Trung Khuyển Cắn Ngược

Chương 9




Phàn Ngọc Hương chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, tuy rằng người thú tộc thực hi hữu, nhưng lại không thể bán, cho dù có thể bán, Phàn Ngọc Hương cũng không làm loại chuyện buôn bán nô lệ thiếu đạo đức đó, vả lại, nàng cũng không dám, cho dù ở bên ngoài tự do, Phàn lão thái quân vẫn phái người nhìn chằm chằm, nàng phạm vào chuyện gì làm nhục thanh danh Phàn gia, sẽ chờ bị long trượng của Phàn lão thái quân hầu hạ.

Cho nên đối với người thú tộc, Phàn Ngọc Hương cũng chỉ có thể nuôi không, nhưng lại không chỉ nuôi, mà còn phải dạy cho bọn họ tất cả các kỹ năng sống.

Đây là chuyện phí nhiều tiền nhất nha! Nếu không vì Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương căn bản sẽ không có khả năng làm loại chuyện nà, cho nên mỗi khi Phàn Ngọc Hương nhìn Nhậm Thương Diêu sẽ kiêu ngạo nâng lên cái cằm nhỏ nhắn, ánh mắt kia chính là xem, xem ta

đối với chàng thật tốt.

Nhậm Thương Diêu sao lại không rõ ẩn ý của nàng, nàng đối tốt với y như vậy, ngay cả tộc nhân của y cũng nuôi luôn, nếu y dám bất trung với nàng, không tốt với nàng, lén hoa tâm thử xem!

Nếu nam nhân có lòng tự trọng cao sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng mà cho tới bây giờ Nhậm Thương Diêu không có để ý tự tôn mấy điều nhàm chán này, tất cả của y vốn là Phàn Ngọc Hương cho, không có nàng, sẽ không có y hôm nay.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Phàn Ngọc Hương, y chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, hơn nữa Phàn Ngọc Hương ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, y thích.

Y ước gì Phàn Ngọc Hương cả đời đều luôn chú ý y, huống hồ y biết cá tính của Phàn Ngọc Hương, nếu không phải vì y, nàng căn bản sẽ không nhận thú tộc.

Y cảm động còn không kịp, có tâm tư cảm thấy tự tôn bị sỉ nhục gì sao? Đây là Phàn Ngọc Hương đối tốt với y, y thích cỡ nào.

Nhìn Phàn Ngọc Hương đang bị một đám tiểu thú tộc đi theo, khóe miệng Nhậm Thương Diêu cong lên, ánh mắt nhìn Phàn Ngọc Hương chuyên chú như vậy, giống như chỉ có nàng mới có thể lọt vào đáy mắt y.

Phàn Ngọc Hương một mặt lạnh nhạt nhìn đám tiểu hài tử thú tộc đi theo nàng, mấy tiểu hài tử đó đều gầy yếu, lớn nhất cũng mới mười tuổi, nhưng mà thoạt nhìn lại giống bảy, tám tuổi, rõ ràng thiếu dinh dưỡng.

Tuy rằng như thế nhưng tinh thần đều rất phấn chấn, hơn nữa lại thích đi theo nàng, nàng không có thứ gì cho bọn tiểu quỷ đó ăn, vì sao cứ luôn đi theo nha?

“Cút, đừng cứ đi theo ta nữa.” Giọng Phàn Ngọc Hương rất lạnh. Đừng tưởng rằng đối với tiểu hài tử, nàng sẽ có sắc mặt tốt.

Nhưng mà mấy tiểu hài tử đó lại hoàn toàn không sợ Phàn Ngọc Hương mặt lạnh, mấy cặp mắt màu vàng đều chớp chớp xem xét nàng, nếu có tình thương của mẹ, tuyệt đối sẽ bị mấy tiểu hài tử đó làm cảm động, nhưng tình thương của mẹ mấy chữ này tuyệt đối không ở trên người nàng.

