Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 41: Ngoại truyện Lưu Cẩm Trúc




Lưu Cẩm Trúc ngơ ngẩn nhìn Tiêu Quý và Hầu Tử luống cuống bỏ đi, ngay cả đồng phục cũng không kịp thay, Lưu Cẩm Trúc hé miệng nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời. Bà muốn ngăn Tiêu Quý lại, hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì, đừng gấp, có mẹ ở đây. Thế nhưng hiện tại bà có tư cách gì chứ.

Bà lại cùng người khác làm tổn thương con gái mình…

Từ nhỏ Lưu Cẩm Trúc đã là một cô bé xinh đẹp, nhàn nhã có khí chất, người theo đuổi đương nhiên không ít. Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì khoảng cách mà chia tay với bạn trai mối tình đầu, không lâu sau qua sự giới thiệu của người nhà, bà quen bố Tiêu Quý, Tiêu Viêm Sơn. Khi đó Tiêu Viêm Sơn là một chàng trai mạnh mẽ xuất chúng, có lý tưởng có khát vọng, mới gặp mà đã thân với Lưu Cẩm Trúc, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, yêu đến như keo như sơn.

Sau hai năm yêu nhau, Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Viêm Sơn kết hôn, một năm sau Lưu Cẩm Trúc sinh cho ông một đứa con gái đáng yêu lại xinh đẹp, khi ấy sự nghiệp của Tiêu Viêm Sơn như diều gặp gió, một nhà ba người đầm ấm hạnh phúc, còn chuyển tới một căn nhà lớn.

Lưu Cẩm Trúc cảm thán hạnh phúc của mình, ôm ấp con gái, rúc vào lòng chồng, bà đã không còn cầu xin gì nữa.

Thế nhưng số phận không thiên vị bà nữa, biến cố xảy ra trở tay không kịp.

Một lần đầu tư thất bại, Tiêu Viên Sơm thiếu một khoản nợ lớn, buộc phải bán đi căn nhà ở gần bốn năm trời, đưa Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý dọn về căn nhà cũ trước kia, mất hết tất cả, nợ nần còn thiếu, một gia đình đã từng giàu có lập tức trở nên nghèo rớt mồng tơi, Tiêu Viêm Sơn lại suy sụp tinh thần, không gượng dậy nổi, cả ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu.

Lúc vừa mới bắt đầu, Lưu Cẩm Trúc hiểu được chồng mình, dù sao trải qua một lần thất bại như vậy, ý chí tinh thần sa sút là việc khó tránh khỏi. Vì nuôi gia đình sống qua ngày, bà cố gắng làm việc, thậm chí tìm việc làm thêm, thế nhưng mỗi ngày về đến nhà, đối mặt với con gái ngây thơ không biết gì, còn có người chồng say khướt chỉ biết oán giận, bà cảm thấy kiệt sức. Một lần lại một lần nữa, bà khuyên bảo không có hiệu quả, lòng kiên nhẫn cũng dần dần khô cạn, bà nói mình thật sự hối hận đã gả cho Tiêu Viêm Sơn, Tiêu Viêm Sơn thẹn quá hoá giận, mượn rượu cãi vã một trận ầm ĩ với Lưu Cẩm Trúc.

Mà lần cãi vã này đã khiến cho gia đình họ vốn lung lay sắp đổ càng thêm mờ mịt và tan vỡ.

Lưu Cẩm Trúc ra sức làm việc ba năm trời, còn Tiêu Viêm Sơn thì sống mơ mơ màng màng trong ba năm này, gia đình này cũng đã cãi vã ba năm, mọi việc đều đến một điểm giới hạn.

Rốt cuộc cũng bùng nổ, rốt cuộc không thể nhẫn nại.

Lưu Cẩm Trúc phớt lờ Tiêu Quý khổ sở cầu xin, bỏ lại người chồng miệng đầy mùi rượu vẫn còn bảo bà cút đi, một mình đi trên con đường hoang vắng không có mục đích, bà suy nghĩ lại mấy năm nay, vì sao một gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn lại biến thành như vậy? Làm ăn thất bại cũng không sao, làm lại từ đầu là được, không có nhà lớn cũng chẳng quan trọng, chỉ cần người một nhà ở cùng nhau là được, không có bao nhiêu tiền cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có thể cho con gái bà đến trường là được, bà không theo đuổi vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng người nhà khoẻ mạnh, cuộc sống suôn sẻ, nhưng mấy năm nay rốt cuộc bà đã trải qua loại cuộc sống gì!

