Chương trình học của khoa lịch sử vốn đã khô khan vô vị, lúc trước sở dĩ Tiêu Quý lựa chọn khoa này hoàn toàn là vì điểm số tương đối thấp so với các khoa khác, hơn nữa đối với cô học thuộc lòng cũng không quá khó khăn, chỉ cần dùng nhiều thời gian ghi nhớ là được. Thế nhưng hôm nay, suốt cả buổi chiều, tâm trạng của Tiêu Quý đặc biệt tốt, năng suất rất cao, mà toàn thân đều toả ra loại khí chất “Tôi là trạng nguyên, tôi là trạng nguyên vui vẻ” lấp lánh ánh vàng.
Vì thế, Hầu Tử rất buồn bực, không có ai nói chuyện với cô.
Tiết học cuối cùng kết thúc, mặc cho thầy giáo vừa mới đi ra ngoài, Hầu Tử như kẻ trộm tiến đến trước mặt Tiêu Quý, nói với vẻ có ý xấu xa: “Bạn yêu dấu, cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu muốn ra ngoài hẹn hò ư?” Cô chớp chớp mắt, ánh lên một tia nhiều chuyện.
Tiêu Quý lườm cô một cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
“Người ta rất hâm mộ, người ta cũng muốn hẹn hò, người ta cũng muốn…” Hầu Tử ôm cánh tay Tiêu Quý, lắc lư mạnh mẽ.
“Ngoan, chờ chị trở về mua đào cho em ăn.” Tiêu Quý sờ bộ tóc xù của Hầu Tử, kiên nhẫn dỗ dành nói.
“Đào! Khỉ trộm đào!” Hầu Tử ngẩng đầu, kinh ngạc nói.
“…” Tiêu Quý suy nghĩ, cũng may cô đã quen với lối suy nghĩ mây bay và cách nói chuyện khác người của Hầu Tử, nếu không cô thật sự sẽ tét cái mông khỉ kia.
Chẳng biết có phải là tâm linh tương thông hay không, Tiêu Quý cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngước mắt, Mễ Tu đang đứng đối diện ngoài cửa mỉm cười dịu dàng, cặp mắt đen láy lúc này sạch sẽ trong suốt, bên trong chỉ phản chiếu hình bóng của một người.
Ánh mắt tươi cười híp lại, lộ ra hai má lúm đồng tiền, Tiêu Quý đứng dậy, đeo ba lô trên lưng, rồi nói với Hầu Tử: “Tớ đi trước, khi trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cậu!”
“Đi đi, đi đi, cậu không cần đích thân trở lại, đồ ăn nhờ người khác mang hộ về là được!” Hầu Tử xua tay, ra vẻ am hiểu nói.
Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, không để ý tới cô nữa, bước nhanh về phía Mễ Tu.
“Sao anh không gọi cho em?” Tiêu Quý đứng trước mặt Mễ Tu, hỏi.
“Anh cũng vừa đến, còn chưa kịp gọi em thì em đã thấy rồi.” Mễ Tu nhận lấy ba lô của Tiêu Quý, đeo trên vai, rũ mắt xuống cười nhẹ.
Tiêu Quý nhìn ba lô màu đen của mình, may mà hôm nay cô không đeo cái ba lô công chúa màu hồng nhạt mà mẹ Mễ Tu tặng, cô tiến lên một bước ôm khuỷu tay Mễ Tu, ánh mắt tròn tròn híp lại như ánh trăng: “Đi thôi, dẫn em đi ăn đồ ngon nào!”
“Ừm.” Mễ Tu xoa nhẹ mái tóc cô, trả lời.
Hai người cùng nắm tay rời khỏi giảng đường, vừa rồi cả lớp còn im lặng giờ đây nổ tung, làm nền cho hai hình bóng ăn ý và xứng đôi kia, hình thành phong cảnh náo nhiệt khác thường.
“Đó là ai thế? Rất đẹp trai nha!” Nữ sinh A mê trai nói.
“Anh ấy rất quan tâm Tiêu Quý đấy!” Nữ sinh B hâm mộ nói.
