Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 37




Editor: Rosegi

Trần Dục Sâm đương nhiên sẽ không biết mẹ Trần đã suy diễn đến mức đó.

Từ nghi thức đến trang trí rồi quần áo trang sức, nữ quyến hai nhà vui vẻ thảo luận đến khí thế ngất trời.

Lãm Nguyệt nhìn người lớn hai nhà bàn luận sôi nổi, mặc dù cô cảm thấy hai gia đình ăn một bữa cơm là được, nhưng cũng không muốn khiến bọn họ mất hứng, để trưởng bối bọn họ vui vẻ một chút cũng không phải không thể.

Hứa gia gia lấy ra một quyển lịch hoàng đạo, nghiêng đầu lật xem cùng Trần gia gia, hiếm khi nào hai ông cụ lại ăn ý như vậy, đã xem được mấy ngày lành nhưng Hứa gia gia thấy mấy ngày đó đều gấp quá.

Mấy người anh trai cũng rất hứng thú thỉnh thoảng xen vào một câu. Còn nghiêm túc thảo luận có nên đánh hết xe ra để đưa em gái hay không, ngay cả anh cả nghiêm túc cũng chỉ hơi nhíu mày rồi tham gia bàn luận.

Không khí phòng khách vô cùng náo nhiệt, hai nhân vật chính đã bị mọi người ném ra sau đầu từ bao giờ.

Hai người cũng không thèm để ý, Trần Dục Sâm đặt bàn tay Lãm Nguyệt trong tay mình, thỉnh thoảng xoa nắn một chút, Lãm Nguyệt duỗi ngón tay ngoắc ngón út của anh, hai người cứ như vậy chơi đùa ngón tay nhau như trẻ con, hơn nữa còn rất chăm chú.

"Khụ!" Hứa gia gia khụ hai tiếng, thấy hai người vẫn không phản ứng, chơi có vẻ rất hăng say, đột nhiên cảm thấy chua xót, không khỏi dựng râu lên.

Mọi người đang hưng phấn thảo luận cũng không khỏi ngừng lại, không khí phòng khách nhất thời yên tĩnh một cách quỷ dị.

Mấy anh em nhà họ Hứa đứng hình, một người đàn ông lãnh đạm kiêu ngạo như Trần Dục Sâm, thế mà lại chơi loại trò chơi ấu trĩ thế kia một cách vui vẻ.

Người đang yêu chỉ số thông minh đều xuống cấp như vậy à?

"Khụ." Lần này tiếng khụ của Hứa gia gia mới khiến Lãm Nguyệt nhận ra sự yên tĩnh quỷ dị xung quanh, ngẩng đầu liền thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn lại đây bằng ánh mắt kì quái, không nói nên lời.

Lãm Nguyệt ngẫm nghĩ, bình tĩnh rút ngón tay ra, "Sao vậy ạ?"

Trần Dục Sâm căn bản không có phản ứng, đứng nghiêm trang, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Hứa gia gia trừng mắt, nhưng lời nói ra lại mang theo ai oán, "Ông nội kêu cháu mấy lần, cháu vẫn không trả lời."

Vừa rồi vì chuyện chọn ngày đính hôn mà ông với Trần cáo già đã nổi lên tranh chấp, hai người không ai nhường ai, định hỏi ý kiến đương sự thì phát hiện hai người đang đùa giỡn đến quên trời đất.

"Ông nội gọi cháu?" Lãm Nguyệt rất thông minh, mỉm cười dỗ dành nói, "Sao cháu lại không nghe thấy được? Ông nội là quan trọng nhất, sao cháu có thể không để ý chứ."

"Được được, ông nội là quan trọng nhất." Hứa gia gia liếc Trần Dục Sâm, vui vẻ cười đắc ý.

Trần Dục Sâm nhận được ánh mắt khiêu khích của ông cụ, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Lãm Nguyệt. "Thích nhất?"

Rõ ràng là giọng nói không có cảm xúc gì, lại cố tình khiến người ta nghi hoặc.

"Hôm qua, Chấp Tinh lại nói cậu ấy mới là người Lãm Nguyệt thích nhất."

Hứa đệ trợn mắt. Trong đầu đột nhiên hiện lên mấy chữ ---- thù dai.