Từ lúc hoàng hôn đi đến khi mặt trời đã lặn rồi, nhìn thấy ánh tà dương, Lưu Cẩm Trúc không biết mình muốn đi đâu, bà không muốn trở về căn nhà kia nữa, không muốn đối mặt với người chồng cứ mãi cố tình gây sự. Ngay lúc bà bất lực chán nản nhất, bà nhận được điện thoại của Mạnh Học Đông, hai người đang thất vọng cứ thế mà gặp nhau, cũng không phải sự ràng buộc của tình cảm, chỉ là tìm kiếm một người an ủi, khát vọng một cái ôm ấm áp.

Mạnh Học Đông là người yêu thời đại học của Lưu Cẩm Trúc, hai người yêu nhau ba năm, vốn là trai tài gái sắc trời đất tác thành, nhưng sau khi tốt nghiệp đành phải chia tay vì ở cách xa nhau. Sau đó mỗi người đều kết hôn, không liên lạc với nhau, xa cách nhiều năm, Lưu Cẩm Trúc đã là vợ người khác, Mạnh Học Đông cũng gầy dựng sự nghiệp của mình. Có một lần bọn họ tình cờ gặp lại nhau, khi ấy, Lưu Cẩm Trúc đã nản lòng với chồng, mà vợ Mạnh Học Đông cũng đã qua đời nhiều năm.

Năm mười hai tuổi Mạnh Nhụy chẩn đoán ra bệnh ung thư máu, Mạnh Học Đông gần như sụp đổ, cho rằng là do mình sơ xuất, vì thế tạo ra tổn thương cho con gái, tự trách lại hổ thẹn. Ông ta bận rộn công tác quanh năm, căn bản không biết chăm sóc người khác, mời y tá nhưng vẫn lo lắng, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Lưu Cẩm Trúc.

Lưu Cẩm Trúc vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Mạnh Nhụy nằm trong phòng bệnh, lại thấy Mạnh Học Đông râu ria xồm xoàm không còn vẻ anh tuấn phóng khoáng của ngày xưa, bà đỏ hốc mắt, rưng rưng nắm tay ông ta, an ủi nói, mình sẽ ở cùng ông ta, Mạnh Nhụy nhất định không có việc gì đâu.

Lưu Cẩm Trúc tắt điện thoại từ nhà gọi tới, bà biết là Tiêu Quý gọi muốn kêu bà về nhà, nhưng hiện tại bà còn chưa thể rời đi, hơn nữa, bà cũng không muốn về nhà đối mặt với người chồng không còn sức sống. Ở lại bệnh viện cùng Mạnh Học Đông, xác định ngày ghép tủy, nhìn thấy Mạnh Học Đông rốt cuộc tươi cười, Lưu Cẩm Trúc vui vẻ trong lòng, có lẽ, bà vẫn chưa quên đoạn tình yêu trong sáng tốt đẹp của thuở xưa.

Ngay hôm ghép tủy, Lưu Cẩm Trúc lại nhận được điện thoại trong nhà, bà nhìn màn hình không ngừng lấp loé, chẳng biết nên tiếp hay không. Đã mấy ngày không về nhà, bà biết Tiêu Quý nhất định rất lo lắng, nhìn đèn đỏ không ngừng lấp loé, Lưu Cẩm Trúc ngổn ngang, sau đó tắt điện thoại. Bà đã quyết định, không thể đi theo Tiêu Viêm Sơn lãng phí thanh xuân của mình đã không còn nhiều nữa, bà muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Giờ phút này bà hoàn toàn không ngờ tới, một hành động đơn giản của bà đã thay đổi cuộc đời của một số người.

Nghe được tin tức Tiêu Viêm Sơn qua đời là bảy ngày sau khi rời khỏi nhà, Mạnh Nhụy còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Lưu Cẩm Trúc cả người choáng váng, mặc Mạnh Học Đông lung lay thế nào bà cũng chẳng phản ứng. Sao lại chết chứ, tại sao, bà mới rời khỏi bảy ngày, bảy ngày, sao lại chết chứ…

Mạnh Học Đông lái xe đưa bà về nhà, mở cửa ra nhìn thấy di ảnh chồng treo trên cao chính giữa phòng khách, Lưu Cẩm Trúc dừng bước chân. Bà không tin nổi, đây không phải là sự thật, tại sao có thể như vậy, trước khi bà đi vẫn còn tốt mà, vì sao một người sống sờ sờ lại tự nhiên biến mất chứ? Tại sao…

Mạnh Học Đông tiến lên đỡ vai bà, nhẹ giọng an ủi, bà đè nén thút thít, cũng không ngờ lại bị một lực mạnh mẽ đánh tới.