Nàng ghét nhất bị tiểu hài tử theo, vừa bẩn lại lại ầm ỹ…… ừm, nhưng mà Lân nhi nhà nàng không giống, đệ đệ hồi nhỏ vừa trắng vừa đáng yêu, làm người ta thích vô cùng.

Về phần Nhậm Thương Diêu…… Phàn Ngọc Hương nghĩ đến bộ dạng gầy trơ cả xương của Nhậm Thương Diêu lúc vừa được nàng mang về nhà, so với mấy tiểu quỷ gầy tong teo đó…… Được rồi, nàng hơi hơi mềm lòng.

“Tỷ tỷ, cho.” Một tiểu cô nương cắn ngón tay, một tay cầm một đóa hoa hồng, lấy lòng đưa cho Phàn Ngọc Hương, nở cái miệng nhỏ thiếu vài cái răng, cười ngơ ngác, “Xinh đẹp, cho.”

Phàn Ngọc Hương nhìn bông hoa nhỏ bị niết có chút nhăn, cánh hoa đều rơi vài cái, tay tiểu cô nương lại bẩn, làm cho hoa nhỏ trong tay thoạt nhìn giống như rác thật bẩn.

Phàn Ngọc Hương yêu sạch sẽ làm sao có thể nhận, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu cô nương…… Giãy dụa một hồi lâu, Phàn Ngọc Hương miễn cưỡng mở miệng, “Ta cầm, các ngươi không được đi theo ta nữa.”

Tiểu cô nương nghiêng đầu, căn bản không hiểu Phàn Ngọc Hương nói cái gì, nàng giơ tay thật cao, “Cho.”

Phàn Ngọc Hương thực miễn cưỡng vươn tay nhận bông hoa hồng nhỏ, tiểu cô nương lập tức cười hí mắt.

“Được rồi, đừng đi theo ta!” Cảnh cáo xong, Phàn Ngọc Hương bước ra một bước, nhóm tiểu quỷ phía sau cũng đi theo bước một bước, hai bước, mặt sau lại cùng hai bước…… Phàn Ngọc Hương nổi giận, quay đầu, “Không phải ta đã nói các ngươi đừng đi theo ta nữa sao!”

Một đám tiểu quỷ nháy mắt, hoàn toàn không sợ, ngược lại nở nụ cười.

Phàn Ngọc Hương không nói gì. Đây là sao? Vì sao đám tiểu quỷ này hoàn toàn không sợ nàng? Nếu là người của Trầm Hương sơn trang, căn bản không cần nàng rống, một cái liếc lạnh bọn họ đã sợ tới mức phát run.

“Tỷ tỷ, thơm!” Một cái nam hài đột nhiên đánh về phía Phàn Ngọc Hương.

Nó vừa phác lên, mấy tiểu hài tử khác cũng phác lên theo.

“Tỷ tỷ, thơm thơm thơm!” Bọn họ rất thích mùi trên người Phàn Ngọc Hương.

“Này! Đừng dính lại đây!” Nàng bị dọa, lại không dám thô lỗ đá văng bọn nó ra, cuối cùng đành phải chạy.

Nàng vừa chạy, nhóm tiểu quỷ cho rằng nàng đang chơi cùng chúng, đuổi theo vui vẻ.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ……” Bọn họ vừa đuổi vừa kêu Phàn Ngọc Hương.

“Đừng lại đây!” Phàn Ngọc Hương rít gào.

Nhìn bộ dáng chật vật khó được của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu thiếu chút cười to, nhưng nếu y thực sự nở nụ cười, bị Phàn Ngọc Hương phát hiện, chắc chắn y sẽ bị giận chó đánh mèo, cho nên y cực lực chịu đựng, mà ánh mắt nhìn Phàn Ngọc Hương càng dịu dàng.

Phàn Ngọc Hương không biết vì sao mấy tiểu hài tử đó cứ thích dán nàng, nhưng Nhậm Thương Diêu lại rất rõ nguyên nhân. Thú tộc luôn cảnh giác thực sâu sắc với con người, có thể phát hiện rõ đối phương có ác ý hay không, tuy rằng nàng luôn làm mặt lạnh, nhưng ánh mắt nàng nhìn tiểu hài tử nhưng không có chán ghét, mà ánh mắt thực trực tiếp, ấm áp làm cho người ta muốn thân cận.