"Nói bừa!" Hứa gia gia trừng cậu út, hung hăng gõ gõ gậy ba – toong, "Không có việc gì làm nên suy nghĩ vớ vẩn, cậu chê chạy còn ít đúng không?!"

Cậu chê ít? Chưa nói đến việc ngày nào cậu cũng phải chịu huấn luyện cường độ cao, nhưng vị nào cứ một lời không hợp liền phạt chạy?!

Hứa đệ có chút hoảng hốt.

Trong nháy mắt, cậu đột nhiên cảm thấy, chị cậu chính là hoàng đế có hậu cung 3000, ông nội và Trần Dục Sâm là hai Hoàng Hậu hai bên, còn bọn họ là mỹ nhân tiểu thiếp không có địa vị, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai bên ném lên làm vật hy sinh.

Thấy Hứa đệ ngây ngốc, có vẻ đã biết sai rồi, ông cụ Hứa vừa lòng, nhìn về phía Lãm Nguyệt, "Vừa rồi ông đã chọn được mấy ngày, gần nhất là trung tuần tháng này,"

Ông cụ vuốt râu, "Nhưng như vậy thì gần quá, việc chuẩn bị mọi thứ e là sẽ không kịp, nên chúng ta đã xem xét những ngày khác, tốt nhất là sau ba tháng nữa, cháu thấy thế nào?"

Trần gia gia yên lặng không nói gì.

Ba tháng, quá lâu, mẹ Trần muốn nói chuyện, nhưng cha Trần bên cạnh ngăn bà lại, ý bảo bà nhìn con trai.

Trần Dục Sâm mím môi, "Kỳ nghỉ của cháu chỉ còn hơn nửa tháng."

Quốc gia luôn ưu ái người tài, miễn là không gây hại cho đất nước thì họ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của anh, anh xin nghỉ cũng rất dễ dàng, nhưng cũng không phải vì như thế mà anh sẽ xin nghỉ thường xuyên.

Hứa gia gia là một nhà cách mạng của thế hệ trước, đương nhiên ông cụ không thể yêu cầu Trần Dục Sâm xin nghỉ thêm mấy ngày.

Không tình nguyện lẩm bẩm hai tiếng, gõ gõ gậy ba toong, cuối cùng vẫn phải quyết định chọn ngày trung tuần thàng này.

.........

Thời gian có chút gấp gáp.

Hai gia đình ai nấy đều bận rộn, Lãm Nguyệt muốn giúp đỡ, lại bị hai mẹ đẩy đi. "Đi đi đi, con với Dục Sâm đi thử lễ phục đi, những thứ này để chúng ta làm."

Thật ra những việc này hoàn toàn có thể thuê người làm, nhưng cha mẹ hai bên đều muốn tất cả mọi thứ trong lễ đính hôn phải hoàn hảo, nên hy vọng có thể đích thân ra tay.

Lãm Nguyệt lắc đầu, trong mắt đều là ý cưới.

............

Dù không phải giúp đỡ mọi người, nhưng Lãm Nguyệt và Trần Dục Sâm cũng không thể ung dung.

Hai người là nhân vật chính của sự kiện này, sao bọn họ lại sao có thể không có việc được, thử lễ phục, nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, thực tế đây là một việc rất mệt.

Viết thiếp mời đính hôn vào buổi trưa coi như la thời gian được nghỉ ngơi.

Mấy chồng thiệp mời màu đỏ cao ngất đặt trên bàn trong phòng khách, nhìn như những bông hoa đỏ tươi đang nở rộ, hân hoan mà vui mừng.

Hai cái tên nằm song song trên tấm thiệp, thân mật khăng khít.

Khóe miệng Lãm Nguyệt mang ý cười nhàn nhạt, ngồi trên ghế sofa, buông cây bút trong tay xuống, xoa xoa cổ tay, lâu không cầm bút, có chút không quen.

Thấy Trần Dục Sâm còn đang nghiêm túc viết, lông mi rũ xuống nghiêm túc chuyên chú, cổ tay khẽ nhúc nhích tạo nên nét chữ cương nghị khí phách.

Đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất, câu này thật sự có đạo lý. Lãm Nguyệt đột nhiên nghĩ như vậy.