“Đó là ai à? Đương nhiên là bạn trai khôi ngôi tuấn tú của Tiểu Kê nhà tôi…” Hầu Tử giẫm chân lên ghế, nhìn đám người mê trai, bắt đầu giới thiệu bạn trai khôi ngô tuấn tú thần kỳ của nhà Tiêu Quý.
Mị Mị và Tiểu Mã Ca lặng lẽ quay đầu qua một bên, các cô không có sức ngăn cản, các cô thật có lỗi với Tiểu Kê…
Mễ Tu dẫn Tiêu Quý đến một quán cơm nhỏ trang hoàng xinh đẹp ở ngoài trường học, đa số sinh viên đều tới nơi này, đồ ăn ngon miệng sạch sẽ, con người ông chủ cũng hào phóng, chỉ cần là sinh viên thì sẽ được tặng một món khai vị, Mễ Tu và bạn học thỉnh thoảng không muốn ăn ở căn tin thì sẽ tới chỗ này.
Bởi vì còn chưa đến giờ cơm, người ở đây không nhiều lắm, Mễ Tu và Tiêu Quý chọn một góc ở hành lang. Bởi vì lần đầu đến đây cho nên Tiêu Quý vừa ngồi xuống liền quan sát xung quanh, đôi mắt to tròn lướt nhanh như chớp, tràn đầy vẻ tò mò, đây là chỗ Mễ Tu nhà cô thường xuyên đến ăn cơm đó.
“Em nhìn gì thế?” Mễ Tu rót nước lọc vào trong cốc, rồi đưa cho Tiêu Quý, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Tiêu Quý xoay đầu lại, cầm cái cốc trước mặt, cô nhẹ nhàng hớp một ngụm, lúc ngẩng đầu thì thấy Mễ Tu đang nhìn cô, trong đồng tử của anh là vẻ dịu dàng, còn ấm áp hơn cả nước suối.
Đôi mắt to nhuộm ý cười, cô khẽ hỏi: “Vậy anh nhìn gì đó?”
“Em đấy.” Mễ Tu cười ôn hoà, anh vươn tay véo cái mũi xinh xắn của Tiêu Quý.
Tiêu Quý hé miệng, làm bộ muốn cắn. Mễ Tu rụt tay về, cười nuông chiều, anh cầm thực đơn rồi nói: “Em muốn ăn gì? Bò xốt Tứ Xuyên ở đây làm cũng ngon lắm, hay là muốn món đậu phụ Ma Bà?” Từ nhỏ Tiêu Quý đã thích ăn cay, hơn nữa càng ăn da dẻ càng đẹp, trắng nõn mịn màng. Mễ Tu đặc biệt đến đây nếm thử vài món trước khi đưa cô tới, cảm thấy độ cay vừa phải, Tiêu Quý chắc sẽ thích.
“Được, anh chọn đi.” Dù sao anh cũng biết cô thích ăn gì.
Gọi đồ ăn xong, Mễ Tu đưa lại thực đơn cho người phục vụ, rồi lấy ví ra thanh toán trước. Đồng tử đen láy rũ xuống, ngón tay thon dài của anh rút ra mấy tờ chủ tịch Mao màu đỏ, đưa tới trước mặt Tiêu Quý.
Tiêu Quý nhìn anh, ý hỏi, anh làm gì thế?
Mễ Tu khẽ cười, nói: “Cũng có lúc em cần phải xài tiền, chẳng lẽ bình thường không muốn mua gì sao?”
“Lần trước anh đã đưa thẻ cho em rồi mà.” Tiêu Quý vặn vẹo bàn tay, nhỏ giọng nói.
“Thẻ là để cho em bảo quản giúp anh, cái này là cho em tiền tiêu vặt.” Mễ Tu đương nhiên biết Tiêu Quý không dùng tấm thẻ kia, cũng biết cô không muốn tiền mẹ anh đã cho.
“Em không cần, em có tiền, chị đây là cường hào.” Tiêu Quý hừ một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo nói.
“Phải, em có tiền, cường hào giàu sang.” Khuôn mặt Mễ Tu đầy vẻ nuông chiều, anh còn nói: “Vậy cường hào giàu sang còn muốn làm con dâu nuôi từ bé của nhà anh không?”
