Tru Tiên II

Chương 66: Phe phái





Trên Đại Trúc Phong

Có lẽ là vì Tiểu Đỉnh không ở trên núi, cho nên tuy bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng trên Đại Trúc Phong lại thiếu đi tiếng kêu gào vừa to vừa có lực của tên tiểu quỷ này, vẫn là có chút vắng vẻ. Một bóng người đi vào phòng bếp, xem bộ dáng có lẽ là Đỗ Tất Thư, chỉ là tại cửa ra nhìn vào hướng phòng bếp một cái lại không có một bóng người. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, liền vượt qua phòng bếp, đi đến phía sau.

Vốn dĩ chỗ vắng vẻ đằng sau phòng bếp là một mảnh đất nhấp nhô, dốc không bằng phẳng, bao nhiêu năm rồi cũng không có người chú ý, mặc cho trúc dại cỏ rậm tùy ý sinh trưởng. Tuy nhiên khi Trương Tiểu Phàm trở về, nơi đây đã bị biến thành một cái vườn ba tầng rộng mấy trượng vuông dọc theo con dốc nhỏ. Tầng thứ nhất trong vài loại rau cỏ, còn có chút dưa và trái cây; tầng thứ hai cũng không khác cho lắm, nhưng lại trồng thêm vài cây ớt, khoai lang chờ thu hoạch; phía dưới cùng, tầng thứ ba, phần lớn là các loại cây ăn quả, xanh um tươi tốt, các loại rau, dưa chuột, đều sinh trưởng rất tốt.

Giờ phút này một bóng người quen thuộc đang đứng ở tầng hai, như một nông phu bình thường, Đại Hoàng gục ở một mảnh đất trống, thè lưỡi dài lười biếng nằm xuống, còn Tiểu Hôi thì trèo lên một cây đào, hái xuống một quả đào, say sưa thưởng thức hương vị.

Đỗ Tất Thư hô lên một tiếng xuống phía dưới:

"Lão Thất, ta đã về."

Đứng ở trong vườn rau xanh, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhì, thoáng lộ vẻ mỉm cười, nói:

" Lục sư huynh, làm sao huynh lại nhanh chóng trở về như vậy? Chỗ đó tình hình như thế nào?"

Đỗ Tất Thư vài phần đắc ý , cười nói:

" Ta đã sớm bảo ngươi cùng đi Thông Thiên Phong, ai kêu tự ngươi không chịu đi. Lần này, Tiêu Dật Tài mở ra dị cảnh chắc chắn tốn không ít công sức. Trận thế ngọc trụ cửu cung toát ra cỗ linh lực tuyệt không phải bình thường."

Trương Tiểu Phàm sau khi nghe xong, chậm rãi gật gật đầu, thần sắc cũng không có gì biến hóa. Đỗ Tất Thư suy nghĩ một lát, sắc mặt trịnh trọng lên, nói: "Tuy nhiên lão Thất, hành trình tiến vào dị cảnh này thực có chút khắc nghiệt. Ta ở bên kia nhìn tận mắt, chỉ mới nửa ngày đã có nhiều người liên tiếp thụ thương, bị ném ra ngoài dị cảnh. Tiểu Đỉnh cũng đi dị cảnh, lại không mang theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Trương Tiểu Phàm cười nói: "Trong đám người bị ném ra ngoài dị cảnh có Tiểu Đỉnh?"

Đỗ Tất Thư lắc đầu: "Như vậy thì không có."

Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói: "Vậy thì không có việc gì. Tiểu Đỉnh rất thông minh, phân nửa là không có chuyện gì đáng ngại."

Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, thoạt nhìn vẻ mặt vẫn có chút lo lắng, nhưng dù sao cũng phải công nhận Tiểu Phàm nói đúng, chỉ phải hậm hừ nói: "Hừ hừ, ngươi cũng thật là bình thản, đợi đến khi có chuyện xảy ra, ngươi lúc đó mới thấy…" Nói rồi mục quang nhàm chán nhìn xuống vườn rau xanh phía dưới, đánh giá một hồi, đột nhiên chú ý một vung, nói: " Này, lão Thất, ngươi nhìn mảnh đất bên cạnh kia đi, mấy cây hạt tiêu lớn sao lại thiếu nhiều như vậy? Ta nhớ lần trước tới đây còn thấy một mảng lớn đỏ rực. Lần này sao lại mất nhiều như thế được. Ta nhớ hai ngày nay chúng ta có ăn món ớt xào nào đâu?"

Trương Tiểu Phàm cứng người, lập tức nở nụ cười ha hả hai tiếng, nhìn Đỗ Tất Thư nói: "Lục sư huynh, huynh sao lại phân tâm vì mấy chuyện nhỏ như vậy, nếu sư phụ sư nương còn sống, chỉ sợ lại mắng huynh cho xem."

"Đệ, nói cái gì đó?" Đỗ Tất Thư nhất thời liền bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ.

