Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 8




Sáng sớm, ánh mặt trời đã dừng trên tường bệnh viện từ hai giờ trước, nhưng mọi người trong bệnh viện cũng không chú ý tới là đã sang ngày mới rồi.

Phòng phẫu thuật toàn bộ đều đóng cửa chặt chẽ, không có một khe hở.

Lúc này, Mike mặc áo giải phẫu màu trắng đứng ở bên giường, lộ ra biểu tình có chút mệt mỏi mà đánh giá thanh niên anh tuấn ngủ say ở trên giường.

"Nó lúc nào sẽ tỉnh lại?" Sau một hồi do dự, Lăng phu nhân cuối cùng phát ra thanh âm rất thấp, phá vỡ trầm tư của Mike.

"Rất khó nói." Mike tháo xuống bao tay trong suốt ném vào thùng rác, "Tôi cũng là lần đầu tiên phẫu thuật nhân bản, lại còn hạn chế ký ức của hắn."

"Khiến nó không thoải mái?" Lăng phu nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Nàng đầu tiên nghĩ đến, là có thể mất đi đứa con trai vừa mới có lại.

"Dùng thủ đoạn mà xóa đi cảm giác với một người thân thiết đã hai mươi năm, đây không phải là điều khó chịu nhất sao?"

Lăng phu nhân nghiêm túc mà nhìn Mike, "Bác sĩ, chuyện này chúng ta đã bàn..."

"Đúng vậy, phu nhân, tôi hiểu được, ngài là người thân nhất của hắn, có quyền quyết định. Tôi vừa rồi là lắm miệng." Mike tùy ý vung tay lên, "Đại khái là sẽ còn hôn mê lâu."

Lăng phu nhân trầm mặc một chút, thấp giọng nói, "Cậu trợ giúp Lăng gia như vậy, ta sẽ không quên."

"Hiện tại nói chuyện này còn sớm, ít nhất phải chờ tới... Chờ một chút, có phải vừa rồi hắn vừa động đậy mí mắt?" Âm điệu Mike bỗng nhiên cất cao.

Hai người lấy tốc độ nhanh nhất tiến sát lại giường, mở to hai mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ khó có thể hình dung.

"Lăng Khiêm?"

"Con ơi, con nghe được sao? Là mẹ đây." Lăng phu nhân cố gắng muốn trấn định, nhưng thanh âm vẫn không khống chế được mà run nhè nhẹ.

Nàng nắm chặt lấy tay Lăng Khiêm ở trên giường.

"Con trai ngoan, mở to mắt đi, mẹ ở đây này."

Tựa hồ như nghe thấy tiếng mẹ gọi, lông mi đen huyền mãnh liệt run run một chút, sau đó từ từ mở ra.

Ánh mắt nhập nhèm của người vừa ngủ say mới tỉnh lại mà nhìn lên trần nhà, nhất thời vô pháp tập trung nhìn rõ. Lăng phu nhân kích động, dùng sức nắm chặt tay hắn, "Con... Con tỉnh?! Con, con cảm thấy thế nào rồi?"

Lực độ nắm chặt, lập tức đem Lăng Khiêm từ ngủ mơ trong bùn lầy triệt để kéo tỉnh dậy đến hiện thực.

Ánh mắt lập tức dừng trên khuôn mặt đẹp cao quý của Lăng phu nhân.

Giây tiếp theo, khóe môi cong lên, lộ ra răng nanh tuyết trắng, lười biếng mà nói, "Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy phu nhân Tướng quân tao nhã cao quý nhất Liên Bang, con đương nhiên cảm thấy rất tốt a. Mẹ, mẹ làm gì mà nhìn con như vậy?"

Phát hiện hắn định ngồi dậy, Lăng phu nhân cùng Mike đều khẩn trương mà bắt hắn nằm xuống. Nhưng Lăng Khiêm căn bản không nghe lời, gọn gàng mà ngồi dậy.

"Là ai thừa dịp con đang ngủ, đem một đống đồ linh tinh này dính vào người con vậy?"

Tùy hứng mà tháo ra kim tiêm truyền dịch dinh dưỡng dịch trên cổ tay, cánh tay, mắt cá chân, trong ngực, đem tháo xuống toàn bộ.

Bỗng nhiên không thể giám sát trạng thái của bệnh nhân, máy móc y tế sáng lên đèn đỏ, phát ra âm thanh cảnh cáo đinh tai nhức óc, Mike đành phải chạy tới tắt đi.

