Trương Lê đã trở lại, nhưng vẫn chưa đột phá, ông đã ở độ cao như vậy, muốn trải qua cuộc chiến sinh tử là rất khó, ở bên ngoài dạo qua một vòng, tìm một vài dị thú cấp luận bàn một chút, vài lần đụng đến cánh cửa cấp mười một, lại vẫn không thể đột phá.
“Vậy hiện giờ ông định làm thế nào?” Trần Mộc ôm A Hổ, đã lâu không được gặp A Hổ, hắn thật đúng là rất nhớ, A Hổ cũng rất cao hứng khi có thể nhìn thấy Trần Mộc,“Miêu miêu” làm nũng. Tuy rằng Trương Lê chăm sóc nó rất tốt, thực lực của nó cũng bởi vì chiến đấu với dị thú mà biến cường, nhưng vẫn là chủ nhân tốt nhất!
“Đều đã qua nửa năm, nhưng cũng không có tiến triển gì, tôi sẽ trở lại.” Trương Lê mở miệng, ông biết, hiện giờ ông phải đi tìm đại bạch sa đánh một trận thì mới có hi vọng đột phá, nhưng khả năng lớn hơn là chết ở nơi đó.
Nếu là trước đây, tất nhiên ông sẽ đi thử, nhưng hiện tại lại không muốn, con đại bạch sa kia cũng chỉ là do tịch mịch quá nên muốn tìm đồng bạn dị thú mà thôi, ông không tất yếu phải liều mạng với đối phương, mà ông…… cũng hi vọng có thể chết ở trong này mà không phải ở ngoài kia, cũng muốn nhìn thấy con của mình và Đệ nhị.
“Ngài có muốn đi tìm con đại bạch sa kia thử xem không?” Trần Mộc hỏi, nếu có thể cảm thụ khí thế của đại bạch sa một chút, đối với đột phá của Trương Lê cũng rất có ích.
Trồng nấm trong biển hơn một năm, Trần Mộc đối với con đại bạch sa kia cũng có hiểu biết, dưới tình huống nó tốt bụng có thể thương lượng, nếu nói một chút thì nó có thể chỉ điểm cho Trương Lê.
“Đại bạch sa?” Trương Lê thở dài, hơi hơi nhíu mày.
“Có thể trao đổi với nó một chút, không cần chiến đấu sinh tử là được, ngài có muốn đi viện nghiên cứu nhân bản cho nó một con đại bạch sa con hay không?” Trần Mộc hỏi.
“Có biện pháp tốt như vậy, tôi cũng muốn đi viện nghiên cứu.” Trương Lê mở miệng, con của ông đã được bảy tháng, ông cũng rất muốn đi nhìn thử.
“Chúc ngài may mắn.” Trần Mộc cười cười mở miệng, đột nhiên phát hiện con trai mình nổi giận kêu lên, hắn vài bước đi qua, liền nhìn thấy thằng nhóc này đang nghiến răng nghiến lợi giựt mấy đồ trang sức trên giầy của mình, có loại ý chí không giựt xuống được sẽ không bỏ qua, vừa kéo vừa tức giận kêu lên.
Tình huống như vậy, không phải mình có thể xử lý …… Trần Mộc bất đắc dĩ nhìn con trai mình rốt cục đem trang sức giựt đứt ra, sau đó giống như đánh thắng trận mà bắt đầu tiến công chiếc giầy khác.
Vài ngày trước, thằng nhóc còn muốn lấy mấy cái điều khiển để ở đầu giường, kéo một giờ đồng hồ cũng không hề rời lực chú ý, cái đó gọi là bướng bỉnh. Chu Dật Cẩn sợ nó bị thương đầu ngón tay nên mở ra, kết quả nó lập tức khóc lớn lên, sau đó, hắn phải đem mấy thứ đấy nới lỏng để thằng nhóc lấy xuống, nó rốt cuộc mới ngoan ngoãn đi ngủ, hiện tại, không phải chỉ là một đôi giáy hay sao, để nó chậm rãi giựt đi!
Hắn vuốt vuốt A Hổ trong lòng, hiện tại hẳn nên đi nấu mấy món ngon khao A Hổ, còn có Tiểu Bảo, gần đây vẫn nhớ thương A Hổ đấy!
