So với sự ngọt ngào của Tiêu Quý và Mễ Tu, lúc này trong nhà Lưu Cẩm Trúc lại là mây mù lan toả.
Theo âm thanh vang vọng, đồ ăn mà Lưu Cẩm Trúc vất vả nấu ra đã rơi đầy trên mặt đất, thức ăn nóng hổi vung vãi, chất lỏng hỗn loạn, hạt cơm trắng tinh trên mặt đất đã vẩn đục tán loạn. Lưu Cẩm Trúc khó tin trừng to mắt, nhìn Mạnh Nhụy gần như điên cuồng thở hổn hển trước mặt bà, dùng chân giẫm nát chén bát.
Trong lòng bà kinh hoảng lạnh buốt.
Hôm nay trước khi tan tầm, Lưu Cẩm Trúc giúp đồng nghiệp giải quyết chút chuyện, cho nên về nhà muộn hơn bình thường. Bà vội vàng đi chợ mua đồ ăn, bởi vì đi trễ nên đã không còn măng tây, hôm qua Mạnh Nhụy nói muốn ăn măng tây xào thịt, nhưng cũng trễ rồi, Lưu Cẩm Trúc nghĩ rằng, quên đi, ngày mai nấu cũng thế thôi. Mua xong đồ ăn về tới nhà, Mạnh Nhụy ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy bà cô ta thản nhiên liếc một cái, không nói gì chỉ ấn điều khiển từ xa lung tung. Lưu Cẩm Trúc biết gần đây tâm tình Mạnh Nhụy không tốt, bà cũng chẳng so đo với cô ta, tuy rằng bà không biết rốt cuộc vì sao tâm tình cô ta không tốt. Xách đồ ăn vào phòng bếp, bà dùng tốc độ nhanh nhất làm ba món mặn và một món canh, lượng đường trong máu Mạnh Nhụy thấp, phải ăn uống đúng giờ, nếu không dễ dàng choáng váng buồn nôn.
Thế nhưng khi Mạnh Nhụy trông thấy thức ăn trên bàn, cô ta cau mày hỏi bà một câu, không phải bảo dì làm măng tây xào thịt sao, Lưu Cẩm Trúc giải thích ngày mai mới nấu, hôm nay đi trễ không mua được măng tây. Mạnh Nhụy cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Lưu Cẩm Trúc lập tức trở nên hung tợn, cô ta thở hổn hển, gạt thức ăn trên bàn xuống đất, vừa ném vừa hô lên: “Bảo dì làm gì thì làm cái đó đi, mấy thứ này cho người ăn sao!”
Cho đến khi ném tất cả chén đĩa ra mấy mét đều vỡ vụn, Mạnh Nhụy mới dừng lại, miệng thở hổn hển, toàn thân hơi run rẩy.
Lưu Cẩm Trúc giật mình sửng sốt hồi lâu, vừa hồi phục tinh thần từ trong biến cố đột ngột ban nãy, bà cúi đầu nhìn sàn nhà dơ bẩn, còn có đồ ăn vung vãi khắp nơi, bà nhìn Mạnh Nhụy, lớn tiếng chất vấn: “Cháu phát điên gì đó!”
Bắt đầu từ tháng trước, cả người Mạnh Nhụy không có chỗ nào bình thường, luôn nổi nóng không có lý do, chỗ nào không vừa mắt cô ta liền kiếm cớ gây khó dễ với bà. Lưu Cẩm Trúc hỏi Mạnh Học Đông cô ta sao thế, ông ta trầm mặc một chút, chỉ nói có lẽ cơ thể khó chịu cho nên ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà Lưu Cẩm Trúc cho rằng sự việc không đơn giản như vậy, từ nhỏ sức khoẻ Mạnh Nhụy đã không tốt, thường hay sinh bệnh, nhưng không như hiện tại, giống như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ làm người khác bị thương. Hơn nữa ánh mắt Mạnh Nhụy nhìn bà cũng rất kỳ lạ, trong phiền chán còn mang theo oán hận, giống như bà làm chuyện gì tội ác tày trời vậy. Như ngày hôm nay, chỉ là không làm món cô ta muốn ăn, cô ta lại nổi nóng như thế.
“Bà mới điên, cả nhà bà đều điên hết! Bà là kẻ điên, con gái bà cũng là kẻ điên! Đồ thần kinh, tất cả đều là đồ thần kinh!” Cảm xúc của Mạnh Nhụy còn dữ dội hơn ban nãy, gần như phát cuồng la to về phía Lưu Cẩm Trúc.
