Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 3




Đêm khuya mới trở về đại trạch Lăng gia, tuy rằng cảm thấy mệt mỏi nhưng Lăng Hàm vẫn nhận ra được Vệ quản gia nhìn thấy chính mình ngồi trên xe lăn mà khiếp sợ đau lòng đến cơ hồ té xỉu.

"Không có thương tích tàn phế đâu." Lăng Hàm nói, "Bác sĩ nói con thân thể suy yếu, tạm thời ngồi xe lăn một chút thôi."

Vệ quản gia nghe xong, trên mặt mới có một chút huyết sắc.

Nhưng là hỏi tình huống Lăng Vệ lúc trở về, chóp mũi Lăng Hàm mẫn cảm lại ngửi được một chút không được bình thường.

"Tướng quân? Hắn đang ở trong phòng lầu hai, có lẽ đang ở trong ăn mừng đi."

"Lầu hai?"

"Sau khi phu nhân được tin tức đã đem phòng lớn ở lầu hai nhường lại cho hắn, hy vọng hắn có thể vừa lòng." Quản gia ngữ khí mất tự nhiên nói.

Lăng Hàm liếc mắt đánh giá quản gia, trong lòng cảm thấy một tia phiền não.

Sau khi tạm biệt anh ở Thường Thắng tinh, Lăng Hàm liên hệ với vài tâm phúc của ba, còn biết thêm được, nhiều ngày được bảo hộ bí mật mẹ đã được hộ tống trở về đại trạch Lăng giá.

Cũng phỏng đoán, sau khi trải qua tai hoạ lớn vừa rồi, anh cùng mẹ gặp mặt sẽ tràn ngập các loại cảm xúc, nhưng mẹ luôn luôn thấu tình đạt lý, hơn nữa còn rất yêu thương anh. Cho nên dù có rất nhiều sự vụ quan trọng quấn thân, Lăng Hàm cũng không gấp gáp trở về.

Cho dù anh được hội nghị Quân bộ quyết định tuyển lên chức tân Thượng Tướng quân, Lăng gia vẫn như cũ cũng sẽ có chỗ suy yếu. Hắn không thể không dùng tình lực đối ngoại cho tốt, trấn an các cấp dưới trung thành.

Dù sao cũng là người trong nhà, không có kẻ xấu bên ngoài.

Nhưng là..

Từ phản ứng quản gia lộ ra, có thể đoán ra mẹ lần này rất lãnh đạm, quyết đoán. Sau khi nhận kết quả của hội nghị Quân bộ hội sẽ làm ra động này, thật là làm Lăng Hàm xuất hồ ý liêu (thấy bất ngờ).

Mẹ mất đi ba cùng Lăng Khiêm, tích tụ bi phẫn cùng thống khổ khó nói thành lời.

Lăng Hàm cảm thấy, chính mình đã đánh giá thấp bi phẫn cùng thống khổ, phạm vi thương tổn nổ tung đến tung toé.

"Anh đã cơm chiều chưa?"

"Lăng Hàm thiếu gia, Tướng quân cũng không có xuống dưới ăn cơm."

"Cho nên ông cũng không lên lầu hỏi thăm một chút?"

Vệ quản gia sợ run một chút, ngữ khí Lăng Hàm không có gì bất thường, nhưng làm ở nghe rõ là cảnh cáo không vui.

"Thực xin lỗi, là tôi sơ xuất," quản gia cúi thấp đầu, " Sai lầm này, tuyệt sẽ không sẽ có lần thứ hai."

Lăng Hàm ấn điều khiển trên xe lăn, xe lăn tự điều chỉnh phương hướng đi đến cửa thang máy.

Đại trạch Lăng gia có nhiều thang lầu cổ điển, đương nhiên cũng có thang máy tự động tiên tiến. Người Lăng gia bình thường nếu như không có việc gấp đều thích vịn tay lên lầu hơn.

Quản gia thấp thỏm bất an vội vàng bước nhanh qua, cung kính mà mở ra hai cửa thang máy.

"Vệ quản gia, ông phục vụ trong đại trạch cũng rất nhiều năm. Nơi này hôm nay không bị đám quân bộ ti tiện phá hủy, mà có thể tiếp tục tồn tại hủy hoàng đến sau này hay không đều dựa vào một người có vai trò quan trọng, là anh của tôi, cũng tướng quân trong miệng ông."

Lăng Hàm điều khiển xe lăn tiến vào tháng máy, ánh mắt đảo quản gia đang khoanh ngoài cửa trầm thấp mà lăng liệt mà nói, "Vĩnh viễn không được quên, không có cái tân Lăng Tướng quân, cũng sẽ không có tất cả những cái trước mắt ông."

Tháng máy lên lầu hai, Lăng Hàm điều khiển xe lăn đi vào căn phòng hoa lệ.

Sự việc rất nhiều, mỗi cái đều phải đối mặt.

Sau khi kết thúc cực hạn thẩm vấn mà giả vờ hôn mê, đem nhân bản ra che mắt tự mình rời khỏi bệnh viện, tránh tai mắt nhiều người mà đi lên chiến hạm Liên Bang. Vì phải giữ bí mật, Lăng Hàm vẫn không liên lạc với Lăng phu nhân..

Hắn thực muốn cùng mẹ nói chuyện cho thật tốt.

Nhưng trước đó, hắn càng cần đến nhìn anh, làm cho mình an tâm.

Trên cửa điện tử đã khoá lại, nhưng Lăng Hàm luôn có mật mã bí mật trong Lăng gia, hắn dễ dàng đem cửa mở ra.

Mới vừa tiến vào, đã ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi.

Mùi cũng không quá khó ngửi, thậm chí thơm đến mê người. Lăng Hàm nghĩ một chút, đại khái là rượu hiếm trong Lăng gia để mừng chiến thắng trở về.

Bình rượu lăn lóc trên thảm trải sàn, cơ hồ đều bị uống sạch, chỉ còn vài giọt trân quý còn sót lại chảy xuống thảm trải sàn, đèn pha lê chiếu xuống phát toả ra đầy vẻ hoàng kim xa hoa.

