Trư Tiểu Muội

Chương 7




Tri giác toàn thân hắn đang chậm rãi thức tỉnh.

Triển Mộ Bạch cũng giống như bình thường, rất tự nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhưng lại có một người khác đang kêu tỉnh hắn, hắn cảm giác có vài đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, để cho hắn không thể không hé mở mắt nhìn thử.

Bỗng dưng, hắn nhìn thấy song thân cùng hai người huynh trưởng cùng với tiểu muội và em rể toàn bộ vây ở bên giường, hơn nữa thần sắc khác nhau nhìn hắn, có quái dị, không hề đồng ý, còn có xem cuộc vui? !

"Các người sáng sớm tới trong phòng ta làm gì vậy?" Hắn dùng giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ tức giận hỏi.

Thân là lão Đại, cũng là lòng dạ mềm nhất, Triển Mộ thanh thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dáng tiểu đệ ngơ ngác như thế, , dùng ngón tay lặng lẽ chỉ vào ngực của hắn.

Mặt Triển Mộ Bạch hồ nghi, theo bản năng muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra trên ngực có ‘thứ gì đó’ đè ép, định thần nhìn lại, hắn bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa té xuống giường.

"Cái...Cái...Gì!" Hắn cũng hút một ngụm khí lạnh, theo bản năng đem ‘Thứ gì đó’ ném ra, thì ra là một bắp chân phì nộn trắng nuột, mà chủ nhân bắp chân rõ ràng là tướng ngủ cực kém--Đông Phương Nhạc Nhạc!

Chỉ thấy đầu của nàng đã chạy đến cuối giường, hiện lên hình chữ đại - nằm dang tay chân thở phì phì ngủ say sưa.

Giống như có một luồng sấm sét bổ thẳng vào đầu của hắn, trời ạ! Hắn nhớ ra rồi!

Tối hôm qua hắn vốn định đem heo tiểu muội vác về phòng, không nghĩ tới hắn cũng tự mình đi ngủ, kết quả cả đêm hai người ngủ cùng giường, sáng sớm còn bị người nhà tại chỗ"Bắt gian tại giường", lần này hắn chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Các người đã hiểu lầm, ta. . . . . . Ta cái gì cũng không làm." Trán Triển Mộ Bạch xuất hiện mồ hôi lạnh, hết sức phủi sạch quan hệ, "Cha, mẹ, các người nhất định phải tin tưởng con!"

Triển Sĩ Hòe tức giận tới mức trợn mắt, "Các ngươi đều ngủ ở trên cùng một cái giường rồi, ngươi còn dám nói cái gì cũng không làm? Tiểu Tam, cha thật sự quá thất vọng với con rồi, cho dù hiện tại con không muốn cưới Nhạc Nhạc, cũng không còn được nữa.”

"Cha!" Hắn kêu thảm một tiếng, "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con."

"Tiểu Tam! Hiện tại phát sinh chuyện như vậy, mẹ cũng không bảo vệ được con, về tình về lý, con cũng phải chịu trách nhiệm mà nam nhân nên chịu, nếu không chúng ta sao có câu trả lời công bằng với Nhạc Nhạc chứ ? Triển gia chúng ta cũng thuộc dạng người có mặt mũi, cũng không thể quịt nợ ." Triển phu nhân từ ái mỉm cười, "Chuyện này hãy để cha mẹ làm chủ, nếu gạo sống cũng đã nấu thành cơm chín rồi, chúng ta cũng nên cùng thân gia gặp mặt, thảo luận một chút hôn sự của các con."

Triển Mộ Bạch lộ ra một bộ biểu tình "Trời muốn diệt ta", "Mẹ, con...."

"Tiểu Tam, chúc mừng đệ, không nghĩ tới đệ lại thành thân sớm hơn cả huynh, như vậy cũng tốt, sớm một chút sinh ra một đứa bé, để cha mẹ ẳm bồng, ta cùng đại ca có thể Tiêu Dao thêm vài năm nữa." Triển gia lão Nhị Triển Mộ Lam cười nói.

Mặt Triển Mộ Hồng cười như không cười giễu cợt, "Nhị ca, đệ thấy nên nói là huynh thì đúng hơn, đừng kéo đại ca vào, ai mà không biết Triển Nhị Thiếu Gia của chúng ta là một người đa tình, hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ, sao có thể nguyện ý vì một đóa hoa, buông tha cho cả vườn hoa chứ?"

"Hồng muội, đừng trêu chọc nhị ca của cậu nữa, mặc dù đây là sự thật, cũng nên chừa chút mặt mũi cho hắn." Hoàng Phủ Tuấn nói.

Triển Mộ Lam cười khổ, "Được rồi, hai phu thê các ngươi cũng đừng châm chọc ta."