Rối ren một trận, trong phòng cuối cùng an tĩnh lại.

Lăng phu nhân nhìn con trai vừa tỉnh lại dậy tinh thần sáng láng, trong lòng tràn đầy vui sướng sủng nịch. Nhưng khi phát hiện Lăng Khiêm tháo kim tiêm rồi lại muốn xuống giường, không chịu ngồi yên, phảng phất như được cảm nhận lại tính bốc đồng trẻ con trước đây của hắn.

"Lăng Khiêm đừng làm loạn, nằm yên trên giường."

"Vì sao?"

"Con cần phải nghỉ ngơi."

" Con tinh khí mười phần, hạm đội trước khi xuất phát còn có rất nhiều chuyện phải làm." Lăng Khiêm dừng lại động tác tìm giày dưới đất, ngồi thẳng lưng, hơi hơi nhíu mày, phức tạp mà nhìn Lăng phu nhân, "Mẹ hôm nay sao vậy? Không nói rõ hai ba câu liền đỏ mắt, nếu ba mà biết sẽ nói là do con chọc giận mẹ, con sẽ lại bị ba cấm túc mất."

Lăng phu nhân nhanh chóng xoa xoa nước mắt, lại tươi cười, "Không có, mẹ, mẹ chính là.."

Mẹ rưng rưng đỏ mắt cũng khiến con trai cũng phải yếu lòng.

Lăng Khiêm hít một hơi, tạm thời đem chuyện tìm giầy ném sang một bên, kéo Lăng phu nhân ngồi xuống giường, giống bạn tốt mà tâm sự, thấp giọng nói, "Tâm tình của mẹ, con hoàn toàn hiểu được. Nhưng, chúng ta là quân nhân Lăng gia, khi kẻ địch đến, quân nhân không thể núp ở phía sau. Ba cùng con xuất chinh lần này, Quân bộ cũng đã quyết định, cho dù thế nào cũng sẽ không thay đổi. Nhưng... "

Hắn dừng một chút.

Lộ ra mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Con cam đoan với mẹ, con cùng ba nhất định sẽ bình an trở về, bình an mà trở lại bên mẹ. Mẹ phải tin tưởng con."

Nước mắt Lăng phu nhân đột nhiên như vỡ đê mà trào ra.

Nhất định sẽ bình an trở về.

Cùng ba, bình an trở lại bên mẹ.

Đây là lời cam đoan mà con trai đã nói qua vô số lần.

Trước khi xuất chinh, Lăng Khiêm đã nói một lần bên tai nàng.

Đứa nhỏ này vì an ủi mẹ, cho dù là lời nói đến chính bản thân mình cũng không tin tưởng, nhưng trên mặt vĩnh viễn mang nụ cười tự tin sáng lạn.

"Mẹ? Trời ạ, mẹ, con đã nói sai cái gì? Mẹ đừng khóc, mẹ như vậy cái gì cũng không nói liền khóc, trái tim của con sẽ rất đau..." Lăng Khiêm bị mẹ gắt gao ôm chặt thiếu chút nữa thở không được, hoàn toàn mông lung.

Đành phải ngoài miệng nói lời an ủi, một bên không dám đẩy mẹ ra, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh để mẹ ôm.

Lăng Khiêm cầu cứu nhìn về phía Mike.

Mike đáp lại ánh mắt của hắn chỉ là cái nhún vai, ngáp một miệng lớn.

Việc của tôi đã hoàn thành, chuyện gia đình này đó chó má của các ngươi, thỉnh không cần tìm ta mà hỏi.

Mike cũng không có hứng thú giải thích với gia khỏa này, ngươi không phải là người, ngươi là nhân bản. Còn người kia, thật ra đã chết ngoài tiền tuyến.

Hơn nữa, ba của hắn cũng đã chết ngoài... A không, đối với Lăng tướng quân phải tôn kính, phải nói là Lăng tướng quân vì liên bang mà hy sinh.

Dùng đầu gối cũng biết chuyện sau này sẽ cẩu huyết thế nào.

Mà quân y Mike cơ trí, luôn luôn không thích chuyện cẩu huyết luân lý.

Đúng rồi, còn có một manh mối bị che giấu -- trí nhớ của ngươi đã bị ta động tay động chân..

Bí mật nhỏ này, hắn đã đồng ý với Lăng phu nhân không tiết lộ ra ngoài.

"Xin lỗi, tôi muốn đi nghỉ ngơi một chút." Mike một bên che miệng ngáp, một bên đi tới cửa phòng.