“Cháu…cháu nổi điên với tôi được rồi, đừng có chuyện gì cũng kéo Tiểu Quý vào!” Nghe thấy Mạnh Nhụy mắng Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc giận dữ, không thèm bận tâm đến lời dặn dò của Mạnh Học Đông, bà cũng hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Nhụy.
Mạnh Nhụy thấy phản ứng của Lưu Cẩm Trúc, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, tất cả mọi người đều hướng về đứa tạp chủng không ai cần kia! Cô đăng bài viết như vậy, chửi bới cô ta, tổn thương cô ta, thậm chí còn cho cô ta một cái tát, nhưng ba lại muốn cô ta xin lỗi đồ tạp chủng kia, dựa vào gì chứ, rõ ràng là Tiêu Quý làm sai! Cô ta không cam lòng, ba còn bảo cô ta đừng tìm Tiêu Quý làm phiền nữa, kêu cô ta đừng tuỳ hứng làm bậy, gây chuyện thị phi. Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô ta nói gì hay làm gì, ba chưa bao giờ chỉ trích cô ta, hiện giờ bởi vì một đồ tạp chủng mà lại mắng cô ta. Mấy ngày nay hễ gặp Lưu Cẩm Trúc thì cô ta sẽ nghĩ đến Tiêu Quý, nghĩ đến vì cô mà mình bị uất ức nhục nhã, dựa vào gì Mễ Tu chỉ thích cô, dựa vào gì nói rằng anh không liếc mắt đến cô ta, dựa vào gì Lưu Cẩm Trúc nói Tiêu Quý là con gái duy nhất của bà, dựa vào gì ba muốn cô ta xin lỗi Tiêu Quý! Cô ta không có, cô ta không có làm sai chuyện gì, cô ta tuyệt đối sẽ không luồn cúi với Tiêu Quý, lại càng không trơ mắt nhìn Tiêu Quý và Mễ Tu ở bên nhau!
“Tôi nói tới cô ta thì làm sao! Đừng tưởng rằng cô ta là loại người tốt! Cả ngày giả vờ vô tội, ra vẻ hiền lành, không phải đã đăng bài lên diễn đàn nói tôi điêu ngoa lại ích kỷ sao, còn nói tôi cướp mẹ người khác, không được còn trả đũa, tôi cướp ai hả! Bà ư? Hừ, năm đó bà tự nguyện theo tôi và ba xuất ngoại, không ai ép buộc bà!”
“…Cháu nói cái gì? Bài viết gì?” Lưu Cẩm Trúc kinh hoảng, hoàn toàn không biết Mạnh Nhụy đang nói cái gì.
“Hừ, bà còn không biết, con gái tốt đẹp của bà đăng bài viết lên diễn đàn trường, làm bẽ mặt tôi, chửi bới tôi, nói tôi cướp đi bà, còn nói tôi trả đũa! Tôi đi tìm cô ta lý luận, cô ta còn ra tay đánh tôi, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh tôi, đồ tạp chủng kia lại dám đánh tôi, cô ta…”
“Bốp!”
Lưu Cẩm Trúc vung một cái tát trên mặt Mạnh Nhụy, sử dụng toàn lực, Mạnh Nhụy suýt nữa không đứng vững, cô ta vịn cái bàn, những mảnh vỡ rải rác trên bàn đâm vào lòng bàn tay của cô ta, máu chảy đầm đìa.
“Tôi đã nói với cháu từ lâu, đừng tính toán tổn thương Tiểu Quý nữa, hiện tại tôi nói thêm một câu với cháu, đừng gọi Tiểu Quý như vậy, nó không phải là tạp chủng, tôi rất thương nó, bố nó cũng rất thương nó.”
Mạnh Nhụy nhìn máu không ngừng chảy xuống trong lòng bàn tay, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về Lưu Cẩm Trúc, lồng ngực khó chịu, nhịp tim dồn dập. Cô ta cảm thấy hoa mắt choáng váng, hai chân như là dẫm gai.
Lúc Mạnh Học Đông từ bên ngoài trở về thì Mạnh Nhụy đúng lúc tối sầm trước mặt, ngã xuống mặt đất.
Bác sĩ gia đình tiêm thuốc cho Mạnh Nhụy, còn đo lượng đường trong máu và huyết áp, xác nhận không có việc gì mới đứng dậy nói với Mạnh Học Đông đang sốt ruột: “Ông Mạnh yên tâm đi, cô Mạnh chỉ là nhất thời cao máu, bị chút kích thích, hơn nữa lượng đường trong máu hơi thấp, mới bị té xỉu. Vừa rồi tôi đã tiêm glucose vào rồi, lượng đường và huyết áp hiện tại đã ổn định, nhưng cần chú ý đến cảm xúc của cô ấy, đừng để cô ấy chịu kích thích thêm nữa. Sức khoẻ của cô Mạnh vốn đã suy yếu, hồi nhỏ lại từng mắc bệnh ung thư máu, các vị nên chiều ý cô ấy một chút, tâm trạng tốt thì sức khoẻ mới tốt hơn.”