Y từng giống như đám tiểu hài tử kia, thích mùi hương ấm áp trên người Phàn Ngọc Hương.

“Con gặp được một người tốt.” thanh âm khô ráp từ phía sau bay tới, trưởng lão chống gậy chậm rãi đi đến bên người Nhậm Thương Diêu, cùng y nhìn Phàn Ngọc Hương.

Dưới ánh mặt trời, cô nương xinh đẹp kia chói mắt như vậy, so với mặt trời trên bầu trời càng xán lạn, đứa nhỏ thú tộc chưa từng gặp qua người tốt đẹp như vậy, nên mới thích như thế.

“Đứa nhỏ, con thực may mắn.” Mới nhìn Nhậm Thương Diêu, trưởng lão liền biết Nhậm Thương Diêu sống rất khá, bởi vì trên người y không có một tia tối tăm hận ý, điều này làm cho bà kinh ngạc, lại nhìn Phàn Ngọc Hương che ở phía trước y, bộ dáng kia như đang che chở cho người trong nhà khiến bà hiểu được, thú chi tử này may mắn gặp được người đối đãi với y như người.

Nhậm Thương Diêu nhìn Phàn Ngọc Hương, trong lòng phụ họa lời trưởng lão nói, đúng vậy, y thực may mắn.

Trưởng lão nhìn ánh mắt của y, khẽ cười.

“Xem ra con được đền bù mong muốn.” Bà biết Nhậm Thương Diêu không có cảm tình gì với thú tộc, có lẽ, còn hận thú tộc.

Bà hiểu, bởi vì bà cũng là người từng trải, truyền thuyết thú chi tử gì kia, đều không thể bù lại sự thương tổn cùng cô đơn, nhưng mà trở lại thú tộc bà vẫn lưu lại, có lẽ là không có chỗ có thể đi, có lẽ là nhận lấy trách nhiệm của chính mình, có lẽ là không đành lòng để cho tộc nhân nhận lấy đau khổ giống bà…… Mà mặc kệ là cái gì, nỗi hận của bà theo năm tháng trôi đi, chỉ còn lại tâm tưởng muốn thay đổi thú tộc.

Nhưng Nhậm Thương Diêu thì khác, y không phải không có chỗ để đi, có người chờ đợi y, nhưng mà y lại nói muốn lưu lại, khi đó trưởng lão thật kinh ngạc, bà không tin y vì thú tộc mà không muốn rời đi, nhưng mà bà nhìn ánh mắt cô gái che chở y, liền hiểu được.

Lưu lại là giả, mục đích chân chính của y là cô bé kia.

Trưởng lão không nói rõ ý đồ của Nhậm Thương Diêu, vì sao phải làm vậy? Mặc kệ như thế nào, Nhậm Thương Diêu quyết định lưu lại, cho dù Nhậm Thương Diêu không có cảm tình với thú tộc, nhưng thời gian lâu, nhìn tộc nhân đáng thương, bà không tin Nhậm Thương Diêu còn có thể rời đi.

Mà sự thật cũng như bà suy nghĩ, thậm chí so với bà nghĩ càng hoàn hảo.

Rốt cục Nhậm Thương Diêu dời ánh mắt về phía trưởng lão. Trưởng giả khôn khéo này, y biết bà xem rõ hết mục đích của y, nhưng mà cũng lợi dụng mục đích của y, làm cho y lưu lại.

“Được đền bù mong muốn sao chỉ có ta.”

“Ha ha.” Trưởng lão nở nụ cười, không phủ nhận.

Nếu Phàn Ngọc Hương nghe được hai người đối thoại, chắc chắn sẽ hộc máu, trải qua sự dạy dỗ của con người, thú tộc đã biết tính kế, còn là trò giỏi hơn thầy.

