Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 22: Giao phong Tần Tuệ




Vết thương trên đùi của Tần Tích nhanh chóng khép lại.

Gần mười ngày, miệng vết thương dữ tợn trên đùi nàng cũng đã kết vảy và khép lại, tốc độ mau đến Chu đại phu phải kinh ngạc.

“Năng lực phục hồi của nhị tiểu thư rất tốt.” Chu đại phu không có phát hiện manh mối gì, chỉ có thể trả lời như vậy.

“Thật tốt quá, rốt cục tiểu thư có thể xuống giường.” Mai Nhụy tươi cười rạng rỡ, “Tiểu thư, người có muốn đi dạo?”

“Được.”

Mười ngày nay nàng không có đi vấn an lão thái thái, giờ cũng nên đi. Chỉ sợ Chu đại phu đã đem tình huống của nàng báo với lão thái thái rồi, nếu lão thái thái biết được nàng có thể xuống giường mà không đi thỉnh an, hơn nữa Tần Tuệ ở giữa châm ngòi, chỉ sợ trong lòng lão thái thái lại không vui

“Để nô tì thay quần áo cho tiểu thư.”

Tần Tích không nghĩ tới chỉ gần mười ngày đã có thể xuống giường, hơn nữa thương thế trên trán cũng tốt lắm. Nàng tuy rằng ngoài ý muốn nhưng vẫn kinh hỉ. Mặt khác còn có một sự kiện làm một khối tảng đá trong lòng nàng rốt cục thả xuống -- theo Thu Ý mang đến tin tức từ bên ngoài, kinh thành liên tục tìm mười ngày, cũng không tìm được ca ca, rốt cục chạy thoát.

Như vậy giảm bớt khả năng ca ca bị bắt.

Có lẽ ca ca đã chạy ra khỏi kinh thành, chỉ cần còn sống, hai huynh muội bọn họ sẽ có một ngày gặp lại!

Mặt khác còn có một sự kiện đối với nàng cùng Tôn thị mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

Sáu hôm trước lúc Triệu ma ma đưa Như Vân cùng Tĩnh Vi đến trở thành thông phòng sau, mỗi đêm Tần Mạc Bắc đều ngủ lại Tĩnh Tâm Uyển. Nha hoàn bà tử ở Tĩnh Tâm Uyển đều là một tay Tôn thị an bày, bởi vậy tất cả đều là người của Tôn thị. Chuyện xảy ra ở Tĩnh Tâm Uyển mỗi ngày tự nhiên đều truyền đến tai Tần Tích.

Tần Tích nghĩ đến đây cười lạnh, nàng thật đúng là xem thường Tần Mạc Bắc, một nam nhân đã có con lớn thế nhưng còn ngoạn như vậy, nghe nói mỗi đêm nha đầu bà tử thủ ở trong sân đều có thể nghe được tiếng gầm ở trong phòng.

Như Vân cùng Tĩnh Vi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ không biết gì, nữ tử xuất thân từ thanh lâu thủ đoạn tự nhiên cao minh hơn so với tiểu thư khuê các, thậm chí, đối với việc nam nữ thập phần tinh thông, bởi vậy tài năng lưu Tần Mạc Bắc lại hàng đêm.

Bất quá cũng có hiểu biết, biết các nàng hiện tại tuy rằng ở tại hậu viện Tần phủ, đến cùng cũng chỉ là thông phòng, cả thiếp thất cũng không phải, bởi vậy mặc dù được Tần Mạc Bắc sủng ái, nhưng mỗi ngày đều đi đến viện của Tôn thị hầu hạ, tư thái cực thấp.

Càng làm cho nàng kinh ngạc là, Tôn thị một nữ tử không thích đạo lí đối nhân xử thế, thế nhưng cho phép các nàng lập quy củ, mặc kệ là Triệu ma ma giáo bà, hay chính bà nguyện ý, đối với Tần Tích mà nói, đây là một loại tiến bộ rất lớn.

Khi đang suy nghĩ, Mai Nhụy đã thay một thân váy dài phấn hồng cho Tần Tích, đã là tháng năm, thời tiết thập phần khô nóng, váy là băng ti chế thành, mặc ở trên người thập phần mát mẻ. Đổi xiêm xong , Hàm Sương lại sơ một cái tiểu kế cho nàng, dùng một ngọc trâm trắng noãn cố định lại, còn lại tóc đen rối tung trên đầu vai, nàng dung mạo xinh đẹp, bởi vậy không cần thiết nhiều trang sức, như vậy cũng đã vô cùng tốt.

“Tiểu thư...... Như vậy được không?”

“Được.”

Tần Tích xem hình ảnh của mình trên gương đồng, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt, nàng xem gương mặt này, vô luận như thế nào cũng chưa thích ứng.

Nàng dời mắt, đứng lên, “Đi thôi.”

