Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 36




An Dương đứng ngoài cửa, mỉm cười: “An Trạch, có thời gian nói chuyện với tôi không?”

An Trạch có chút phản cảm vị cảnh sát này luôn xuất hiện ở những thời điểm quan trọng, phá hỏng bầu không khí, vô cùng mất hứng mà nhíu mày: “An sir có gì cần nói thì nói trước mặt anh tôi luôn đi.”

An Dương im lặng một hồi, “Nếu cậu không ngại, đương nhiên là được.”

An Dương bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng, rồi ngẩng đầu nhìn An Trạch, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Ngày 22 tháng trước, 3h chiều, cậu đã ở đâu?”

“Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi đang mua đồ ở cửa hàng bách hoá cao ốc.”

“Không sai, quả thực trong khẩu cung của mình cậu đã nói hôm đó đang đi mua đồ, không gặp anh cậu, chúng tôi cũng đã kiểm tra thẻ tín dụng của cậu đích xác được sử dụng vào hôm đó.” An Dương thoáng dừng lại, “Thế nhưng, chúng tôi phát hiện có dấu vân tay và vết máu của cậu trong xe của anh cậu, điều này giải thích thế nào?”

Thấy An Trạch im lặng không nói gì, cả thân thể trở nên cứng ngắc, An Lạc có chút đau lòng, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, thấp giọng: “An Trạch, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu phải nói dối?”

“…” An Trạch hé môi, dường như rất khó mở miệng.

An Lạc cầm tay cậu, khẽ nói: “Không sao, dù là nguyên nhân nào thì hãy cứ nói thẳng ra đi, tôi tin vụ bắt cóc kia không có liên quan gì đến cậu.”

An Dương cũng nói: “An Trạch, nói dối với cảnh sát không phải là một chuyện tốt, nếu cậu cố ý không hợp tác, tôi chỉ có thể bắt cậu với tội danh nghi phạm. Cậu phải biết rằng, những bằng chứng chúng tôi đang nắm giữ trong tay rất không có lợi cho cậu.”

An Trạch trầm mặc một hồi, lúc này mới mặt không đổi sắc nói: “Ngày đó, tôi thấy anh tôi nghe theo lời bố tôi sắp đặt, thân cận với một cô gái họ Lâm, tôi cho rằng cô gái kia không xứng với anh tôi, anh ấy lại nói tôi xen vào việc của người khác, chúng tôi nảy sinh tranh cãi trong xe. Anh tôi giận dữ đấm vào mặt tôi, khoé miệng tôi chảy một ít máu, có lẽ vì thế mới có vết máu lưu lại trong xe.”

“…” An Dương và An Lạc đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên hai người không quá tin vào lời giải thích như vậy.

An Trạch nhíu mày: “Nếu không tin, các anh có thể tìm cô gái kia đối chất, ngày đó cô ta cùng ăn cơm trưa với anh tôi ở nhà hàng cơm Tây, đúng lúc bị tôi trông thấy.”

An Dương dường như có chút suy nghĩ mà im lặng một lúc, rồi đột nhiên mở miệng: “Cậu nói cô gái họ Lâm kia, tên là Lâm Hiểu Đồng đúng không?”

An Trạch cúi đầu suy nghĩ, đáp: “Không sai, chính là cô ta.”

An Dương bình tĩnh nói: “Cô ta đã chết.”

“…” An Trạch sắc mặt cứng ngắc, “Từ khi nào?”

“Thứ Tư tuần trước, thi thể được phát hiện ở bờ sông. Vì Lâm Hiểu Đồng vẫn luôn ở nước ngoài nên cũng không có nhiều người quen biết cô ta, vụ án này chúng tôi tra xét rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra được đầu mối, chỉ biết là cô ta bị bắn chết.” An Dương khẽ dừng lại, “Không ngờ trước khi mất tích An Lạc đã gặp cô ta, nói như vậy, vụ án của hai người có thể có liên quan.”

An Lạc trầm mặc, hai đầu lông mày nhíu lại, trong đầu anh phảng phất hiện lên vài hình ảnh kỳ quái, những hình ảnh đó như bước ra từ một bộ phim cũ mơ hồ, có tiếng nói, và khuôn mặt của một cô gái…

“Đáng tiếc An Lạc lại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng chỉ có An Lạc mới có thể đưa ra giải thích hợp lý. Bởi vậy, tôi nghĩ anh nên mau chóng hẹn gặp bác sĩ tâm lý…”

“Bác sĩ tâm lý?” An Trạch nghi ngờ hỏi, “Tại sao anh tôi phải gặp bác sĩ tâm lý?”

An Lạc vội vàng ngắt lời cậu, “Mời bác sĩ nói chuyện với tôi, có thể khiến tôi nhớ lại những chuyện trước đây.”

An Trạch quay đầu nhìn An Dương, An Dương khẽ cười: “Như lời anh cậu nói đấy.”