Thời điểm buổi tối ăn cơm, Trần Mộc một mực đắc ý — Chu Thiên Nhạc dẫn đầu gọi hắn là ba ba! Sau đó, hắn tiếp tục dạy con gái gọi ba ba, ý đồ muốn con gái lại gọi thêm một tiếng ba ba nữa.
Chu Thiên Nhạc ngồi ở ghế ăn cơm của mình hiếu kì nhìn thức ăn trên bàn, hoàn toàn không để ý đến hắn, sau khi Chu Dật Cẩn đút cho cô nhóc mấy thìa rau, cô liền cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Dật Cẩn đang ngồi một bên:
“Ba ba, ôm!”
Trần Mộc thương tâm, chỉ có thể xoay người đi ôm con trai, Trần Thiên Nhạc há to miệng muốn ăn, nhìn thấy Trần Mộc gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình, lập tức phát hỏa,“A ô” Một ngụm cắn vào miệng Trần Mộc– đứa nhỏ này đã lớn rồi nha!
Ngày hôm sau Trương Lê liền rời đi, sau khi Chu Thiên Nhạc học được cách gọi ba ba, mỗi ngày đều đem từ này đặt ở bên miệng, có điều càng khiến cho người ta buồn bực là cô nhóc gọi rất nhiều người là ba ba, ví dụ như, sau khi Lương Duyệt gọi Lương Thụy là ba ba, cô nhóc cũng sẽ vui tươi hớn hở mà gọi ba ba theo.
“Chúng ta nên dạy nó cách phân biệt.” Trần Mộc bất đắc dĩ, lúc trước bởi vì muốn dạy nó tập nói, tất cả mọi người đều dạy nó gọi ba ba, vậy mà lại có vấn đề!
Có điểu, trẻ con mười hai tháng, dù sao cũng vẫn biết vài thứ này nọ, học vài ngày, cô nhóc đã biết ba ba là chỉ hai người Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, càng biết chỉ cần nhóc quát to một tiếng ba ba, sẽ có hai người chạy tới, sau đó, cô nhóc liền vô cùng yêu thích hoạt động này, không có việc gì cũng đều kêu to vài lần, không biết có phải do bị cô nàng lôi kéo hay không, ngay cả Trần Thiên Nhạc, cũng chậm chậm học kiểu gọi người này.
Sau đó, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn lại phát hiện ra hai vấn đề, đều là ba ba, hai người bọn họ không thể phân biệt rõ ràng!
“Trần Mộc, để hai đứa nhỏ gọi em là ba ba, gọi anh là phụ thân được không?” Chu Dật Cẩn nằm trên người Trần Mộc, lấy ngón tay xẹt qua lồng ngực đối phương, nhẹ nhàng mà hôn bụng dưới của đối phương.
“Gọi phụ thân có phải không được thân cận hay không? Sao không phải gọi em là cha gọi anh là ba ba?” Chu Dật Cẩn chủ động khiêu khích Trần Mộc rất hưởng thụ, có điều, vẫn gọi mình là ba ba thì tốt hơn!
“Gọi cha chỉ là Thiên Nhạc còn tốt, Thiên Hoa về sau là một đại tiểu hỏa tử, chẳng lẽ còn dính lấy em gọi cha?” Chu Dật Cẩn vươn đầu lưỡi liếm, đầu lưỡi đảo quanh rốn của Trần Mộc. ( 个大小伙子 cái này là sao nhỉ?)
“Nhưng……” Trần Mộc lại mở miệng muốn phản đối, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, bởi vì Chu Dật Cẩn đã làm một chuyện vô cùng can đảm.
Đây là lần đầu tiên Chu Dật Cẩn hôn bụng dưới của hắn, còn ngậm của hắn, cảm giác ấm áp khiến Trần Mộc không thể nhịn được nữa, thời điểm đầu lưỡi của Chu Dật Cẩn lướt qua lỗ nhỏ của hắn, sao hắn còn có tâm trí mà đi tranh cãi về một cái xưng hô?
