Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 34: Chỉ có thể có mùi vị của anh




Trong tất cả mọi người vẫn là Khương Chính Trung phản ứng nhanh nhất.

"Tố lắm nhóc con, có bạn gái xinh đẹp như vậy mà còn che giấu.” Hiện tại ông thấy rất may mắn vừa rồi không nói trước, nếu nói ra hiện tại không biết thu hồi như thế nào, nhưng mà ánh mắt tìm phụ nữ của Thiệu Tử Vũ thực không đáng đề cao, bộ dáng õng ẹo như vậy làm sao xứng làm quân tẩu, trên đường cái ôm ôm ấp ấp không chút hình tượng.

"Cô ấy tương đối xấu hổ."

Thiệu Tử Vũ cười cười mở miệng.

Vài người Khương Chính Trung chỉ có thể cười gượng, nói như thế nào, nhìn thấy thằng nhóc con lớn tuổi trong quân đội có bạn gái là chuyện nên vui mừng.

Chỉ có Lý Viện là sắc mặt không tốt lắm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô thì tuyệt đối sẽ không tin tưởng cái người có vẻ mặt dịu dàng ôm bạn gái kia là Thiệu Tử Vũ, trong quân đội tuy anh khiêm tốn nhưng cùng phụ nữ vẫn duy trì khỏang cách vài phần lễ phép, đối với cô cũng vậy, chẳng lẽ là vì thích và không thích nên khác biệt như vậy, thì ra anh còn có một mặt dịu dàng, đáng tiếc không phải đối với cô.

"Thằng nhóc này.” Lý Quân cười nhìn con gái mình, chuyện tình cảm ông không quản được, xem ra thằng nhóc này cùng Viện Viện vô duyên, đáng tiếc Thiệu Tử Vũ là người ông xem trọng nhất trong đám người trẻ tuổi, về sau thành tựu sẽ không kém ông.

Chỉ có Lam Kỳ ở một bên bất mãn, tại sao lại bị người khác hiểm lầm là bạn gái anh.

Cô vừa định mở miệng giải thích, chỉ cảm thấy lực đạo trên lưng căn thẳng, cô ngẩng đầu nhìn Thiệu Tử Vũ, phát hiện ánh mắt của Thiệu Tử Vũ thế nhưng lại ở trên người của một nữ quân nhân.

Đột nhiên Lam Kỳ nghĩ không muốn lên tiếng, người phụ nữ kia rất xinh đẹp, chẳng lẽ cô ta là người trong lòng của Thiệu ngốc? Trong lòng cô bắt đầu không biết mùi vị.

“Viện Viện, chúng ta đi thôi.” Lý Quân mở miệng, lính cảnh vệ đã lái xe đến.

Lý Viện gật đầu, mấy người liền lục tục lên xe.

Xe chậm rãi khởi động.

Đột nhiên Lý Viện từ cửa sổ thò đầu ra.

"Tử Vũ, dẫn em đi tham quan thành phố C vài ngày không phiền chứ?”

Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ cương cứng một chút.

"Được."

"Vậy em hẹn trước thời gian."

"Ừ"

"Viện Viện. . ." Lý Quân nhìn con gái lo lắng mở miệng, mới vừa gọi Lý Viện liền cắt ngang lời của ông.

"Cha, chỉ cần anh ấy còn chưa kết hôn con nghĩ muốn thử một lần, yên tâm, con chỉ muốn một cơ hội cạnh tranh công bằng, không như vậy thì con sẽ không chết tâm, mà con cũng muốn nhìn một chút cô bé kia có điểm nào tốt hơn con, nếu con thua sẽ không một câu oán hận mà rời khỏi.” Đeo bám làm phiền không phải là tính cách của cô, mà từ nhỏ đến lớn cô đã kiêu ngạo, tự ái, cô cũng sẽ không cho phép mình làm như vậy.

Lý Quân vỗ vỗ tay Lý Viện.

"Cầm lên được, buông xuống được mới là con gái của ta."

"Yên tâm đi cha.” Lý Viện trả lời.

“Được, con có thể buông xuống được.”

Xe chạy xa, Lam Kỳ liền đẩy Thiệu Tử Vũ ra, vừa rồi ánh mắt anh nhìn nữ quân nhân kia cực kỳ không thoải mái nhưng lại đồng ý hẹn với cô ta, vậy anh ôm cô để làm gì.

Nghĩ tới đây Lam Kỳ lại dùng lực đẩy Thiệu Tử Vũ, đúng là chút sức như vậy đối với anh vô dụng.

Căn bản Thiệu Tử Vũ không có ý thả cô ra, “Em cũng nghe thấy, mấy năm nay tôi đều ở bộ đội rất nhiều chỗ không quen thuộc, đến lúc đó cùng đi theo giúp tôi.”

"Ai muốn đi cùng anh."

"Bé con, đừng nghĩ lung tung, tôi không thích cô ta."

Thiệu Tử Vũ dịu dàng mở miệng, anh chỉ thích cái cô gái nhỏ ngu ngốc này, sở dĩ đồng ý với cô ta là cho cô ta một lý do để hết hy vọng, Lý Viện sẽ hiểu rõ.

Lam Kỳ không ngờ một chút suy nghĩ của mình lại bị anh nhìn ra.

"Mắc mớ gì tới tôi."

Lại dùng sức đẩy, lần này không nghĩ tới lực mạnh như vậy, cả người Thiệu Tử Vũ ngã trên xe.

“Nhìn xem, anh lại uống nhiều như vậy.” Lam Kỳ không nghĩ sức lực của mình có thể đẩy anh, có thể là do anh uống quá nhiều rượu.