Lúc mở cửa, nhìn thấy hai người vừa đi đến, Mike sửng sốt một chút.

"Lăng Khiêm.. Lăng Khiêm tỉnh rồi sao?" Lăng Vệ đang định gõ cửa, không nghĩ cửa phòng bỗng nhiên từ bên trong mở ra, thanh âm hơi hơi phát run hỏi, tầm mắt hướng về phía sau Mike mà tìm kiếm.

Không đợi Mike trả lời, cậu đã nhìn thấy người kia đang bị Lăng phu nhân ôm vào lòng.

Lăng Vệ hốc mắt chợt đỏ, như bị dắt mất hồn phách, hoảng loạn đi qua Mike, thẳng tắp đi đến chỗ người từng cho rằng sẽ không còn được gặp lại nữa.

"Anh nghe được tiếng máy móc cảnh báo, kiên trì muốn vào đây nhìn." Lăng Hàm vỗ bả vai Mike "Cậu sắc mặt trắng bệch rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi."

Nói xong, theo bóng dáng Lăng Vệ đi vào trong phòng.

"Lăng Khiêm!"

Thanh âm kích động truyền vào trong tai.

Nhìn Lăng Vệ một thân anh tuấn quân phục đi đến chỗ mình, Lăng Khiêm cảm thấy mẹ như bị uy hiếp vô hình, cánh tay ôm chặt mình lại càng chặt hơn.

Lăng Khiêm nhanh chóng đề phòng người đang tới gần.

Lăng Vệ không kìm lòng nổi mà vươn tay, bỗng nhiên bởi vì ánh mắt của hắn mà dừng lại.

Xấu hổ mà đứng.

"Lăng Khiêm, em... Em cuối cùng cũng tỉnh." Miệng nói ra cũng không nhiều lắm.

Mong đợi rất lâu, mộng đẹp cứ như thế mà trở thành sự thật, nhìn thấy được Lăng Khiêm, ngược lại còn có một tia khiếp sợ.

Huống hồ, lúc này mẹ còn đang ôm Lăng Khiêm mà khóc lã chã.

Cho dù khát vọng thế nào, cậu cũng không có tư cách lướt qua mẹ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Lăng Khiêm.

Tuy rằng khát khao tới cực điểm, lúc nào cũng hy vọng nhìn thấy người ấm áp quen thuộc kia.

Còn có, tươi cười.

Nhưng lúc này, Lăng Khiêm nhìn về cậu không có nhiệt tình như cũ.

Lăng Vệ cảm thấy bất an.

"Trên người có chỗ nào không thoải mái sao?" Lúng ta lúng túng mà thu tay lại, Lăng Vệ tận lực không có toát ra vẻ mất mát, thấp giọng hỏi.

"Lăng Khiêm, con còn nhận ra người này sao?" Lăng phu nhân cũng muốn xác nhận hiệu quả của hạn chế ký ức.

"Mẹ nói gì vậy? Con đương nhiên là nhận ra, là anh a." Lăng Khiêm thật vất vả thoát khỏi vòng tay của Lăng phu nhân, thuận tay cầm một góc áo lau nước mắt cho Lăng phu nhân.

Lăng Khiêm đưa ánh mắt từ trên người Lăng Vệ xuống vách tường đối diện.

Như thế nào?

Tâm tình thật không tốt.

Phiền toái, rất phiền toái!

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, tiếp xúc với hơi thở này, lại phiền toái như muốn đâm đầu vào tường.

Giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, không hề dự liệu đạp một cước vào hư không.

Giống như người thích ăn thịt kho tàu nhất, lại nhìn thấy một phần thịt kho tàu nóng hầm hập được bưng đến trước mặt, nhưng khi ăn vào lại đắng chát như thuốc đông y.

Làm thế nào!

Tầm mắt tiếp xúc đếncái chớp mắt của anh, trái tim bỗng dưng nở ra mà nhảy loạn, nhưng lại như có một bàn tay kỳ quái bóp chặt trái tim, ngăn không cho nhảy loạn.

Dù sao, chính là khó chịu toàn bộ!

Nhìn thấy gia khỏa này liền khó chịu!

"Lăng Khiêm.." Lăng Vệ không biết làm sao, nhịn không được mà mở miệng.

Tầm mắt Lăng Khiêm nhìn lại đây, quét mắt nhìn cậu một cái, phảng phất thấy được đồ vật mình chán ghét, lần thứ hai lại dời ánh mắt đi.

