu cả đường đi, thích vị Vương phi này.

“Tô quản gia, không có việc gì.” Thẩm Tích Họa nhất thời bị tiếng nói của Tô quản gia làm cho giật mình, tim giật thót một cái, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Dù sao nàng hiện tại là Vương phi, không phải là người bình thường, trước mặt hạ nhân sao có thể làm mất thân phận, tuy rằng nàng cũng không thích sự phân chia giai cấp, nhưng dù sao đã đi tới nơi đây cũng phải thích ứng cuộc sống nơi này.

Nàng đẩy cửa, nhìn thấy Mặc Thanh Dạ đang ngồi ở trên mép giường, giống như là đang đợi nàng, hơn nữa giống như đã ngồi chờ thật lâu.

“Tô quản gia, để thuốc xuống có thể ra ngoài.” Khuôn mặt Mặc Thanh Dạ tái nhợt phát ra khí lạnh, đủ để đông chết người trong phòng.

Tô quản gia nhìn Mặc Thanh Dạ như vậy, mày hơi nhíu, nhưng vẫn để chén thuốc xuống, lui ra ngoài.

“Vương gia. Thực xin lỗi, ta ... Nô tì mới vừa rồi không phải cố ý.” Thẩm Tích Họa nhìn Mặc Thanh Dạ lạnh lùng như hàn băng, biết hắn có lẽ vì chuyện mới vừa rồi mà tức giận, nàng mang vẻ mặt áy náy nhìn hắn nói, dù sao giữa hắn cùng hoàng hậu có chuyện gì cũng không có quan hệ với nàng, nàng cũng không nên quản quá nhiều.

Nàng là có chút cảm xúc hóa.

“Nhớ di nương của nàng sao?” Không nghĩ tới câu đầu tiên hắn nói lại chính là câu này, giọng điệu có chút quan tâm hỏi nàng.

Làm nàng nhất thời quên phản ứng: “Còn không mau đem thuốc đút cho ta uống.” Nhìn Thẩm Tích Họa vẫn không nhúc nhích kinh ngạc đứng ở một chỗ, hắn nhịn không được lên tiếng.

“Vâng, Vương gia.” Nàng đi đến bên cạnh bàn cầm lấy chén thuốc, cùng dĩa mứt hoa quả đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng thổi thuốc: “Vương gia, ngài không trách nô tì vừa rồi vượt qua giới hạn?”

Thẩm Tích Họa vừa thổi thuốc vừa hỏi thử hắn.

“Ta hỏi nàng có phải nàng nhớ di nương của nàng hay không?” Hắn lại dùng danh xưng “ta”, vẫn không dùng danh xưng bổn vương, lúc nãy nàng không chú ý, lúc này đột nhiên nàng phát hiện ra. Không biết vì sao trong lòng có cảm giác là lạ. Nhưng rất nhanh đã bị nàng xem nhẹ.

Nàng gật gật đầu.

Di nương, đơn giản chỉ là thiếp, cho nên không thể danh chính ngôn thuận gọi nương, thật đáng buồn cỡ nào.

Nàng có chút nhớ nhung ngũ di nương, bà quan tâm nàng, lại yếu đuối chỉ lén lút ở chỗ tối nhìn ngắm nàng. Bà nhu nhược lại nhát gan làm nàng tự dưng sinh ra một loại ý niệm bảo hộ, hiện nay nàng đã gả đến An vương phủ, nếu có thể, có lẽ nàng có thể dùng thân phận Vương phi bảo hộ cho bà.

Nhưng ngẫm lại thấy không ổn, nàng dù sao cũng là An vương phi, không thể lúc nào cũng trở lại Thẩm phủ, có lẽ sau khi nàng trở về, người khác sẽ bởi vì sự có mặt của nàng mà ngoài mặt thì đối xử tử tế với bà, nhưng khi nàng rời khỏi thì sao, chuyện này rất khó giải quyết.

Mặc Thanh Dạ nhìn nàng lát thì mỉm cười, lát lại có chút uể oải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.