Đỗ Tất Thư đứng dậy bỏ đi, trong miệng nói: "Ta đây không phải có lòng tốt trở về nói cho ngươi biết, sợ là cũng chỉ có ta mới nhớ đến ngươi. Tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh bọn họ đều ở lại trên Thông Thiên Phong xem náo nhiệt, đến giờ còn chưa chịu trở về."

Trương Tiểu Phàm đứng ở vườn rau cười cười, không có trả lời, Đỗ Tất Thư cũng không để ý tới hắn, xoay người đi, ai ngờ mới đi đến vườn rau bên cạnh, lại thấy hai bóng người cùng đi đến, dáng người thanh lệ xuất trần, là hai người Văn Mẫn cùng Lục Tuyết Kỳ. Đỗ Tất Thư ha ha cười một tiếng, nhìn Văn Mẫn kêu một tiếng "sư tẩu", lại cùng Lục Tuyết Kỳ nói chuyện một hồi, xong lại trực tiếp đi luôn.

Văn Mẫn cùng Lục Tuyết Kỳ giờ phút này thấy Trương Tiểu Phàm đang đừng trong vườn rau, liền cùng nhau đi lại, chỉ là không đợi hai nàng đi tới, Đại Hoàng ở khoảng đất trống đột nhiên ngẩng đầu nhìn, hướng về hai nàng, trong miệng phát ra hai tiếng trầm thấp kêu to, dường như tỏ vẻ không hoan nghênh. Văn Mẫn dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng lại không hề chú ý tới nàng, hừ hừ hai tiếng, rồi nhảy xuống vườn rau, chạy đến cây đào chỗ Tiểu Hôi, lại lười biếng thoải mái nằm xuống.

Văn Mẫn nhìn về phía Đại Hoàng gắt một cái, rồi nhìn Lục Tuyết Kỳ giọng tức tối: "Con chó đó, từ khi ta tới Đại Trúc Phong đến nay, nó chưa bao giờ có thái độ tốt với ta, thỉnh thoảng còn rống vài tiếng, thật sự làm người ta tức chết mà."

Lục Tuyết Kỳ cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, mục quang nhìn xuống phía dưới hướng về nam tử bình thường ấy với vẻ ôn hòa, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu. Trương Tiểu Phàm như là cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người Văn Mẫn và Tuyết Kỳ, hướng về các nàng phất phất tay, lộ ra vài phần tiếu ý, sau đó lại ngồi xổm xuống đất, cẩn thận nhổ cỏ, xới đất.

Văn Mẫn liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, chép miệng, thấp giọng nói với Lục Tuyết Kỳ: "Muội nói hắn tại sao lại cả ngày thích thú với những loại rau cỏ trái cây này? Chúng ta ở đây là tiên gia địa giới, cho dù không có linh vật hiếm có, cũng có vài loại kỳ hòa dị thảo. Ngươi xem tên Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư đi, hắn làm ra cái Bách Thảo Phổ, ở trong đó ghi hàng trăm loại linh dược, khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt đấy."

Lục Tuyết Kỳ mỉm cười, không tỏ thái độ gì, nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, mục quang càng nhìn càng lộ vẻ ôn nhu, nói: "Đây đều là việc mà chính bản thân chàng thích, có gì không tốt? Chỉ cần chàng thích, ta cũng vui mừng cao hứng."

Văn Mẫn liếc nàng một cái, trong lòng thở dài, trong đó mang vài phần oán giận, nói: "Thật sự không có cách nào bắt muội nói khác, dù sao sau nhiều năm ta cũng đã nhìn ra, muội phàm là đứng trước mặt hắn, đầu óc cứ như bị mê muội vậy. Tuy nhiên lần này Tiểu Đỉnh đi dị cảnh, ít nhiều cũng có mấy phần nguy hiểm, hai ngươi ngày thường là yêu thương nó nhất, bây giờ sao lại đều có thái độ thờ ơ?"

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu nói " Tiểu Phàm có nói qua, cho nên cũng không có gì đáng ngại."

Văn Mẫn ngơ ngác một chút, đăm chiêu một lát rồi lại "ừ" một tiếng, chậm rãi gật đầu, xem thần sắc khi nàng nói chuyện với Lục Tuyết Kỳ về Trương Tiểu Phàm không hề có chút khách khí, nhưng lời suy luận phán đoán của Trương Tiểu Phàm thì nàng lại thập phần tin tưởng.
Sóng mắt Lục Tuyết Kỳ chuyển động, giống như xuân quang ấm áp ôn nhu sưởi ấm nhân gian, nói khẽ: "Xưa nay Tiểu Phàm yêu thương nhất là Tiểu Đỉnh, dù chưa đến mức dung túng cưng chiều, nhưng nếu Tiểu Đỉnh gặp chuyện phải lo lắng tính mạng, dưới gầm trời này không có ai có thể ngăn được hắn." Nói đến chỗ này, khuôn mặt nàng hiện vẻ yêu thương, ngưng thần chốc lát, lại nói: "Hắn hồi nhỏ gặp đại biến, phụ mẫu đều mất, chỉ có một mình lớn lên, không chỗ nương tựa. Cho nên từ lúc Tiểu Đỉnh còn mang tã, hắn liền nói với ta bằng tất cả tấm lòng, rằng cả đời này sẽ yêu quý, chăm sóc thật tốt đứa con này, không để cho Tiểu Đỉnh chịu khổ như hắn lúc nhỏ."