Trên ghế sa lông không xa, tựa hồ có người đang cuộn mình.

Lăng Hàm nhíu mày.

Hắn nghĩ nghĩ, đứng dậy khỏi xe lăn.

Hắn đương nhiên không phải mới tỉnh dậy sáng nay mà tham dự hội nghị Quân bộ, kỳ thật mấy ngày trước hắn làm Mike sợ hãi vì tỉnh dậy trước thời gian tính toán.

Lăng Hàm càng vui vẻ giữ lại một con bài chưa lật, để Quân bộ nghĩ lầm hắn hiện tại rất yếu. Dù sao Lăng gia cũng đã tuyên bố với bên ngoài, thiếu tướng Hàm trải qua cực hạn thẩm vấn tàn nhẫn giờ mới miễn cưỡng tỉnh lại.

Tổng thống Babu thậm chí còn lên tiếng, muốn kháng nghị thẩm vấn vô nhân đạo này.

Cho nên, từ mọi phương diện, hắn đều là thuận theo tình thế, ngồi vài ngày xe lăn, hơn nữa đại trạch Lăng gia cũng không lộ ra sơ hở, thành thật mà đi vào tháng máy.

Nhưng đối với anh trai đã từng đem hắn cửu tử nhất sinh ngoài tiền tuyến trở về, không có gì phải giấu diếm.

Huống hồ gia khỏa này còn ....uống rượu.... ?

Lăng Hàm vô thanh vô tức mà tới gần. Người trên ghế sa lông hướng mặt vào trong, chỉ lộ ra bóng lưng nhưng không thể nghi ngờ, đó là anh trai hắn yêu mến nhất.

Cởi ra áo khoắc quân phục màu đen, chỉ còn áo trắng dán vào lưng, dưới ánh đèn mông lung mà hiện lên đường cong cơ bắp rất có hương vị. Lăng Hàm cúi đầu vươn ra đầu ngón tay chậm rãi sờ lưng từ trên xuống dưới.

Đã uống qua rượu, nhiệt độ cơ thể cao hơn so với bình thường.

Nhiệt độ ấm nóng xuyên qua áo trắng mỏng manh mà truyền đến đầu ngón tay. Chỉ là một chút nhiệt thôi, lại làm cho Lăng Hàm vô ý khô khốc miệng lưỡi

Em muốn cùng mẹ nói chuyện, việc này rất quan trọng.

Lăng Hàm lãnh tĩnh tự nói với chính mình, lại cảm thấy không nhìn thấy mặt anh còn chưa đạt tới mục đích vào đây, cho nên hắn lãnh tĩnh mà càng đến gần.

"Anh ?"

Nắm nhẹ bả vai Lăng Vệ, nhẹ nhàng đem cậu xoay người lại.

Quen thuộc, đoan chính, không hề phòng bị mà hô hấp, hiện lên ảnh ngược trong con ngươi hắn.

Lông mi đen huyền bao trùm trên mí mắt, không biết là vì quá dày hay là vì nguyên nhân khác mà trông rất nặng, giống đã từng bị nước mắt cọ rửa qua.

Thả anh xuống, lúc này hẳn là nên đi nói chuyện với mẹ.

Nhưng giờ này mẹ đã ngủ rồi đi? Chờ mẹ ngủ một giấc cho tốt, thần khí thanh sảng, có thể nói chuyện sẽ tốt hơn?

Lăng Hàm nhanh chóng tự hỏi trong đầu, tiếp theo tràn ngập khinh thường mà bỏ qua.

Việc gì phải lừa mình dối người, hắn không nghĩ rời khỏi anh đã say rượu.

Giống như thật lâu, thật lâu, thật lâu.. Không có ở cùng một chỗ.

Không thê thảm, lăng loạn, hôn mê lại hộc máu, tê tâm liệt phế cùng một chỗ.

Mà là ấm áp, có ngọt ngào nồng đậm, làm người trẻ cùng yêu nhau, thân thể cùng tâm linh phù hợp mà cùng một chỗ.

Trên thế giới không có bách độc bất xâm người thật sự, cho dù đó là Lăng Hàm.

Hắn có thể chịu đựng rất nhiều tra tấn, chỉ cần hắn nguyện ý vì người đó.

Phải mạnh mẽ để bảo vệ được người mà hắn quý trọng.

"Anh rốt cuộc là uống nhiều hay ít?" Lăng Hàm yên lặng hít một hơi, khom lưng xuống, đem cái người xa mình đã lâu, nghiêm túc mà ôm chặt.

Ở như ôm lấy người từ trên ghế sa lông đưa vào trong phòng ngủ siêu lớn. Một đường đi vào, nhìn đến chỗ ở của ba mẹ đã thay đổi, giường ngủ cổ điển đổi thành giường sa hoa nhiều công năng.

Chỉ trong thời gian ngắn sau khi nghe kết quả trong hội nghị Quân sự, mà có thể thay đổi toàn bộ bố trí như vậy tât nhiên chỉ có năng lực của Lăng phu nhân.

Nhưng ở trong nội tâm Lăng phu nhân lại thể hiện cảm giác kiên quyết lạnh thấu xương xa lạ.

Lăng Hàm hiểu rõ anh buồn bực mà không có cách nào phát tiết áp lực ở trong phòng, hiểu được nếu ngay cả mình nếu khó chịu thì anh sẽ càng khó khăn đến xấu hổ vô cùng.

Khó khăn mà uống xong một chai rượu mừng chiến thắng trở về.

Đây chính là rượu nặng nhất trong vũ trụ, anh à.

Cơ thể tiếp xúc đến nệm êm, Lăng Vệ vẫn ngủ say trên khuỷu tay Lăng Hàm bỗng nhiên cảm nhận thấy được cái gì, bất an mà vặn vẹo cổ.

"Ngô.." Bởi vì uống rượu mà phá lệ từ đôi môi đỏ tươi mà phát ra tiếng rên rỉ.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào đường cong xinh đẹp, trong lòng Lăng Hàm cân nhắc có nên đánh thức anh hay không.