Chán ghét.

Làm gì lại mang mặt đáng thương hề hề mà nhìn em? Em không có ngược đãi anh.

Vẻ mặt vô tội này, làm người ta thật rối rắm.

Thật sự là chán ghét!

Vì cái gì... Lại không thoải mái như ban nãy?

Lăng Khiêm không kềm chế được cá tính, tâm sự buồn chán, nhưng vừa tiếp xúc với cái người là anh trai kia, các loại khó chịu mạc danh kỳ diệu này liền toát ra, hơn nữa là khó chịu không có cách nào giải thích.

Hắn theo bản năng vứt bỏ cảm giác khó chịu này, nhìn về phía bước chân vừa mới vào, bỗng nhiên a một tiếng, "Em tỉnh lúc nào vậy?"

Lăng Hàm sợ run một chút, lập tức đã hiểu ngay.

Lăng Khiêm trước khi xuất phát mới tạo ra hồ sơ ký ức, cho nên trong đầu nhân bản này, chỉ giữ lại ký ức trước đó. Khi đó, hắn còn tưởng rằng Lăng Hàm bị cực hạn thẩm vấn mà hôn mê bất tỉnh.

"Biết hôm nay là ngày gì không?" Lăng Hàm không đáp hỏi lại.

Lăng Vệ cùng Lăng phu nhân chấn động, đồng thời đứng lên quát bảo ngưng lại, "Lăng Hàm!"

"Mẹ, anh, hắn cần phải biết." Lăng Hàm đến lông mày cũng không động mà nói.

"Nhưng cũng không cần phải nói ngay lúc này, em ấy vừa mới mới vừa tỉnh lại, chờ thân thể hồi phục một chút... "

"Ngươi không phải Lăng Khiêm, ngươi chính là nhân bản của Lăng Khiêm," Lăng Hàm không để ý đến Lăng Vệ ngăn cản, ngồi đối diện với Lăng Khiêm, lạnh lùng mà nói ra sự thật, "Bởi vì sự kiện ở Thủy Hoa tinh, ba cùng Lăng Khiêm đều gặp nạn. Vì Lăng gia, chúng ta quyết định cho ngươi ký ức của Lăng Khiêm, đem ngươi tỉnh lại."

"Lăng Hàm!" Lăng phu nhân tức giận đến phát run, e sợ đứa con lại bị kích thích, nắm nhẹ bờ vai của Lăng Khiêm, thấp giọng an ủi, "Con trai, không cần nghe em của con nói bậy. Con chính là con trai của mẹ, vĩnh viễn đều là con trai của mẹ."

Lăng Vệ cũng tái nhợt, lo lắng mà nhìn Lăng Khiêm.

Biết mình là một nhân bản, chuyện động trời như vậy cậu đã từng gặp quá.

Không nghĩ tới, Lăng Khiêm vừa mới tỉnh lại đã bị áp bách mà biết chân tướng.

Lăng Hàm cũng thật sự là... Quá vô tình.

Lăng Vệ dùng ánh mắt không đồng ý mà liếc Lăng Hàm, Lăng Hàm lại còn đem ánh mắt cảnh cáo nhìn lại, làm người ta tim đập chân run, không chút hoang mang mà tiếp tục, "Thuyết pháp với bên ngoài là cuối cùng cũng cứu được ngươi mất tích ngoài chiến trường trở về. Sự kiện từ đầu đến cuối ở Thủy Hoa tinh, chờ ngươi khỏe lại, ta sẽ đem tư liệu cho ngươi. Hy vọng chuyện nên biết ngươi đều phải biết, miễn cho về sau lại có sơ hở. Chẳng hạn như ý thức của nhân bản lén lút trở lại, vạn nhất bị công chúng phát hiện ra thân phận thật, lúc đó xảy ra chuyện gì, ngươi hẳn là hiểu rõ?

Lăng phu nhân nhịn không được ngẩng đầu trừng hắn, "Đủ rồi! Con đi ra ngoài cho ta!" Chỉ cửa phòng.

Lăng Khiêm lại không thèm để ý, "Mẹ, gia khỏa này chính là tại ghen tị với con thôi, dù sao người sống sót ngoài vũ trụ trở về cũng không nhiều lắm."

Hắn kéo tay Lăng phu nhân một chút, trấn an cảm xúc, hướng Lăng Hàm đặt câu hỏi, "Nói nhứ vậy, hồ sơ ký ức mà anh đã chuẩn bị thật sự đã dùng tới?"

