Mặt trời lên rồi lặn, ngày dài đến đêm thâu, Lục Tuyết Kỳ không nhớ mình đã ở lại đây bao lâu rồi. Nỗi nhớ nhung cùng nghĩa tình khắc cốt ghi xương mười mấy năm qua chừng như cũng bắt đầu lu mờ, nàng đang đi dần đến giới hạn của sự chịu đựng. Mỗi ngày mỗi đêm qua đi, cảm giác tuyệt vọng trong tâm nàng lại dày lên một chút, cứ lẽo đẽo bên cạnh hắn trong tình trạng thế này, liệu nàng và hắn còn có tương lại? Nếu có, cái tương lai ấy liệu sẽ ra sao?
Quỷ Lệ, không phải, giờ đây hắn chỉ còn là Trương Tiểu Phàm, chí ít, trong ký ức của Lục Tuyết Kỳ trước sau không hề có mảy may thay đổi. Còn con người tiều tụy tội nghiệp trước mặt nàng đây, chẳng khác nào một khúc gỗ không hơn không kém.
Những ngày qua, Lục Tuyết Kỳ đã tìm bao nhiêu cách, cố đánh thức Trương Tiểu Phàm tỉnh lại từ trong ác mộng quỷ ma, nhưng tất cả đều thất bại. Đã đến lúc nàng không thể làm gì hơn nữa. Khắp thế gian này, chỉ nàng là hiểu được nỗi đau trong lòng Quỷ Lệ, nhưng bản thân nàng cũng đã mệt mỏi lắm rồi!
Nàng không còn định một lần nữa thử kêu gào hắn tỉnh lại, giờ đây nàng chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh hắn, im lặng ôm lấy hắn trong lòng. Tại nơi đổ nát hoang vu của Thảo Miếu thôn một thời, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ ngồi nhìn mặt trời lên, trông mặt trời lặn, ngắm vầng trăng sáng với muôn vàn vì sao xa xăm. Gió đồng hoang vẫn không ngừng thổi tới đem theo mùi hương cỏ cây, vờn lên khuôn mặt tĩnh lặng của nàng.
Có phải không, trong suy nghĩ nàng có chút cảm giác xấu hổ, nhưng tự đáy lòng nàng lại hạnh phúc được ở bên người mình yêu. Sự gần gũi chỉ giản đơn như thế, Lục Tuyết Kỳ đã phải âm thầm kìm nén mười mấy năm qua. Giờ phút này, nàng không muốn nghĩ hay làm gì nữa, chỉ cần được bên hắn mà thôi.
Gió nhẹ mơn man mái tóc dài óng ả.
Lại một đêm nữa đến với nàng.
Hai người dựa vào bức tường đổ nát, lặng lẽ nương tựa vào nhau. Cây cỏ trên đất bỗng đung đưa lay động, như có gì đó đang đi tới, nhưng Lục Tuyết Kỳ vẫn không chút để tâm. Quả nhiên chỉ tích tắc sau, Tiểu Hôi từ một đám cỏ chui ra, nhảy tót lên bờ bức tường đổ trên đầu hai người. Những vết thương trên thân mình đã lành, Tiểu Hôi ngồi chễm chệ trên bức tường đổ, hai tay chìa ra một đống lớn trái cây, thả rơi tung tóe xuống đất, lên khắp cả đầu mình Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm vẫn nằm yên bất động. Đầu Lục Tuyết Kỳ bị mấy quả chín rơi trúng, tuy không đau nhưng lại làm mất đi vẻ thanh tao của nàng. Lục Tuyết Kỳ ngước nhìn lên con khỉ ngồi trên bức tường. Tiểu Hôi lập tức nhảy cẫng lên, lùi lại mấy bước, ba con mắt lộ vẻ cảnh giác, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư một đống trái cây, liên tiếp cho vào miệng nhai tóp tép.
Phải chăng Tiểu Hôi không có duyên với Lục Tuyết Kỳ? Trong con mắt Tiểu Hôi, cảnh tượng Trương Tiểu Phàm nằm trong lòng nàng quả không thuận mắt chút nào! Tiểu Hôi biết Lục Tuyết Kỳ đã nguyện cả đời tu đạo, tại sao nàng lại có những động tác khiêu khích thế kia? Chừng như hiểu lòng dạ Tiểu Hôi nên nét mặt Lục Tuyết Kỳ cũng thoáng sầm xuống.