Anh uống đến say mèm là vì không muốn đối mặt với việc kia, tốt nhất là không nên gọi dậy.

Đã trải qua thương tích rất nặng, chỉ vì dục vọng của mình mà mạnh mẽ đem anh gọi tỉnh, không phải hành vi là quân tử.

Chính là..

Giờ phút này anh thực mê người.

Đến gần mà nhìn chăm chú, hơi thở Lăng Vệ nhẹ nhàng phun trên cổ Lăng Hàm, mang một cỗ khí chưa tiêu tan mùi rượu, cùng một chút cong người mê đắm.

Lăng Hàm cố giữ bình tĩnh, cắn răng giữ thẳng lưng.

Xoay người đang muốn tránh ra, lại phát hiện vạt áo quân trang bị cái gì kéo lấy.

"Lăng Hàm.."

Hắn quay đầu lại.

Ánh mắt Lăng Vệ hiện ra một tia lạnh như băng ở trên giường lớn, ngửa mặt nhìn hắn.

Lăng Hàm trong nháy mắt biến biến mềm mại, trong giây tiếp theo lại có cái gì hung hăng mà cứng lên.

Rục rịch nhiệt tình, hắn thầm mắng mình phải tự chủ, đồng thời lại cảm thấy đây là đương nhiên.

"Anh, là em."

"Em.. Xe lăn đâu?" Lăng Vệ tuy chưa tỉnh men say, đầu óc còn hôn mê, nhưng khi Lăng Vệ nhìn thấy Lăng Hàm, vẫn là nghĩ tới vấn đề hiện thực.

"Thân thể em đã khoẻ, không có việc gì."

Cảm giác vạt áo bị kéo càng chặt, Lăng Hàm rũ mắt, phát hiện một ít áo đang bị Lăng Vệ nắm ở trong tay.

Lăng Vệ khi uống rượu, có vẻ yếu ớt, lại thể hiện tính trẻ con.

Phát hiện ánh mắt của Lăng Hàm, Lăng Vệ theo bản năng mà ngại ngùng, chậm rãi buông tay ra. Lực kéo quần áo bị kéo đã biến mất, khiến Lăng Hàm bỗng nhiên sinh ra mãnh liệt xúc động dùng lực ôm lấy người trước mắt.

"Anh uống rất nhiều rượu."

Lăng Vệ ngầm thừa nhận, an tĩnh mà nằm một lúc, sau đó miệng nói không rõ ràng ".. Là rượu tốt, ba.. mẹ...."

Cậu bỗng nhiên không nói gì nữa, thân mình lật nghiêng ở trên giường.

Lăng Hàm cho rằng cậu không khống chế được cảm xúc mà muốn khóc rống, đang định ôm lấy cậu, lại nhìn thấy trong mắt Lăng Vệ không có nước mắt. Cậu đem bi thương phát tiết trên cà vạt của mình, dùng tay nóng nảy mà kéo xuống cà- vạt quân dụng màu đen.

Cà- vạt bị cậu từ trên cổ kéo xuống dưới, để ở cạnh giường.

Cậu vẫn như cũ cảm thấy thở không nổi, ngửa đầu vội vàng mà cởi nút thắt trên quần áo, bởi vì uống rượu mà đầu ngón tay mất linh hoạt.

"Anh" Lăng Hàm ngồi xuống bên giường, đem cậu ôm vào khuỷu tay, tràn ngập ý muốn bảo hộ, thấp giọng nói, "Anh."

Lăng Vệ dường như nhìn hắn mà xin giúp đỡ.

"Anh suyễn khí, Lăng Hàm, anh thở không nổi."

Lăng Hàm đem tay cậu bỏ ra, tự mình giúp cậu cởi ra hai nút thắt trên quần áo, vuốt ve cổ đã lộ ra, "Như vầy, đã khá hơn chút nào không?"

Lăng Vệ dùng ánh mắt say rượu mê ly trừng hắn, lắc lắc đầu.

Lăng Hàm trấn an mà mỉm cười, ấn gáy Lăng Vệ, đem mặt cậu áp lên vai rắn chắc của mình, năm ngón tay thuận tiện vuốt vuốt tóc ngắn.

"Như vậy, tốt hơn không?"

Tư thế gần sát, đem Lăng Vệ say đến có chút phiền táo cũng an tĩnh lại.

Ngửi mùi vị an toàn trên quân trang màu đen của Lăng Hàm, cậu nhẹ nhàng thở dốc, vô cùng ngoan dịu.

"Vì cái gì lại đề cử anh lên làm Tướng quân?" Thật lâu sau, Lăng Vệ giữ nguyên tư thế, thấp giọng hỏi.

"Anh không muốn làm Tướng quân?"

Trong phòng ngủ trầm mặc, như sóng nước tí tách từng đợt lan rộng.

Lăng Hàm cảm nhận sức nặng đầu Lăng Vệ đặt trên vai mình, cũng không chờ mong nghe được đáp án.

Tại hội nghị Quân bộ đề cử anh tiếp nhận vị trí của ba, đều nguyên nhân, có hiện thực áp bách, cũng có yêu, cũng có tin tưởng.

Việc đã đến nước này, nói nhiều lại giống già mồm cãi láo.

Đối với Lăng gia đang bấp bênh mà nói, sinh tồn đi xuống, chính là thắng lợi lớn nhất.

Lăng Vệ trầm mặc ngoan ngoãn thật lâu, Lăng Hàm thậm chí cho rằng cậu cứ như vậy ngủ đi, nhưng thật lâu sau, Lăng Vệ ghé vào lỗ tai hắn mở miệng.

"Em mới là... " Lăng Vệ lấy thái độ chân thật của người uống rượu, ghé vào lỗ tai hắn phun nhiệt khí, si ngốc mà nói, "Em mới là Tướng quân của anh."

Lăng Hàm ngẩn ra.