"Dùng rồi."

"Anh đã dự kiến được trước." Lăng Khiêm chưa kịp đắc ý vì mình đã dự liệu trước, thì trên mặt lộ ra đau thương rõ ràng, mang tự trách, thấp giọng nói, "Anh hẳn là nên nhắc ba, để ba cũng chuẩn bị một phần. Còn tưởng rằng quan chỉ huy ở phía sau chiến tuyến, ít nhất cũng sẽ an toàn hơn. Mà anh dẫn dắt phân đội chiến cơ mini còn nguy hiểm hơn. Sớm biết như thế... Mẹ, lúc mẹ thương tâm nhất, đứa con vô dụng này cư nhiên lại không ở bên mẹ. Thực xin lỗi, mẹ...."

Lăng phu nhân đã sớm chảy nước mắt.

Muốn nói lại thôi.

Một bụng lời muốn nói, rồi lại nghẹn ngào, không cố kỵ mà khóc lớn trước mặt các con.

Lăng Khiêm lấy áo tiếp tục giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu an ủi.

Lăng Hàm trầm giọng nói, "Chuyện của ba cùng các tàu chiến phải hy sinh ở Thủy Hoa tinh, tất cả đều phát sinh quá nhanh, về sau ngươi nhìn tư liệu thì sẽ hiểu được."

Lăng Khiêm gật đầu.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi trước, chúng ta không quấy rầy." Lăng Hàm dùng ánh mắt ý bảo Lăng Vệ đi theo.

Lăng Vệ nhìn về phía Lăng Khiêm không rời.

"Anh muốn ở lại đây....."

"Lăng Khiêm đã có mẹ chăm sóc." Không đợi cậu nói xong, Lăng Hàm lãnh ngạnh tỏ thái độ. Bắt lấy tay Lăng Vệ, không phân trần mà cường ngạnh mang cậu ra khỏi phòng.

***

Còn tưởng rằng sẽ bị đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi vừa rồi, để mẹ cùng Lăng Khiêm có không gian tán gẫu.

Không ngờ, Lăng Hàm lại đem chính mình vào thang máy.

"Chúng ta đi đâu?"

"Về nhà." Lăng Hàm đương nhiên mà nói.

"Nhưng, anh hy vọng có thể ở lại bệnh viện..."

"Anh cũng không phải bác sĩ, ở lại bệnh viện căn bản không có tác dụng." Lăng Hàm khẩu khí chân thật đáng tin " Vài ngày nữa sẽ cử hành lễ nhậm chức Tướng quân, đem thời gian quý giá lãng phí trong bệnh viện, trong đầu anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Suy nghĩ giúp Lăng Khiêm hồi phục a!

Lăng Vệ ở trong lòng lớn tiếng trả lời.

Nhưng là, vô pháp nói ra miệng.

Bởi vì nếu nói ra, không cần hỏi, nhất định sẽ bị Lăng Hàm sắc bén giáo huấn. Hơn nữa, mình tỏ thái độ như vậy, tựa hồ rất không để ý cảm nhận của Lăng Hàm.

Không phải là không quan tâm Lăng Hàm, nhưng... Đối với Lăng Khiêm vừa mất đi mà có lại, nhịn không được mà muốn che chở nhiều thêm.

Ra đến bãi đỗ xe, Lăng Hàm cường thế mà đẩy Lăng Vệ ngồi vào ghế phó lái.

Còn hắn ngồi trên ghế điều khiển đặt ra lộ tuyến tự động, Lăng Vệ tâm tình phức tạp hỏi, "Em có cảm thấy, Lăng Khiêm hình như... Có chút kỳ quái?"

"Anh muốn nói phương diện nào?"

Lăng Vệ khó khắn mà trầm mặc xuống.

Lăng Khiêm nhìn thấy mình, nhưng hai mắt không có sáng lên, nhiệt tình vạn trượng hướng về phía mình mà lắc lắc cái đuôi, vì vậy mà cảm thấy không thích hợp.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một khí chất không kiềm chế được, thậm chí khi nói chuyện với mẹ vẫn là làm nũng tùy hứng, đồng thời lại ôn nhu che chở, ngữ khí đều giống như trước. Thậm chí khi nhìn thấy Lăng Hàm cũng không trốn mà còn tranh cãi, giống như Lăng Khiêm thật sự sống sót trở về.