Đúng lúc Tiểu Hôi đang nghi ngại nhìn chằm chằm Lục Tuyết Kỳ bằng cả ba con mắt, không ngờ người con gái lãnh ngạo ấy bỗng nhiên mỉm cười. Nụ cười ấm áp như nắng xuân hoa nở, như gió xuân ngọt ngào, không còn một chút gì sự lãnh đạm thường thấy ở nàng.
Lục Tuyết Kỳ nhặt mấy quả cây rơi trên mặt đất, dịu giọng: "Hóa ra ngươi đi kiếm thức ăn. Đa tạ!"
Khuôn mặt Tiểu Bạch vẫn còn long lanh nước mắt, song khóe mắt đã lộ ra nét cười, gật đầu với Lục Tuyết Kỳ, rồi không nói không rằng cất mình lên bay đi.
Sau đêm đó, Trương Tiểu Phàm bắt đầu lấy lại thần thức, nhưng không được bao lâu hắn lại sốt li bì.
Trong lòng Lục Tuyết Kỳ hiểu rõ, tất cả tình cảnh này của hắn là vì cái chết của Bích Dao. Suốt hơn mười năm qua, Trương Tiểu Phàm nén chặt nỗi đau trong lòng, đến khi nỗi đau phát tiết được ra ngoài thì hắn đã hoàn toàn kiệt sức.
Lục Tuyết Kỳ đã tận tâm tận lực, dùng rất nhiều loại kỳ dược chữa chạy cho Quỷ Lệ, vậy mà vẫn hoàn toàn vô hiệu. Cơn sốt cứ triền miên không dứt, từ lúc bắt đầu đến giờ đã dài hơn mười ngày, nếu là một người khác thì có lẽ đã không thể sống nổi. Trương Tiểu Phàm giờ đây tiều tụy đến mức không thể tiều tụy hơn được nữa, chỉ còn là tấm da bọc lấy bộ xương rệu rã. Lục Tuyết Kỳ lo lắng bội phần, suốt mười ngày đêm nàng thức trắng vì hắn, lo cho hắn từng giọt mồ hôi. Chỉ cần nhìn nàng nửa khắc là hiểu rõ, nữ nhân khi si tình có thể làm nên những kỳ tích nào cho tình yêu của mình.
Hoàng thiên cũng không phụ công nàng. Sang tới ngày thứ mười một, khi nỗi tuyệt vọng của nàng đã lên tới tột đỉnh thì Trương Tiểu Phàm dứt được cơn sốt.
Cho dù qua được cơn nguy kịch, nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn hôn mê bất tỉnh. Mặc dù vậy, Lục Tuyết Kỳ đã có thể thở dài nhẹ nhõm, lòng bớt đi nỗi lo âu. Niềm tin đã bắt đầu trở lại, nàng cố gắng sửa sang y phục của Quỷ Lệ rồi ngồi dựa vào bên hắn ngủ một giấc sâu.
Khuôn dung mỹ miều của nàng hé nở nụ cười thanh thản. Cho dù đang là giấc ngủ, tay nàng vẫn đỡ lấy vai Quỷ Lệ. Gió nhè nhẹ thổi ngang qua những bức tường đổ nát, cây cỏ lao xao, cành lá vuốt nhẹ lên thân mình hai người. Trời đất tĩnh mịch, trong nơi chốn đã bị trần gian quên lãng ấy đang nhen nhóm một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
Họ thiếp ngủ không biết đã bao lâu, sao trời đã lặn, hương hoa ngạt ngào lan tỏa. Giấc ngủ của đôi mắt, phải chăng cũng là giấc mộng mười năm trong tâm hồn họ, được yên bình thanh thản, bên người mình yêu chìm trong giấc ngủ yên?
Cùng đi với người ấy, đi suốt cả một đời...
Lục Tuyết Kỳ dần dần tỉnh lại.
Khóe miệng nàng vẫn đọng nụ cười hạnh phúc. Nàng khe khẽ mở mắt, thân thể hắn vẫn còn bên cạnh, đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, hơi thở hắn vẫn đều đặn vang lên bên nàng.
Hắn bước chân đi, bàn chân giẫm lên thảm cỏ mềm mại không gây ra một tiếng động. Tiểu Hôi theo sát bên cạnh, vất vả lắm mới leo được lên vai hắn.
Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi về phía bắc Thảo Miếu thôn, nơi còn một đống đổ nát càng làm tăng thêm vẻ hoang tàn. Nhìn ra xa hơn, mắt hắn bắt gặp bóng dáng của ngôi miếu nhỏ năm nào.
