Nàng khẽ đặt Quỷ Lệ trên tay xuống đất, xem xét tỉ mỉ một lúc, sau khi chắc chắn hắn không bị thương quá nặng mới thở một hơi dài, chậm rãi đứng lên.
Bạch y trên thân mình nàng nhiều chỗ cháy sém, có chỗ ố vàng, có nơi đen sẫm, đôi chỗ thậm chí lộ ra thấp thoáng làn da trắng nõn nà. Thế nhưng Tiểu Bạch không một mảy may chú ý tới bản thân mà chỉ chăm chú nhìn về phía nơi nàng vừa từ đó thoát ra.
Phía chân trời xa kia, cột lửa dữ dằn cao ngất vẫn cuồn cuộn bốc cao như không gì làm tan đi được. Dù cách xa nhường ấy mà Tiểu Bạch vẫn cảm thấy sức nóng hừng hực từ làn gió thổi qua đỉnh núi, qua những vụn nát của Hồ Kỳ Sơn. Trong dòng chảy của nham thạch đang nguội dần, màu đỏ dường như càng rực hồng lên mãi, mỗi lúc một tụ lại dày đặc trên nền trời. Trong màn ánh sáng đỏ màu máu đó lại như thấp thoáng một thân người màu đỏ, đang ngửa cổ cười lên điên loạn giữa thinh không.
Tiểu Bạch lặng lẽ nhìn về phía ấy, nét mặt không một chút biểu hiện cảm xúc bi lạc ai hoan, dường như tất cả những lo lắng trong con mắt người đời đối với nàng đều không còn một mảy may ý nghĩa!
Phía sau bất ngờ vọng đến tiếng lao xao khe khẽ, Tiểu Bạch giật mình quay lại. Quỷ Lệ hóa ra vẫn nắm bất động trên mặt đất, nhưng vạt áo trên ngực hắn lại không ngớt động đậy rồi xuất hiện một bóng nhỏ màu tro, thì ra là con khỉ Tiểu Hôi.
Tiểu Bạch hờ hững mỉm cười, vỗ hai bàn tay vào nhau, đoạn giang rộng cánh tay: "Con khỉ này, không ngờ ngươi lại thông minh đến thế, lại đây nào!"
Tiểu Hôi ngồi trên ngực Quỷ Lệ, gãi đầu nhìn chủ nhân, ba con mắt lấm lét đảo khắp xung quanh, kêu lên mấy tiếng "khẹc khẹc", đoạn nhảy vào vòng tay Tiểu Bạch. Nàng mỉm nụ cười dịu dàng, vuốt ve lưng nó, lúc đó mới thấy trên thân mình Tiểu Hôi chi chít vết thương, có chỗ thịt còn lộ ra đỏ hỏn.
"Ôi...!" Tiểu Bạch khẽ thở dài lắc đầu, đến dưới một gốc cây đặt Tiểu Hôi ngồi xuống, đoạn lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, miệng xuýt xoa thương xót: "Bé con à, ngươi còn đi theo con người xui xẻo này thì còn phải nếm nhiều cay đắng đó!"
Ba con mắt của Tiểu Hôi cùng chớp chớp, đầu lắc lia lịa, miệng kêu "khẹc khẹc" liên hồi ra vẻ bất bình, chừng như không thích Tiểu Bạch nói Quỷ Lệ như vậy. Tiểu Bạch lườm con khỉ rồi nói với giọng giận dỗi: "Đúng rồi, biết rồi, chỉ có chủ nhân của mày là tốt nhất thôi!"
"Tiểu Hôi, làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch khe khẽ cất tiếng, nói với Tiểu Hôi nhưng thực ra nàng đang tự hỏi chính bản thân mình: "Bích Dao đi rồi, ta sợ hắn sẽ không sống nổi!"
Tiểu Hôi ngây ra nhìn Tiểu Bạch, không biết có hiểu lời nàng không mà ba con mắt cứ không ngừng đảo đi đảo lại. Tiểu Bạch khẽ cười lên một tiếng chua chát, đoạn quay nhìn gã trai đang nằm trên đất, vẫn thở nhẹ nhưng sinh khí dường như đã cạn kiệt.
Trên mặt đất, Quỷ Lệ vẫn mê man như không còn sinh khí. Lặng lẽ mấy giây, Tiểu Bạch lại than lên: "Được rồi, chúng ta đi vậy, dù sao cũng còn hơn là ngồi đây chờ đợi!"
Tiểu Hôi lại toét miệng cười, Tiểu Bạch giơ tay để con khỉ nhảy lên vai mình. Nàng đi về phía Quỷ Lệ, lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi khẽ thốt: "Về nhà thôi!"
Tia sáng trắng lại rực lên chiếu đến tận mây xanh, vùn vụt bay về phía bắc.
Trên đỉnh Tiểu Trúc Thanh Vân Sơn, Lục Tuyết Kỳ đang ngồi một mình bên cửa sổ. Áo nàng trắng như tuyết, mỏng manh như sương mai. Ánh trăng rót từ trên cao xuống, in dáng hình tuyệt mỹ bên cửa sổ, nhẹ lay như làn sóng trong bóng lá dập dờn.