Chỉ có ánh mắt nhìn về mình, lại làm người ta cảm thấy khác thường.

Không kiên nhẫn như nhìn thấy đồ vật gì chán ghét lắm, Lăng Khiêm sao có khả năng dùng loại ánh mắt này nhìn mình?

Lăng Vệ cảm thấy bất an cực đại cùng mất mát.

Đứa em từ trước, hận không thể hai mươi bốn giờ mà quấn lấy mình, tìm mọi cách mà lấy lòng mình. Bỗng nhiên đùng một cái thay đổi 180°, thực đau lòng!

"Chuyện này, có gì tốt chứ."

Xe bay dựa theo hệ thống tự động mà từ dưới đất mà phóng lên cao nửa thước.

Lăng Hàm tựa lưng vào ghế da, vươn tay ôm lấy thắt lưng Lăng Vệ, ý bảo cậu nằm trên người mình mà nghỉ ngơi.

Lăng Vệ hơi do dự vài giây, liền bị Lăng Hàm không kiên nhẫn trực tiếp kéo vào trong ngực.

"Lăng Hàm!"

"Chẳng lẽ anh còn có sức lực chơi đuổi bắt trong xe?"

Nhắc tới sức lực, Lăng Vệ liền nghiêm nghị.

Cậu tự nhiên rất rõ ràng đứa em rất thích dùng phương pháp khó mở miệng kia để tiêu hao thể lực của cậu.

Một câu vừa rồi chính là uy hiếp.

Lăng Vệ không phải không thừa nhận, đối với uy hiếp của Lăng Hàm, cậu luôn luôn đều thấy sợ hãi.

Cho nên cho dù cậu mặc quân trang uy nghiêm, đành phải mất mặt mà tựa vào ngực em trai so với mình còn nhỏ tuổi hơn, tuy rằng cái tư thế này thật thoải mái.

Bàn tay Lăng Hàm tiến vào trong áo, vuốt ve thắt lưng mát- xa thoải mái.

"Lăng Khiêm vì sao lại thành vậy?"

Dù sao, vẫn không bỏ xuống được.

"Cơ thể giống như cái túi da nhân tạo, còn ký ức là thật sự, có khả năng làm được hai người giống nhau trăm phần trăm sao? So với Lăng Khiêm trước đây có một vài hành vi khác nhau, cũng coi như tình huống bình thường. Đã nhắc anh từ sớm rồi, không cần đem tên kia trở thành Lăng Khiêm chân chính, nhiều nhất cũng chỉ là vật giả mạo." Lăng Hàm trong giọng nói có khinh thường thản nhiên.

Nhưng trên thực tế, vừa rồi tiến vào phòng bệnh, trong nháy mắt nhìn thấy nhân bản kia, hắn cũng hơi thất thần.

Đối mặt với khuôn mặt kia, làm hắn không thể không nhớ tới anh trai sinh đôi dây dưa không rõ từ trong bụng mẹ chui ra.

Đại khái là, ngay cả mình cũng có chút nhớ gia khỏa đã chết trong không gian thứ năm kia...

Nhưng cho dù giống đến thế nào, cũng không phải Lăng Khiêm.

Bởi vì hắn cùng Lăng Khiêm là anh em sinh đôi, chỉ bằng một ánh mắt, có thể tâm linh cảm ứng. Nhân bản, không thể cho hắn cảm ứng như vậy, cho nên đó không phải là Lăng Khiêm!

"Hắn không dây dưa với anh, là một chuyện tốt."

"Lời này, là có ý gì?" Lăng Vệ nhẹ nhàng xoay cổ, tầm mắt dừng trên khuôn mặt bình tĩnh vô sóng của Lăng Hàm.

"Lăng Khiêm không ở đây, mọi nhu cầu của anh sẽ đều do em thỏa mãn. Cho dù nhân bản của Lăng Khiêm có xuất hiện, cũng sẽ không thay đổi sự thật này." Ánh mắt Lăng Hàm như ngưng tụ lại một chút sương lạnh, "Anh cũng đừng muốn cùng cái nhân bản kia vượt qua quan hệ anh em?"

Chuyện ba người chúng ta đã sớm vượt qua quan hệ anh em lâu rồi còn.

Khi Lăng Vệ còn đang ở trong lòng yên lặng cãi lại thì mặt Lăng Hàm bỗng nhiên nhanh chóng phóng đại trước mặt.

Môi bị nhiệt nóng mà bao trùm.