Mắt thấy đề tài bị dời đi chỗ khác rồi, Nhất Gia Chi Chủ Triển Sĩ Hòe hắng giọng, "Khụ khụ khụ! Hiện tại quan trọng nhất là hôn sự của Tiểu Tam, đây chính là Triển gia chúng ta lần đầu tiên cưới dâu về, nhất định phải làm cho thuận lợi vui vẻ mới được, phu nhân, kế tiếp chúng ta có thể sẽ bận rộn rồi."

"Đúng vậy a, lão gia, chúng ta phải thương lượng thử xem nên đãi bao nhiêu bàn tiệc, còn có phát bao nhiêu thiệp, sính lễ.... ."

Hai vợ chồng tay quấn lấy tay đi ra khỏi Bách Hiên.

Triển Mộ Thanh ho nhẹ một tiếng, "Đại ca cũng không giúp được đệ rồi, tự giải quyết cho tốt đi."

"Ai! Tiểu Tam, ta thấy đệ nên nhận đi! Nhị ca chờ uống rượu mừng của đệ đó." Triển Mộ Lam vỗ lên vai đệ đệ, cũng theo đuôi huynh trưởng rời đi.

Hoàng Phủ Tuấn thấy Triển Mộ Bạch đã giống như ngồi trên núi lửa đang hoạt động, tùy thời hết sức căng thẳng, hắn cố gắng nuốt xuống nụ cười, nhỏ giọng nói với thê tử: "Hồng muội, ta thấy chúng ta cũng mau đi thôi! Nếu không như thế này lại sẽ gặp phải tai bay vạ gió đó."

Đợi tất cả toàn bộ người xem cuộc vui rời đi hết, ngũ quan của Triển Mộ Bạch cũng bởi vì lửa giận mà vặn vẹo biến hình.

"A" Một tiếng gầm như sấm suýt nữa đem nóc nhà xốc lên, cho dù người chết cũng sẽ bị tiếng thét này làm sống lại.

Đông Phương Nhạc Nhạc từ trong chăn chui đi ra, búi tóc trên đầu cũng rơi ra, nàng kinh ngạc quan sát bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không rõ mình đang ở nơi nào.

"Oaaaaaa . . . . . Có phải có thể ăn cơm hay không?" Nàng rời giường chuyện thứ nhất chính là tìm ăn.

Triển Mộ Bạch giận xanh cả mặt, giơ hai tay lên ra vẻ như muốn bóp cổ của nàng.

"Ngươi, heo tiểu muội này, suốt ngày cũng chỉ nghĩ đến ăn, ta đã bị ngươi hại chết!" Hắn giận đến trên trán nổi lên gân xanh.

Nàng đang mơ màng lập tức bị làm tỉnh lại, nhấc chân liền xông ra bên ngoài."Cứu mạng nha!"

"Đừng!"

"Ta không ăn là được, ngươi đừng bóp cổ ta."

"Ngươi trở lại cho ta!"

******************

Lưu Tam hai tay xách theo lồng hấp nhỏ còn bốc khói, bước qua hành lang Đông Bắc, chóp mũi còn bất chợt ngửi được mùi thơm nồng nặc, làm cho nước miếng của ông cũng sắp khô, trùng hợp nhìn thấy người ông muốn tìm, vội vàng bước nhanh về phía trước.

"Nhạc Nhạc cô nương." Ông cất giọng kêu lên.

Đông Phương Nhạc Nhạc nghe có người gọi nàng, theo bản năng xoay đầu lại, "Lưu tam gia gia, là ông gọi cháu phải không?"

"Đúng vậy!" Lưu Tam thật vất vả mới vượt qua nàng, trong lòng than vãn lớn tuổi, chỉ mới đi vài bước đường đã thở gấp không thôi, thật là không còn dùng được.

"Bên trong này là gì thế? Mùi thơm quá đó!" Nàng chớp đôi mắt to .

Ông lắc lắc đỉnh đầu hoa râm, "Ta cũng không biết, đây là một đầu bếp vừa mới mang đến, nói là bằng hữu của cháu đã trả tiền rồi, muốn hắn đưa đến Triển Viên cho cháu ăn."

"Bằng hữu của cháu?" Đông Phương Nhạc Nhạc chỉ vào mình.

"Cháu không nghĩ ra sẽ là ai sao?"

Nàng nỗ lực suy nghĩ, dùng sức suy nghĩ thật lâu, "Vẫn là không nghĩ ra được!"

"Vậy mở ra xem một chút trước là được rồi." Lưu Tam đề nghị.

Đông Phương Nhạc Nhạc"Dạ, " một tiếng, mở nắp ra, một làn khói trắng thơm lừng lập tức lan tỏa từ con cua to phiêu tán ra trong không khí.

"Oa! Là Cua gạch hấp." Nàng lập tức rất động lòng, bất chấp tất cả bốc một miếng đưa vào trong miệng

"Thật là nóng, hô, hô. . . . . ."