An Trạch tuy có phần hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, thấy An Lạc thần sắc mệt mỏi liền mở miệng: “Anh à, đi nghỉ sớm thôi.”

An Lạc gật đầu, nằm trên giường nhắm mắt lại.

An Trạch đắp chăn giúp anh, sau đó mới xoay người ra ngoài cùng An Dương.

Ra tới phòng khách, An Dương đột nhiên nói: “Nếu ngay cả nói thật và nói dối cũng không thể phân biệt được, vậy chức tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt này của tôi chẳng phải là vớ vẩn sao?”

An Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, “Ý anh là gì?”

An Dương khẽ cười, “Nguyên nhân tranh cãi giữa cậu và anh cậu ngày hôm đó, cậu vẫn không định nói thật với tôi?”

An Trạch thấp giọng: “Đó là việc riêng giữa hai anh em chúng tôi, không liên quan gì tới vụ án, tôi có quyền không tiết lộ.”

An Dương nói: “Đại não của anh cậu thực chất không bị tổn hại, anh ta đột nhiên mất trí nhớ nhất định là do tâm lý, một ngày nào đó anh ta nhớ lại chuyện trước đây, cậu nghĩ là cậu có thể giấu diếm được sao?”

An Trạch khẽ cứng người, im lặng một hồi mới nói: “Đó cũng là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh.”

An Dương nhìn cậu một lúc lâu, rốt cục bất đắc dĩ mà thở dài, “Cậu thật đúng là rất cố chấp.” Nói đến đây, đột nhiên chuyển câu chuyện, “Cũng may là tôi không nghi ngờ cậu, nếu không, hiện tại cậu đang bị còng tay ngồi trong cục cảnh sát rồi, với bằng chứng mà tôi nắm giữ, cậu là nghi phạm số một đấy.”

An Trạch ngờ vực hỏi: “Vì sao không nghi ngờ tôi?”

An Dương cười: “Một người quan tâm tới anh trai như vậy, lí nào lại ra tay sát hại anh mình?”

An Trạch nhíu mày: “Có thể tôi chỉ đang giả vờ thân thiết với anh ấy, nhân lúc anh ấy không phòng bị thì sát hại anh ấy.”

An Dương lắc đầu, “Một người không thể sát hại một người khác mà không có lý do, việc đầu tiên chúng tôi điều tra là phải biết động cơ gây án của hung thủ, cậu giết anh mình cũng không có bất cứ động cơ nào.”

An Trạch cảm thấy nguỵ biện của vị cảnh sát này rất có lý, không kiềm được mà nói: “Tranh giành gia sản không phải là động cơ sao?”

“Vậy thì cần gì phải đổi nguyện vọng từ học viện kinh doanh sang trường quân đội không chút liên quan?”

An Trạch nao nao.

An Dương thấp giọng: “An Trạch, tôi đã điều tra cậu rồi, tôi biết rất rõ căn nguyên của cậu, đó là một trong những nguyên nhân khiến tôi chưa từng nghi ngờ cậu. Thứ hai, biểu cảm có thể nguỵ trang, nói dối cũng có thể tạo ra, nhưng tôi tin, tình cảm thì không thể là giả được… Tình cảm của cậu với anh cậu, không giả vờ được.”

“…” Cho đến khi An Dương lên phòng ngủ ở tầng trên, An Trạch vẫn còn lẳng lặng đứng tại chỗ trầm mặc.

Tình cảm của cậu với anh, là phát ra từ nội tâm không nén nổi, cho dù là Ảnh Đế cũng không thể đóng giả được.

Chỉ tiếc, người ngoài coi là anh em thân thiết, cũng đơn thuần chỉ là tình cảm anh em. Cậu muốn ôm anh, chiếm giữ anh, ở bên anh suốt đời… Tình cảm bất dung ấy, không có ai thông hiểu, lại càng không có ai ủng hộ và chúc phúc.

An Trạch yêu anh, mãi mãi là chuyện chỉ của mình An Trạch.

***

“Cậu nói cô gái họ Lâm kia, tên là Lâm Hiểu Đồng đúng không?”, “Cô ta đã chết…”, “An Lạc, hẹn gặp lại…”, “Tiểu Lạc ngoan, nghe lời nào…”, “Anh ơi, cho em đi cùng với…”

— Là ai đang gọi? Tiếng nói bên tai sao lại hỗn loạn như vậy?

An Lạc nhăn mày, ôm chặt đầu.

Đầu óc rối loạn, toàn bộ huyết quản như muốn nổ tung, máu tràn ra trong đầu, mọi thứ trước mắt đều biến thành máu đỏ chói mắt, khoang miệng tràn ngập vị máu khó chịu.

“Ha ha ha, cậu nghĩ chỉ với mình cậu mà có thể đập tan toàn bộ kế hoạch của chúng ta sao?”, “An đại thiếu gia, cậu ngây thơ quá rồi đấy! Dạy dỗ nó cho ta!”