Giống như tuyên cáo quyền độc chiếm, Lăng Hàm cường thế hôn cậu, Lăng Vệ chỉ có thể bị động mà dùng tay để trước ngực hắn, ngửa đầu tiếp nhận.

Vốn dĩ chỉ là đốm lửa nho nhỏ, lại cháy lan cả đồng cỏ.

Mạc danh kỳ diệu mà lưng cũng đã dán lên ghế da mềm mại, Lăng Hàm thì lại đè lên phía trên.

Ai đem ghế ngồi điều chỉnh thành ghế ngủ vậy?

"Lăng Hàm, không được!"

"Vì cái gì?"

"Vừa rồi... Cũng đã làm qua rồi."

Lăng Vệ bị hôn đến say mê nhưng vẫn đem tay bắt lấy ngón tay đang ngọ nguậy cởi áo quân phục.

Lăng Hàm không cùng cậu tranh đoạt vạt áo nữa, tốt tính hoặc nói là giảo hoạt, trực tiếp thay đổi hướng công kích cởi dây lưng trên quân dụng của Lăng Vệ.

"Nha --!"

Một khi vật nam tính bị bắt lấy, kháng cự cũng là vô ích.

Huống chi tác phong của Lăng Hàm luôn ôn nhu bên ngoài, nhưng bên trong là thân thể cường tráng, căn bản không cho cậu tìm cách đào thoát.

Đầu gối bị Lăng Hàm dùng hai tau trái phải tách ra, cường hãn mà chen chân vào giữa.

"Nha a----- !"

Lúc trước ở phòng nghỉ, số lần làm cũng không nhiều lắm, nhưng vận động liên tục khiến nhục động vẫn còn rất mẫn cảm. Lăng Vệ thất thanh mà rến rỉ một chút, bởi vì cảm thấy thật mất mặt nên đành bịt miệng lại, nhưng làm vậy, hô hấp lại càng dồn dập lăng loạn hơn.

"Cắn môi cũng khêu gợi hơn trước." Thanh âm Lăng Hàm cũng hơi khàn khàn gợi cảm.

Mạnh mẽ đẩy eo từng nhịp.

"Em không đoán sai, anh quả thật có nhu cầu."

Mới không phải!

Nơi đó.. Nơi đó nhất định là sung huyết! Niêm mạc này mới là mẫn cảm.

Cơ bắp cùng tràng đạo co rút lại, đều là phản ứng theo bản năng, không liên quan gì đến nhu cầu sinh lí.

Lăng Vệ ở trong lòng mà tự biện bạch cho mình. Nhưng tuyến tiền liệt liên tục bị cự vật đâm sâu vào cũng không tự chủ được mà nổi lên khoái cảm.

Nam căn tráng kiện ở bên trong như máy khoan thăm dò mà ma xát, khoái cảm đều tích tụ mà truyền lên đại não.

"Nhu cầu của anh, em sẽ giải quyết toàn bộ."

"Nha a ---- không .. Không cần đâm nơi đó! Lăng Hàm!"

"Cho nên, không cho anh loạn thất bát tao với nhân bản kia. Bởi vì quá nhơ em trai đã mất, mà đem thân thể giao phó cho người ngoài. Chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu để em biết thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh."

Xe bay sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, vững vàng nhảy lên độ cao bình thường quy định, đem bệnh viện Yên Vui tinh xa xa vứt về sau.

Trong khoang xe, tràn ngập hương vị tinh dịch nam tính nồng đậm.

Tướng quân rên rỉ, áp lực mà mê người...

Có được giấy thông hành xe bay tiến quân thần tốc, chậm rãi đáp xuống trước cổng đại trạch Lăng gia.

Cửa xe bị mở ra, Lăng Hàm ôm Lăng Vệ đã bị làm đến kiệt sức mà ngủ say xuống xe, từ chối giúp đỡ của Vệ quản gia, tự mình đem Lăng Vệ lên giường lớn ở tầng hai.

Sau đó xoay người đến phòng khách, ngồi xuống ghế sa lông, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút rồi lấy máy truyền tin ra, tìm tên Mike.

Nhưng sau khi gọi, truyền đến không phải là tiếng của Mike, mà là của hệ thống tự động.

"Xin lỗi, chủ máy truyền tin này đang bận. Nhưng cơ chủ có một tin nhắn lưu lại , xin ngài đưa ra mã xác thực xác định thân phận người được chỉ định. Gợi ý: chỉ có người mà cơ chủ chỉ định mới có quyền nghe tin nhắn được lưu lại."