Mạnh Học Đông bắt tay bác sĩ, cảm kích nói: “Cám ơn, đã trễ thế này còn mời anh đến.”
“Không có việc gì, nên làm thôi.” Bác sĩ cười nhẹ, tạm biệt Mạnh Học Đông rồi rời khỏi.
Tiễn bác sĩ xong, Mạnh Học Đông trở lại phòng Mạnh Nhụy, thấy Lưu Cẩm Trúc lo lắng đứng ngoài cửa.
Thấy Mạnh Học Đông, Lưu Cẩm Trúc tiến lên một bước, lo lắng hỏi: “Thế nào, không sao chứ?” Bởi vì sợ Mạnh Nhụy trông thấy bà sẽ càng kích động hơn, vừa rồi bà vẫn đứng trong phòng mình, cho đến khi nghe bác sĩ rời khỏi bà mới đi ra, muốn thăm Mạnh Nhụy nhưng lại sợ xảy ra điều bất trắc, nên đành ở chỗ này đợi Mạnh Học Đông, hỏi thế nào rồi.
Mạnh Học Đông mệt mỏi day day mi tâm, có chút mất kiên nhẫn nói: “Còn chưa tỉnh, anh đi coi nó, em ngủ trước đi.” Nói xong, ông ta lướt qua vai Lưu Cẩm Trúc vào phòng.
Lưu Cẩm Trúc ngơ ngác xoay người, nhìn Mạnh Học Đông đóng cửa phòng, bà cảm thấy thê lương. Mạnh Học Đông chỉ nhìn thấy Mạnh Nhụy té xỉu, liền đổ tất cả lỗi lầm trên người bà, hoàn toàn không hỏi một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay, Mạnh Nhụy ngang ngược tuỳ hứng, cố tình gây sự, lúc nào bà cũng nhẫn nhịn, bởi vì Mạnh Học Đông rất tốt với bà. Tuy rằng bọn họ không đăng ký kết hôn, cũng chưa từng có một cuộc hôn lễ long trọng, nhưng bà đã coi Mạnh Học Đông là chồng mình, là chỗ dựa của bà. Vì ông ta, bà sẵn lòng nhường nhịn Mạnh Nhụy, sẵn lòng chăm sóc cô ta, thậm chí là hầu hạ cô ta. Thế nhưng, bà cũng biết mệt, cũng biết uất ức, cho dù Mạnh Học Đông đối với bà dịu dàng săn sóc cỡ nào, cũng sẽ bị từng chút thiên vị hình thành trong cuộc sống mà làm nhoà đi.
Mạnh Học Đông vào phòng, Mạnh Nhụy đã mở mắt, lẳng lặng nằm trên giường, chỉ có sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Mạnh Học Đông bước nhanh qua, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay không bị thương của Mạnh Nhụy, vuốt tóc cô ta, ôn hoà hỏi: “Thế nào, khoẻ chút nào không? Con còn chỗ nào khó chịu không, tay còn đau không?”
Mạnh Nhụy lắc đầu, liếc nhìn bàn tay được băng bó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Thấy Mạnh Nhụy khóc, trong lòng Mạnh Học Đông siết chặt, ông ta cẩn thận nắm bàn tay bị thương của cô ta, nâng niu trong lòng bàn tay, đau xót nói: “Không sao, sẽ hết đau ngay thôi.”
“Nhưng mà trái tim con đau.” Mạnh Nhụy khóc thút thít, nhìn Mạnh Học Đông.
“Nhụy Nhụy, dì con không cố ý đâu.”
“Bà ấy sao không cố ý chứ? Bà ấy đánh con, bà ấy lại đánh con!” Mạnh Nhụy khóc lóc lên án, chỉ mới mấy ngày lại bị ăn hai cái tát, cô ta chưa từng uất ức như vậy.
“Được rồi, được rồi, đều là lỗi của dì ấy, đừng nóng giận, bác sĩ nói con không thể xúc động.” Nhớ tới lời dặn của bác sĩ lúc gần đi, Mạnh Học Đông buộc lòng xuôi theo lời nói của cô ta, xoa nhẹ má cô ta.
