Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 18




Chỉ thấy trường kiếm chợt lóe, rồi sau đó hung hăng xuyên thấu vai trái Hoa Diệc Khê.

Vốn là trường kiếm muốn hướng đến ngực trái y, Hoa Diệc Khê miễn cưỡng né tránh mới đâm trúng bả vai trái. Nửa thân kiếm đâm xuyên qua bờ vai của y, chỗ mũi kiếm không ngừng tích máu tươi, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm tí tách.

“Ngươi làm gì? Ta không phải bảo ngươi lưu mạng y lại sao?” Nữ tử xa xa thấy thế, nhịn không được kêu lên, nhưng cũng không dám lại gần. Nam tử không để ý đến nàng, chỉ nhìn Hoa Diệc Khê trước mắt.

“Ngươi rất lợi hại, nếu nội lực của ngươi vẫn còn, không ai có thể đánh bại ngươi.” Nam tử nói “Nhưng mà ta không thể nhìn ngươi hại Nhan nhi.”

Hoa Diệc Khê không rút trường kiếm ra, lúc này rút kiếm chỉ càng gia tăng máu đổ, y nhịn không được choáng váng, qùy một gối, nhìn máu từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Ta chết, Phượng Nhan cũng không sống được…” Y cười, khóe miệng vẽ nên đường cong quỷ dị “Ngươi cảm thấy, ta sẽ để Phượng Nhan vui vẻ sống tiếp sao?”

“Cái gì?” Không người nào dám coi thường Hoa Diệc Khê, không ai dám nói sau khi tiếp xúc với y, sẽ không bị y hạ độc. Trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc.

“Ha ha ha…” Hoa Diệc Khê cười rất vui vẻ “Ta không thể lưu nữ nhân này hại Lạc Ngọc, ta chết, khiến nàng chôn cùng cũng tốt.”

Máu chảy càng lúc càng nhanh, Hoa Diệc Khê đã cảm giác choáng váng mơ hồ, y nuốt xuống viên thuốc ngậm trong miệng. Viên thuốc tuy rằng có thể bảo trụ mạng của y, nhưng không có tác dụng bổ thân. Hoa Diệc Khê cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, rồi sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Tại biệt viện Tiêu gia bảo, Tiêu Lạc Ngọc đã muốn khống chế không được cơn giận của mình, toàn bộ thành Tô Châu lớn như vậy, bọn họ cơ hồ đều lật tung lên thế nhưng không có một chút tin tức.

“Bảo chủ, có một tên khất cái nói có tin tức.” Tiêu Hàn nhẹ giọng bẩm báo, lúc này ai cũng không dám đùa với cảm xúc của Tiêu Lạc Ngọc. Xích Hỏa bang Bang chủ bên cạnh sớm đã bị lệ khí trên người hắn dọa không dám mở miệng.

Một tiểu khất cái đứng cạnh Tiêu Hàn, có chút phát run. Tiêu Lạc Ngọc lạnh giọng hỏi gã “Tin tức gì?”

“Buổi chiều, ta nhìn thấy một nam tử khiêng một cái túi lớn màu đen phi vào Liễu hạng(ngõ hẻm), cái kia…cái túi kia vừa lúc có thể chứa đủ một người.”

Người cung cấp tin tức có rất nhiều, nhưng cơ hồ đều là vì muốn lấy bạc, Tiêu Lạc Ngọc tức giận đã giết vài tên du côn, tiểu khất cái sợ hãi tin này không chắc chắn, vẫn luôn không dám mở miệng.

Sau rồi thật sự là chịu không nổi bị bạc hấp dẫn, lúc này mới nghĩ liều mạng một phen.

Liễu hạng? Xích Hỏa bang Bang chủ nhịn không được nuốt nước miếng, Liễu hạng là hoa phố, vừa không thuộc bạch đạo cũng không thuộc về hắc đạo, hơn nữa sống ở đó đại bộ phận đều là người cơ khổ, không có ai lại cố ý làm khó dễ bọn họ.

Bất quá chuyện này, bọn họ quả thật không kiểm tra Liễu hạng.