“Qua vài ngày sẽ có đám người tiến vào trong cốc, bọn họ sẽ mang lương thực đến, cũng sẽ phụ trách dạy người thú tộc, có Hương nhi ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt buôn bán người thú tộc.”

Tuy rằng Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình khiêng lên một cái đại phiền toái, nhưng mà người Phàn gia có một ưu điểm, không làm thì thôi, đa làm phải làm cho tốt.

Hơn nữa, thủ hạ của nàng nhiều người như vậy, sao nàng phải tự thân tự lực? Trực tiếp bắt tay kêu người phía dưới đến không phải là được rồi sao.

Người thú tộc không hiểu thế nào là gieo trồng đồ ăn, bọn họ chỉ biết loại đơn giản nhất là trồng khoai, trưởng lão cũng không hiểu lắm, dược thảo bà gieo trồng cũng là loại dễ sống, mà ra bên ngoài săn thú lại nguy hiểm, tuy rằng Phàn Ngọc Hương có thể nuôi người thú tộc cả đời, nhưng nàng càng thờ phụng cho cá ăn không bằng dạy cách bắt cá.

Cho nên nàng để Nhậm Thương Diêu truyền tin tức ra ngoài, làm cho người Trầm Hương sơn trang vận lương thực lại đây, còn muốn biết thế nào là đun nấu, gieo trồng, phu tử dạy học…… Tóm lại, cái gì có ích với người thú tộc đều mang hết lại.

Nhậm Thương Diêu nói làm cho trưởng lão vừa mừng vừa sợ, nhất là một câu cuối cùng, bà kinh ngạc nhìn Phàn Ngọc Hương bị tiểu hài tử truy đuổi, một cô bé nũng nịu như vậy thực sự có bản lĩnh lớn vậy sao?

Nhậm Thương Diêu lại nhìn về phía Phàn Ngọc Hương, thấy nàng bị đuổi theo đã chạy tới, y cười đi ra phía trước, trước khi rời đi bỏ xuống một câu, “Nàng, so với bất kỳ kẻ nào đều cường đại.”

Làm cho y luôn nhìn lên, nhưng mà bây giờ y không chỉ nhìn lên.

“Này, các ngươi đuổi theo đủ chưa? A……” Đột nhiên bị bế ngang, Phàn Ngọc Hương bị dọa, nhưng mà cảm nhận được vòng tay quen thuộc, hai tay thói quen ôm lấy cái cổ thô cứng, sau đó trừng mắt, “Chàng làm gì?”

“Ôm nàng chạy ha.” Nhậm Thương Diêu lưu manh nháy mắt với nàng.

“Không cần!” Nàng cũng không phải tiểu cô nương nhu nhược, “Thả ta…… Oa! Bọn họ sắp đuổi theo lên đây! Còn không chạy nhanh chút!”

Phàn Ngọc Hương sốt ruột đấm lưng y.

Nhậm Thương Diêu vui vẻ tuân mệnh, vươn chân chạy nhanh.

Mặt sau, đám tiểu hài tử nhìn thấy có người gia nhập, đuổi càng vui vẻ.

“Mau mau mau! Chạy nhanh chút!” Phàn Ngọc Hương hô, đôi má vừa mới chạy nhanh mà hồng toàn bộ, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, trên mặt mang theo tươi cười xán lạn.

Nhậm Thương Diêu cũng nở nụ cười, cánh tay ôm chặt nàng, hai người lớn cùng tiểu hài tử phía sau đuổi bắt chơi đùa điên rồi.

Lúc người Trầm Hương sơn trang theo tin tức dùng bản đồ tìm được sơn cốc, một bước rời sơn động, nhìn thấy không chỉ là một mảnh thiên địa khác, còn có trang chủ đại nhân bị trung khuyển ôm.

Mọi người trợn tròn mắt.

Này, đây là chuyện gì?

Mà Phàn Ngọc Hương bị Nhậm Thương Diêu ôm chạy đang cười vui vẻ, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng ngây ngẩn cả người.