Lăng Hàm nhập vào mã xác thực của chính mình.

Hệ thống lần thứ hai vang lên, "Chào mừng ngài, Thiếu tướng Lăng Hàm! Thượng tá Mike có lưu lại một tin nhắn chỉ định dành cho ngài."

Vài giây sau, thanh âm Mike lười biếng cuối cùng truyền tới, "Tôi đoán được cậu sẽ tìm tôi, Thiếu tướng Lăng Hàm. Tôi cũng không muốn lúc đang ngủ say bỗng nhiên bị cậu kéo từ trên giường xuống, cho nên đã chuẩn bị tin nhắn này. Nếu cậu muốn hỏi về dị trạng của Chuẩn tướng Lăng Khiêm, chỗ này của ta có văn kiện chữa bệnh do chính mẹ củ cậu ký tên, có thể đến nhìn xem. Cuối cùng, tôi muốn nói, tôi chỉ là một bác sĩ, có bất mãn chuyện gì, xin các vị tự giải quyết nội bộ với nhau."

Tin nhắn cứ như vậy mà kết thúc.

Lăng Hàm lắc lắc đầu.

Người mà ba lưu lại cho bọn họ, thật là một con cá chạch còn xảo quyệt hơn gia khỏa kia.

Máy truyền tin vang lên tiếng nhỏ.

Giọng nữ ngọt ngào trong hệ thống lại hỏi, "Tin nhắn chỉ định đã hoàn thành, ngài có muốn tiếp nhận văn kiện trong tin nhắn không?"

Lăng Hàm lựa chọn tiếp nhận, một văn kiện điện tử chữa bệnh được truyền đến, mặt trên còn đóng con dấu cơ mật.

Lăng Hàm bắt nó mở ra, nhanh như gió mà đọc quét qua một lượt, rất nhanh đã tìm ra điểm mấu chốt.

"Hạn chế ký ức?"

Thiếu tướng anh tuấn trầm liễm, lâm vào trầm tư.

Dùng thủ đoạn mà 'trị liệu' Lăng Khiêm thay đổi trí nhớ về anh, mẹ cũng thật mệt tâm mà nghĩ ra.

Trách không được thái độ của tên kia đối với anh lại như vậy.

Đây là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng cho dù là ngoài ý muốn, cũng không phải là chuyện xấu.

Nhân bản của Lăng Khiêm không có tư cách mà làm tình với anh. Nếu hắn vẫn giống Lăng Khiêm, dây dưa không ngớt, anh nhất định sẽ không cự tuyệt được.

Vậy, hiện tại chuyện xấu này, ngược lại có thể nói là phù hợp mọi mặt.

Chỉ cần anh...

Lăng Hàm tắt đi văn kiện, cảnh giác mà quay đầu nhìn về phía sau, nhưng mo có bất cứ ai.

Hắn đứng lên, trở lại phòng ngủ.

Lăng Vệ còn nằm trên giường lớn, hô hấp thong thả, ngủ thật say. Vì nhân bản của Lăng Khiêm mà bôn ba, cũng không để ý đến sức khỏe, còn phải ứng phó yêu cầu luân phiên của Lăng Hàm, cho dù người làm bằng sắt cùng không chịu nổi.

Lăng Hàm cúi đầu nhìn chăm chú người đang ngủ, khom lưng kéo một góc chăn lên vai Lăng Vệ.

Không thừa nhận, nhân bản kia chính là Lăng Khiêm.

Không đồng ý, cùng cái người ở trong khoang nuôi cấy mà cùng chia sẻ người mình quý trọng.

Trong cái vũ trụ này, người duy nhất mình chịu đựng mà chia sẻ, chỉ có Lăng Khiêm.

Ngoài Lăng Khiêm cùng hắn chui ra khỏi tử cung, tâm linh tương thông lẫn nhau thì người khác đều không được. Cho dù là bề ngòa giống nhau, lời nói và việc làm giống nhau, đều không được!

Anh, em nhất định sẽ làm tốt phần của Lăng Khiêm.

Lăng Vệ mệt mỏi ngủ say, Lăng Hàm cũng yên lặng mà suy nghĩ.

Bảo vệ, chờ đợi, không ngại tâm lý, vẫn là nhu cầu thân thể, từ trước đều do hai anh em chia ra, giờ mình em sẽ gánh vác hết.

Nhất định sẽ không làm anh không thể không thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.