“Xích bang chủ, phiền ngươi dẫn người đi điều tra một phen.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Xích Hỏa bang Bang chủ vội xua tay “Không phiền không phiền, ta sẽ đi tìm người ngay bây giờ.”

Tiêu Lạc Ngọc cũng đứng lên, hắn đã chờ không nổi nữa, tự mình cũng phải đi tìm kiếm. Mới vừa đứng dậy, cũng cảm giác được Canh Tinh bên cạnh tựa hồ trở nên phi thường nôn nóng, không ngừng vặn vẹo thân mình.

Rồi sau đó Canh Tinh đột nhiên biến mất vẻ dịu ngoan ngày thường, hướng về cửa cấp tốc bò đi, đem vài người giật nảy mình.

“Canh Tinh, mày đi đâu?” Sau khi Tiêu Vân được Thẩm Khanh đưa về vẫn luôn không dám mở miệng, lúc này vội vàng đi kéo Canh Tinh, ai biết Canh Tinh mạnh mẽ quay đầu hướng hắn nhe răng, Tiêu Vân lập tức sợ tới mức ngồi xuống bệt xuống đất.

Tiêu Lạc Ngọc mắt sáng rực lên vài phần, tiến lên đi theo Canh Tinh, dặn dò Tiêu Hàn đứng bên “Ngươi cũng dẫn người đi Liễu hạng, tìm không thấy cũng không cần trở lại.”

“Vâng.”

Canh Tinh bò rất nhanh, trên đường có không ít người bị nó dọa sợ, thét chói tai chạy tán loạn. Tiêu Lạc Ngọc lo lắng đi theo, chỉ hy vọng Canh Tinh có thể mau một chút nữa.

Rất nhanh, Canh Tinh đến một chỗ dừng lại, Tiêu Lạc Ngọc nhìn nhìn, khác với nơi khác vào đêm an tĩnh, nơi này có thể dùng chữ ồn ào huyên náo để hình dung.

Hơn mười thanh lâu khách điếm san sát, ở cửa có người không ngừng lôi kéo khách nhân. Trên lầu cũng có nữ nhân vẫy khăn tay. Từng trận gió đưa mùi thơm xông vào mũi.

Liễu hạng sao? Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, nơi này đúng là một nơi thực tốt để giấu người, người lui tới nhiều như vậy, cơ hồ sẽ không bị phát hiện.

Canh Tinh tại chỗ dạo quanh một vòng, tựa hồ có chút không thích ứng khí vị đám người nơi này.

Tiêu Lạc Ngọc có chút cấp bách, nhưng hắn cũng biết chuyện này gấp cũng không hữu dụng, lúc này hắn cảm thấy cái gì mà Bảo chủ, cái gì đại hiệp, kỳ thật đều là lời nói suông, nếu Hoa Diệc Khê đã xảy ra chuyện, hư danh này nọ còn có tác dụng gì —

Hắn còn chưa bồi thường Hoa Diệc Khê, y khổ nhiều năm như vậy…

Tiêu Lạc Ngọc đỏ hốc mắt, trống rỗng trong lòng từ sau khi Hoa Diệc Khê bị cướp đi dần dần tăng lớn, cơ hồ khiến hắn không cách nào hô hấp, cũng không dám nghĩ ngợi.

Diệc Khê, ngươi không thể xảy ra chuyện gì…

Bên này, Hoa Diệc Khê tỉnh lại, y cười khổ, bây giờ tựa hồ chính mình luôn luôn choáng váng. Mới vừa tỉnh lại, chợt nghe thấy nữ tử cùng hắc y nam tử khắc khẩu.

“Hiện tại nhất định phải giết y, nếu không hậu hoạn khôn lường.” Nam tử nói.

Nữ tử cười lạnh một tiếng “Ngươi lúc này biết hậu hoạn khó lường, lúc trước vứt bỏ mẹ con chúng ta tại sao không nghĩ qua, thời điểm Nhan nhi chịu khổ tại sao không nghĩ qua? Người này hiện tại không thể chết được, ta muốn nhìn sau khi y bị những người khác phá hư Tiêu Lạc Ngọc còn có thể đối tốt với y hay không. Đến lúc đó hắn sẽ phát hiện vẫn là Nhan nhi tốt hơn nhiều.”

