Trung Cung Lệnh

Chương 37




Ánh mắt Đổng Ngạc phi toát ra tia lạnh lẽo, nhẹ giọng như đang tự nói với mình, "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Giết người thì phải đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên."
Nghe được lời này, Trinh phi ngẩng đầu nhìn Đổng Ngạc phi, mà Đổng Ngạc phi lại chỉ chăm chăm nhìn biển tên Khôn Ninh cung. Tang Chi lùi về phía sau, không nhìn thấy biểu tình của Trinh phi, cũng chẳng rõ thần sắc của Đổng Ngạc phi như thế nào. Có điều nghe được lời này càng khiến Tang Chi lo lắng bất an. Xem ra Đổng Ngạc phi tới Khôn Ninh cung ngày hôm nay, chính là chuyện lành không tới, chuyện tới không lành. Mà người này bây giờ trở nên tàn nhẫn như vậy, biết khuyên can thế nào?
Nhất thời, Tang Chi tâm loạn như ma, biết rõ lần này khó có thể dễ dàng cho qua. E rằng Tố Lặc sẽ gặp nạn, nhưng bản thân nàng lại thúc thủ vô sách. Nên làm gì bây giờ? Tang Chi muốn đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ đến thân phận bản thân mình chẳng qua chỉ là một tiểu cung nữ không quyền không thế, thấp cổ bé họng. Huống hồ, hiện tại Đổng Ngạc phi đã thập phần nghi kị nàng, tuy rằng Tang Chi không rõ sự nghi kị này từ đâu mà có, nhưng nàng biết chắc chắn lúc này dù nàng nói điều gì, người kia cũng sẽ không để vào tai.
Lại nói, trong khi Đổng Ngạc phi chìm trong căm giận, hẳn là Hoàng đế vẫn còn đang khư khư cố chấp, giằng co với triều thần vì chuyện phế Hậu đấy.
Ai có thể ngăn được Đổng Ngạc phi đây? Hoàng thái hậu? Tang Chi nghĩ đến đây, liền âm thầm lắc đầu. Không nói tới việc Hoàng thái hậu vẫn còn đang mang bệnh, giả như Hoàng thái hậu ra mặt thì cũng có thể nói được gì? Hiện, ở hậu cung người bị tổn hại nặng nề nhất chính là Hoàng quý phi, hơn nữa hiện tại Đổng Ngạc phi cũng chưa ra tay – và nếu có ra tay, chẳng lẽ lại cứ quang minh chính đại mà ra tay hay sao? Việc chưa ra ánh sáng, dù là ai cũng khó mà phân rõ thị phi. Cũng giống như năm xưa, Hoàng thái hậu đương nhiên là muốn giúp bảo trụ ngôi Hậu cho Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Mạnh Cổ Thanh, nhưng chính là tính tình của nàng ta quá mạnh, thật sự không khống chế được, lão nhân gia cũng đành bất lực mà thôi.
Đổng Ngạc thị lúc này và Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Thị năm ấy, tựa hồ là giống nhau, nhưng thực ra không hẳn. Nói thế nào thì Mạnh Cổ Thanh và Hoàng đế tình nghĩa phu thê đã không còn một chút, mà Đổng Ngạc thị vẫn đang là sủng phi. Hơn nữa, Đổng Ngạc thị đang ở trong nỗi đau mất con, đối với một nữ nhân mà nói, nỗi đau này là tận cùng của thống khổ rồi. Cho nên, trừ phi có thể làm rõ nghi kị trong lòng Đổng Ngạc phi, nếu không Khôn Ninh cung ắt sẽ đón chuyện chẳng lành.
Mặc kệ trong đầu đang suy nghĩ những gì, Tang Chi vẫn cúi đầu cụp mắt đi theo sát Đổng Ngạc phi. Đổng Ngạc phi thản nhiên bước vào, vừa lúc Hoàng hậu đã từ trong điện đi ra. Tang Chi thấp thỏm trong lòng, ánh mắt khóa sau lưng Đổng Ngạc phi từng giây từng phút, tựa như là sợ nàng sẽ đột nhiên làm ra chuyện gì không ngờ. Mà chính là không ngờ tới, vào thời khắc Hoàng hậu vừa đi ra, thần sắc Đổng Ngạc phi lại trở nên ấm áp đến không ngờ, như thể vừa có một làn gió xuân thổi qua. Biểu tình nhu hòa, nàng thở dài nói với Hoàng hậu, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
"Tỷ tỷ mau đứng dậy. Trời lạnh còn ẩm ướt, đường đi lại trơn, sao lại tới lúc này chứ!" Hoàng hậu liền tới chào đón.
"Việc nên làm mà a." Đổng Ngạc phi nói, "Huống hồ sức khỏe thần thiếp cũng không còn gì đáng ngại."
Hoàng hậu đỡ nàng đứng dậy, nâng giọng, "Còn không mau ban ghế cho Hoàng quý phi ngồi!" Một cung nữ liền cung kính, "Vâng." Rồi nhanh nhẹn mang ghế vào điện.