Hắn dừng chân lại ngắm nhìn hồi lâu, quan sát kỹ hơn cảnh đổ nát của ngôi miếu. Rất lâu sau đó hắn mới mỉm một nụ cười, nụ cười chua chát nhưng không còn một chút gì oán giận.
Đoạn, hắn quay người đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại: "Nào, đi thôi Tiểu Hôi!"
Con khỉ Tiểu Hôi "khẹc khẹc" lên mấy tiếng nho nhỏ, theo bản năng lại đưa tay gãi đầu. Trương Tiểu Phàm khẽ nhắm mắt, đón nhận làn gió mát thổi tới:
Thanh Vân Sơn một thời ngạo nghễ, giờ đây vắng lặng hoang tàn. Con đường lên núi vô cùng tĩnh mịch, vì sự biến gần đây khiến nhân gian trăm họ tan tác hay vì Đạo Huyền chân nhân đã mất đi sức mạnh vô địch nên người ta không còn thờ kính như xưa?
Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Quỷ Lệ cũng đã đi tới con đường rừng giữa hai dãy núi. Con đường đó hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần, đã quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, vậy mà hôm nay bước chân của hắn lại chậm rãi nghi ngại, khóe mắt hằn rõ những vệt suy tư.
Đường núi gập ghềnh, hai bên đường cổ thụ tỏa bóng, tiếng chim ríu rít vọng từ trên những tàng cây. Quỷ Lệ vẫn chậm rãi bước đi, con đường hoang vắng nối dài hun hút. Hơn hai ngàn năm thịnh rồi suy, không biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra trên con đường này?
Mới đi thêm vài bước, màn đêm lạnh lẽo yên ắng đột nhiên tan đi. Bỗng "ầm" một tiếng như trời long đất lở, làn hơi nóng hầm hập phả vào mặt. Phút chốc Trương Tiểu Phàm thấy như bị rơi vào trong biển lửa. Những cơn đau dữ dội xé nát thân thể hắn, da thịt rát bỏng đến mức mất đi tri giác.
Tiểu Phàm nhắm nghiền đôi mắt, da thịt trên mặt co dúm lại trong cơn đau đớn tột cùng nhưng khóe môi vẫn an nhiên nụ cười, từng bước từng bước một tiến lên phía trước.
Tiểu Hôi bắt đầu kêu lên sợ hãi, tim đập thình thịch hỗn loạn. Tiểu Phàm nhấc con khỉ trên vai xuống giừ trước ngực, con khỉ rúc đầu vào áo hắn, nằm yên không động đậy.
Tiếng lửa cháy ào ào ngày một dữ dội hơn lên, không khí quanh hắn càng lúc càng thêm rát bỏng. Nỗi đau đớn không ngừng tăng thêm, mỗi bước chân đi là cả một cố gắng tột cùng. Nhưng Tiểu Phàm vẫn không dừng lại, chậm rãi nặng nhọc tiến về phía trước.
Cảm giác rừng rực nóng bức rồi cũng vơi đi, xung quanh hắn trở lại trống vắng mênh mông, nỗi đau đớn tan dần. Trong cảnh tĩnh mịch, bỗng nhiên một tiếng thánh thót của nước vang lên bên tai, giọt nước lạnh giá không biết từ đâu rơi xuống mặt hắn.
Bước tiếp bước, chậm rãi nhưng kiên quyết, như cuộc đời con người ta vẫn vậy, cứ từ từ tiến về phía trước, đi đến cùng không bao giờ ngoái lại. Cơn thủy triều đã chầm chậm thoái lui, những âm thanh dữ dội dần tan biến, sự vắng lặng lại trở về ngự trị. Trong cõi âm u chỉ còn nghe bước chân của Tiểu Phàm.
Đơn độc một con người, đi mãi về phía trước.
"Tiểu Phàm...!"
Bỗng một âm thanh tựa tiếng sét vang lên từ sau lưng hắn. Tiểu Phàm sững lại không còn tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên hắn dừng chân bước.
Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng môi hắn đã bắt đầu mấp máy, mấy lần nấc nghẹn, mấy lần tim như dao cắt, vô vàn lần chìm trong tuyệt vọng, hắn rên rỉ trong đau đớn: "Bích Dao...!"
Âm thanh quen thuộc đó lại vang lên, vô vàn thân thương, mang theo tình yêu đã khắc sâu vào trong tâm khảm.