“A, cha nuôi?!” Phàn Ngọc Hương trừng to mắt, không thể tin được, cha nuôi hẳn là đang canh giữ ở quân doanh, sao lại xuất hiện ở nơi này? Còn có dì Ba……

Nhìn Phàn Xuân Nhan cười nhẹ với nàng, Phàn Ngọc Hương triệt để ngốc.

Nhậm Thương Diêu nhanh chóng dừng lại, theo ánh mắt của Phàn Ngọc Hương nhìn qua.

Khuôn mặt tuấn tú của Úy Phạm Thiên băng lại, cả người lạnh lẽo nhìn hai người…… Chính xác mà nói, là nhìn Nhậm Thương Diêu, ánh mắt kia giống như muốn giết Nhậm Thương Diêu vậy.

Mấy người khác của Trầm Hương sơn trang không khỏi ném cho Nhậm Thương Diêu một ánh mắt đồng tình.

Bảo trọng nha! Trung khuyển đại nhân.

Phàn Ngọc Hương không sợ trời không sợ đất đời này sợ nhất chỉ có hai người -- Phàn lão thái quân cùng Úy Phạm Thiên, nhưng mà người trước Phàn Ngọc Hương còn dám bằng mặt không bằng lòng, nhưng người sau Phàn Ngọc Hương đúng là hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời.

Mà Úy Phạm Thiên lãnh tâm lãnh tình trừ ái thê, cũng chỉ dàng tình yêu thương cho Phàn Ngọc Hương. Nói cũng kỳ lạ, một thế hệ Phàn gia này, chỉ có Phàn Ngọc Hương là có duyên với người khác nhất.

Úy Phạm Thiên không có con gái hoàn toàn đem Phàn Ngọc Hương phủng ở lòng bàn tay mà thương mà sủng, chỉ cần Phàn Ngọc Hương mở miệng, muốn cái gì Úy Phạm Thiên liền cho cái ấy, Phàn Ngọc Hương chính là tiểu tri kỷ của Úy Phạm Thiên, có khi ngay cả Phàn Xuân Nhan cũng sẽ hơi ghen tỵ trượng phu cưng chiều cháu gái nhà mình vô điều kiện như vậy.

Ở trong lòng Úy Phạm Thiên, Phàn Ngọc Hương luôn luôn là tiểu bảo bối ông yêu thương, cho dù Phàn Ngọc Hương trưởng thành, đến tuổi tìm người ở rể thì ở trong lòng Úy Phạm Thiên, Phàn Ngọc Hương vẫn là đứa bé gái luôn miệng hô thích cha nuôi nhất, mà đối với người được Phàn Ngọc Hương chọn làm trượng phu, tiêu chuẩn của Úy Phạm Thiên vô cùng nghiêm, không qua được của của ông thì đừng có nghĩ đến việc có được Phàn Ngọc Hương.

Bởi vậy lúc Úy Phạm Thiên thu được tin Nhậm Thương Diêu bắt cóc Phàn Ngọc Hương do Võ quản sự truyền đến, Úy Phạm Thiên hoàn toàn nổi giận.

Tâm tư Nhậm Thương Diêu đối với Phàn Ngọc Hương, Úy Phạm Thiên biết, nhưng ông cho rằng Nhậm Thương Diêu không có lá gan kia, cho nên cũng không đặt ở trong lòng, thậm chí cho rằng có như vậy thì Nhậm Thương Diêu sẽ càng tận tâm bảo hộ Phàn Ngọc Hương.

Không ngờ Nhậm Thương Diêu lại lớn mật như thế, dám buộc chủ tử của mình lại, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn người trong sơn trang lại tìm không thấy hai người. Bởi vì Nhậm Thương Diêu rất hiểu biết thủ pháp điều tra của sơn trang, mắt thấy thời gian qua đã lâu, Võ quản sự không thể không báo chuyện này cho Úy Phạm Thiên biết.