Nam tử không lên tiếng, Hoa Diệc Khê ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở một nơi tương tự ngục giam, y biết hẳn là phòng tối sau vách tường. Động một cái mới phát hiện tay phải của mình bị thiết liên trói chặt, cả người bị trói trên vách tường, hai chân cách mặt đất một khoảng. Cánh tay trái rũ xuống, mà thanh kiếm vừa rồi còn cắm ở bả vai mình.

Nhìn một chút tình huống miệng vết thương, y phân tích mình nhiều nhất hôn mê nửa khắc đồng hồ.

Động tĩnh thiết liên khiến nam tử chú ý tới y, giờ phút này cả người Hoa Diệc Khê đều là máu, trên mặt cũng đầy vết máu, căn bản nhìn không ra một chút dáng vẻ người mê bạch y, thần y vĩnh viễn sạch sẽ thanh khiết.

“Tỉnh thực nhanh.” Nữ tử cười cười, vỗ vỗ tay, vài tên gia đinh tiến vào, đằng sau đi theo bốn năm tên khất cái cả người bẩn thỉu hôi thối.

“Loại sự tình này đương nhiên là phải tỉnh mới tốt.” Nữ tử cười cười, “Bất quá ngươi cũng thật lợi hại, trong lúc hôn mê, còn có thể độc chết vài tên gia đinh khuân vác, tiểu nữ thật sự là bội phục.”

Hoa Diệc Khê nhìn bà ta một cái, hơi có chút ý tứ cười nhạo “Ngươi cảm thấy bọn họ có thể tiến vào thân thể ta?”

“Ta trái lại muốn nhìn xem ngươi có thể giết bao nhiêu người?” Nữ tử phất phất tay với đám gia đinh “Cho bọn họ đi lên.”

Vài tên khất cái có chút khiếp đảm, cảnh tượng ban đầu làm cho bọn họ sợ hãi, không biết đây là chuyện gì xảy ra, cũng không dám tiến lên. Gia đinh đứng sau bon họ dùng roi da đánh vào một người trong đó “Đi lên lột hết y phục của y.”

Khất cái bất đắc dĩ, đành phải chậm rãi lên trước, Hoa Diệc Khê muốn cười, lại đột nhiên ho khan, miệng phun đầy máu tươi, chảy đầy bạch y đã loang lổ vệt máu.

Y nhịn xuống không bật cười, không nghĩ tới mình cũng có một ngày như vậy, nheo mắt liếc nhìn vài tên khất cái trước người, trong đó một gã nơm nớp lo sợ vươn tay, đụng tới y phục của y.

“Xoẹt” một tiếng, ngoại y bị xé rách một mảng lớn, lộ ra lý y bên trong.

Nữ tử có chút hưng phấn nhìn cảnh tượng trước mắt, gã khất cái thứ hai cũng vươn tay…

Nào biết tên khất cái đầu tiên đột nhiên ngã vật xuống, một chút tiếng động đều không có. Hoa Diệc Khê nhìn nữ nhân cười, cho dù y hiện tại tay chân đều không động đậy, nhưng độc trên người vẫn như cũ tồn tại. Chính là trong máu của y, đều có độc tố, những người này chạm vào ắt phải chết.

Lần này mấy tên khất cái còn lại đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác không dám tiến lên, nữ tử tức giận, đoạt lấy roi da trong tay gia đinh, quất vào mấy tên khất cái.

“Sợ chết? Không dám tiến lên lão nương khiến cho các ngươi chết trước.” Nói xong hướng tên gia đinh đang trợn mắt há hốc mồm nói “Lại đi tìm cho ta, khất cái du côn… kẻ nào cũng được… ta rất muốn nhìn xem y có thể dựa vào độc này tới khi nào.”

Nói xong, cảm thấy không đỡ hận quất mấy roi da lên người Hoa Diệc Khê, nguyên bản y phục đã bị tàn phá không chịu nổi, nhất thời roi da quất tới càng rách toạc ra, lộ ra thân mình trắng nõn.

Làn da trắng nõn cùng vết máu phối hợp, tạo thành hình ảnh rung động lòng người. Vài tên khất cái đứng một bên nhìn đến ngây người, trong đó một gã nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy vươn tay ra.