Đây không phải là một câu hay một kiểu trả lời, đây là một đem lửa nóng hắn đã áp chế lại bùng lên lửa tình. Khát vọng lộ lắng vô cùng, bỗng nhiên được khơi dâyh, không từ phân trần mà hừng hực ý chí!

Lăng Hàm đem Lăng Vệ kéo đứng dậy, chăm chú nhìn cậu một giây, hung hăng hôn lên hai cánh môi mỏng.

Miệng lưỡi đã uống qua rượu dị thường mềm mại.

"Nha -- "

Tiếng đầu lưỡi giáo nhau triền miên làm người ta đỏ mặt.

Ngón tay vuốt qua vạt áo màu trắng, lặng yên không tiếng động mà cởi bỏ dễ dàng, nhưng vô pháp khiến Lăng Hàm tê dại xúc động.

Năm ngón tay Lăng Hàm thành thạo, bá đạo mà xé rách. Quần áo cởi ra bị vứt rơi trên sàng đan cùng sàn nhà, cuối cùng im lặng mà nằm đấy.

Nhận thấy được khí tức điên cuồng hung hãn tới gần, Lăng Vệ thậm chí cảm thấy một tia sợ hãi.

"Không cần.. Đây là, nơi này là.."

Phòng ngủ của ba mẹ! Lăng Vệ thanh tỉnh một chút.

"Không cần, Lăng Hàm!"

"Em muốn anh."

Ngữ khí lãnh tĩnh, cuồng ý phát ra.

Đem Lăng Vệ ý đang có ý đồ tránh né, hôn sâu lại càng sâu hơn, cướp đi hô hấp, cướp đi câu nói "Không cần", dùng sức hút đến đầu lưỡi phát đau.

Vị rượu cùng nước bọt trao đổi mà truyền lại, Lăng Hàm triệt để say, cố ý khắc chế chính mình không say đến mất lý trí.

Ánh mắt phát ra lại càng sáng ngời, thấu triệt nhân tâm.

"A!"

Quần áo hỗn độn, đùi bị tách ra, dị vật xuyên vào trong cơ thể, lập tức liền đi vào ở chỗ sâu nhất, không để lại bất luận cơ hội cầu xin nào.

Lăng Vệ khàn khàn mà gọi một tiếng, ra sức muốn ngồi dậy, lại bỗng nhiên vòng eo lại như nhũn ra.

Nhục động chật hẹp cường ngạnh bị khuếch trương đến muốn xé phá hư. Cơ thể hồi lâu không có được làm, kêu gào không thích ứng. Nhưng xuyên thấu cảm giác lăng lệ, giống như không lưu tình chút nào mà đổ rượu lên miệng vết thương đang chảy máu, đau rát đến sung sướng.

"Em..... cái này.. Hỗn đản!"

"Không, anh là Tướng quân của em." Lăng Hàm như giống thú vương nhất dạng công kích, khuôn mặt lãnh khí che giấu mỉm cười.

Bắt lấy hai tay của anh, cố định chặt chẽ lên đầu, thân thể nặng nề mà áp lên, dùng sức xỏ xuyên qua, đe doạ không cho đối phương chạy thoát.

Giường nêm cao cấp co dãn thập phần, bị xung lượng mạnh mẽ đè lên xèo xèo kêu tiếng.

Dục vọng cứng rắn bảo vây thiên đường mềm mại, đủ để cho tâm tướng quân bị hòa tan.

"Đau quá!"

"Đau vậy một chút. Sẽ làm anh vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác bị anh làm đau."

Rời khỏi một chút, nhanh chóng nắm lấy vòng eo tràn ngập tính dẻo dai của Lăng Vệ, đem cậu từ nằm ngửa đổi thành nằm úp xuống đệm.

Phốc!

Mượn lúc cúc huyệt ra tràn ra bạch dịch, lần thứ hai kiên quyết mà sáp đến chỗ sâu ở trong.

"Dừng tay! Lăng Hàm! A -- a a!"

Khoái cảm bị đỉnh đến yết hầu, nửa người dưới bị đau cùng khoái cảm đan chéo. Lăng Vệ bị em trai thô bạo mà vô lễ, nổi lên trận lôi đình. Cậu hiện tại đang bị thương, đang phiền não với chuyện bị mẹ hiểu lầm... Cậu lúc này lại quên là ai từ đầu lỗ mãng mà kéo lại quần áo Lăng Hàm, chỉ cảm thấy tức giận bi thương phải tìm ra công đạo.

"Em ... thật sự là.. Điên rồi.."

Ma vương phía sau không cho mình kịp hít dưỡng khí. Lăng Vệ đứt quãng nói, trong cảm giác say mông lung, thế nhưng to gan lớn mật mà dùng khuỷu tay đánh về phía sau, đánh vào khuôn mặt kia, thuận thế xoay người lại.

Quan chỉ huy dùng khửu tay đánh cũng không phải là dễ chọc.

Rất nhanh liền có hai ba chất lỏng nóng ấm chảy trên mặt, Lăng Vệ trừng mắt nhìn khóe môi kia tràn ra chất lỏng đỏ sẫm, phát hiện rõ ràng mình vừa làm gì.

"Lăng Hàm.." Cậu chần chừ mà gọi, vươn tay lên muốn giúp Lăng Hàm lau đi vết máu khoé môi.

Lăng Hàm bỗng nhiên cười giống như dã thú ăn thịt người há miệng cắn lấy ngón tay chủ động đưa lên.

Hắn cắn đến rất sâu khiến Lăng Vệ kêu đau. Ngay tại lúc Lăng Vệ cho rằng thiếu tướng điên cuồng này muốn cắn đứt ngón tay cậu, thì Lăng Hàm lại không hề dự liệu mà nhả ra.

Dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay bị cắn đau, ái muội tình dục làm người ta xấu hổ vô cùng.

Tâm tình bị chà đạp ức hiếp, Lăng Vệ cảm thấy đang tại gặp công kích hạ thể.

Toàn bộ quá trình, Lăng Hàm động tác xỏ xuyên vẫn không dừng lại, hiện tại thì lại càng mãnh liệt hơn.