Hiểu rõ chuyện Úy Phạm Thiên lập tức mang theo thê tử lặng lẽ rời quân doanh, dù sao trong quân doanh đều là người của ông, không có ai dám truyền chuyện tướng quân tự tiện rời quân doanh ra ngoài.

Còn chưa tới Trầm Hương sơn trang, Võ quản sự lại truyền đến tin tức Phàn Ngọc Hương, còn nói cái gì mà ở trong sơn cốc của người thú tộc, muốn bọn họ mang lương thực cùng người đến dạy thú tộc sinh hoạt đến sơn cốc.

Úy Phạm Thiên lập tức mang vài người đến sơn cốc theo lời Phàn Ngọc Hương nói trước, lương thực cùng những người còn lại ở phía sau.

Nhưng bọn họ đuổi tới vạn vạn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh Nhậm Thương Diêu ôm Phàn Ngọc Hương chạy, tuy rằng hình thức hai người này ở chung luôn luôn rất quỷ dị, nhưng Phàn Ngọc Hương kiêu ngạo thế mà lại giống một tiểu nữ nhân để người ôm, còn cười vui vẻ như vậy, lại nhìn không khí khác hẳn quá khứ của hai người...... Điều này chắc chắn có quỷ nha!

Người của Trầm Hương sơn trang lập tức biết, trung khuyển đại nhân của bọn họ đã thành công chiếm được tâm của chủ tử.

Mà mặt Úy Phạm Thiên đã triệt để lạnh, đặc biệt lúc nhìn thấy dấu vết mờ ám trên cổ Phàn Ngọc Hương, ông liền muốn làm thịt Nhậm Thương Diêu.

“Ách!” Nhậm Thương Diêu bị đá đập vào tường, y ôm ngực, phun ra một búng máu, sắc mặt vẫn không thay đổi, thẳng tắp đứng lên, bất khuất nhìn về phía Úy Phạm Thiên.

“Tốt lắm.” Úy Phạm Thiên lạnh lùng. Ông luôn thưởng thức cốt khí của Nhậm Thương Diêu, nhưng thưởng thức là một chuyện, bảo bối của mình bị người ta ăn lại là một chuyện khác!

Úy Phạm Thiên nâng tay, ngưng tụ chưởng lực, không lưu tình đánh về phía ngực Nhậm Thương Diêu.

“Cha nuôi!” Không để ý Phàn Xuân Nhan ngăn cản, Phàn Ngọc Hương nhanh chóng chạy lên trước, che ở phía trước Nhậm Thương Diêu. Đối mặt với Úy Phạm Thiên phẫn nộ, thân thể Phàn Ngọc Hương run rẫy nhưng vẫn kiên định bảo hộ trước người Nhậm Thương Diêu, mắt đen yên lặng nhìn Úy Phạm Thiên.

“Con không cho cha đánh chàng!” Một chưởng này đánh tới, Nhậm Thương Diêu không chết cũng mất nửa cái mạng.

“Không cho?” Lúc Phàn Ngọc Hương lao tới, Úy Phạm Thiên đã thu hồi chưởng lực, ông nhìn Phàn Ngọc Hương, trong mắt có thất vọng, “Hương nhi, con nói chuyện với cha nuôi như vậy sao?”

“Con.....” Phàn Ngọc Hương cũng là nhất thời sốt ruột, nói ra nàng liền hối hận, “Cha nuôi, thực xin lỗi, Nhưng mà......”

Phàn Ngọc Hương cắn răng, bất cứ giá nào, kiên định nói với Úy Phạm Thiên “Con thích chàng ấy!”

Một khắc nàng nhận Nhậm Thương Diêu kia, nàng liền nhận rõ cảm tình của mình đối với Nhậm Thương Diêu, không còn là nô, mà là nam nhân nàng thích, tính cách của nàng luôn thẳng thắn, thích chính là thích, không có gì phải già mồm kiêng dè.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Thương Diêu nghe được Phàn Ngọc Hương nói thích y, tuy rằng bị Úy Phạm Thiên đánh cho ngực rất đau, nhưng y vẫn không nhịn được kinh hỉ nở nụ cười, “Hương nhi......”