Văn Mẫn im lặng hồi lâu, những chuyện cũ năm đó làm sao mà nàng lại không biết, chỉ là những chuyện ấy như gió nhẹ vụt qua trong lòng, để lại trong nàng tâm tình ảm đạm, nhớ năm đó rất nhiều người cùng cảnh ngộ. Sau một lát, nàng nhẹ nhàng hất đầu, như dứt bỏ những việc khiến người ta đau xót ấy, mỉm cười, nói: "Nếu là vậy, thằng nhóc Tiểu Đỉnh này thật đúng là có phúc khí vô cùng."

Lục Tuyết Kỳ cười cười, không có nói gì nữa, mục quang vẫn ở trên người nam tử kia, đang đứng ở trong vườn rau. Trương Tiểu Phàm dùng tay xới một khối đất cuối cùng, đứng dậy, nghĩ tới cái gì đó mà quay đầu nhìn ra xa, chỉ thấy mới đó còn ban ngày mà giờ đã là hoàng hôn. Mặt trời tỏa ra những tia sáng vạn trượng, ánh nắng chiều đỏ cả chân trời, ở xa xa tòa Thông Thiên Phong hùng vĩ, như một người khổng lồ hiên ngang, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa. Một vùng phía dưới, những cái bóng đổ thật dài.

Không biết, bây giờ trên Thông Thiên Phong, đang diễn ra chuyện gì?

Giờ khắc này, trong đầu Vương Tế Vũ cũng hiện lên câu hỏi như vậy. Có điều giờ này nàng đã không còn ở trên Thông Thiên Phong – Vân Hải, mà đang ở biệt viện Thanh Vân dưới chân núi Thanh Vân. Tuy khả năng có người giờ phút này thâm nhập biệt viện Thanh Vân không lớn, tuy nhiên danh môn đại phái tự có quy củ, việc phòng vệ vẫn phải làm.

Biệt viện Thanh Vân khá lớn, ngày thường có không ít người canh giữ. Tuy nhiên hôm nay tình huống đặc biệt, phần lớn cũng đã bị điều lên Thông Thiên Phong, cộng thêm tất cả những người tham gia khảo thí Thanh Vân đều đã rời đi, trong biệt viện tự nhiên lộ vẻ vắng lặng.

Trên đường đi tuần, ngoài Vương Tế Vũ còn có vài đệ tử Thanh Vân khác, Vương Tế Vũ gặp họ tại cửa lớn biệt viện, liền chia nhau dò xét những con đường nhỏ, rồi bắt đầu dò xét riêng đoạn đường của mình.

Trên con đường bằng phẳng của biệt viện, ánh chiều rọi xuống, gió núi khẽ động tán lá những cây cổ thụ, điểm nét cho phong cảnh thêm thanh nhã, mĩ lệ, nhưng vẫn không ngăn được trong nội tâm Vương Tế Vũ đối với đệ đệ kia có một ít lo lắng. Đặc biệt nghĩ đến cảnh cả người hắn bị ném ra ngoài dị cảnh, thân mang trọng thương, nàng liền không tự chủ được, nhất thời có chút thất thần.

Con đường lấy giờ Canh làm tên gọi này, vốn là con đường cuối cùng dẫn vào biệt viện, tâm thần Vương Tế Vũ không tập trung đi trên con đường không một bóng người này, yên lặng nhìn về phía trước, đi tới cửa một tòa đình viện, nhìn chung quanh, tựa hồ cũng rất yên tĩnh.

Cả tòa biệt viện giống như đã đi vào giấc ngủ đông, ngoài tiếng gió thổi, cây động, tiếng của một số loài côn trùng, thì không có thanh âm nào khác

"Tông Cảnh hắn……Nó sẽ không có chuyện gì chứ?"

Vương Tế Vũ cứ suy nghĩ như vậy, tâm tình khẩn trương lại có vài phần mờ mịt. Chỉ là vừa lúc đó, ánh mắt nàng đột nhiên trông thấy tại một chỗ trong đình viện, tựa hồ có một bóng đen chợt lướt qua, đảo mắt lại biến mất không thấy, Vương Tế Vũ sợ hãi cả kinh, lập tức dừng bước, hướng chỗ đình viện kia quát:

"Là ai? Ai ở đằng đó?"