"Món cua gach này là món điểm tâm đặc biệt nhất ở Xuân Tiêu lộ, mỗi ngày đều sắp hàng rất dài mới mua được đó.”

Lưu Tam vừa nói vừa nuốt nước miếng, ông cũng muốn ăn vô cùng.

Nàng cũng ngại một mình độc hưởng, đưa cho ông một con, "Lưu tam gia gia, ông cũng ăn một con đi."

"Ha ha. . . . . . Sao lại không biết xấu hổ như vậy được?" Miệng mặc dù là nói như thế, nhưng ông cũng đưa tya ra nhận, vừa than nóng vừa ăn, tựa như sợ bị người khác ăn mất vậy, ngay cả nước súp cũng không bỏ phí một giọt.

"Ăn ngon, ăn ngon thật!"

"Đúng, đúng, " Đông Phương Nhạc Nhạc miệng bận bịu ăn, không rãnh nói chuyện.

Thế là, một già một trẻ liền ở tại chỗ đem mười con cua gạch thơm ngon giải quyết cạn sạch.

Lưu Tam ợ lên no nê, thỏa mãn sờ sờ bụng nhô ra, "Ta không thể ăn nữa rồi."

"Lưu tam gia gia thật vô dụng, cháu bây giờ còn có thể ăn thêm mười con nữa đó!" Nàng rất đắc ý nói.

Ông vuốt râu cười to, "Ha ha. . . . . . Ta tin tưởng cháu thật sự có khả năng này."

"Nhưng rốt cuộc là ai đưa tới đây nhỉ?" Đông Phương Nhạc Nhạc trăm mối vẫn không có cách giải lẩm bẩm nói: "Tại sao phải làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy, không vui gì hết!"

"Cháu từ từ suy nghĩ, ta còn có việc bận rồi, có rãnh rỗi sẽ lại tới tìm cháu." Lưu Tam thuận tiện đem lồng hấp đi, nghĩ thầm, đợi đến khi rảnh sẽ mang đến Xuân Tiêu lâu là được.

Không đến một canh giờ sau, Triển Viên đã xảy ra chuyện!

Sắc mặt từ từ đen sạm, trong miệng kêu rên không dứt, Lưu Tam được những gia nhân mang về phòng, mọi người loạn thành một đoàn, nếu không phải Triển Sĩ Hòe nghe được tin tức chạy tới, vẫn chưa có ai nghĩ đến việc đi mời đại phu.

"Đau quá. . . . . ." Lưu Tam nằm ở trên giường rên rỉ, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn xuống thấm ướt giường và y phục của ông.

"Lão, lão gia. . . . . . Lão nô không được. . . . . ."

Triển Sĩ Hòe thấp giọng khiển trách, "Không nên nói chuyện lung tung! Đại phu đã sắp tới rồi, ngươi phải cố tiếp tục chống đỡ."

"Ngô. . . . . ." Mắt ông ấy bắt đầu trợn trắng, hơi thở mong manh thở gấp.

"Đây rốt cuộc chuyện gì vậy? , " Triển Sĩ Hòe mặt ngưng trọng hỏi thăm người làm ở cạnh đó. “Thân thể Lưu quản sự vốn khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên bệnh thành ra như vậy?"

Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng không hiểu được nguyên nhân.

"Lão gia, chúng tôi cũng không rõ ràng, Lưu quản sự vốn đang rất khỏe, đang nói cười cùng mọi người, đột nhiên sắc mặt ông xanh mét, cs mãi ôm bụng kêu đau ." Có một tỳ nữ nói.

Ông nhăn mày thật chặt, "Lưu Tam, có phải ngươi đã ăn phải cái gì không sạch sẽ gì đó rồi hay không?"

"Không có. . . . . . Không có a!" Lưu Tam thống khổ kêu đau.

Có người kêu to: "Lão gia, đại phu đến rồi!"

Triển Sĩ Hòe nhường chỗ,để đại phu vừa được mời đến bắt mạch cho Lưu Tam.

Ông quan tâm hỏi thăm: "Đại phu, thế nào rồi? !"

"Ừ. . . ! Tôi đang xem đây." Trên mặt Đại phu đầy vẻ nghi ngờ, một lát, vẻ mặt ông ta ngưng trọng nói: "Đây là. . . . . . Triển lão gia! Bệnh nhân là trúng kỳ độc."

"Trúng độc? !" Triển Sĩ Hòe kinh ngạc khẽ gọi một tiếng, phản ứng cực nhanh lại hỏi: "Đại phu, ông ấy đã trúng loại độc nào? Có thể có giải dược không?"

Đại phu thở dài một cái, "Tôi chỉ biết bệnh nhân trúng là một loại độc dược gọi là", Mãn Giang Hồng" , hơn nữa, loại độc này chỉ có người trong giang hồ mới có thể sử dụng, vô cùng ác độc, loại độc này do hơn mười loại hoa độc, cỏ độc chế thành, trong đó Thiên Biến Vạn Hóa, trừ phi biết mấy loại kia, nếu không hoàn toàn không có cách giải."