Điên cuồng một buổi tối, Trần Mộc một lần nữa bắt đầu dạy hai đứa nhỏ gọi phụ thân, nhưng từ phụ thân này cũng không dễ gọi như ba ba, đứa nhỏ có thể nói một vài lời đơn giản biểu đạt ý kiến của mình, nhưng vẫn chưa thể học được.
“Đối với hai đứa nhỏ, Tiểu Cẩn trả giá nhiều hơn con, tuy rằng con cũng yêu hai đứa nhỏ, nhưng lại không thể làm được như Tiểu Cẩn, dù sao Tiểu Cẩn mới là người vẫn luôn ở cùng chúng nó, giống như Lương Thụy, ông ấy không trải qua tám tháng mang thai, cho dù cũng đem Duyệt Duyệt sủng lên tận trời, lại thường không thể hiểu được một vài tâm tư nho nhỏ của Duyệt Duyệt.” Lưu Chân Chân cười mở miệng. Tâm tư của Lương Duyệt, cũng chỉ có bà là hiểu rõ nhất, khi Lương Duyệt còn nhỏ, bà nghe thấy tiếng khóc đã biết Lương Duyệt là muốn ôm hay là muốn ăn.
“Con biết.” Trần Mộc cũng biết Chu Dật Cẩn rất dụng tâm với hai đứa nhỏ, giống như buổi tối, chỉ cần chúng có động tĩnh, hắn sẽ bởi vì quá mức cảnh giác mà tỉnh lại, Chu Dật Cẩn lại là phản ứng theo bản năng.
“Hơn nữa giáo dục đứa nhỏ, dù sao cũng phải có một người đóng mặt trắng một người đóng mặt đỏ, nếu không hai đứa nhỏ kia đều sẽ không nghe lời!” Lưu Chân Chân bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm, Lương Duyệt có đôi khi cũng sẽ có yêu cầu quá phân, đều là bà nghiêm mặt cự tuyệt, không có cách nào, Lương Thụy chỉ cần con gái muốn, cái gì cũng đều có thể đồng ý.
“Mẹ, mẹ.” Lương Duyệt nho nhỏ chạy lại đây, cô nhóc là một người cẩn thận, đi đường cũng chậm, nhưng lại vô cùng vững chắc.
“Làm sao vậy?” Lưu Chân Chân hỏi.
“Mẹ, trở về phòng, Duyệt Duyệt ăn sữa!” Lương Duyệt hiện giờ đúng là thời điểm nghiện sữa, nhìn thấy mẹ mình cũng sẽ uống mấy miếng, có điều cô nhóc cũng biết một vài chuyện, chẳng hạn như phải trở về phòng mới có thể ăn.
“Nhóc thối!” Lưu Chân Chân ôm lấy con gái, xoay người nhìn ánh mắt trêu tức của Trần Mộc, lập tức nghiêm mặt:
“Thằng nhóc này đừng tưởng con không như vậy, lúc trước cũng không biết là ai, ăn không đủ sữa, la hét muốn mẹ đi mua thêm, mẹ vẫn còn giữ cái ảnh đó đấy!”
“Mụ!” Trần Mộc lập tức đỏ mặt, nghe nói trước mạt thế sữa bột đã thịnh hành, nhưng một thời gian rất dài sau mạt thế lại không có loại đồ vật này, cho nên tất cả mọi người là bình sữa, khi đó phụ nữ sinh con cũng nhiều, đứa lớn và đứa nhỏ cùng nhau ăn sữa ở đâu cũng có.
Có điều, sữa mẹ quả thật là có ưu việt, sức đề kháng của trẻ con cũng mạnh hơn, không dễ chết non, theo văn bản của bộ vệ sinh quốc gia trước mạt thế, tất cả đều nuôi bằng sữa mẹ từ hai đến bốn năm, có điều phần lớn mọi người đều không làm được mà thôi. Đợi đến khi mạt thế, dưới hoàn cảnh bức bách, ngược lại phần lớn mọi người đều làm được, người phụ nữ trên lưng đeo trọng trách sinh sản và nuôi dưỡng con nhỏ, đây cũng là nguyên nhân có rất ít thợ săn dị thú là phụ nữ.