Hai chân bị áp mở ra cực hạn, Lăng Hàm cường bách đem đầu cậu áp lên ngực, thân thể bị miễn cưỡng bị kéo ngồi lên, cái mông không thể không căng thẳng. Cực đại hung khí ma xát trong cơ thể cảm giác càng rõ ràng.

Hung khí trong dũng đạo luân động trừu sáp phát ra âm thanh rung động.

"Anh, anh là Tướng quân của em, đúng không?"

"Nha.."

"Anh cũng là Tướng quân của em."

"A -- a! Chờ.. Chờ một chút -- đau!"

"Anh đều là Tướng quân của bọn em. Đây là một điều rất tuyệt!"

Theo ánh trăng chiếu xuống, tư thế triền miên trên giường theo đó mà phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, phảng phất vĩnh viễn sẽ không ngừng va chạm, đem lý trí hóa thành một vũng nước xuân.

Bị đâm đến, kịch liệt xâm phạm như cắn nuốt con mồi, Lăng Vệ lại cảm thấy khó có thể giải thích cảm giác an toàn cùng khoái hoạt.

Đây là nơi bà mẹ từng ngủ yên, hiện giờ lại trở thành nơi cậu cùng em trai trầm luân, tình yêu lăng loạn sẽ phải chịu nguyền rủa. Cho nên cậu muốn liều lĩnh nắm chặt bất cứ cơ hội nào.

Hoá ra đã vô pháp tách ra.

Mẹ lại tức giận cũng được, chán ghét cũng được.

Cũng không có biện pháp tách ra nha.

Không có Lăng Khiêm, tim của cậu như bị mất đi một nửa, tuyệt không thể lại mất đi Lăng Hàm ...

"Chúng ta, là Tướng quân của nhau."

Hung hăng mà đỉnh sâu vào trong cơ thể, Lăng Vệ thét chói tai ôm lấy cổ Lăng Hàm, trong phòng tràn ngập khí vị nam tính, tựa như xuân dược làm người ta phấn khởi vong tình.

Hạ thân từ đau đớn đến nửa chết lặng, từ nửa chết lặng lại đến tê dại, từ tê dại lại đến cảm giác không cách nào hình dung. Chỉ có hung khí ở bên trong mà càn quét xuyên qua mới là vĩnh hằng, cứng rắn mà thật sự.

Lưng cùng cái mông cong mịn bắt đầu vô pháp khắc chế mà co rút lại.

"Hừ ...." Lăng Hàm đong đưa càng nhánh trên vòng eo mềm dẻo, không chút nào che dấu vẻ mặt tiêu hồn vì tình, thở dài thật sâu.

Sau đó đột nhiên bắn ra.

Tinh hoa tại ở sâu bên trong mà lấp đầy, ấm nóng đến mức Lăng Vệ ở trên giường cũng cong thân mình hướng lên trên bắn ra. Rồi gắt gao bám lấy khuỷu tay cường tráng của Lăng Hàm mà thở dốc.

"Anh," Lăng Hàm thấp thấp thở dốc, ánh mắt đảo qua tinh dịch trên bụng mình, ngữ mang vui mừng mà nói, "Anh cũng cao trào."

Hai người thở dốc, giống hai con thú nhỏ chơi đùa đến kiệt sức rồi lại ôm thành một đoàn.

Lăng Vệ nhắm mắt, lông mi dài hơi sợ mà run run, cảm nhận thắt lưng bị cánh tay Lăng Hàm ôm chặt.

Say rượu cùng tình ái đều là thuốc độc mê hồn. Cậu cảm thấy chính mình giống như lông chim nhẹ nhàng bay trên cao, cuối cùng cuối cùng an tâm mà dừng ở trong lòng bàn tay Lăng Hàm.

Nhưng ở sau mặt an tâm này, mơ mơ hồ hồ lại lo âu, thậm chí áy náy.

Lăng Vệ bám vào bả vai kiên cố của Lăng Hàm, mơ mơ màng màng nghĩ. Vì cái gì bi thương như vậy, sau khi bị rượu mê luyến cướp đi ý thức, thình lình một chuyện nhảy ra đâm xuyên qua tim của cậu.

Không có Lăng Khiêm.

Bởi vì không có Lăng Khiêm!

Nội tạng cực liệt đau lan ra khắp nơi.

Một giây trước còn an tĩnh ở trong ngực Lăng Hàm, giờ lại giống như bị một dao chặt đứt ruột mà cuộn tròn thân thể.

"Không thoải mái sao?" Lăng Hàm đem tay đè cậu lại.

Bởi vì suy nghĩ đến tâm tình của em trai, Lăng Vệ lập tức liền khống chế tâm tình của mình.

"Ra mồ hôi, anh muốn đi tắm rửa." Cậu trấn định mà nói, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống.

Cơ thể thấy đổi tư thế, tinh hoa nam nhân lưu trong nhục động, chậm rãi ở trong thuận theo bắp đùi thon thả mà chảy xuống xuống dưới.

Trắng mịn mà kết dính.

Đầu gối như nhũn ra, Lăng Vệ mặc kệ khó chịu, cố gắng bình mà đi vào phòng tắm một cách bình thường.

Phòng tắm thuộc về tướng quân diện tích rất lớn, có người tiến vào, đèn cảm ứng màu vàng khảm trên trần nhà tự động bật lên, chiếu sáng các thiết bị bên trong.

Không lâu trước đây, ba mẹ đã từng thoải mái mà tắm rửa trong bồn tắm lớn.

Ở nơi này mà rửa đi tinh dịch của em trai trong cơ thể mình, quả thực chính là khinh nhờn!

Lăng Vệ rời đi bồn tắm lớn, đến dùng vòi sen.

Mở lên vòi hoa sen, nước ấm ào ào chảy trên người, mát xa làn da thực thoải mái. Nhưng nước ấm cùng vẻ lo lắng là không thích hợp. Lăng Vệ thử đem nước ấm điều chỉnh thấp xuống, cuối cùng đơn giản chỉnh thành nước lạnh.

Như vậy thoải mái hơn nhiều.