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Ông kinh hoàng hỏi: "Ý của ngươi là. . . . . . Không có thuốc nào chữa được?"

"Triển lão gia, thật rất xin lỗi, tôi cũng không thể làm gì được." Đại phu nói xong, liền xách theo cái hòm thuốc đi ra ngoài.

Triển Sĩ Hòe tình thế cấp bách kêu lên: "Đại phu!"

"Lão, lão gia. . . . . ." Lưu Tam hấp hối, dùng hết toàn lực kêu.

"Lưu Tam, ngươi cố gắng chịu đựng một chút, ta sẽ cho người đi mời đại phu khác, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi , ngươi yên tâm. . . . . . Ngươi muốn nói cái gì?"

Ông cúi người xuống, đem lỗ tai lại gần hỏi.

Lưu Tam khó khăn hé mở đôi môi đen kịt, dùng khí lực còn sót lại thì thầm, "Cua. . . . . . Gạch cua. . . . . .Súp có độc. . . . . .Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc. . . . . . Mau, mau cứu. . . . . ."

"Súp gì? Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?" Triển Sĩ Hòe không hiểu hỏi.

"Lão gia, tiểu nhân biết rồi !" Trong đó có người nam bộc bỗng chốc hô to một tiếng, "Khoảng một canh giờ trước, một người làm của Xuận Tiêu Lâu mang đến đây một lồng Súp cua gạch, nói là có người muốn mời Nhạc Nhạc cô nương ăn."

Triển Sĩ Hòe nhất thời cả kinh, mặt tái xám, "Lưu Tam, ngươi nói là Nhạc Nhạc cũng ăn?"

"Đúng. . . . . ." Lưu Tam tiêu cự từ từ tan rã, mặt đen lại, khóe miệng tràn máu đen, không cam lòng nhắm lại mắt, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

"Lưu Tam!"

"Lưu quản sự!" Tiếng khóc bất ngờ vang lên.

Xoảng! Một cái chén không cầm chắc, rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

Bích Ngọc thấp thỏm lo âu ngồi xổm người xuống, đem mảnh vụn trên đất dọn dẹp sạch sẽ.

"Làm gì hoảng hốt như thế?" Triển Mộ Bạch cau mày không vui, cất tiếng trách cứ nàng, "Nếu như làm không cam lòng như thế, thì cút ra ngoài cho ta!"

Nàng ấy run rẩy xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tam Thiếu Gia, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho Lưu quản sự, nhanh chóng muốn đến thăm ông ấy , mới có thể không cẩn thận đánh vỡ chén."

"Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Tam thuộc hàng nô tài trung thành đã hầu hạ qua ba đời của Triển gia, chỉ cần nghĩ điểm này, hắn cũng không thể nghe thấy mà không hỏi.

"Thân thể Lưu quản sự đột nhiên không thoải mái, hiện nay cũng không biết ông ấy đã ra sao rồi ?" Bích Ngọc lo lắng thì thầm.

Triển Mộ Bạch nhướng hàng mày anh tuấn, xem thường nói: "Lớn tuổi rồi, chắc chắn sẽ có chút bệnh cũ, có cần thiết phải kinh động ồn ào thế không? Mau mời đại phu giỏi nhất đến xem mạch cho ông ấy đi.”

"Nhưng. . . . . ." Nàng ngập ngừng nói.

Hắn không nhịn được khoát tay một cái, "Được rồi, nếu vội quá, ngươi đi xuống trước đi!"

"Dạ, nô tỳ đi ngay." Bích Ngọc như nhặt được đại xá, vội vàng thối lui ra khỏi Bách Hiên, kể từ khi bị bán đến Triển Viên làm nô tỳ, Lưu quản sự vẫn rất chiếu cố nàng, hôm nay ông ấy sinh bệnh, nàng đương nhiên rất lo lắng.

Bích Ngọc mới ra cửa không bao lâu, lại hai mắt đẫm lệ chạy trở về, kêu gào nói: "Tam Thiếu Gia, không xong rồi! Đã xảy ra chuyện!"

Triển Mộ Bạch tức giận rống lên một tiếng, "Lại có chuyện gì nữa ?" Đây là nhân chết không nhìn mặt hắn , tâm tình không tốt sao?

Luôn hô to gọi nhỏ , lần này không đem nàng đổi đi là không thể mà.

"Lưu quản sự, ông ấy. . . . . . Ông ấy bị người độc chết!" Nàng thất thanh khóc lớn nói.

Hắn đầu tiên là sửng sốt! Tiếp theo cau mày quát hỏi: "Nói rõ ràng!" Vô duyên vô cớ sao lại có thể trúng độc? Hơn nữa, Lưu Tam cũng không thể kết thù kết oán với người bên ngoài!