“Hiện tại ngược lại là mặt đỏ, nói không chừng mẹ còn muốn để Tiểu Cẩn nhìn cái video khi đó mặt con có đủ loại màu sắc hình dáng ấy.” Lưu Chân Chân thản nhiên để lại một câu, ôm con gái trở về phòng. Trần Mộc hai tuổi mới cai sữa, lúc ấy là một cậu trai nho nhỏ, vừa nói “Con là người lớn con không ăn sữa”, còn vừa trông mong nhìn bà, cuối cùng ngoan ngoãn đi ngủ, còn khiến bà thấy mất mát hồi lâu.
Theo lý, đợi đứa nhỏ qua một tuổi, sẽ không còn nghiện sữa, có thể bắt đầu cai sữa, cũng bắt đầu có thể nói đạo lý với đứa nhỏ, nhưng lúc này Lương Duyệt thân thể không tốt, hơn phân nửa còn muốn ăn thêm mấy ngày mới được.
Thời điểm Trần Thiên Hoa mười một tháng, chính mình đỡ tường đứng lên, đi từng bước từng bước một, sau đó liền thả tay, từng bước một chạy đi, qua một hồi lâu, thằng nhóc dường như ý thức được điều gì đó, đặt mông ngã ngồi trên đất, khóc lên.
Trần Mộc nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, lập tức bởi vì chuyện con trai biết đi mà vui vẻ, cũng không ngờ rằng từ đó về sau, tai nạn bắt đầu! Sau khi Trần Thiên Hoa biết đi, liền toàn đi vào những chỗ khó đi, bọn họ không thể không khắp nơi để ý. Trẻ con tinh lực vô hạn, mỗi ngày đều phải chạy khắp nơi, nếu không phải thực lực của Trần Mộc không kém, còn có thể dùng dị năng, nói không chừng đều chết mệt!
Mà sau khi Trần Thiên Hoa biết đi không bao lâu, Chu Thiên Nhạc cũng tập đi, hai đứa nhỏ, dần dần đều biết gọi người, sau khi chúng nó tròn tuổi không bao lâu, Trương Lê và Đệ nhị liền mang theo mười hai đứa nhỏ của họ trở lại.
Hai người cha, còn thêm sáu chuyên gia chăm sóc trẻ con, đoàn người chậm rãi đi vào lục nguyên, trên cơ bản trạng thái tinh thần của mỗi người đều rất tốt. Trương Lê một tay ôm một tã lót, trước ngực Đệ nhị là một đứa nhỏ, một chuyên gia đang cầm bình sửa đút cho đứa nhỏ trong ngực, hai cao thủ, đều hoàn toàn không còn khí chất cao thủ.
Mười hai đứa trẻ, chỉ cần tã lót đã đủ nhiều rồi, nhìn qua thật đúng là đồ sộ.
“Trần Mộc,” Đệ nhị cười khổ
“Chỉ sợ tôi phải cố gắng làm việc, mười hai đứa, chi tiêu quá lớn!” Cái khác cũng không quý, sữa bột thật sự là rất quý!
Sữa bột hiện nay, trên cơ bản đều là sữa người hòa thêm một ít loại thực vật chế thành, dù sao đây cũng là niên đại mà không phải tất cả mọi người đều có thể ăn rau dưa, cho dù cuối mạt thế có thể nhân bản ra bò, cũng không có cỏ cho chúng nó ăn. Ngược lại lục nguyên có đủ thực vật, nhưng mấy thứ này đều là trước mạt thế lưu lại, rất có giá trị nghiên cứu, dù sao cũng không thể dùng để nuôi bò, cho dù nuôi được một con bò như vậy, chỉ sợ sữa của nó so với sữa người còn đáng giá hơn!
Có điều, thói quen sữa mẹ, phần lớn phụ nữ hiện nay đều có rất nhiều sữa mẹ, sau khi lấy sữa thì có thể để đông lạnh, sẽ có người tới mua.
“Cố lên!” Trần Mộc cổ vũ, hắn đã có thể dự đoán được cuộc sống bi đát sau này của Trương Lê và Đệ nhị!
Mười hai đứa đấy! Thay nhau khóc thay nhau ăn uống cũng có thể hết cả buổi tối!