Cổ tay Trần Dục Sâm đột nhiên cứng lại, một điểm mực đen dừng trên thiệp mời, lông mi anh run rẩy, không chút để ý đến chấm đen trên thiệp mời đang lan rộng.

Anh buông bút, nhìn về phía Lãm Nguyệt, ngữ khí hơi run.

"Em đang cám dỗ anh."

Lãm Nguyệt rất có hứng thú, "Em cám dỗ anh lúc nào vậy?"

Nếu cô nhớ không nhâm, bọn họ đang ngồi cách nhau ít nhất 30 centimet, hơn nữa cô đâu có nói chuyện, cũng không có làm động tác gì hết.

"Em, dùng ánh mắt đó nhìn anh,"

Ánh mắt si mê mang theo chiếm hữu, khiến trái tim anh run rẩy kích động.

Ngón tay anh hơi run, nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh của cô, thản nhiên lặp lại một lần nữa.

"Em đang cám dỗ anh."

Ngữ khí chân thật không thể nghi ngờ.

Lãm Nguyệt bật cười, nhìn anh một cái cũng tính là cám dỗ.

"Vậy anh muốn thế nào?"

Ánh mắt Trần Dục Sâm kiềm chế, vươn tay luồn qua nách cô, nhẹ nhàng xách cô đặt lên đùi mình, giữ chặt eo cô.

Hơi thở dịu dàng phả lên môi cô, "Anh bị em cám dỗ."

Lãm Nguyệt hơi run, sóng mắt hiện lên ý cười, lời này vô cùng hợp tình hợp lý...

Phát hiện cô thất thần, Trần Dục Sâm đột nhiên cắn môi cô, đầu lưỡi tiến sâu vào, khiến cô trầm mê, không thể suy nghĩ lung tung được nữa.

Ngoài cửa.

Hứa Nhị vội vàng bước vào, rồi lại như bị sét đánh đột nhiên xoay người đi ra.

Đậu má, hai người có biết đây là phòng khách không hả?

Ngẫm nghĩ, Hứa Nhị sửa sang lại quần áo, là Trần Dục Sâm không biết xấu hổ chơi lưu manh, hắn tránh làm cái gì.

Đi tới cửa, bước chân lại lần nữa dừng lại, không được tự nhiên xoay người rời đi, lần sau rồi nói, hắn mới không muốn chứng kiến bầu không khí đó đâu...

Nhưng mà, bao giờ hắn mới có bạn gái đây?

............

Bên trong.

Lãm Nguyệt dựa vào ngực Trần Dục Sâm, hơi thở dốc, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi sưng đỏ, không để ý hỏi, "Vừa rồi có phải có người tới không?"

Hình như trầy da rồi.

"Không có." Trần Dục Sâm thản nhiên nói, ôm chặt người trong ngực, ánh mắt dừng trên cánh môi đỏ mọng của cô.

"Ừ." Lãm Nguyệt bình tĩnh đẩy người đàn ông lại đang định sáp đến.

Trần Dục Sâm mím môi.

Thấy được vẻ uất ức trên khuôn mặt anh, Lãm Nguyệt cũng không vội từ trên người anh đi xuống.

Xoa xoa mặt anh, mỉm cười thương lượng, "Anh cho em xem lúm đồng tiền của anh, em sẽ cho anh hôn, thế nào?"

Cô ngấp nghé lúm đồng tiền của anh lâu lắm rồi.

Trần Dục Sâm không đáp, miết miết môi cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên gợn sóng, "Trầy da rồi."

"Ai làm hả?" Lãm Nguyệt véo mặt anh, "Đừng nói sang chuyện khác."

"Nói, có cho em xem lúm đồng tiền không?"

Ánh mắt Trần Dục Sâm hơi tối lại, yết hầu động đậy.

"Anh tiêu độc cho em được không?"

Giọng nói nam tính thanh lãnh hơi khàn khàn, dịu dàng vuốt ve môi cô, không cho phép cự tuyệt nghiêng đến.

Giữa hai chân mày mang theo thành kính, vươn đầu lưỡi dịu dàng liếm hôn từng chút ở chỗ bị trầy da.

Rõ ràng là động tác vô cùng nhẹ nhàn, Lãm Nguyệt lại cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh không kiểm soát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.