Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 42: Trương Như Di (5)




“Nếu chúng muội muội đều muốn như thế, tỷ tỷ cũng không tiện giữ lại.” Thẩm Tích Họa khóe miệng mỉm cười nói.

“Ta ở lại.” Đột nhiên một thanh âm trong trẻo lạnh lùng phát ra, làm cho các nàng giật mình hoảng sợ. Thẩm Tích Họa cũng không nghĩ đến Trương Như Di thế nhưng đồng ý ở lại cùng ăn cơm trưa với nàng.

“À, rất tốt.” Thẩm Tích Họa từ trong mắt Trương Như Di thấy không có nửa điểm chán ghét hoặc là khinh miệt nào cả, nguyên nhân vì sao nàng ta nguyện ý ở lại, thì từ trong đôi mắt lạnh lùng của nàng ta tìm không ra lý do.

Những người có mặt còn lại đều khó hiểu nhìn Trương Như Di, nhưng nàng lại bình tĩnh như trước, không có chút nào bị người ảnh hưởng. “Đã làm phiền.”

Lại chỉ có ba chữ. Thật sự là tiếc chữ như vàng.

“Không phải, muội muội ở lại, tỷ tỷ cao hứng còn không kịp nữa đấy.” Thẩm Tích Họa đối với công phu diễn trò vẫn còn làm được, kỳ thực mỗi một người trong nhóm thị thiếp so với nàng đều lớn tuổi hơn, còn gọi nàng là tỷ tỷ, thật sự là làm cho nàng không vui nổi. Tuy tuổi của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt so với các nàng thì lớn hơn, nhưng lúc này không phải đang ở thế kỷ hai mươi mốt, nữ nhân không thích nhất chính là tuổi lớn, mãi mãi tuổi thanh xuân đó là mơ ước của nữ nhân.

Diêm Thanh Lam liếc mắt nhìn không ra Trương Như Di vì sao lại đồng ý ở nơi này dùng cơm, nàng nhìn nàng ta, muốn từ trên người nàng ta nhìn ra thứ gì đó, nhưng lại làm cho nàng thất vọng là cái gì cũng nhìn không ra.

“Vậy chúng muội muội cáo từ trước.” Diêm Thanh Lam làm cúi người hành lễ, lập tức rời khỏi, những người khác thấy thế cũng đều cất bước theo sau.

“Xuân Hương, em đi trước xem Đông Mạt có cần hỗ trợ gì hay không.” Thẩm Tích Họa nói với Xuân Hương đang yên tĩnh đứng ở một bên.

“Vâng, Vương phi.” Ở trong phòng Mặc Thanh Dạ lúc nãy, Thẩm Tích Họa tức giận làm Xuân Hương sợ hãi, cho nên lúc này khi nghe được Thẩm Tích Họa phân phó liền lập tức mà thành thật rời đi. Cho dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra rất nghe lời.

Đợi Xuân Hương rời đi, Thẩm Tích Họa cũng không nói câu gì, chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương Như Di.

Qua hồi lâu

“Chẳng lẽ ngươi không giống với nhóm người đó chán ghét ta?” Thẩm Tích Họa mở miệng hỏi, khóe miệng hơi mỉm cười. Chỉ là nụ cười lúc này lại mang theo một chút lười nhác, hơi ngã người về phía sau ghế, làm cho bản thân thoải mái, bộ dáng lười nhác thoát tục của nàng lúc này cũng tản ra một loại hơi thở cao quý.

Nha hoàn đứng phía sau Trương Như Di nhìn dáng vẻ Thẩm Tích Họa như thế cảm thấy nàng ta cùng với cái gọi là nữ nhi của thương gia hoàn toàn không giống nhau, cảm thấy không cùng một cấp bậc.

“Vì sao ta phải chán ghét ngươi?” Vẻ mặt Trương Như Di vẫn lạnh lùng, nhưng trên khóe miệng tựa hồ có chút cong lên, có chút tò mò hỏi Thẩm Tích Họa.

“Ta là một nữ nhi của thương gia, là người có địa vị thấp lại làm Vương phi An vương phủ, tất nhiên là làm cho người ta không phục.”

“Ta không quan tâm.” Nàng chỉ nhẹ nhàng xả ra bốn chữ, sau đó lại yên lặng.

“Thì ra là thế. Vậy cái ngươi quan tâm là cái gì?” Thẩm Tích Họa gật gật đầu, suy xét lời nói của nàng ta, nếu theo ý của nàng ta mà nói, thì rõ ràng nàng ta cũng không thích Mặc Thanh Dạ, xem ra là bị bắt ép đây.

“Không có gì quan tâm.” Vẫn cứ cái lối tiếc chữ như vàng, nhưng những lời Trương Như Di nói với Thẩm Tích Họa đã được tính là nhiều, nếu là bình thường nàng sẽ rất ít nói chuyện, nếu có nói cũng chỉ nói một hoặc hai từ, không bao giờ nói nhiều, hoàn toàn là một dáng vẻ của người đẹp băng giá. Nàng có thể làm bất cứ việc gì, nhưng đừng ai mong nàng có thể nói nhiều mấy câu.

Không có gì quan tâm? Có lẽ khi đến lúc nàng ta gặp được người trong lòng thì sẽ quan tâm ngay thôi, chỉ sợ là nàng ta sinh ra ở cổ đại, hơn nữa đã làm sườn phi của Mặc Thanh Dạ, muốn đi tìm một người mình thích đó là một chuyện không có khả năng, cổ đại là một nơi rất bi ai, là một nơi nữ nhân không được coi trọng.

Thẩm Tích Họa lộ ra một chút cười khổ.

“Hà cớ gì lại đi quan tâm đến những thứ vô vị đó?” Trương Như Di giống như hiểu được vẻ mặt của Thẩm Tích Họa, mở miệng nói.