Mười hai đứa trẻ lúc mới sinh ra, một chuyên gia phụ trách hai đứa, mà Trương Lê và Đệ nhị là người tổng phụ trách, nơi nào thiếu người sẽ bổ sung nơi đó, mà trên cơ bản, người chỗ nào cũng thiếu.
Một đứa khóc, mấy đứa khác cũng khóc theo, đứa nhỏ mới sinh ra còn không thể khống chế bản thân, một ngày đi đại tiện mười lần cũng đều có thể, thường đứa này vừa đổi tã, một đứa khác cũng muốn thay đổi!
Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc đối với trẻ con đều trất thích, thường muốn đi xem các em trai, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi, không tránh được cũng phải hỗ trợ, Trần Mộc càng có thể hiểu được lúc trước Chu Dật Cẩn một người chăm con vất vả thế nào, chỉ sợ mỗi buổi tối đều không thể ngủ ngon!
Lúc đầu, trẻ sơ sinh cũng không hề phân biệt ngày đem, Trương Lê và Đệ nhị dường như đều tranh thủ ngủ, mà vừa mới ngủ một lúc, đều sẽ bị tiếng khóc của con đánh thức.
Cái này cũng chưa tính, nếu đứa trẻ vẫn khỏe mạnh thì cũng không có việc gì, nhưng trẻ con sẽ xảy ra các loại vấn đề, hôm nay đứa này nghẹt mũi ngày mai đứa kia hồng mông …… Vốn đứa trẻ sinh ra từ người mẹ sẽ có đủ kháng thể để trải qua sáu tháng, nhưng đứa trẻ được đào tạo sẽ không có sức đề kháng này, không thể tránh khỏi việc sinh bệnh. Lại nói hai đứa nhỏ nhà Trần Mộc cũng đều bị cảm mạo vài lần, may mà không nghiêm trọng, cố gắng một chút liền khỏi, mà sức đề kháng của trẻ nhỏ cũng mạnh lên sau vài lần sinh bệnh– đây là dưới tình huống không uống thuốc.
Sáu chuyên gia chăm sóc, rõ ràng không đủ, sau khi biết được đại bạch sa mà mình yêu cầu viện nghiên cứu nhân bản đã thành công, Trương Lê trực tiếp xin thêm sáu chuyên gia nữa, sau đó chống lại ánh mắt ám trầm của Đệ nhị.
Đại nạn của Trương Lê đã tới, gần đây thường cảm thấy lực bất tòng tâm, nếu có thể đột phá, dị năng sẽ kcihs thích tế bào tái tạo, dù thế nào cũng có thêm vài thập niên nữa, nếu như không thể đột phá……
“Ta phải đi.”
“Tôi biết.” Đệ nhị mở miệng, kết quả này ông đã sớm đoán trước được, nếu thành công sẽ là đại vui mừng, nếu không thành công…… Ít nhất còn có mười hai đứa khiến mình bận rộn không có thời gian nghĩ nhiều.
“Tôi và ngài cùng đi đi, dù thế nào, tôi cũng có chút giao tình với Bạch Khả Khả.” Trần Mộc ôm A Hổ vào lòng mở miệng, Trương Lê chết đối với hắn không có chỗ tốt, mà Trương Lê đột phá đối với hắn lại có rất nhiều chỗ tốt. Hơn nữa, dù thế nào cũng ở chung lâu như vậy, có cảm tình.
“Cám ơn cậu, có điều đến lúc ấy, cậu đứng trên phi thuyền là được.” Trương Lê cảm kích mở miệng, không từ chối. Ông không muốn để Đệ nhị nhìn thấy mình tử vong, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, ông hi vọng có người giúp mình nhặt xác.
“Kia đương nhiên, tôi cũng muốn quan sát một chút.” Trần Mộc cười cười, hôn con trai trong lòng, được sống với người nhà là hạnh phúc nhất, hắn ngay cả một ngày cũng luyến tiếc tách ra, mà đứa nhỏ lúc này đã hơi hiểu chuyện, là thời điểm thú vị nhất.