Một mảnh im lặng, không có bất kỳ trả lời nào, theo hoàng hôn đã dần dần tối xuống. Sắc trời phủ xuống biệt viện Thanh Vân, giờ phút này cảnh vật có vẻ càng thêm u tĩnh, tòa đình viện không tiếng động đứng lặng, quay quanh nàng.

Vương Tế Vũ nhíu nhíu mày, đi tới tòa đình viện kia, đồng thời cánh tay dần dần căng lên, một thanh tiên kiêm vô thanh vô tức xuất hiện ở cổ tay nàng.

Thềm đá sáng bóng nhưng lạnh lẽo, cửa sân rộng mở, Vương Tế Vũ từng bước một chậm rãi đi vào, ánh chiều ảm đạm in bóng dáng thon thả lên mặt đất, ánh tà dương nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt mĩ lệ, thời khắc này, có thứ gì đó kì dị mà hơi trong suốt sáng rọi, cứ như là da thịt nàng sáng lên một chút, nhìn qua rất xinh đẹp.

Đình viện âm u, hành lang gấp khúc, ngoài trừ cành liễu đung đưa, cái gì cũng đứng im.

Ánh mắt Vương Tế Vũ đảo qua khoảng sân nhỏ, chậm rãi tiến về cửa phòng năm cánh phía trước, cánh cửa đóng chặt, tựa hồ chủ nhân của chúng giờ phút này đều ở trên Vân Hải, tiến vào dị cảnh, đang vì tiền đồ của mình mà phấn đấu. Sắc mặt Vương Tế Vũ nhu hòa một chút, nhưng lập tức lại nghĩ tới điều gì, mục quang chuyển sang lạnh lẽo, chần chờ một lát sau, chậm rãi đi tới phòng chữ Mộc ngoài cùng, đẩy cánh cửa phòng mở ra.

Đứng ở ngoài cửa, Vương Tế Vũ cẩn thận nhìn kỹ trong phòng một chút, chỉ thấy trong phòng bàn ghế cùng giường chiếu đều gọn gàng, chỉnh tề, ngoài ra không có gì khác lạ. Hai mắt nàng quét qua căn phòng lần nữa, liền ra khỏi gian phòng, đóng cánh cửa lại. Sau đó lại hướng một gian phòng khác đi tới.

Gió chiều thổi qua, cây lá khẽ động, trong sân lặng yên không một tiếng động, chỉ có cước bộ của nàng tại hàng lang gấp khúc là tạo nên tiếng động nhè nhẹ.

Ánh chiều đã tắt, sắc trời càng lúc càng tối.

Nàng lại xem xét phòng Thổ, phòng Thủy rồi phòng Kim, đều không có dị trạng gì, tâm tình cũng dần dần thả lòng đi nhiều, nghĩ tới phải chăng vừa rồi chính mình tâm thần có chút không tập trung, nhất thời nhìn sai. Trong nội tâm nghĩ như vậy, nàng đi tới gian phòng chữ Hỏa cuối cùng, lại lần nửa đẩy cánh cửa phòng ra, cửa phòng phát ra một tiếng "cọt kẹt" trầm thấp, từ từ mở ra.

Ánh sáng trong phòng tựa hồ so với mấy gian phòng kia có hơi tối hơn một chút, có nhiều chỗ trông mơ hồ. Vương Tế Vũ nhíu mày, đứng ở cửa ra vào, cẩn thận nhìn vào bên trong, thấy được trong phòng bài trí một ít vật dụng ở trên mặt bàn, giống như là chỗ ở của nữ tử, chỉ là lúc này chủ nhân của căn phòng không có ở đây, trong khoảng trống của căn phòng lộ ra một cổ khí thanh khiết nhưng lạnh lùng.

"Đúng là ảo giác sao?"

Vương Tế Vũ im lặng, trong lòng chỉ thầm nhủ một câu như vậy, cau mày lui về phía sau một bước, chậm rãi đóng cửa phòng. Nàng không hề phát hiện phía sau cánh cửa ra vào, trong góc khuất tầm mắt, một cái bóng rất nhỏ lẳng lặng in trên vách tường, cùng bóng đen xung quanh như hòa làm một thể. Đợi cho cửa phòng đóng lại, trong bóng tối bóng đen kia mới chậm rãi thở ra một hơi, hai luồng ánh mắt u lãnh, từ từ lóe sáng trong căn phòng.

Vương Tế Vũ thu hồi tiên kiếm, đi ra khỏi tòa đình viện, tuy trong lòng vẫn còn suy nghĩ về bóng ma có chút quái dị, nhưng mắt thấy mới là thật, cũng không tìm thấy cái gì khác thường, liền ly khai tòa sân nhỏ. Chỉ là lúc đi ra khỏi cửa, nàng vẫn nhịn không được, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy tấm thẻ bài gắn ở trên cửa, viết "mười bảy, đường Canh."
Bên trong dị cảnh.