"Nô tỳ nghe những người ở khác nói có người đưa tới một lồng canh gạch cua, kết quả. . . . . . Lưu quản sự ăn xong đã trúng độc chết!" Bích Ngọc khóc khan cả cổ họng, "Bọn họ còn nói. . . . . . Nhạc Nhạc cô nương cũng ăn."

"Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa" Máu trên mặt Triển Mộ Bạch biến mất hết, một tay tóm lấy nàng đến trước mặt, lớn tiếng rống giận, "Nói lại ta nghe lần nữa!”

Nàng bị khuôn mặt dử tợn của hắn hù dọa, "Nô, nô tỳ. . . . . ."

"Ngươi dám lắp bắp nữa thử xem!" Hắn gầm thét.

Bích Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, lại không dám cà lăm nửa chữ."Nô tỳ nói là Nhạc Nhạc cô nương cũng ăn những con cua có độc đó, hiện nay mọi người đang tìm cô nương."

"Đáng chết!" Triển Mộ Bạch ném nàng xuống, hỏa tốc lao ra khỏi cửa.

Hắn đã từng nói heo tiểu muội thích ăn như thế, một ngày nào đó sẽ bị người độc chết, nhưng hôm nay tự đáy lòng hắn lại hi vọng những lời nói vô tâm đó đừng bao giờ trở thành sự thật.

Triển Mộ Bạch mới vọt ra khỏi Bách Hiên, quả nhiên nhìn thấy tất cả người làm trong phủ tất cả đều xuất động, trước trước sau sau tìm bóng dáng của Đông Phương Nhạc Nhạc .

"Nhạc Nhạc cô nương, cô đang ở đâu?"

"Nhạc Nhạc cô nương, cô mau ra đây a!"

"Nhạc Nhạc cô nương"

Tim của hắn xoay mình trầm xuống dưới, giống như có tảng đá lớn đè ở trên lồng ngực của hắn, làm hắn hít thở không thông.

"Cha!" Triển Mộ Bạch toàn thân cứng ngắc đi tới trước mặt phụ thân, "Tìm được heo tiểu muội chưa?"

Đang chỉ huy người, Triển Sĩ Hòe mang bộ mặt sầu thảm nói: "Con bé không có ở trong phòng, trong phủ từ trên xuống dưới toàn bộ tìm khắp rồi, vẫn tìm không thấy nó."

Trong lòng Triển Mộ Bạch vẫn còn nuôi chút hy vọng, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng cười nói: "Có lẽ. . . . . . Có lẽ nàng đã chạy ra phủ chơi, nói không chừng hiện tại đang ngồi ở chỗ nào đó ăn uống thoải mái rồi, chúng ta mau phái người đi ra ngoài tìm nàng."

"Cha cũng hi vọng như thế." Ông nặng nề nhìn gương mặt đang cố gượng cười của con mình, "Tiểu Tam, Lưu quản sự trước khi lâm chung nói Nhạc Nhạc cũng ăn những con cua đó, ngộ nhỡ con bé. . . .”

"Không có ngộ nhỡ, nàng sẽ không dễ dàng chết như vậy!" Triển Mộ Bạch giống như bị hàng ngàn cây gậy đánh vào ngực, huyết sắc mất hết, hốc mắt đỏ rực, hét to, "Không phải cha cũng nói nàng ấy là cô nương rất có phúc tướng , nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người ta độc chết như vậy, sẽ không, tuyệt đối sẽ không!"

Heo tiểu muội sẽ không chết, sẽ không!

Vừa nghĩ tới heo tiểu muội có thể không còn hơi thở nằm ở một góc nào đó, toàn thân đen lại, thất khiếu chảy máu, tim của hắn nhức buốt, nếu nàng có chuyện không may, vậy nàng sẽ không bao giờ nữa nửa đêm canh ba chạy tới cùng hắn mè nheo đòi thức ăn nữa, cũng sẽ không sống chết quấn quýt lấy hắn, đòi hắn làm tướng công của nàng, cả người hắn giống như bị đào rỗng, chỉ còn lại một vỏ bọc trống rỗng. . . . . .

"Lão gia, khắp nơi đều không tìm được Nhạc Nhạc cô nương!" Bọn người hầu nhất nhất hồi báo.

"Nhạc Nhạc cô nương cũng không ở phòng bếp." Ngay cả địa phương nàng thích nhất cũng không thấy bóng dáng của nàng.

Triển Mộ Bạch đau đớn bước lùi về phía sau, khàn khàn quát: "Toàn bộ tất cả đều đi ra ngoài tìm cho ta, cho dù phải sới từng miếng đất nhỏ của trấn này , cũng phải đem nàng tìm trở lại cho ta."