Cậu ngửa đầu đón vòi hoa sen, vội vàng rửa đi mồ hôi trên người, nhăn mi đem dịch thể còn sót lại bên trong lấy ra. Kế tiếp, tựa hồ không còn chuyện để làm, cậu lại không muốn trở lại phòng ngủ.

Đương nhiên không muốn đối mặt với Lăng Hàm.

Chính là..

Dù sao rất muốn chính mình an tĩnh một chút.

Giống như không tìm thấy biện pháp có thể đem vết thương đáy lòng tiêu thất. Vừa nghĩ tới Lăng Khiêm, liền hiểu ra. Mẹ hận cậu không có đem Lăng Khiêm mang về, đó là rất có đạo lý.

Mình không có, đem Lăng Khiêm mang về.

Thời điểm kia, nó ở gần cậu như vậy, cậu chỉ cần duỗi tay ra là có thể túm lấy nó.

Lúc Lăng Khiêm đánh cậu một bạt tai vì sao cậu không đánh trả hắn một bạt tai? Cậu là anh trai cơ mà, cậu cũng có thể đánh nó ngất xỉu, đem nó cùng lên chiến cơ.

Tuy rằng rất chật chội sẽ ảnh hưởng thao tác điều khiển, nhưng dù sao có thể thử, cố gắng một chút, đem Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm bỏ vào chiến cơ, câun có thể mang bọn họ đồng thời từ thứ năm không gian thoát đi.

Vì cái gì lại không thử?

Vì cái gì lại không mạo hiểm?

Vì cái gì..

Trong đầu lăng loạn mà suy nghĩ, thậm chí nhớ tới lúc gặp tại Thủy Hoa tinh, Lăng Khiêm ồn ào nói muốn làm anh ba ngày ba đêm. Cậu lại thế nào ? Cậu lại hung ác mà đem nó đẩy ra sao?

Sinh mệnh Lăng Khiêm hướng chính mình nhiệt tình mà cầu hoan lần cuối, lại bị chính cậu đẩy ra sao?

Vòi hoa sen còn mở, nước lạnh ào ào không chừng mực mà vào xuyên vào đầu.

Nếu những hối hận cùng đau thương đó, nếu thể giống như nước chảy đi thì tốt rồi.

Chẳng sợ có vài giây, tâm không cần đau thành như vậy cũng tốt.

Trên mặt, trước ngực, phía sau tràn ngập nước, có lẽ bên trong, hoà lẫn cả nước mắt.

"Tắm xong rồi sao?"

Lăng Hàm thân thể trần trụi bỗng nhiên ở ngoài mà xông vào, tự đến tắt đi vòi hoa sen.

"Nước lạnh rồi, anh."

Mắt Lăng Vệ phảng phất bị rửa sạch qua, tỏa sáng đến đen nháy, nhưng không có thần thái.

Bọt nước thuận tóc đen mà chảy xuống.

Lăng Hàm tắt vòi sen, lấy khăn mặt sạch sẽ, đem đầu đầy nước lẩu sạch.

"Anh, chúng ta làm tiếp đi."

Nghe thấy câu này, Lăng Vệ vẫn luôn rũ mắt, không nói một lời, cuối cùng có phản ứng, kinh ngạc mà nhìn Lăng Hàm.

"Vừa rồi đã làm rồi."

"Là làm rồi, nhưng mới như vậy không thể thỏa mãn em. Anh không đồng ý?"

"Không đồng ý."

"Vì sao?"

"Anh mệt." Trên mặt Lăng Vệ tràn ngập cự tuyệt, "Hơn nữa, em cũng cần nghỉ ngơi cho tốt, sau hội nghị quân sự còn có rất nhiều chuyện yêu cầu em phải xử lý."

Cậu cầm lấy khăn mặt trong tay Lăng Hàm, tùy tiện xoa xoa trên người, đến tủ trong tìm ra áo ngủ thoải mái mà mặc vào.

Trở lại giường trong phòng ngủ, đem chăn quấn chặt quanh người.

Lăng Hàm cũng lại đây.

"Tronh cảm nhận của anh, đợt thứ hai phải là Lăng Khiêm đến làm." Lăng Hàm đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống hỏi, "Cho nên anh từ chối em?"

Bị em trai hỏi đến đau nhức, Lăng Vệ đơn giản là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

" Lăng Khiêm không ở đây, anh muốn giữ lại một nửa cho hắn, loại tâm tình này em có thể hiểu" Lăng Hàm nói vừa lãnh khốc lại ngắn gọn, "Nhưng là, em không thể đồng ý."

Chăn bọc trên người bỗng nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo ra.

Lăng Vệ mặc áo ngủ bại lộ dưới tầm mắt em trai.

"Làm gì a?!"

"Anh là người tỉnh táo nhất cũng sẽ phát điên ngu ngốc. Đem một nửa quãng đời còn lại, một nửa thân thể, một nửa lực chú ý, đều đặt trên một người đã chết đi, cho dù người nọ là anh sinh đôi của em, em cũng vô pháp không cho phép chuyện này."

Lãnh tĩnh mà nói ra, động tác Lăng Hàm lại vô cùng tương phản, tràn ngập công kích hổ báo.

Thừa dịp ở phía trên lấy ưu thế ngăn chặn Lăng Vệ, đem cổ tay của cậu hung hăng giữ lại.

Áo ngủ thực tiện mà lộ ra phần eo phía trên.

Vòng da trên cổ cũng bị Lăng Hàm kéo lấy, Lăng Vệ không thể không nhìn về phía Lăng Hàm.

Kịch liệt dâm tà mà chậc chậc hôn sâu.

"Thực chán ghét cái vòng này, em đã lệnh cho ủy ban cao đoan quân bị nghiên cứu thành phần cùng hệ thống điêu khiển của nó, sẽ nhanh chóng đem vật quỷ trên cổ anh tháo xuống."

Nói xong, bàn tay gắt gao sáp nhập bên trong thân thể.

Đùi trong bởi vì tay nam nhân mang đến ý tứ xâm phạm mà nổi lên một tầng da gà.