Vương Tông Cảnh mặt không biểu tình, dựa vào một thân cây đại thụ, đứng ở phía sau Tiểu Đỉnh, nhíu mày nhìn tên tiểu tử, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi lại hướng về phía trước nhìn tên nam tử mặt toát đầy vẻ tham lam đang nhìn chằm chằm Tiểu Đỉnh trên người tỏa ra thanh quang.

"Ta đã nói với người, người đừng tới đây nha...."

"Tới nữa ta không khách khí đâu!"

"Ta sẽ cho người một trận đó!"

"Còn tới, ta có pháp bảo đó nha!"

"Phụt....."

Một thanh âm quỷ dị, một lần nữa vang lên trong khu rừng rậm, theo sau đó là một hồi rú thảm, chỉ thấy nam tử kia trong nháy mắt thân hình vặn vẹo, hai tay che mặt, trên mặt đất lăn lộn điên cuồng.

Vương Tông Cảnh nhìn người nọ một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Đỉnh từ đằng sau chầm chậm chạy lên, đi ở bên cạnh Vương Tông Cảnh, vẻ mặt vô tội nói "Vương đại ca, huynh xem mỗi lần đệ nói nhiều lời như vậy sao không có một ai nghe lời hết vậy?"

Vương Tông Canh cười khan một tiếng nói: "Bọn họ đều bị lòng tham che mờ mắt, ngươi không cần để ý."

Tiểu Đỉnh sờ sờ phía sau ót của mình, cái hiểu cái không, chỉ đáp lại "vâng" một tiếng.

Ánh mắt Vương Tông Cảnh lại hướng về cái vật quỷ dị trong tay Tiểu Đỉnh. Nhìn thoáng qua "cái phễu đánh rắm", nghĩ thầm suốt dọc đường kể từ khi gặp Tiểu Đỉnh, trong vòng một canh giờ liên tục gặp gỡ bốn kẻ muốn cướp Thanh Mộc Lệnh, ngoài trừ lần đầu tiên hắn xuất thủ tương trợ ra mấy lần còn lại đều khoanh tay đứng nhìn, nhìn cái vật cổ quái này trợ giúp Tiểu Đỉnh dễ dàng chiến thắng. Thoạt nhìn Tiểu Đỉnh so với đối thủ mạnh hơn mấy lần.

Trong lúc này, hắn tự nhiên dụng tâm quan sát bộ dạng quỷ quái của vật mà Tiểu Đỉnh đang nắm giữ. Bất quá hắn nhìn ra rằng vật này không giống một trong các pháp bảo trong truyền thuyết, hơn nữa đạo hạnh của Tiểu Đỉnh, do mấy ngày này hắn ở chung với nó nên cũng biết, chưa đạt tới trình độ có thể sử dụng pháp bảo. Cho nên "cái phễu đánh rắm", chỉ sợ là một món đồ không có linh lực, như là một món đồ chơi nhỏ.

Chẳng qua là vật này không biết vị phụ thân thần thông quảng đại của Tiểu Đỉnh đã dùng biện pháp kỳ diệu gì, một khi kích phát, Lạt Tiêu Thủy phun ra với tốc độ nhanh vô cùng, mặc cho những người tham gia khảo thí Thanh Vân thường ngày thân thủ nhanh nhẹn, cũng không thể chống đỡ, nhận lấy một kích liền trực tiếp ngã xuống, buồn bực vô cùng nhưng vẫn phải rời khỏi dị cảnh. Mà Lạt Tiêu Thủy đỏ au kia thoạt nhìn đúng là có chút ít cổ quái. Vương Tông Cảnh nhìn mấy lần, ai nấy bị dính vào liền bất tỉnh, thật đúng là một loại vũ khí chuyên ám toán người.

Trong đầu hắn vụt qua thân ảnh vị đại thúc dáng vẻ bình thường ấy, thường ngày toát ra nụ cười ấm áp. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới lý do hắn dạy cho mình mấy loại đạo thuật không thể tưởng tượng nổi, hung hiểm độc ác, bàng môn tà đạo. Thầm thấy may mắn rằng vị đại thúc ấy đối với mình không tệ, chứ nếu cùng hắn đối địch thì….
Tiểu Đỉnh ở bên cạnh thấy Vương Tông Canh bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, ngạc nhiên hỏi: "Vương đại ca, huynh làm sao vậy?"

Vương Tông Cảnh lắc đầu, cười nói: "Không có chuyện gì". Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn cảnh trời, xuyên thấu qua lớp lá cây rậm rạp trên đỉnh đầu, vẫn có thể thấy ngoài bìa rừng trên đầu là bầu trời bao la, thập phần sáng ngời. Hăn nhíu nhíu mày, có mầy phần nghi hoặc, thấp giọng lẩm bẩm: "Kỳ quái, thầm tính bây giờ đã sớm nên là buổi tối rồi, làm sao sắc trời lại không có một chút đen, chẳng lẽ trong dị cảnh này không có buổi tối sao."