"Tiểu Tam, con phải tỉnh táo một chút." Triển Sĩ Hòe nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, hiểu rằng đứa con yêu dấu của ông từ trước đến nay luôn đặt mắt cao hơn cả đỉnh đầu, cũng đã bị động chân tình, chỉ trông mong Lão Thiên Gia phù hộ Nhạc Nhạc bình an vô sự.

Hắn giận tái mặt, thần kinh toàn thân căng thẳng, lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

"Cha, con rất tỉnh táo, chỉ cần để cho con tìm được heo tiểu muội, con nhất định đánh cho mông nàng nỏ hoa luôn! !"

"Ta không làm gì sai, sao lại muốn đánh mông người ta chứ?"

Một giọng nói trẻ con non nớt quen thuộc đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu, làm mọi người giật mình.

Mọi người theo bản năng nhìn lên, đã nhìn thấy người mà bọn họ tìm hơn nửa ngày đang nằm trên cây vươn vai.

"Là Nhạc Nhạc cô nương!"

"Nhạc Nhạc cô nương còn sống!" Tiếng kinh hô vang lên vang trời.

Trái tim của Triển Mộ Bạch tình có thể nói từ hoảng sợ hốt hoảng đến mờ mịt không hiểu, cuối cùng nhìn thấy nàng bình yên vô sự, có thể nói là lên lên xuống xuống, giống như lát thì rơi xuống địa ngục, nay lại bay bổng trên mây.

"Ngươi ở trên đó làm gì vậy?" Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, còn bất chợt phát ra thanh âm rắc rắc nữa, hung tợn hỏi.

Nhắc tới chuyện này, nàng thật sự có nhiều bực tức muốn phát !

"Bởi vì trời nóng nực mà! Cho nên, ta muốn ngủ ở trên này tương đối mát mẻ, nhưng. . . . . . Người ta vốn đang ngủ ngon giấc, các ngươi ở dưới ồn ào la hét, hại người ta không ngủ được gì hết đó."

"Xuống đây!" Hắn mặt không chút thay đổi trách mắng.

Đông Phương Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn xuống vẻ mặt không chút lương thiện của hắn, cho dù nàng có ngốc thế nào chăng nữa cũng đã có kinh nghiệm.

"Hừ...! Ngươi muốn đánh mông ta, ta mới không thèm đi xuống đó đâu !"

"Xuống ngay!" Triển Mộ Bạch nhắc lại lần nữa, mặt vẫn không chút thay đổi.

Nàng mang vẻ mặt sợ sệt, "Nhất định phải xuống sao?"

Mặt Triển Mộ Bạch lạnh lùng, khẩu khí lạnh lẽo nói: "Nếu như, ngươi muốn cả đời cũng ở trên đó, thì ta có thể thành toàn cho ngươi!"

"Đừng mà! Ta đi xuống là được, xuống ngay. . . . . . Cha nuôi ta từng nói qua, nam nhân không thể đánh nữ nhân cho nên, ngươi không thể đánh mông ta đó! Nếu không ngươi sẽ bị người khác chê cười." Đông Phương Nhạc Nhạc nhảy xuống phía dưới, lông tóc không hao tổn chút nào.

Triển Mộ Bạch cười lạnh, "Còn nữa không?"

"Còn nữa..., Uy Uy định nói cho hắn biết, nói cái gì quân tử dùng tài hùng biện, tiểu nhân động thủ, nếu như ngươi đánh mông ta , chính là tiểu nhân, chính là đại bại hoại." Chỉ cần là Uy Uy đã nói, nàng đều nhất nhất nhớ kĩ.

"Còn nữa không?"

Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn còn không biết chết sống nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hết rồi, đổi cho ngươi nói đó."

Bất ngờ , nàng bị kéo vào trong một lồng ngực rộng rãi ấm áp .

"Triển. . . . . . Ách, Triển Mộ Bạch, ngươi ôm chặt quá, ta sắp không thở nổi."

"Câm miệng!" Hắn thô lỗ mắng.

Triển Sĩ Hòe hướng bọn hạ nhân đang trợn mắt há hốc mồm, nháy mắt, âm thầm lui ra, để lại không gian cho hai người một chỗ, nghĩ thầm, bọn họ cuối cùng có thể chuẩn bị hỉ sự rồi.

"Triển Mộ Bạch, ngươi xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Nhạc Nhạc uốn éo người hỏi.

Hai cánh tay của hắn lại vòng càng chặt hơn rồi, hắn kích động gầm nhẹ, "Đừng cử động!"

"Nhưng. . . . . ." Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn sao lạ vậy?

"Ta cho là ngươi đã chết rồi. . . . . ." Triển Mộ Bạch cách một hồi lâu mới nghèn nghẹn mà nói.