“Đương nhiên muốn!” Tiêu Quý lập tức cảnh giác, thế nào, còn muốn trả hàng sao, không có cửa đâu!
“Được rồi, nếu đã là con dâu nuôi từ bé của nhà anh thì tiền anh cho em chính là đạo lý hiển nhiên.”
Tiêu Quý bĩu môi, vậy quan hệ giữa hai người có liên quan đến tiền bạc sao.
Lúc này người phục vụ bưng đồ ăn đến.
Mễ Tu lấy tiền trên bàn trực tiếp bỏ vào ba lô của Tiêu Quý.
Tiêu Quý nhìn động tác của anh không chớp mắt, bàn tay cô thả xuống dưới bàn nắm thành quyền. Từ năm lớp 11, sau khi Mễ Tu vô tình biết cô làm thêm vào cuối tuần, anh thường xuyên dùng đủ cách tặng cô thứ này thứ kia, mọi thứ cần thiết hồi trung học đều là anh tặng cô. Sau đó cô học lại một năm, Mễ Tu lên đại học, tuy rằng anh nói muốn rèn luyện bản thân, chỉ học ở trường căn bản không tiếp xúc gì nhiều trong cuộc sống, nên anh mới đến công ty làm thêm, nhưng Tiêu Quý biết, phần lớn đều là vì cô, tất cả chi phí học lại một năm của cô đều là do Mễ Tu chi trả. Bà nội cô đã lớn tuổi, cho dù có tiền cô cũng không dùng tới, cuộc sống bên chú cũng không dễ dàng, mẹ Mễ Tu thường mua quần áo và vật dụng hàng ngày cho cô, cô làm sao không biết xấu hổ còn muốn tiền của bà. Kỳ thật, tiền làm thêm cuối tuần cũng đủ dùng, nhưng vì phải học lại nên cô không có cách nào đi làm thêm, tiền sinh hoạt của cô đều đè nặng trên vai Mễ Tu.
Thực ra, với gia cảnh của Mễ Tu, anh hoàn toàn không cần vất vả như vậy, anh có thể có một cuộc sống đại học thoải mái. Thỉnh thoảng Tiêu Quý không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình, cô có phải là gánh nặng của anh không.
“Nghĩ gì đó? Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không còn ngon đâu.” Mễ Tu đặt đũa sang một bên, nhìn thấy Tiêu Quý nhíu mày.
“A Tu, anh có cảm thấy em là gánh nặng của anh không?” Tiêu Quý nhìn anh, nghiêm túc hỏi. Mễ Tu chính là tất cả tín nhiệm của cô, nếu có nghi vấn gì, cô sẽ trực tiếp hỏi anh, yêu cầu một đáp án, nghĩ ngợi lung tung không hề thích hợp với con người của cô.
Mễ Tu buông đũa, đồng tử đen láy trầm tĩnh, sâu thẳm mà sáng ngời: “Anh đã nói rồi, em chỉ cần vì anh cố gắng một lần thôi, những năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng.” Mặc dù em là gánh nặng, nhưng anh tình nguyện làm vậy, một người, trong cuộc đời có thể có một gánh nặng khiến bản thân cam tâm tình nguyện đi nỗ lực thì đã đủ vui mừng.
Mễ Tu không trả lời thẳng với cô, anh chỉ nói anh đang cố gắng nỗ lực. Tiêu Quý suy nghĩ, cái này đủ rồi. Cô ỷ lại anh, anh bằng lòng để cô dựa vào mình, có là gánh nặng hay không hoàn toàn không quan trọng.
“Vậy sau này anh chăm chỉ kiếm tiền, em ngoan ngoãn xài tiền.” Trong mắt Tiêu Quý ánh lên tia sáng nhàn nhạt, cô lại bổ sung một câu: “Không được cất giấu tiền riêng.”
Mễ Tu bật cười, gắp một miếng đậu hủ vào trong miệng Tiêu Quý, nói: “Mau ăn đi.”
Tiêu Quý nhai đậu hủ, vị cay nhè nhẹ biến thành từng đợt ngọt ngào.