Tiểu Đỉnh đi hai bước nói: "Vương đại ca, huynh biết cửa ra vào dị cảnh ở đâu không?"

Vương Tông Canh lắc đầu, nói: "Ta không biết, có phải đệ muốn chỉ cầm một tấm Thanh Mộc Lệnh mà đi ra?"

Tiểu Đỉnh gật đầu nói: "Đúng vậy đó, đệ lúc đi vào nghe nói quy định là chỉ cần tìm được một tấm Thanh Mộc Lệnh, như vậy thôi là có thể ra ngoài?"

Vương Tông Canh suy nghĩ một chút, nói "Đúng là như vậy, nhưng mà chưởng giáo Tiêu chân nhân trước khi chúng ta đi vào không phải đã nói rồi sao, nếu chúng ta có biện pháp đoạt được càng nhiều Thanh Mộc lệnh, là có thể nhận càng nhiều phần thưởng. Có thể trực tiếp bái nhập Thanh Vân Môn thì không nói, còn tiến thêm một bước, có thể bái nhập làm đệ tử của ngũ đại trưởng lão, thậm chí có thể trở thành chân truyền đệ tử của Tiêu chân nhân. Những thứ đó đệ không muốn sao?"

Tiểu Đỉnh gãi đầu, cũng như đang suy tư một chút về vấn đề này. Nhưng ngay sau đó lại nhún vai, lắc đầu nói: "Không muốn, đệ cảm thấy cha đệ vẫn là lợi hại hơn."

Vương Tông Cảnh: "….Vậy thôi, chúng ta tìm cửa ra đi."

Cho dù trong dị cảnh không có ban đêm, dựa vào tu hành của Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh, tinh lực cũng coi như dự thừa, một đêm không ngủ cũng không có ảnh hưởng gì. Cho nên thời gian trôi qua, hai người bọn họ cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, vẫn tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm, sau đó hai người sẽ cũng đi ra dị cảnh, nhưng Vương Tông Cảnh bỏ qua, dù sao trong đáy lòng hắn đối việc sự việc lần này cũng không quá mức sốt sắng, nếu đi cùng với một người không quan trọng, thì hắn có thể thử một lần, nhưng Tiểu Đỉnh lại khác, hắn cảm thấy để cho Tiểu Đỉnh đi ra ngoài trước thì tốt hơn.

Dù sao trong dị cảnh cũng đang tranh đấu kịch liệt, hơn nữa trong những người tham gia khảo thí Thanh Vân cũng có người đạo hạnh bất phàm, tựa như tên Đường Âm Hổ lần trước gặp mặt, Vương Tông Cảnh cũng tự thấy bản thân không nắm chắc phần thắng. Chỉ là vạn nhất gặp phải nhân vật như vậy, chỉ sợ tấm Thanh Mộc Lệnh của Tiểu Đỉnh cũng chưa chắc giữ được.

Chẳng qua là cửa ra chỉ có một, mà dị cảnh lại quá rộng lớn, thật sự là khó tìm. Hai người ở nơi núi non tìm kiếm hai canh giờ cũng không phát hiện ra một chút dấu vết của cửa ra. Ngược lại còn gặp vài nhóm người, cũng không ngoại lệ, thấy thanh quang phát trên người Tiểu Đỉnh lại nổi tâm tranh đoạt. Bất quá cũng nhờ có Vương Tông Cảnh hỗ trợ, những địch nhân này không có ngoại lệ đều thất bại.

Đi trong rừng rậm, địa thế hiện ra rõ ràng, Vương Tông Cảnh tính nhẩm khoảng cách, tính ra hắn và Tiểu Đỉnh giờ phút này sợ là đã chạy tới lưng chừng ngọn núi. Đồng thời do phạm vi ngọn núi thu nhỏ lại, hắn cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm xung quanh càng ngày càng đậm.

Nhìn thoáng qua, hắn đang có một chút bất nhẫn với Tiểu Đỉnh, trong lòng đang nghĩ có nên trước tiên dẫn Tiểu Đỉnh lùi lại xa một chút, xem xét tình huống rồi mới tiếp tục thì bỗng nhiên đằng trước chỗ rừng sâu truyền đến mấy tiếng trầm thấp. Giống như là có người đang giao thủ, hơn nữa có ánh sáng lóe lên. Vương Tông Cảnh nhất thời rùng mình, một ít tia sáng thoạt nhìn rõ ràng giống như ngũ hành thuật pháp đang được thi triển. Phía trước hai người đang giao đấu nhất định là những cao thủ trong những người tham gia khảo thí Thanh Vân.

Tiểu Đỉnh hiển nhiên cũng phát hiện nơi đó có động tĩnh, đang muốn len lén tiến tới đi xem, lại bị Vương Tông Cảnh kéo lại. Nó thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Tông Cảnh trầm ngâm chốc lát, không xoay người rời đi, mà ra dấu Tiểu Đỉnh chớ có lên tiếng, sau đó chỉ lên trên về phía cây đại thụ.