"Lăng Hàm, không cần lại náo loạn."

"Em là nghiêm túc, chẳng lẽ anh nhìn không ra?"

Chóp mũi chạm nhau, đủ để ánh mắt nhìn rõ linh hồn của nhau.

Ánh mắt Lăng Hàm tràn ngập nghiêm túc.

Rụt rè, cao ngạo nghiêm túc, lại là cố chấp đến đáng sợ, bị băng lạnh bao vây cũng vô pháp dập tắt nhiệt tình yêu thương.

"Em không là loại miệng đầy nhân nghĩa đạo đức mà bảo vệ."

"Nếu muốn thì cố gắng tranh thủ, phải cường thế mà bảo vệ."

"Lăng Khiêm không ở đây, em sẽ không giả mù sa mưa mà giữ lại một nửa cho hắn, giả vờ rằng hắn còn ở đây; lại càng không sẽ vì hắn rời đi mà làm cho mình, còn có người chính em yêu tận lực đeo cái gì, dứt bỏ cái gì."

"Sẽ không để cho anh nằm ở trên giường, nhớ đến Lăng Khiêm, cái loại hối hận cô đơn cùng thống khổ, sẽ không đee cho anh trải qua."

"Cho nên, nhất định phải cùng anh làm, cho dù anh có chán ghét cũng muốn làm."

Cường thế đem đầu gối tách ra. Động tác của Lăng Hàm tràn ngập lực độ cùng uy hiếp.

Cúc huyệt vừa bị làm đến sưng giờ lại bị dễ dàng công phá, cảm giác dị vật tiến vào mà nóng bỏng.

"A.."

Khoảnh khắc xuyên qua, tạng phủ trong cơ thể phảng phất đều bị cường ngạnh mà xuyên đến, đau đớn phong phú.

Lăng Vệ hé miệng, tựa hồ muốn nói nói, nhưng dưới hình thức bị áp bách, cậu chỉ có thể lăng loạn vô tự mà phát ra rên rỉ.

Ngẩng đầu mà nhìn trần nhà hoa lệ.

Chiếm cứ phần lớn tầm nhìn lại là gương mặt của Lăng Hàm trẻ tuổi lại quyết đoán mười phần.

"Từ nay về sau, em sẽ chiếm đoạt toàm bộ thời gian cùng lực chú ý của anh."

Truyền đến câu nói của em trai, tâm trí Lăng Vệ một mảnh chết lặng.

Bất khả tư nghị, càng bá đạo tuyên cáo, càng làm người ta an tâm.

Thân thể vô pháp nhúc nhích, miệng lưỡi tiếp xúc hương vị lại càng ngọt, da thịt đã bị âu yếm, lại càng ngọt mỹ.

"Anh có thể ngẫu nhiên nhớ đến Lăng Khiêm, nhưng phải ở trong phạm vi cho phép của em."

Hương vị nam tính tràn ngập khắp phòng, mồ hôi chảy vào trong mắt, khí trời nóng rực thấm ướt hết thảy.

"Trốn ở trong chăn trong toàn tâm nhớ hắn, em không cho phép!"

Tư thế áp chế cơ thể, lực độ xâm phạm tràn ngập khống chế trong tầm mắt, hình ảnh suy diễn tựa như một hồi kịch liệt khủng bố cường bạo.

Nhưng trên giường hai thân thể lay động, lại thâm sâu thâm mà biết này không phải là cường bạo.

Đây là trừ cậu ra, người khác không thể nào hiểu được.

Bi thương, lại không trốn mà đối kháng bi thương.

Mất thể diện, lại đồng thời cũng khoái cảm trào dâng.

Đây là tương ái, bọn họ mất đi một nửa linh hồn, dùng thân thể nhiệt độ hòa tan đọng lại, lạnh như ký ức đóng băng, lại quên mất hết thảy dục vọng.

Gợi cảm kích thích đến cả lỗ chân lông mở ra, Lăng Vệ lay động tóc đen đã dính mồ hôi, đầu gối theo bản năng kẹp lấy thắt lưng cường tráng trên người nam nhân.

"Nha --!"

Sáp nhập đến, càng sâu.

Hỗn hợp chất nhầy trên thân thể.

Lăng Hàm cơ hồ là điên cuồng lãnh khốc mà xâm phạm Lăng Vệ.

Cự vật nam tính trừu sáp thật sâu bên trong, niêm mạc bởi vì kịch liệt ma xát mà sưng huyết, mỗi lần thật sâu xuyên qua, Lăng Vệ đều run rẩy mi mắt, phát ra thanh âm đứt quãng.

Lăng Hàm ở trong khoái cảm sóng to gió lớn mà giữ lại một phân lý tính.

Hắn gây sức ép khiến anh trai dưới thân đều thở không được, tinh tường hiểu được, chính mình làm anh đau đớn, đây đúng là hắn muốn.

Thân thể đau thường thường có thể dời đi chú ý của nội tâm đau xót, anh bởi vì Lăng Khiêm chết mà sinh ra áy náy. Điều hắn có thể làm, chính là sắm một vai mãnh liệt vô lễ trừng phạt, dùng thân thể đau đớn xoá đi cảm giác áy náy của anh.

Anh muốn cái gì.

Hắn liền sắm vai đó.

Chỉ cần anh đừng tan nát cõi lòng bất lực như vậy, hắn có làm nhân vật phản diện cũng sẽ không tiếc.

"Anh, nhìn em." Tà mị lãnh khốc mà kéo lên vòng da, kéo gần khoảng cách giữa hai bên, "Nhìn em, không cho phép nhớ Lăng Khiêm."

Lăng Vệ bị nam căn cứng rắn xâm phạm trong cơ thể đến si ngốc, khó có thể nói hay hoặc phản bác lại.

Cảm giác thơm ngọt mãnh liệt, làm cả người cậu run rẩy.

Trong môi phun ra rên rỉ cùng nhiệt khí, phun lên hai má Lăng Hàm.