Hàm Sương cùng Mai Nhụy lo lắng nàng, một người nâng một bên, Tần Tích bật cười, nàng cũng không phải bệnh nhân, vỗ vỗ mu bàn tay Mai Nhụy, “Thu Ý không ở, ngươi ở lại trong viện, có chuyện gì cho tiểu nha đầu đi Bách Thảo Viên tìm ta.”

“Tiểu thư yên tâm.” Mai Nhụy nhếch miệng cười, nắm tay kiên định nói, “Nô tì sẽ bảo vệ tốt sân chúng ta, không cho bọn đạo chích trà trộn vào!”

Hàm Sương nhịn không được cười một tiếng, Tần Tích thản nhiên lắc đầu, cũng không có trách cứ hai người.

Tuy rằng hiện tại thân thể Tần Tích mới mười ba tuổi, nhưng Tô Cẩn vẫn sống mười sáu năm, hơn nữa đã trải qua đại biến, tâm tính của nàng đã sớm không phải là một tiểu cô nương.

Tháng năm thái dương có chút nóng. Hàm Sương cầm ô che trên đỉnh đầu Tần Tích, trải qua mấy ngày nay quan sát, Tần Tích phát hiện Hàm Sương là nha đầu thành thật đôn hậu, chỉ vùi đầu làm việc, cũng không tranh công lao cùng Mai Nhụy. Hơn nữa thời điểm nói chuyện cùng người xa lạ còn mặt đỏ lắp bắp, là tiểu cô nương thập phần ngại ngùng, có đôi khi yên tĩnh làm cho người ta không phát hiện nàng tồn tại.

Nhưng là Tần Tích thập phần có cảm tình đối với nàng.

Hai người một đường không nói chuyện đi ra sân, hướng Bách Thảo Viên đi.

Bách Thảo Viên của lão thái thái có vị trí trung tâm trong hậu viện Tần phủ, phong thuỷ thật tốt, tọa Bắc hướng Nam, thập phần thoải mái. Mà saan của Tần Tích là ở phía Bắc Tần phủ, đơn giản đến gần như đơn sơ, bởi vậy cách khá xa sân của lão thái thái.

Mới vừa đi một lát, Tần Tích liền nhìn thấy một đám người chậm rãi theo xa xa đi tới. Đi đầu là một tiểu cô nương tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt xếch không vì nàng tuổi non nớt mà kém phần phong tình. Hai tiểu nha hoàn một tả một hữu nâng cánh tay cho nàng ta, phía sau là hai thô sử bà tử, hai thô sử bà tử cùng cần một cái ô to, ô cao chừng hai cánh tay, toàn bộ ô che khuất năm người chặt chẽ, một tia ánh mặt trời cũng không chiếu đến.

Tần Tích nhìn thấy nàng ta mày hơi hơi nhíu lại.

Nữ tử này phô trương như vậy, không cần nghĩ cũng biết là được lão thái thái sủng ái Tần Tuệ.

Tần Tuệ nhìn qua tuổi tương đương với nàng, lại kế thừa dáng người cùng dung mạo của Vân thị. Dung mạo phát triển, thân mình yểu điệu. Nàng ta mặc quần áo màu xanh băng ti váy dài, thắt lưng nhanh thúc, lộ ra thân thể phát dục vô cùng tốt, giống một nụ hoa sắp nở, bày ra dáng vẻ xinh đẹp lại phong tình.

“Tiểu thư...... Là tam tiểu thư......” Giọng Hàm Sương có chút kích động, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía Tần Tích, “Tiểu thư, làm sao bây giờ ......”

Trước kia tiểu thư không ít lần chịu thiệt từ tay tam tiểu thư, lần này tiểu thư mới ra cửa thế nào liền đụng phải sát tinh này!

Tần Tích cũng không cảm thấy trùng hợp, sân của nàng cùng Tần Tuệ, một cái tinh xảo sân ở phía nam, một cái đơn sơ sân phương bắc, liền tính là đi đến sân của lão thái thái ở trung tâm cũng không khả năng gặp phải.

Mà nàng vừa mới từ viện của mình đi ra, Tần Tuệ liền xuất hiện tại trước mặt nàng, còn mang theo một đám người như vậy...... Nào có chuyện trùng hợp như vậy!

Tần Tuệ nhìn thấy Tần Tích, mỉm cười, dựng thẳng bàn tay lên ý bảo mọi người dừng lại, nàng đẩy tay đang nâng của hai tiểu nha hoàn ra, trong suốt chân thành đi hướng Tần Tích.

Cho đến khi đến bên người Tần Tích, mới dùng một đôi phượng mâu liếc mắt nhìn chủ tớ hai người, mím môi cười nói, “Ui, đây không phải nhị tỷ sao? Nghe nói không phải nhị tỷ vì cầu bùa hộ mệnh cho tổ mẫu, quỳ hai chân đều tàn, hiện tại không phải nhị tỷ phải ốm đau ở trên giường sao, đã nhanh như vậy liền bình phục!” Tần Tuệ cười duyên, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, cố ý dương cao giọng, “Không phải là nhị tỷ cố ý báo bệnh tình, để tổ mẫu phải lo lắng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.