Không biết đã bao đêm nàng ngồi đó, ngước nhìn trời đêm, im lặng ngắm những vì tinh tú trên trời cao.
Xa xa, mơ hồ vẳng đến tiếng lao xao lá trúc. Ánh trăng chiếu rọi, gió nhẹ thổi lướt qua lay động xiêm y. Bên cạnh nàng, Thiên Gia thần kiếm nằm yên lặng bên cửa sổ, tắm mình dưới ánh trăng thanh lạnh lẽo, cũng đẹp như chính nàng.
Mặt trăng từ từ trôi nhẹ lên giữa thinh không, Lục Tuyết Kỳ đưa mắt nhìn ra xa, đôi mi thanh tú nhẹ khép trong phiền muộn âu sầu.
Trong khoảnh khắc ấy, chừng như linh cảm thấy điều gì, Lục Tuyết Kỳ nhíu mày, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.
Bên kia không xa là một rừng trúc. Dưới ánh trăng, thân trúc in trên đất những vệt dài. Chỉ trong khoảnh khắc đã có bao nhiêu hình bóng hiện ra rồi tan đi trên đất. Thần sắc Lục Tuyết Kỳ đột nhiên biến đổi, cất giọng lạnh lùng: "Cao nhân phương nào, hãy hiện thân đi!"
Bóng trúc đung đưa, trong hàng ngàn vệt đen sẫm ấy mơ hồ bóng dáng một người như có như không. Bỗng nhiên từ cái bóng đó phát ra một âm thanh đùa cợt: "Quả nhiên ta đã tìm được cô, cho dù lúc nào gặp cô cũng khiến ta giật mình."
Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn vệt đen trên rừng trúc, tiếng nói dịu dàng của ai đó gợi cảm giác rất đỗi thân quen. Giọng nói ấy dường như nàng đã từng nghe chính tại nơi này. Tuy trong đầu nghĩ như vậy khuôn mặt nàng vẫn giữ vẻ lãnh ngạo như sương mai, chỉ lạnh lùng hỏi: "Là ai vậy?"
Một trận gió núi bỗng thổi qua khiến những thân trúc càng xao động mạnh, bóng trúc ngả nghiêng lộ rõ một nhân ảnh nữ giới trong trang phục trắng. Bóng hình đó bay bay tới, thì ra là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn nàng cười mỉm: "Đêm khuya thanh vắng, cô không ngủ lại ra ngoài ngắm trăng, hay là đang nhớ đến ai vậy?"
Đôi má Lục Tuyết Kỳ bỗng ửng hồng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như tuyết: "Đó là chuyện riêng của ta, còn cô đến đây làm gì? Đây là Tiểu Trúc Phong Thanh Vân Môn, là khu vực ta cai quản. Nếu cô không nói rõ. đừng trách ta không khách khí!"
Tiểu Bạch bình thản: "Ta đến đương nhiên là vì có chuyện! Nghe ta nói đây, trong lòng cô đang nghĩ về ai thì ta cũng vì người ấy mà đến!"
Lòng Lục Tuyết Kỳ thoáng nỗi bất an, toàn thân bất chợt run lên, hai mắt mở to nhìn Tiểu Bạch chờ đợi.
Tiểu Bạch im lặng một lát mới nói khẽ: "Bích Dao đi rồi!"
Lục Tuyết Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, đứng lặng im không nói được câu nào. Trong đầu nàng như có hàng trăm cơn gió rít vi vu, tâm trí trống rỗng chỉ còn một khoảng không trắng.
"Hắn đang như thế nào?" Lục Tuyết Kỳ đột nhiên cất tiếng hỏi dồn, khuôn mặt nàng đã trắng bệch ra, hai chân run rẩy như đứng không vững nữa.
Gió phả vào mặt rát như dao cắt, cũng không đau bằng nỗi nhớ trong lòng nàng. Đêm nay, nỗi nhớ đã thành ngọn lửa, chỉ một câu nói là bùng lên dữ dội.
Bích Dao đã mất! Nỗi đau ấy làm sao hắn có thể chịu nổi! Mười năm trời đằng đẵng, có ai hiểu hơn nàng những nỗi niềm sâu kín trong lòng hắn!
Nàng cứ thế ngược gió bay đi, kiên quyết đến điên dại, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Bóng tối nơi xa xăm kia đang trùm lên hắn, giá lạnh liệu có đang hành hạ hắn?
Nàng phải bay đi, đến bên người ấy!
Ở cùng người ấy!
Trăng vẫn vằng vặc sáng soi, một bóng hình cô đơn trên đất.
Trong đêm tối, con mắt vàng của Tiểu Hôi rực lên một cách kỳ dị.