Hoàng hậu nhìn lướt qua, "Trời lạnh như vậy lại mang ghế gỗ tới cho Hoàng quý phi, có chút chuyện cũng không làm tốt như vậy sao!" Rồi liền thân thân mật mật kéo Đổng Ngạc phi tới ngồi xuống bên ghế dài, "Tỷ tỷ chớ trách, nơi này của bổn cung chỉ toàn những nha đầu ngờ nghệch, khiến tỷ tỷ chê cười rồi."
Đổng Ngạc phi đảo mắt một cái, đương nhiên không ngồi xuống, "Nương nương ưu ái, thần thiếp không dám nhận."
"Không sao, ở đây cũng không có người ngoài." Nói xong liền quét qua Trinh phi đang đứng phía sau, "Trinh phi là tộc muội của tỷ tỷ, vậy mọi người đều là người nhà rồi, không cần quá câu nệ lễ nghi." Thực tế thì Hoàng hậu đang bị cấm túc, các tần phi cũng không cần phải đến thỉnh an.
Trinh phi từ lúc thỉnh an xong vẫn luôn yên tĩnh đứng một bên, lúc này nghe thấy Hoàng hậu nói, mới lên tiếng thuận theo, "Hoàng hậu nương nương nói phải."
Đáy mắt Đổng Ngạc phi lấp lóe tia lành lạnh, vẫn kiên quyết từ chối, "Dù cho là tỷ muội, nhưng Hoàng hậu nương nương không phải người thường, tôn ti lễ nghĩa không thể bỏ qua" Ánh mắt lại liếc về phía Tang Chi, "Tang Chi, ngươi nói xem có đúng không?"
"..." Tang Chi vốn còn đang ngây ngốc. Nàng chưa từng nhìn qua Tố Lặc như lúc này, cử chỉ tác phong hào phóng và chừng mực, chính là khí khái của nhất quốc chi mẫu!
'Lãnh đạm chậm chạp, câu nệ lễ nghĩa', những lời này thực sự là về Tố Lặc đấy sao? Tang Chi càng nhìn người kia, lại nghĩ về những lời này, trong lòng càng cảm thấy xót xa.
Nhưng Tang Chi cũng rõ, trong cung này, không ai là không mang một bộ mặt giả dối mà sống qua ngày. Hoàng hậu như vậy, Hoàng quý phi như vậy, không phải chính bản thân nàng cũng như vậy hay sao? Chẳng qua là, nàng vẫn đau lòng cho Tố Lặc, bởi vì nàng đã quen với bản chất nguyên thủy của người này rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy một bộ mặt đối lập như vậy, nàng không thể kìm lòng mà cảm thấy thương tiếc.
Nghe Đổng Ngạc phi hỏi như vậy, Tang Chi cúi đầu, "Nô tỳ không dám, chuyện của chủ tử, không đến phiên nô tỳ phán xét."
Đổng Ngạc phi cười cười, nói với Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương có điều không biết rồi, Tang Chi là một cung nữ vô cùng thú vị, thần thiếp thực sự rất yêu thích đấy. " Ánh mắt nàng lại như có như không lướt qua Tang Chi, ngữ điệu không nặng không nhẹ, "Người như vậy phải làm cung nữ thực đáng tiếc. Huynh trưởng của thần thiếp quanh năm chinh chiến nơi trận mạc, bên cạnh cũng chưa có nữ tử nào hợp ý, mà vừa vặn Tang Chi lại vừa có dung mạo vừa có đầu óc, thần thiếp đang suy tính muốn cho nàng xuất cung, gả cho huynh trưởng."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Hoàng hậu ngây người, ngay cả Tang Chi cũng khiếp sợ đến tột cùng. Nàng lập tức quỳ xuống, giọng không áp chế được mà run lên, "Nương nương! Nương nương, nô tỳ... nô tỳ có tài đức gì, đời này chỉ sở cầu có thể hầu hạ bên cạnh nương nương, tuyệt không dám có vọng tưởng!"
Đổng Ngạc phi lập tức xoay người lại, thanh âm trở nên lạnh lẽo, "Sao vậy? Là do ngươi chán ghét huynh trưởng của bổn cung, hay là do ngươi cảm thấy mắt bổn cung mù rồi? Bổn cung nói ngươi có thể gả, ngươi ắt có thể gả." Sắc mặt nghiêm nghị đanh lại, trong chớp mắt quay đầu lại thành vẻ mặt ấm áp tươi cười nói với Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương, người xem chuyện này như thế nào?"