Lăng Hàm nhịn không được mỉm cười, dùng sức mà động eo, chịu không nổi tốc độ chinh phạt của Lăng Hàm biến nhanh, Lăng Vệ nức nở tiếp nhận rồi cùng Lăng Hàm phun ra tinh dịch, chính mình cũng ở lúc vô ý thức mà đạt tới cao trào.

Trong phòng tràn ngập mùi vị sau khi làm tình, rất nhanh đều bị hệ thống tinh lọc không khí làm sạch, đổi thành mùi cỏ thiên nhiên thanh vị.

Thắt lưng cùng chân vô lực, Lăng Vệ khó có thể một mình đi đến phòng tắm, Lăng Hàm săn sóc mà đem cậu bế lên tắm sạch.

Từ trong phòng tắm trở lại trên giường, hai người dây dưa hơn nửa đêm cuối cùng cũng tự nhiên mà nằm cùng một chỗ.

Đêm khuya yên tĩnh, phảng phất thấm vào toàn bộ phòng.

"Nó... bỗng nhiên đi mất, thậm chí một tiếng tạm biệt cũng không có." Lăng Vệ nhìn chăm chú trần nhà, khàn khàn mà nói, "Nếu có cơ hội, chẳng sợ, cho anh ta được gặp nó một lần cũng được, chỉ cần nghe nó nói một câu thôi cũng được.."

Trong lòng cũng biết, những điều này là hy vọng xa vời thực tế, thanh âm Lăng Vệ dần dần thấp đến nghe không được.

Lăng Hàm hiểu rõ một khối mất mát trong lòng kia, nghĩ đến trong không gian thứ năm mà mất đi anh trai sinh đôi, thanh âm không có phập phồng mà nói, "Nghỉ ngơi đi anh. Nếu còn có tinh lực mà nói, em lại muốn tiếp tục cùng anh làm."

"Lăng Hàm, cám ơn em."

".."

"Cám ơn em vẫn còn sống."

Lăng Hàm xoay người, nhẹ nhàng hôn trên môi Lăng "Ngủ đi, anh."

Lăng Vệ nhắm hai mắt lại.

Hai người mệt nhọc rất nhanh đã ngủ, tới khi gần tới sáng sớm, Lăng Hàm bỗng nhiên cảm giác một tia khác thường.

Mở mắt ra đảo qua bốn phía, mới phát hiện hoá ra là máy truyền tin để trên tủ đầu giường rung rung, may mắn đã thanh âm, nếu không vang lên đến sẽ đem anh cũng tỉnh dậy.

Lăng Hàm ôn nhu mà nhìn Lăng Vệ đang ngủ say, nhịn xuống xúc động vuốt lông mi của anh, liếc mắt cầm lấy máy truyền tin, xác định thông tin đến từ cấp dưới hắn đã ăn bài trong quân bộ, tốt nhất hiện tại liền tiếp.

Chính mình làm việc trong hệ thống ở lầu ba, hơn nữa trở về phòng xử lý cũng không cần lo lắng sẽ đánh thức anh.

Hắn tùy tiện mặc một kiện áo ngủ, cầm lấy máy truyền tin, đi ra khỏi phòng.

Vừa mới đi đến hành lang, đột nhiên bừng tỉnh mà dừng bước, ngẩng đầu.

"Mẹ?"

Cách hắn vài bước, Lăng phu nhân tiều tụy mà sững sờ bám trên tay vịn cầu thang, cũng khiếp sợ mà nhìn chính con trai mình.

Đêm qua, nàng một mình thức trong phòng ở lầu ba, một đêm chưa ngủ, ôm ảnh chụp gia đình, mặc kệ chính mình bi thương.

Cho đến vừa rồi, mới nén lại nước mắt mà ra khỏi phòng, tính toán xuống lầu đến trong phòng ăn làm bát mì sợi.

Lăng phu nhân tối hôm qua cũng không ăn cơm, tuy rằng không cảm thấy đói, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên ăn một chút gì để giữ tốt sức khoẻ.

Hiện tại Lăng gia, thật sự không cần một người tùy thời phải vào bệnh viện.

Không nghĩ tới, lúc xuống lầu, nàng lại thấy con trai từ Thường Thắng tinh trở về Lăng Hàm!

"Là con sao, Lăng Hàm."

Ở bệnh viện ngủ say lâu như vậy, sau khi tỉnh dậy trực tiếp đi tham gia hội nghị quân bộ, lần đầu mẹ con gặp lại, không hề chuẩn bị tâm lý mà lại xảy ra vào giờ phút này.

Ngay sáng sớm, tại nhà của nàng.

Căn phòng không lâu trước kia còn thuộc về nàng cùng chồng, hiện tại thì lại thuộc về Lăng Vệ.

Suy sụp suy sụp mà giấu đầu hở đuôi, trên bả vai cùng trên cổ mơ mơ hồ hồ xanh tím vết cào, là dấu vết khó coi!

Còn có, khóe miệng có vết thương, là bị người ta đánh sao?

Từ trong ánh mắt của Lăng phu nhân, Lăng Hàm liền đọc ra rất nhiều suy nghĩ hắn không bị hiểu lầm.

Cũng không có nói tất cả đều là hiểu lầm, ít nhất cùng anh làm thật.

Đột nhiên, Lăng Hàm thật hối hận chính mình tối hôm qua quá xúc động. Tiến phòng chỉ là vì nhìn anh liếc mắt một cái, sau đó nên đi gặp mẹ, cư nhiên.. Phạm cái loại sai lầm không thể tha thứ ....

Đầu bắt đầu đau.

Lăng Hàm trực tiếp ra hiệu cho cấp cho cấp dưới chờ hắn giải quyết sau, sau đó đem máy truyền tin bỏ vào túi, quyết định trước đối

"Mẹ, con muốn cùng mẹ nói chuyện." Lăng Hàm bình tĩnh mà nhìn thẳng Lăng phu nhân.

"Vừa lúc," Lăng phu nhân hút một hơi, bình tĩnh mà nói, "Trùng hợp, mẹ cũng muốn nói chuyện cùng con."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.