Đông Phương Nhạc Nhạc nâng gương mặt đỏ ửng lên, mắt to chớp chớp, "ta đang thật tốt, sao lại chết chứ? A ta hiểu rồi, có phải ngươi mơ ác mộng rồi hay không? Đừng sợ, đừng sợ khi còn bé ta cũng thường mơ thấy ác mộng, cha nuôi thường nói với ta những thứ đó tất cả đều là giả, sẽ gạt người, ngươi đừng tin tưởng nó đó!" Nàng rất nghĩ khí vỗ vỗ vai hắn.

"Không phải là mộng, là thật!" Hắn vẫn không cách nào thoát khỏi cơn khủng hoảng cực độ vừa rồi.

Một giọt nước mắt vô tình rơi trên đôi má phấn của nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc bối rối đưa tay sờ nhẹ, ủa? Trời đâu có mưa, sao lại có nước chứ?

Nàng ngước hàng lông mi cong vút, lúc này mới dò xét thấy ngấn lệ trong mắt hắn, ngạc nhiên kêu lên: "Triển Mộ Bạch, ngươi đang khóc sao?"

Triển Mộ Bạch nhất thời xị mặt không được, cố làm ra vẻ hung ác quát lên: "Ta mới không có khóc!"

"Rõ ràng có mà."

"Ta nói không có là không có." Hắn mất tự nhiên quay mặt đi, không để cho nàng liếc thấy lệ nam nhi của hắn.

Đông Phương Nhạc Nhạc nhón chân lên, muốn nhìn rõ ràng một chút, "Ngươi gạt người ta! Ta rõ ràng thấy được."

"Phiền chết người!" Triển Mộ Bạch bỏ nàng lại, xoay người đi, heo tiểu muội thật đáng ghét, hại hắn lãng phí mấy giọt nước mắt quý báu."Đừng theo ta nữa."

"Nam nhân chảy nước mắt, oa oa thẹn thùng, mít ướt! !" Nàng cười trêu nói.

"Heo tiểu muội, ngươi nhất định phải chết!" Hắn giận đến quẳng xuống những lời này. Quân tử báo thù, ba năm không muộn, nàng chờ đó cho hắn.

Tất cả người của Triển gia đều đi tới Bách Hiên, chỉ có Triển Mộ Bạch sa sầm mặt, lão Đại khó chịu ngồi ở góc, lười nói chuyện với những người nhà không mời mà tới này.

"Nhạc Nhạc, cháu có thể bình an vô sự thật sự là quá tốt, làm bá mẫu sợ quá." Triển phu nhân kéo Đông Phương Nhạc Nhạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, xác định nàng không mất đi sợi tóc nào mới an tâm, không khỏi chắp tay trước ngực nói: "Nhưng, không phải con cũng ăn những con cua có độc đó sao? Tại sao con lại không có dấu hiệu trúng độc? Có thể thấy được những thứ này đều là Bồ tát phù hộ."

Lòng Triển Sĩ Hòe cũng tràn đầy nghi ngờ, "Đây cũng là chuyện ta nghĩ mãi khong ra, nếu như Lưu Tam có vận tốt như Nhạc Nhạc, ông ấy đã bán mạng cho Triển gia chúng ta nhiều năm như thế, chúng ta phải chôn cất ông ấy thật tử tế.”

Bà gật đầu bày tỏ đồng ý, "Đây chuyện nên làm."

Đông Phương Nhạc Nhạc nghĩ đến Lưu Tam đã chết đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xẹt qua một nổi buồn khó nén, đầy cõi lòng áy náy mà nói: "Sớm biết trong đó có độc, con sẽ không chia cho Lưu tam gia gia ăn, vậy hôm nay ông ấy cũng sẽ không chịu chết oan ức như thế, là lỗi của con.”

"Biết lỗi mình ở đâu là tốt rồi, lần sau không cho phép ngươi tham ăn như thế nữa." Triển Mộ Bạch không nhịn được ở bên cạnh nói thầm đôi câu, làm nàng khổ sở phải cúi đầu.

"Nhạc Nhạc, đây rốt cuộc là sao vậy? Cũng đồng thời ăn, nhưng tại sao ngươi lại không có chuyện gì?" Trong nhà phát sinh đại sự như thế, Triển Mộ Hồng đương nhiên cũng chạy về.

Nghe lời nói của tiểu muội, Triển Mộ Bạch tức giận đáp trả, "Ngươi nói thế là sao? Chẳng lẽ ngươi hi vọng nàng bị độc chết sao?"

Triển Mộ Hồng hơi ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói: "Tam ca, không nghĩ tới ca còn rất bảo hộ Nhạc Nhạc nha!"

"Có quy mới bảo hộ heo tiểu muội này, ta đây là luận sự." Gương mặt hắn ửng đỏ biện bạch.

Nàng cười duyên, "Đúng vậy, huynh nói thế thì thế vậy."

"Vốn chính là như vậy." Triển Mộ Bạch liều chết cũng không chịu thừa nhận.