“Như Di, đi thôi, chúng ta đến phòng Vương gia dùng cơm.” Thẩm Tích Họa đứng lên, đi đến bên cạnh Trương Như Di nói, nàng đối với Trương Như Di có thiện cảm, tuy vẻ ngoài lạnh như băng như núi, nhưng nàng lại cảm thấy nàng ta là loại hình ngoài lạnh trong nóng.

“Ngươi đến chỗ Đông Mạt nói chúng ta đến phòng Vương gia trước.” Thẩm Tích Họa đối với nha hoàn bên người Trương Như Di sai bảo.

Nàng ta có chút do dự nhìn Trương Như Di, “Hoàn nhi, đi.”

Trương Như Di chỉ nói một chữ sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.

“Vâng, sườn phi.” Hoàn nhi nghe chủ tử nhà mình nói xong liền rời khỏi. Điểm ấy lại làm cho Thẩm Tích Họa không vừa lòng. “Đợi chút, ngươi cảm thấy Vương phi ta đây không bằng nha hoàn như ngươi hay sao?” Thẩm Tích Họa gọi Hoàn nhi lại chất vấn nàng ta. Vẻ mặt của nàng đã biểu hiện ra nàng đang rất không vui. Nàng là nữ chủ nhân ở nơi này, lại có nha hoàn không đem nàng để vào mắt, vậy nàng làm gì mà có uy nghiêm nữa chứ?

“Vương phi, nô tì không có ý này.” Hoàn nhi bị Thẩm Tích Họa kêu lại liền lập tức quỳ xuống.

“Vậy ngươi có ý gì? Người đâu, đem nàng ta kéo xuống đánh mười đại bản cho ta.” Người ta thường nói người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như người phạm ta, phải trả lại gấp mười. Đây là châm ngôn của Thẩm Tích Họa, cho nên ở hiện đại không có người nào dám khi dễ nàng, thậm chí lúc mới bắt đầu tiếp nhận vị trí bang chủ hắc đạo của cha nàng, nàng liền sử dụng một phương pháp đơn giản nhưng thô bạo làm cho bọn họ phục tùng, cuối cùng ai nấy cũng đều nghe theo lời nàng. Vừa mới bắt đầu có lẽ dùng thủ đoạn bạo lực có hơi mạnh bạo, nhưng đến cuối cùng kết quả cũng sẽ là phục tùng nghe theo mà thôi. Năng lực của nàng không thể thấy nàng tuổi còn nhỏ mà có thể xem nhẹ.

“Vương phi, không cần, tha cho nô tì, nô tì sau này không dám nữa.” Hoàn nhi vừa nghe lời Thẩm Tích Họa nói, lập tức liền sợ tới mức cúi dập đầu, liều mạng cầu xin tha thứ, “Sườn phi, cứu cứu nô tì, cứu cứu nô tì.” Nàng nhìn Thẩm Tích Họa dường như không hề có ý định tha thứ cho nàng lập tức quay ngược lại cầu chủ tử nhà mình.

Tốt xấu gì nàng cũng là tỳ nữ bên cạnh sườn phi Trương Như Di, nàng biết sườn phi nhất định sẽ cứu nàng.

“Người đâu, còn không kéo xuống? Ta gả vào cửa mà ngày đầu tiên đã không coi nữ chủ nhân là ta đây ra gì, nếu hôm nay ta không phạt ngươi, những người khác thấy thế không phải sẽ cho ta là quả hồng mềm, mặc cho các ngươi muốn nhào nặn nắn bóp hay sao.” Nàng dùng ngón tay cuốn tóc, một đôi mắt sắc bén có chút lười nhác nhìn tỳ nữ đang quỳ, nhìn vào như không có tia dao động, lại làm cho người nhìn phải run rẩy, tuyệt đối không giống như một ánh mắt của đại tiểu thư thường xuyên ru rú trong nhà.

Mà giống như ánh mắt của người luôn sống trong môi trường hoang dã đầy hung ác.

Gia đinh bên ngoài nghe lời Thẩm Tích Họa nói không có ý thay đổi, cật lực giảm nhẹ âm thanh trong phòng xuống đến mức thấp nhất, lập tức tiến lên kéo Hoàn nhi đang quỳ trên mặt đất.

“Vương phi, Vương phi tha mạng, nô tì oan uổng.”

“Sườn phi, cứu cứu nô tì với.” Nàng ta cầu xin hai người tha thứ, nhưng đôi mắt Trương Như Di lại không có chút dao động, vẫn là bình tĩnh, vẫn không mở miệng nói câu gì.

Hoàn nhi chính là tỳ nữ vương phủ cho nàng sai bảo, trong ngày thường luôn ríu ra ríu rít, làm cho nàng tâm sinh phiền chán, nhưng nàng lại ngại nếu thay người khác đến sợ còn phiền phức hơn nàng ta. Cho nên cũng liền để đấy. Do Trương Như Di là sườn phi, cho nên ngày thường ở An vương phủ nàng ta cũng rất kiêu ngạo, nha hoàn có địa vị hơi thấp cũng bị nàng ta khi dễ qua.

“Đem bán.” Trương Như Di chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, liền cất bước rời khỏi phòng.

“Đánh xong, hai ngày sau đem nàng ta bán vào kỹ viện đi, tránh nhìn thấy lại buồn bực.” Thẩm Tích Họa cũng đồng ý đề nghị của Trương Như Di, nàng vừa tới, một đám thị thiếp đã cho nàng xem sắc mặt, hiện nay ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ cũng cho nàng xem sắc mặt, cho rằng nàng là người dễ bị ức hiếp sao? Nói như thế nào cũng phải giết gà dọa khỉ, hơn nữa phải làm cho thật đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.