“Tiêu Quý đăng loại bài viết như thế, chửi con, tổn thương con, thậm chí còn đánh con, ba lại muốn con xin lỗi cô ta, bây giờ mẹ cô ta cũng đánh con, vì sao con phải chịu uất ức của bọn họ… Con không muốn, con không muốn…” Mạnh Nhụy càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, sau cùng đã khóc thành tiếng.
“Không chịu uất ức của bọn họ nữa, không bao giờ nhường nhịn bọn họ nữa, ba làm chỗ dựa cho con, con muốn thế nào cũng được, đừng nóng giận, chú ý sức khoẻ.”
“Con không muốn Lưu Cẩm Trúc gặp Tiêu Quý nữa, con cũng không muốn cô ta và Mễ Tu ở bên nhau, con muốn Tiêu Quý ở một mình, cô ta là thứ không ai cần, không ai cần…” Càng khóc càng đau lòng, Mạnh Nhụy cũng không biết bản thân mình đang nói gì, nhưng đó lại là lời nói chân thật nhất từ đáy lòng. Bởi vì cảm xúc có chút kích động, cơ thể hỗn loạn, băng gạc trên tay lộ ra vệt đỏ.
Mạnh Học Đông mau chóng đè cô ta lại, không để cô ta rối loạn, ông ta đau lòng vội nói: “Được, được, không ai cần cô ta, cô ta phải ở một mình, ba nhất định giúp con, giúp con…”
Lưu Cẩm Trúc ngồi một mình trên chiếc giường lớn, không bật đèn, mặc cho bóng tối cắn nuốt mình. Bà suy nghĩ về mấy năm nay, nghĩ rằng nếu lúc trước không đi theo Mạnh Học Đông xuất ngoại, hiện tại cuộc sống sẽ như thế nào. Có thể đơn giản, vui vẻ hơn hiện tại không, bên cạnh có đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, có thể nhìn thấy cô trưởng thành, lập gia đình, sinh con.
Mạnh Học Đông tiến vào, thấy trong phòng tối đen, ông ta bật công tắc đèn treo, thấy Lưu Cẩm Trúc đang cười ngây ngốc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vui. Trong lòng đau xót, Mạnh Học Đông nắm chặt quả đấm, hơi trầm tư. Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt trở nên thâm trầm phức tạp, ông ta chầm chậm đi tới bên cạnh Lưu Cẩm Trúc.
Ngồi xổm trước mặt Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Học Đông nắm tay bà, nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi, vừa rồi bởi vì Nhụy Nhụy còn chưa tỉnh lại, anh nhất thời sốt ruột, lời nói hơi nặng, em đừng để trong lòng.”
Lưu Cẩm Trúc cụp mắt không nói, rút ra bàn tay bị Mạnh Học Đông nắm lấy.
Mạnh Học Đông sửng sốt, lại nắm tay bà, nắm thật chặt, giọng nói dịu dàng: “Anh biết tính tình Nhụy Nhụy không tốt, tính cách điêu ngoa, nhưng sức khoẻ của nó không tốt, khó tránh anh nuông chiều một chút, bình thường để em chịu uất ức, nếu nó nói gì hoặc làm gì khiến em khó chấp nhận, anh xin thay nó xin lỗi em. Coi như em đã nhìn Nhụy Nhụy trưởng thành, nó thế nào em hiểu mà, không biết đối nhân xử thế, cũng chưa từng trải qua chuyện gì, vẫn ở trong sự bảo vệ của anh, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi vì bản thân một chút, hãy xem anh, xem nó gọi em là dì mấy năm nay mà đừng so đo với nó, được không?”
Lưu Cẩm Trúc vẫn chẳng nói gì, nhưng không có ý định rút tay mình ra.
Mạnh Học Đông thấy bà thả lỏng, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, nói với vẻ thăm dò: “Anh biết trong lòng em còn mang áy náy đối với Tiêu Quý, vẫn muốn tìm cơ hội đền bù cho nó, anh cũng cảm thấy có lỗi với nó, dù sao năm đó em bỏ đi cũng là vì anh và Nhụy Nhụy.”
Lưu Cẩm Trúc nhìn ông ta, cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc ông ta muốn nói gì, vì sao bà có dự cảm xấu.
Mạnh Học Đông lòng dạ ngổn ngang, nói: “Không bằng anh chi tiền cho Tiêu Quý ra nước ngoài học tập, cũng coi như là một loại đền bù với con bé, giáo dục ở nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều, nếu sau này nó muốn ở lại đó, anh cũng có thể nghĩ cách giúp nó, anh…”
Lưu Cẩm Trúc rút tay mình ra, bà đứng lên, tuyệt vọng nhìn Mạnh Học Đông…
Trong khoảnh khắc, tất cả tín nhiệm và kiên trì đều vỡ vụn.