"Được rồi, hai huynh muội các con đừng cứ mãi vừa thấy mặt đã cãi vả." Cuối cùng cũng là Triển phu nhân ra mặt giải hòa.

"Nhạc Nhạc, cháu có thể nói cho mọi người biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Đông Phương Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười lúm đồng tiền đáng yêu ngọt ngào, "Đương nhiên là có thể, bởi vì lúc con còn bé đã bắt đầu rất thích ăn, trừ ngủ ra, miệng cũng không có dừng qua, sau đó đến khi trưởng thành, cũng sửa không được thói quen thích ăn, đây cũng nhược điểm lớn nhất của cháu.

“Cha nuôi của cháu lo lắng tương lai cháu sẽ bị người ta độc chết, cho nên, riêng biệt mời một vị Sư Phụ dùng độc về nhà, hạ độc lên thức ăn. Làm cháu mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn bị sư phụ cứu trở lại, cứ như vậy, hạ độc xong rồi cứu, từ đó về sau bất cứ loại độc nào với cháu cũng đều không có tác dụng nữa.”

Mọi người nghe được sửng sốt bất ngờ , thật sự khó có thể tưởng tượng ra loại tình hình đó.

"Quá đáng sợ, cha nuôi tỷ sao có lòng dạ hung ác xuống tay được chứ?" Triển Mộ Hồng chắc lưỡi hít hà hỏi.

Nhưng Đông Phương Nhạc Nhạc hoàn toàn không để ở trong lòng, "Cha nuôi cũng là quan tâm ta nên mới làm như thế, nếu không ta đã sớm chết mấy trăn lần không biết được rồi."

Mặt dồi dào hăng hái, Triển gia lão Nhị Triển Mộ Lam hỏi thẳng: "Cha nuôi của cô nương rất nổi danh trên giang hồ sao?"

Đông Phương Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đó là đương nhiên rồi, dưới gầm trời này không có ai vượt qua cha nuôi ta được."

"Hừ, bất quá là một lão nam nhân thôi, có cái gì tốt chứ?" Giọng Triển Mộ Bạch tràn đầy ghen tị giễu cợt.

Triển Mộ Lam đùa cợt, "Tiểu Tam, nói chuyện với cô nương gia đừng có vẻ ghen tị như thế, người này khi ăn dấm cũng khó hiểu thật!"

"Ai ghen chứ?" Hắn nổi giận quát.

Nhưng tất cả mọi người đều cười lăn cười lộn rồi.

Trên mặt Triển Mộ Bạch một chút xanh, một chút lại trắng, trong lòng tức giận cũng không nơi phát.

"Các ngươi cười đủ chưa?" Hắn cố ý đổi đề tài, đem tầm mắt chuyển đến người trầm tĩnh nhất là Triển Mộ Thanh, "Đại ca, khi ca lên Xuân Tiêu lâu hỏi thăm kết quả như thế nào?"

Triển Mộ Thanh che dấu khuôn mặt tươi cười, nghiêm nghị nói: "Chưởng quỹ Xuân Tiêu lâu kiên trì bảo rằng không hề cho gia nhân trong điếm mang súp đó đến đây, chỉ nói là ban ngày thật sự bán ra không ít, nhưng bọn hắn cũng không hề rảnh rỗi, sao có thời gian đưa đến bên ngoài chứ."

"Sao lại có chuyện như vậy? Như vậy người mang đồ tới nhất định là giả mạo , vô cùng có khả năng chính là hung thủ đã hạ độc ."

Hắn ngưng trọng nói: "Heo tiểu muội, ngươi ở nơi này có cùng người ta kết thù sao?"

Đông Phương Nhạc Nhạc mang vẻ mặt ‘Dê con chờ làm thịt’

"Phải thế nào mới gọi kết thù?"

"Ngu ngốc! Chính là ngươi có đắc tội người khác hay không?" Hắn sắp bị nàng chọc giận chết rồi.

"Không có oa! Người nơi này đối với ta đều rất tốt, lần nào gặp cũng lấy đồ cho ta ăn, người ta rất tốt với ta, ta liền đối tốt với người ta, mới sẽ không tùy tiện đắc tội với người khác đâu !" Bọn họ cũng quá coi thường nhân duyên của nàng rồi.

Triển Mộ Bạch thưởng cho nàng một cái đại xem thường, "Cầm thứ gì cho ngươi ăn chính là đối với ngươi tốt, ngươi cũng quá ngây thơ đó!"

"Nhạc Nhạc cá tính đơn thuần, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội người khác, ta xem là có nguyên nhân khác, vẫn là tranh thủ thời gian tra rõ quan trọng hơn." Triển phu nhân duy trì nói.

"Đúng đó!" Có người khen ngợi nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc nói chuyện cũng lớn tiếng theo.

Hắn liếc nàng một cái, trong lòng nghĩ ngợi, heo tiểu muội, da của ngươi tốt nhất nên dày một chút cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.