— Thứ gì đánh lên người, mà lồng ngực đau đớn như bị xé toang?

“Mang thứ đó ra đây! Cậu nghĩ mình là trưởng tôn của An gia mà ta không dám động vào ư? An Lạc, đừng coi mình là nhất!”, “Thế nào, còn không chịu nói? Đánh mạnh nữa lên! Đánh cho tới khi nó mở miệng mới thôi!”

“Không… Đừng ép tôi… Tôi không phải là An Lạc… Tôi không phải là An Lạc…”

***

“Anh ơi, tỉnh lại đi!”

An Trạch không ngờ, vừa trở lại phòng ngủ thì chứng kiến cảnh tượng này!

An Lạc đang dùng hai tay ra sức đánh lên đầu mình, hai mắt đầy tơ máu, miệng liên tục thì thào: “Đừng ép tôi… Đừng ép tôi…”

Trái tim bị bóp chặt, nắm tay tự đánh vào đầu mình, An Trạch đau lòng đến mức khó thở.

Chạy nhanh tới giường, bắt lấy cánh tay đang khua khoắng loạn xa của An Lạc, kéo chặt anh vào lòng, An Trạch đau đớn: “Anh, tỉnh lại đi, là ác mộng thôi…”

— Nhà máy hoang tàn tối tăm, đằng sau bức tường lạnh lẽo, mùi máu tươi nồng đậm, xương cốt khắp cơ thể đau đớn như muốn vỡ vụn… Trái tim đang đập chậm dần, mỗi một lần hô hấp là mỗi lần buồng phổi thống khổ như bị đè ép…

— Không, không thể cứ như vậy mà chết đi… An Lạc, mày phải chống đỡ, mày không thể chết được…

Hình như có người đang ôm mình? Là một hơi ấm quen thuộc.

“Tôi… không chết?” An Lạc mở mắt, ngơ ngác nhìn An Trạch trước mặt.

An Trạch ôm siết anh, “Anh không có việc gì, chỉ là mơ thôi… Đừng sợ… Anh không có việc gì…” Bàn tay dịu dàng xoa nhẹ lưng, hết lần này đến lần khác, tựa như đang an ủi con thú bị hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt ve.

An Lạc rốt cục tỉnh lại khỏi cơn ác mộng khủng khiếp, cảm nhận được ôm ấp trong lồng ngực ấm áp của An Trạch, An Lạc run rẩy vươn hai tay, khẽ ôm lấy lưng cậu, “An Trạch…”

“Em đây, anh tỉnh lại chưa?” An Trạch nới rộng vòng tay, nâng mặt An Lạc lên, khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng vì gặp ác mộng đáng sợ mà ánh mắt đầy tơ máu đỏ hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

An Trạch cầm khăn tay, đau lòng lau mồ hôi trên trán anh, thuận tiện rót chén nước, lấy một viên thuốc ngủ cho anh uống, khẽ nói: “Đừng lo lắng, chỉ là mộng thôi.”

An Lạc nhíu mày, “Tôi… Đầu tôi rất đau, đầu óc hỗn loạn, tôi… mơ mình bị…”

“Anh không có việc gì nữa rồi.” An Trạch ngắt lời anh, lần thứ hai kéo anh vào trong lòng, để đầu anh vùi vào lồng ngực mình, một tay ôm chặt bờ vai anh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, “Không sao… Có em ở đây rồi… Em vẫn luôn ở cạnh anh…”

“Đừng nghĩ nữa, chỉ là mộng thôi…”

An Lạc rốt cục xác định vừa rồi chỉ cảnh trong mơ, cánh tay siết chặt lấy An Trạch, vùi thật sâu vào lồng ngực cậu.

Phần áo trước ngực An Trạch nhanh chóng bị thấm ướt một lớp mồ hôi.

Cậu không biết anh đã mơ thấy gì, cậu chỉ biết, An Lạc lúc này đã cởi bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng cứng rắn bên ngoài, để lộ phần đáy lòng yếu ớt nhất, mềm mỏng nhất.

An Lạc lúc này, cần có cậu bên cạnh, cần sự an ủi và xoa dịu của cậu.

Không biết làm như thế nào cho tốt, An Trạch chỉ có thể ôm chặt An Lạc, hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn lặp đi lặp lại vài câu thoại ngốc nghếch: “Anh à, không có việc gì… Có em ở đây…”

Bàn tay An Trạch vuốt ve mái tóc An Lạc, dùng chính sự dịu dàng, kiên trì nhất của mình giải thoát cho anh khỏi giấc mộng đáng sợ.

Không biết trải qua bao lâu, An Lạc rốt cục yên lặng, thân thể run nhẹ vẫn không nhúc nhích.

An Trạch cúi đầu, phát hiện anh đã nhắm hai mắt từ lúc nào.

Lần uống thuốc ngủ này, anh ngủ dường như rất sâu.

An Trạch cuối cùng cũng yên lòng, nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm An Lạc say ngủ vào trong lòng. 

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.