Bà ngẩng đầu, thấy con gái mình ánh mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn bà, cô hô to như là nguyền rủa bà: “Bà đi đi, bà đi đi, tôi không có người mẹ như bà!”

Cô không có người mẹ như vậy… Chồng bà vừa qua đời, hiện tại ngay cả con gái bà cũng không nhìn nhận bà…

Lưu Cẩm Trúc giống như một con gối rỗ rách nát, mặc Mạnh Học Đông đưa bà đi, trong đầu óc đều là cảnh tượng Tiêu Quý vung nắm đấm đuổi bà đi.

Thế nhưng hoạ vô đơn chí, vừa trở về bệnh viện, bác sĩ đã cho biết bệnh tình của Mạnh Nhụy chuyển biến xấu, bây giờ chỉ có thể lập tức sang Mỹ, nhận điều trị tân tiến hơn. Mạnh Học Đông nói với bà, cùng ông ta đi Mỹ đi, nếu bà lo cho Tiêu Quý, có thể dẫn cô đi cùng.

Lưu Cẩm Trúc nhìn người đàn ông ôn hoà có phần mỏi mệt trước mắt, trong lòng như nổi sóng to gió lớn. Chồng bà vừa qua đời, bà làm sao cùng người đàn ông khác rời đi, bà không sợ lời thị phi của người ngoài, nhưng bà sợ trong lòng mình không được yên ổn. Nhưng mà trong ánh mắt của Mạnh Học Đông chứa đầy vẻ dịu dàng và chấp nhất lại khiến bà không thể từ chối, đã bao lâu rồi, không có người đàn ông nào nhìn bà với ánh mắt như vậy chứ? Mấy năm nay cứ mãi tranh cãi, Lưu Cẩm Trúc đã sớm không còn hy vọng với cuộc sống, lúc này, cuộc sống lại xuất hiện ánh sáng lần nữa, bảo bà làm sao từ chối.

Bà chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường, bà cũng khát khao sự ấm áp, muốn có một người làm chỗ dựa.

Lưu Cẩm Trúc nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với Mạnh Học Đông, có lẽ đây là cuộc sống mới của bà. Bà đi tìm Tiêu Quý, không ngoài ý muốn lại bị đuổi đi. Tình huống của Mạnh Nhụy không thể kéo dài, mà bà cũng thật không muốn ở lại nơi đau lòng này. Lưu Cẩm Trúc suy nghĩ, đi Mỹ cùng Mạnh Học Đông trước, chờ tình huống của Mạnh Nhụy chuyển biến tốt đẹp, bà sẽ trở về đón Tiêu Quý, đến lúc đó cô cũng có thể thông cảm cho bà một chút, bà sẽ đưa Tiêu Quý đến sống cùng, dù sao còn có bà nội và chú của Tiêu Quý, sẽ có người chăm sóc cô, bà đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, hiện tại vất vả lắm mới gặp lại Mạnh Học Đông, bà không thể dễ dàng buông tay.

Không ngờ bệnh tình của Mạnh Nhụy kéo dài, vậy mà bà đã ở Mỹ hơn một năm trời, sau khi trở về chốn xưa, cảnh còn người mất.

Con gái của bà vẫn không nhìn nhận bà, mà bà cũng biết trong khoảng thời gian bà đi, Tiêu Quý đã sống như thế nào.

Trái tim đau đến mức không có gì áp chế được.

Lưu Cẩm Trúc không dám mạo muội đi tìm Tiêu Quý nữa, đành phải trốn ở một góc lén nhìn cô, nhìn thấy cô trưởng thành, nhìn thấy cô mỉm cười ngọt ngào với Mễ Tu, hoá ra con gái bà đã học được làm sao để yêu một người, trong những năm tháng đẹp nhất ngây thơ nhất của Tiêu Quý, bà đã đi đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.