Bị Trần Mộc hôn, Trần Thiên Hoa lập tức hôn lại một cái, sau đó không bằng lòng nhìn người lớn nói chuyện, vặn vẹo thân thể muốn ra ngoài:
“Đi! đi!”
“Được rồi, con trai, chúng ta đi chơi!” Trần Mộc để con trai ngồi trên vai mình, chạy ra bên ngoài, có dị năng cũng sẽ không sợ ngã!
Trần Thiên Hoa cưỡi trên cổ Trần Mộc, vui vẻ cười ha ha, ẩn ẩn, dường như có một chút thứ gì đó không thể nhìn thấy nhảy lên chung quanh nó.
Phi thuyền bay về phía biển rộng lớn, đi vào nơi lúc trước Bạch Khả Khả ở, đám người Trần Mộc liền cảm nhận được một cỗ hơi thở cường đại tới gần.
Bạch Khả Khả rất dễ thương lượng, nghe nói đánh một trận với con người là có thể có được một đồng loại, lập tức đồng ý, hai con đại bạch sa đực nó đã chăm sóc thật lâu, hiện giờ đã trưởng thành hơn không ít, nó cảm thấy mỗi ngày trải qua đều vô cùng hạnh phúc.
Trương Lê và Bạch Khả Khả chiến đấu, chú trọng cũng không phải là va chạm thân thể, mà là va chạm khu vực dị năng, hai luồng khí thế cường đại, lôi cuốn vô số nước biển, lần lượt va chạm kịch liệt. Dị năng của Trương Lê là trọng lực, ngược lại có thể giảm bớt trọng lực của mình để đứng trên mặt biển.
Đồng loại của mình vẫn còn ở trên phi thuyền, cho nên Bạch Khả Khả vẫn khắc chế bản thân, không giết người đối diện, cứ như vậy, thời gian chiến đấu liên tục kéo dài, vẫn giằng co hơn một ngày, Trương Lê đột nhiên quát to một tiếng, đột phá!
Trần Mộc vẫn đứng ở trên phi thuyền, hơi nước phía dưới bốc lên, hắn không nhìn thấy rõ tình cảnh chiến đấu, có điều loại va chạm khí thế mới là thứ khiến cho người ta chấn động, thẳng đến khi nghe được Trương Lê hét lớn, cảm nhận được luồng khí thế yếu kém đột nhiên biến cường, Trần Mộc mới biết được, Trương Lê đột phá.
Trong nháy mắt Trương Lê đột phá, Bạch Khả Khả đột nhiên phẫn nộ, luồng sát ý kia ngay cả Trần Mộc cũng cảm nhận được. Trần Mộc cả kinh, lập tức đem đại bạch sa giống cái trên phi thuyền ném xuống, Bạch Khả Khả dùng một dòng nước cuốn lấy đại bạch sa con, đồng thời một luồng khí thế cường đại nhằm về phía Trương Lê, đem Trương Lê hất ra xa, lúc này mới lắc lăc cái đuôi rời đi.
“Vừa rồi thật mạo hiểm……” Trương Lê bị trọng thương, dưới sự giúp đỡ của Trần Mộc vừa lên phi thuyền đã hôn mê, Trần Mộc cũng đóan được nguyên nhân. Bạch Khả Khả tất nhiên là vì Trương Lê đột phá mới động sát tâm, có điều cũng may, còn có đại bạch sa con ở đó, nếu không cho dù Trương Lê đột phá, chỉ sợ cũng không sống được. Đại bạch sa đạt tới cấp mười một đã hơn một trăm năm, thực lực không phải Trương Lê vừa mới đột phá lại tinh bì lực tẫn có thể so sánh được.
Cấp mười một, cấp mười một…… Trần Mộc nhìn trận chiến đấu này, cảm nhận cảnh tượng chiến đấu kịch liệt, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào! Lại không biết, cho tới khi nào mình mới có thể đạt tới độ cao này……
Có điều việc cấp bách, vẫn là mau chóng mang theo Trương Lê trở về, lúc trước bởi vì hai đại cao thủ chiến đấu mà thiết bị liên lạc không thể hoạt động bình thường, hiện giờ chỉ sợ tất cả mọi người đều nóng nảy!