Xem ra cô chỉ có thể đón xe đưa anh về, bộ dạng này của anh căn bản là không thể lái xe.

Mới vừa bước chân, người lại bị kéo trở về.

"Bé con, lắc tay rất đẹp, ai tặng?” Thiệu Tử Vũ hỏi, theo hiểu biết của anh đối với cô, tính cách tuỳ tiện của cô sẽ không thích mấy thứ này, càng không thể tự mình đi mua đồ vật quý giá như vậy.

Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ đang nắm chặt tay mình, kỳ lạ, lắc tay này dễ gây chú ý thế sao, vì sao mọi người đều hỏi?

"Anh rể tặng."

Hai mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm.

"Bây giờ chị em còn chưa có tin tức, anh rể em thật đúng là săn sóc em.” Anh nửa đùa nửa thật mở miệng, bé con, em không thể nào đừng trêu chọc người được sao?

"Anh có ý gì."

Lam Kỳ nghe được trong lời nói của anh có hàm ý khác, vì sao lại cùng một giọng điệu giống Mễ Đóa.

“Được rồi, bé con, đi đón xe đi, nếu không thì một hồi ngược lại tôi sẽ làm mệt chết em.” Thiệu Tử Vũ cảm thấy hiện tại nói cho cô nghe cũng vô dụng, lòng dạ của đàn ông cô sẽ không hiểu rõ, anh không thích trên người cô đeo những thứ đàn ông khác tặng, cho dù là của anh rể tương lai cũng không được, mà theo hiểu biết của anh, Lý Hạo là người có lòng rất nặng về công danh lợi lộc, làm chuyện gì đều có mục đích của hắn.

Mấy năm nay danh tiếng không nhỏ, người được hắn ta giúp trên tòa án cũng không phải là người tốt lành gì.

“Ừ.” Lam Kỳ gật đầu, rất nhanh liền đón được một chiếc taxi, dìu Thiệu Tử Vũ lên xe vừa chuẩn bị đi, mới phát hiện trên tay trống không, lắc tay kim cương không thấy nữa, vội vàng xuống xe tìm lại không tìm được, buồn phiền, làm sao mới một chút đã không thấy tâm hơi, nhìn người trên đường, đột nhiên cô cảm thấy khả năng tìm được thật mỏng manh.

“Làm sao vậy, bé con?” Thiệu Tử Vũ miễn cưỡng tựa vào ghế xe mở miệng.

"Lắc tay rớt, đều tại anh, khẳng định là lú vừa rồi dìu anh đã bị rơi.”

"Vậy tôi tìm cùng em.” Chỉ cần cô thích.

"Không cần, rơi rồi liền bỏ đi.” Dù sao cô cũng không thích hợp đeo, theo tính tình của cô, đánh mắt là chuyện sớm hay muộn.

"Thiệu ngốc, muốn đưa anh về nhà nào?” Nói thật ra cô không thích bộ dáng nửa sống nửa chết này của anh.

Thiệu Tử Vũ nhắm mắt lại nói ra địa chỉ, chỗ nào Lam Kỳ chưa từng nghe qua.

"Aiz, anh không phải là say nên hồ đồ chứ?”"

Thiệu Tử Vũ mở mắt.

"Đó là nhà riêng của tôi.” Cũng là nhà của chúng ta sau này, câu nói tiếp theo Thiệu Tử Vũ lại không nói.

"Đủ."

Lam Kỳ chu môi, có tiền khá lắm.

"Bác tài, làm phiền đưa chúng tôi đến chỗ đó."

Lam Kỳ mở miệng, tài xế bắt đầu cho xe chạy, mà Lam Kỳ còn đang đau lòng về chuyện cái lắc tay, còn Thiệu Tử Vũ lại tựa vào cửa sổ, híp mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, tùy ý kéo cửa kính xuống, bàn tay tự nhiên vươn ra ngoài xe, sau đó bàn tay lúc đầu nắm chặt lại buông các ngón tay ra, chỉ thấy một tia chói mắt rớt xuống, rất nhanh liền biến mất trên mặt đường, anh khẽ cười, đây là lúc cô dìu anh, anh thừa cơ hội lấy đi, đời này trên người bé con chỉ có thể mang theo mùi vị của anh.

Mà lúc này ngoài cửa lớn trung tâm giải trí, vẻ mặt Nhiễm Khả rất tức giận, đáng ghét, Lam Kỳ chết tiệt hiện tại trốn mất để cho kế hoạch của cô đều tiêu tùng, cô nhìn thuốc cô đã chuẩn bị lúc đầu mặt lại càng lạnh, thuốc này vốn dĩ muốn bỏ vào trong rượu để cô uống, sau đó liền mượn danh nghĩa say rượu để Dung Bạch Minh đưa cô đi, dù Dung Bạch Minh có là quân tử cở nào cũng không có khả năng lạnh nhạt đối với một người phụ nữ nhiệt tình, hơn nữa còn là người phụ nữ mà mình thích, chỉ cần cô cùng Dung Bạch Minh sảy ra quan hệ như thế mọi chuyện liền dễ làm, Thiệu Tử Vũ không có khả năng vẫn thích cô, không nghĩ tới cái đồ đáng chết này không nói tiếng nào đã về trước, cô đúng là không dẽ dàng đợi được cơ hội này, quan hệ giữa cô và Lam Kỳ vốn là cứng ngắt, căn bản không có khả năng bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ, cơ hội lần sau không biết phải đợi đến khi nào, lần này thật sự là cô ta may mắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.