Tiểu Đỉnh hiểu ý, gật đầu lia lịa. Vương Tông Cảnh cười cười với hắn, dứt khoát cõng tên tiểu tử này lên lưng, sau đó nhẹ nhàng bò dọc theo thân một cây đại thụ mà ẩn thân. Với mật độ lá dày đặc, mượn tiếng gió, nhánh cây đong đưa che chở, lặng yên không một tiếng động, đã trèo lên một đoạn. Rất nhanh từ trên cao nhìn xuống đã thấy một màn tranh đấu rất kịch liệt.

Địa thế đằng trước so ra cao hơn chút ít. Trên vách núi đá, xuất hiện một cái sơn động cao một hai trường, ngoài động có một vùng đất trống tương đối bằng phẳng làm cho tầm nhìn cũng không bị trở ngại. Lúc này trên khoảng đất trống trước sơn động có không ít người, nhìn trang phục cũng là những người tham gia khảo thí Thanh Vân. Trừ bốn người đang tranh đấu ở giữa bãi đất trống, những người xung quanh vây thành một vòng. Vương Tông Canh đếm sơ đã có hơn hai mươi người, khiến trong bụng hắn cảm thấy kinh hãi.

Phải biết rằng lúc trước trên đường gặp mấy người tham gia khảo thí Thanh Vân, phần lớn là đơn đả độc đấu. Mà giờ trước mắt, ở bãi đất trống trước sơn động, những người tham gia khảo thí đều phân ra rõ ràng, chia làm ba bốn nhóm. Vương Tông Cảnh cẩn thận nhìn một lát, phát hiện vài gương mặt quen thuộc. Tô Văn Thanh cùng ca ca của nàng Tô Văn Khang đều ở trong đó. Cái gã cao thủ thần bí trước đó không lâu giao thủ với Vương Tông Cảnh, Đường Âm Hổ cũng đứng ở phụ cận. Nhưng nhìn qua hắn đứng cô đơn một mình, những người khác cũng tỏ vẻ không quen biết hắn.

Ngoài ra, có một nhóm người đông nhất. Có chừng mười người đứng chung một chỗ, đứng đầu là một nam tử bề ngoài phong tư tiêu sái, tài trí bất phàm, chính là kẻ trước khi tiến vào dị cảnh lớn mật hỏi Tiêu Dật Tài, Quản Cao. Hơn nữa ở phía sau hắn, Vương Tông Cảnh phát hiện Tô Tiểu Liên cũng ở trong đám người này.

Từ xa nhìn lại, mặt Tô Tiểu Liên không chút biểu tình, thần sắc lãnh đạm nhìn trong sân bốn người hỗn chiến. Nhưng có chút quái gở là giờ phút này nàng đứng trong đám người, không có một chút vẻ khó chịu. Mà xung quanh Quản Cao, đám người tham gia khảo thí Thanh Vận đã coi Quản Cao là người cầm đầu, đối với Tô Tiểu Liên cũng không có chút dị sắc, giống như đã hoàn toàn tiếp nhận nàng. Vương Tông Cảnh ở xa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy mấy phần cổ quái. Đồng thời có một thứ cảm giác vi diệu mơ hồ xẹt qua trong lòng, phảng phất thật lâu. Thứ nhất Tô Tiểu Liên trước giờ biểu hiện có chút lệ thuộc vào một mình hắn, lúc này lại phát hiện thiếu nữ này sáp nhập vào những người khác như một tập thể.

Tuy nhiên đối với loại cảm giác kỳ quái này rất nhanh bản thân hắn cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm nếu thật Tô Tiểu Liên có thể tìm được vài vị bằng hữu, không phải là một chuyện tốt sao? Hắn lắc lắc đầu, liền đem ý niệm cổ quái trong đầu này ném đi, sau đó ánh mắt rất nhanh hướng vào trên khoảng sân, nơi bốn người kia đang tranh đấu. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng tụ, phát hiện trong bốn người, rõ ràng là ba người vây công một người, mà chiếm thượng phong lại là một mình một người nam tử. Đọc Truyện Online Tại http://truyenhyy.com

Nam tử kia tướng mạo so với Quản Cao lộ ra vẻ bình thường hơn nhiều. Y phục trên người cũng không có vẻ đắt tiền. Chẳng qua là vẻ ngoài bình thường như vậy, nhưng bên trong lại có một cỗ khí thế lạnh nhạt. Đối mặt với ba người vây công mà mặt không biến sắc. Ngược lại, ba người kia giờ phút này thở hồng hộc, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng hơi trầm xuống, đang lúc suy nghĩ từ đâu ra lại xuất hiện một cao thủ, lại thấy nam tử lạnh nhạt kia đột nhiên giơ bàn tay, năm ngón tay biến thành trảo đánh xuống khoảng trống phía dưới.