Lục Tuyết Kỳ khẽ cất bước xuyên qua những ngôi nhà đổ, từ lúc hạ thân xuống thôn Thảo Miếu đến giờ chưa được bao lâu nhưng trong tim nàng lại có cảm giác như ngàn năm đã trôi qua. Đi đến đâu cũng là khoảng không mù mịt, bóng cây hòa lẫn bóng tường hoang thành những hình thù quái đản, trong lòng Lục Tuyết Kỳ xiết bao lo lắng lẫn căng thẳng. Thậm chí nàng còn mơ hồ tự trách phải chăng nàng đã quá hấp tấp bỏ lại Tiểu Bạch, dại dột đến đây một mình? Nghĩ đến đây nàng không tự chủ được vội bước nhanh hơn, đi thêm vài bước chân rồi đột nhiên Lục Tuyết Kỳ dừng lại.
Phía trước một bức tường đổ le lói ánh hào quang, một con mắt vàng rực đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh trăng mờ ảo. Lục Tuyết Kỳ tiến thêm vài bước nữa, đã nhìn rõ cả ba con mắt của con khỉ màu tro, thân mình quấn băng trắng trông vừa kỳ lạ vừa hết sức khôi hài. Cả ba con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Tuyết Kỳ.
"Tiểu Hôi!"
Trái tim Lục Tuyết Kỳ bỗng đập rộn ràng. Gần như vô thức, nàng hối hả tiến lại gần. Vạt áo trắng tinh khôi rơi trên bức tường đổ nát, như bông hoa cuối cùng sót lại của mùa xuân.
Tiểu Hôi nhìn Lục Tuyết Kỳ lăng không tiến lại, gãi đầu như không biết phải làm sao. Trong những nữ nhân từng tiếp xúc với Quỷ Lệ, quan hệ của Tiểu Hôi với Lục Tuyết Kỳ là lạnh nhạt nhất. Chỉ cần nhìn thấy bộ y phục trắng muốt lạnh như băng tuyết kia, Tiểu Hôi đã cảm thấy ngại ngùng.
Mặc dù như vậy, con khỉ nhỏ biết rõ nữ nhân kia có mối quan hệ tuyệt đối không bình thường với chủ nhân của mình. Vì thế khi nhìn nàng bay tới, Tiểu Hôi chần chừ không biết phải tỏ thái độ ra sao.
Thấy Tiểu Hôi không có phản ứng gì, Lục Tuyết Kỳ càng hoang mang lo lắng. Nàng ôm chú khỉ vào lòng rồi đưa mắt nhìn quanh. Không thấy một ai, Lục Tuyết Kỳ run rẩy: "Hắn đi đâu rồi?"
Trong phút hoang mang, hai bàn tay nàng bất giác siết mạnh. Vẫn đôi cánh tay nõn nà ấy, nhưng đột nhiên như trở thành hai gọng kềm thép khiến Tiểu Hôi hoảng loạn khua chân múa tay liên hồi, miệng rít lên the thé. Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ bất giác chuyển từ con khỉ về phía sau bức tường đổ. Trong bóng đêm loang lổ ánh trăng, một thân hình bất động đang nửa nằm nửa ngồi ở đó.
"Phịch" một tiếng, hai bàn tay nàng bỗng chợt buông ra. Tiểu Hôi đang cố vùng vẫy bỗng mất đi chỗ dựa, rơi thẳng từ trên cao xuống đất. Cú ngã động phải một vết thương nào đó khiến cho nó đau đớn nhảy cẫng lên, phẫn nộ nhăn nhó nhìn Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ đã không còn để ý đến Tiểu Hôi, đi vòng qua bước tường đổ, chầm chậm tiến đến bên Quỷ Lệ. Trước mặt nàng là một người nửa sống nửa chết, đôi mắt mở trừng vô hồn không biết đang nhìn về phương nào. Trên khuôn mặt tiều tụy ấy thậm chí còn thoát ra một làn hơi mục nát như của một thi thể bắt đầu phân hủy.
"Choang!"
Thần kiếm Thiên Gia rơi từ tay nàng xuống đất, nhưng Lục Tuyết Kỳ chẳng hề để ý. Nàng từ từ quỳ xuống trước mặt Quỷ Lệ, hai giọt lệ long lanh chầm chậm ứa ra từ hai bên khóe mắt.
"Tiểu Phàm!"
Quỷ Lệ vẫn trơ như đá như chưa từng quen biết gì nàng. Trong đầu hắn lơ mơ chút cảm ứng, nhưng chỉ sau khoảnh khắc lại trở về trạng thái ban đầu, giống như con chim mệt mỏi nằm trong chiếc tổ vô hình nhưng chắc chắn, không dám bay ra thế giới bên ngoài dù chỉ để nhìn một chút.
Lục Tuyết Kỳ run rẩy đưa tay từ từ ôm lấy khuôn mặt Quỷ Lệ. Những đường nét quen thuộc khiến tim nàng đã bao đêm mong nhớ, khóe miệng khẽ run lên trong tiếng gọi thiết tha: "Tiểu Phàm, là ta đến đây, ta là Tuyết Kỳ đây!"
Quỷ Lệ vẫn im lìm, nét mặt không thay đổi.
Gió đêm lạnh lẽo, tiếng cỏ cây xào xạc. Tiểu Hôi ngồi im chăm chú ngắm nhìn. Dưới ánh trăng kia, có ai biết đến góc nhỏ hoang tàn này, có ai biết đến tình yêu chìm nổi long đong của hai con người ấy?