“Câm mồm!” Úy Phạm Thiên lạnh lùng nhìn Nhậm Thương Diêu, “Tên của chủ tử há có thể để một tên nô tài như ngươi kêu sao?”

“Cha nuôi, A Diêu không phải nô tài, chàng......”

“Câm miệng!” Đây là lần đầu tiên Úy Phạm Thiên khiển trách Phàn Ngọc Hương mà ông xem như bảo bối.

Phàn Ngọc Hương sững sờ nhìn sắc mặt cha nuôi lạnh như băng. Cha nuôi chưa từng đối đãi với nàng như vậy...... Nàng mím môi, quật cường nâng cằm.

“Cha nuôi, con muốn cùng A Diêu cùng nhau, ai ngăn cản cũng không được, dù là cha nuôi --”

“Hương nhi.” Phàn Xuân Nhan nhẹ giọng ngắt lời nàng, “Con xác định muốn nói hết lời còn lại sao?”

Nhìn ánh mắt không đồng ý của Phàn Xuân Nhan, Phàn Ngọc Hương trầm mặc.

Nhậm Thương Diêu giữ chặt tay Phàn Ngọc Hương, kéo nàng che phía sau người.

“A Diêu!” Phàn Ngọc Hương khẩn trương nhìn y, “Chàng muốn làm gì? Để ta và cha nuôi nói......”

“Không, để ta.” Nhậm Thương Diêu chịu đựng ngực đau nở nụ cười với Phàn Ngọc Hương, “Ta không thể luôn tránh ở phía sau nàng.”

Y đứng thẳng người, không ngại mà đối diện Úy Phạm Thiên.

“Ta biết ta không xứng với Hương nhi, Nhưng ta thích nàng, ta sẽ đối tốt với nàng, ta sẽ thương nàng. Trên đời này, ta chỉ có Hương nhi, ta sẽ không buông tay Hương nhi, cho dù người ngăn cản thế nào, cũng sẽ không.”

Úy Phạm Thiên cười lạnh, “Ngươi không xứng với Hương nhi.”

Phàn Ngọc Hương nhíu mày. Cho tới bây giờ cha nuôi không phải là người ngại bần cùng, vì sao ông lại nói như vậy với A Diêu?

Không nhìn được Nhậm Thương Diêu bị Úy Phạm Thiên nhục nhã, Phàn Ngọc Hương lập tức thấy bất bình vì Nhậm Thương Diêu, lại nhìn thấy Phàn Xuân Nhan nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, muốn nàng an tĩnh nghe.

Biết dì Ba hội ám chỉ như vậy nhất định có nguyên nhân, nàng cắn chặt răng, Phàn Ngọc Hương không cam nguyện nhịn xuống.

“Trên đời này người sẽ đối tốt với Hương nhi, thương Hương nhi rất nhiều, không thiếu ngươi. Ngươi nói ngươi chỉ có Hương nhi, ngươi sẽ không buông tay Hương nhi, ta đây hỏi ngươi, ngươi có thể cho Hương nhi cái gì?” Ngữ khí của Úy Phạm Thiên không mang theo trào phúng gì, mà là trần thuật một sự thật, “Tất cả của ngươi đều là Hương nhi cho, ngay cả tộc nhân của ngươi đều phải nhờ Hương nhi cho người tới chiếu cố, dựa vào cái gì? Đây là tộc nhân của ngươi hay là tộc nhân của Hương nhi?”

Nhậm Thương Diêu bị nói ngậm miệng.

Phàn Ngọc Hương không nhịn được, “Cha nuôi, ta không để ý chiếu cố tộc nhân A Diêu!”

Nàng cũng không phải không nuôi nổi!

Úy Phạm Thiên không để ý tới Phàn Ngọc Hương, vẫn nhìn Nhậm Thương Diêu.

“Nhậm Thương Diêu, ta hỏi ngươi, trừ đứng sau Hương nhi, ngươi có thể cho Hương nhi cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.