Quy chế nội cung có ghi rõ, cung nữ đến tuổi cho xuất cung, còn khi thân vẫn đang ở trong cung, bất kỳ nguyện vọng gì cũng phải được Hoàng hậu thông qua. Cho nên Đổng Ngạc phi hỏi Hoàng hậu chuyện này, về tình về lý đều là xác đáng. Nhưng mà, thực tế quyền hành đều nằm trong tay Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị, nếu hôm nay nàng đã nói như vậy với Hoàng hậu, thì chuyện chắc tám phần sẽ là như vậy. Hơn nữa Tang Chi lại là người của Thừa Càn cung, Hoàng hậu có dùng lập trường gì cũng không thể bác bỏ. Huống chi, với thân phận của Tang Chi mà có thể gả cho một Tướng quân, dù là chính thê hay là sườn thiếp, đây đều là một vinh dự lớn lao. Hoàng hậu ngẩn người trong một khắc, theo bản năng nhìn về phía Tang Chi. Vẻ mặt Tang Chi khó giấu sự kinh hoảng, lại thấy Hoàng hậu nhìn về phía mình, ung dung, "Chuyện của cung nhân Thừa Càn cung... đương nhiên là do tỷ tỷ làm chủ."
Tang Chi trợn mắt, trân trân mà nhìn Tố Lặc – Không, không, không thể như thế! Nữ nhân trước mắt này, căn bản không phải là Tố Lặc mà nàng quen biết. Sao người này có thể là Tố Lặc! Tang Chi như bị đọa hầm băng, thất hồn lạc phách. Gả cho? Làm thiếp? Hy vọng duy nhất của Tang Chi chỉ có Tố Lặc, chỉ có duy nhất Tố Lặc mà thôi. Nàng hy vọng biết bao nhiêu Tố Lặc có thể giúp nàng ngăn cản Đổng Ngạc phi. Mà rồi người kia lại nói một câu như vậy, tựa như là không hề thấy ánh mắt khẩn cầu của mình.
Từ khi tới thế giới này, chưa giờ phút nào Tang Chi tuyệt vọng như lúc này. Tang Chi nhìn người kia chăm chăm, rốt cuộc ngộ ra một điều – Người trước mắt này không phải một thiếu nữ tên Tố Lặc mà nàng biết, nữ nhân này là... Hoàng hậu.
Nàng, bởi vì Tố Lặc của quá khứ mà động tâm, lại vì Tố Lặc của hiện tại mà nản lòng. Tang Chi như thể chết một góc trong lòng, tự cười mình quá ngây thơ. Nàng rung động trước Hoàng hậu, mà hoàn toàn quên mất Hoàng hậu không phải là một người nàng có thể nảy sinh tình cảm. Người trước nay nàng luôn tâm niệm trong lòng là Tố Lặc, nhưng mà... Tố Lặc căn bản là không tồn tại a.
Trước mắt Tang Chi tối đi, đầu gối quỳ trên đất cũng không vững. Nàng chưa từng cảm nhân nỗi bi ai của thân nô tài một cách sâu sắc như vậy, tỷ như... hôn nhân cả đời của ngươi, chỉ bằng một câu của người khác, liền đã bị sắp đặt. Mà không, hôn nhân cái gì chứ, chính là trở thành sườn thiếp của mọt người nàng chưa từng gặp. Chính là một thứ đồ chơi. Nàng không biết phải đối mặt ra sao, phải làm thế nào, bởi vì nàng là một tiểu cung nữ, là cung nữ, thì không thể phản lại mệnh lệnh của chủ tử.
Đầu óc quay cuồng, nàng đưa mắt nhìn lên, lại không ngờ trước mà bắt được ánh mắt của Đổng Ngạc phi đang sâu kín chiếu về phía mình. Ánh mắt trào phúng, dường như đang nói – Tang Chi, ngươi thấy rõ rồi chứ, thấy rõ ngươi nên trung thành với ai.
Cả người Tang Chi đông cứng.
Ánh mắt Hoàng hậu quét qua đây, thủy chung chưa từng rời khỏi. Nàng chưa từng thấy Tang Chi hoảng hốt luống cuống tới mức như vậy, trái tim nàng cũng nhảy lên, khiến nàng nhói nhói nơi lồng ngực. Hoàng hậu có chút không kìm chế nổi, mà vẫn giữ biểu tình bình đạm, "Có điều... hiện tại vẫn còn đang trong thời gian để tang Vinh Thân vương, bi thương còn chưa dứt, tính chuyện hỉ sự có chút không thích hợp."
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Đổng Ngạc phi đã trở nên mãnh liệt. Tuy rằng phản ứng chỉ trong nháy mắt, nhưng từ góc độ của Tang Chi nhìn lên thì quả thực dọa người. Một câu của Hoàng hậu thốt ra nhẹ nhàng như thế, nhưng mang theo lực sát thương khủng khiếp, đâm trực diện vào tim Đổng Ngạc phi.
"Đúng là như vậy, vẫn là Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thấu đáo. Thừa Càn cung đúng là không nên xung hỉ, nhưng là hỉ sự này thần thiếp cũng sẽ không quá khoa trương." Đổng Ngạc phi đáp, ngữ điệu bằng phẳng. 
--- Hết chương 37 ---

Editor lảm nhảm: Uyển ko tém nữa, từ nay Uyển bung lụa đóng vai ác :v Nói chớ vẫn thảo mai lớm :)))) Được thêm má Tố chọc ngoáy xát muối vào nỗi đao 😏
Mấy nay tui bận, 2 ngày edit được 1 chương, còm men của mọi người ở chương trước tui cũng chưa xàm quờn rep lại được nữa TvT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.