Hoa Diệc Khê nhíu mày, tay khất cái bẩn thỉu đã sắp đụng đến người y. Trong mắt của y hiện lên một tia hàn ý, trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc, y không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào đụng chạm thân thể.

Ngón tay khất cái chạm vào vết máu trên người y, rồi sau đó cũng không tiếng động ngã xuống.

Hắc y nam tử nhíu mày, chậm rãi nói “Độc trên người y hiện tại không dùng được, đây là độc trong máu, chỉ cần không chạm đến máu là có thể. Có điều ngươi nếu muốn tốt, cho dù phá hư y, ngươi như thế nào để Tiêu Lạc Ngọc biết? Còn sống đưa trả về?”

Nữ tử cười đắc ý “Đương nhiên người chết mới có thể đưa trở về, có điều sau khi Tiêu Lạc Ngọc nhìn thấy bộ dáng vô cùng thê thảm, phỏng chừng không bao giờ muốn liếc y dù chỉ một cái, nam nhân sao….”

Hắc y nam tử nhìn nữ tử cười điên cuồng, trong lòng âm thầm thở dài.

Vài khất cái nghe được nam tử nói, thật cẩn thận xé rách y phục nửa người trên của Hoa Diệc Khê, lộ ra toàn bộ lồng ngực trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo. Rồi sau đó chậm rãi vươn tay đi cởi bỏ đai lưng Hoa Diệc Khê.

Y nhịn không được trong mắt hàn quang chợt lóe, nhưng hiện tại y quả thật như nam tử đã nói, bởi vì bị thương nặng, không cách nào hoạt động tay chân, trên người độc cũng không dùng được.

Độc tố trong máu, cũng phải tiếp xúc mới được, mấy tên khất cái kia thật cẩn thận không đụng chạm, y cũng không có bất luận biện pháp gì.

Trong lòng phẫn nộ càng tăng thêm, lúc này gia đinh đi tìm người cũng trở lại, nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy có chút xúc động.

Tuy rằng hiện tại Hoa Diệc Khê mặt bị vết máu che phủ, nhưng mà loại cảnh sắc làn da trắng nõn hòa với máu đỏ này, thật sự vô cùng kích thích ánh mắt cùng thần kinh người. Gia đinh biết Hoa Diệc Khê lợi hại không dám tiến lên, thúc giục khất cái phía sau hắn.

Đai lưng bị cởi bỏ, rụng rơi trên mặt đất, Hoa Diệc Khê lại đột nhiên nở nụ cười, rồi sau đó nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, người trước mặt y bị máu vẩy đến, giây tiếp theo liền gục xuống bỏ mạng.

“Bịt kín cái miệng của y cho ta.” Nữ tử cười nói, lúc này bà ta lại không vội, bà ta muốn chậm rãi thưởng thức cảnh tượng Hoa Diệc Khê giãy dụa sắp chết.

“Trên giang hồ đỉnh đỉnh đại danh thần y, các ngươi xem như có phúc phần. Y chính là người của Tiêu gia bảo Bảo chủ, mà ngay cả vương công quý tộc cũng không dám chạm tới.” Nữ tử nói “Nếu không sợ Tiêu Lạc Ngọc tìm được, ta còn muốn cho ngươi ở chỗ này tiếp khách, phỏng chừng có rất nhiều người sẽ ái mộ danh tiếng mà tới.”

Hoa Diệc Khê thấp giọng nở nụ cười, rồi sau đó ngẩng đầu “Chờ qua tối nay, ngươi hết cơ hội nói tính toán của ngươi.”

Nội tâm bà ta có chút không cam nguyện, trừ bỏ thời điểm có người đụng chạm Hoa Diệc Khê mới lộ ra chút phẫn nộ, cho dù bị đánh cho tàn phế, y thủy chung đều không có biểu hiện thống khổ cùng sợ hãi. Tựa hồ những thương tổn đó không phải trên người y vậy.

Nữ tử đem roi da trong tay đưa cho hắc y nam tử “Cắt hết gân tay gân chân của y.”

Nam tử sửng sốt, nữ tử cười nói “Nhớ rõ phải không chảy quá nhiều máu.”

Hoàn chương 17.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.