Ba người đối diện nhất thời sắc mặt đại biến, liên tục phải nhảy ra, đối với chiêu này có chút kiêng kỵ. Tuy nhiên một người lại bị trảo của nam tử kia nhô lên cao ngang người bắt được, bị chộp cứng lại, động tác cũng chậm lại, chỉ nghe phía dưới đột nhiên có tiếng ù ù. Trong chốc lát, hòn đá bên cạnh bay lên, như có lợi kiếm xông ra. Một trụ đá bén nhọn lăng không đâm vào bắp đùi người nọ. Trong nháy mắt, máu văng khắp nơi, người kia đã thụ trọng thương.

Người tham gia khảo thí Thanh Vân kia rên lên một tiếng, té ngã trên mặt đất. Hai người bên cạnh sắc mặt lại càng tái nhợt. Ba người bớt đi một người, nam tử lạnh nhạt kia đối phó với hai người lại càng dễ dàng, không lâu sau lại dùng chiêu cũ, "Địa Thứ Thuật" lại đả thương một người. Người con lại kinh hoảng, không đợi hắn ra tay, liền nhảy về phía sau, mắt tỏ rõ hận ý, đưa tay vào trong lồng ngực lấy ra một khối lệnh bài lóe lên thanh quang nhàn nhạt, ném dưới đất la lớn: "Ta nhận thua, ta nhận thua…."

Năm ngón tay vốn đã thành hình trảo, nam tử lạnh nhạt ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười lắc đầu, cũng không muốn làm quá mức, nhặt tấm lệnh bài kia lên liền lui về phía sau. Lúc này bên cạnh một tiếng vỗ tay vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, là kẻ đứng trước đám người, Quản Cao mỉm cười vỗ tay nói: "Phong Hằng huynh, đạo hạnh lại có tiến bộ, thật đáng mừng."

Nam tử được gọi là Phong Hằng khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ hơi gật đầu, lững thững đi về phía sau Quản Cao rồi đứng lại

Trốn ở trên cây, con ngươi Vương Tông Cảnh ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Phong Hằng. Nhưng ngay sau đó ánh mắt một lần nữa mơ hồ hướng tới Quản Cao, ý muốn thầm đánh giá hắn một phen. Đang lúc ấy, Tiểu Đỉnh nãy giờ bên cạnh hắn một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên đụng vào hắn, Vương Tông Cảnh quay đầu thấp giọng nói:

"Chuyện gì thế ?"

Tiểu Đỉnh nhìn xuống, chép miệng, nhẹ giọng nói "Những người này cầm không ít Thanh Mộc lệnh đấy."

Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, ngay sau đó quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy dưới đất, trong vòng người, có không ít người hiện thanh quang, hiển nhiên là dấu hiệu người mang Thanh Mộc Lệnh. Lúc trước hắn vừa tới, liền bị cuộc đấu của Phong Hằng cùng ba người khác hấp dẫn, nhất thời không chú ý tới những thứ này. Lúc này Tiểu Đỉnh nhắc nhở, Vương Tông Cảnh nhìn kỹ một vòng, chỉ thấy ước chừng mười người trên thân tỏa ra sắc xanh. Nhưng nhìn kỹ thang quang trên người dầy mỏng không đều. Trong đó tia sáng nồng nặc nhất là của Quản Cao, xanh như ngọc thúy, hơn xa người khác. Kế tiếp chính là người đứng ở bên cạnh hắn Phong Hằng, tiếp theo chính là Tô Văn Thanh, cuối cùng là kẻ đang cười lạnh đứng ở một bên Đường Âm Hổ, thanh quang trên người so với Quản Cao mờ nhạt hơn không ít, nhưng so với những người khác thì dày đặc hơn rất nhiều.

Ngoài ra, còn có vài thân ảnh hiện thanh quang, bao gồm bốn nam tử tham gia Thanh Vân thí phía sau Quản Cao và hai người phía sau Tô Văn Thanh, trong đó bao gồm cả ca ca của nàng là Tô Văn Khang, trên thân hắn cũng hiện thanh quang nhưng cũng chỉ là tia sáng nhẹ, so với thanh quang trên người Tiểu Đỉnh cũng không khác biệt lắm, hẳn cũng chỉ lấy được một tấm Thanh Mộc Lệnh.

Ánh mắt Vương Tông Cảnh xẹt qua, trong lòng vừa động, đảo mắt nhìn phía sau Quản Cao, nhìn lại Tô Tiểu Liên, chỉ thấy này mặc nhiên đứng đó ở trong đám người. Trên người không có tia sáng, xem ra là chưa lấy được tấm Thanh Mộc lệnh nào.

Giờ phút này ở ngoài sơn động, đông đảo người tham gia khảo thí Thanh Vân mơ hồ chia làm bốn nhóm. Trong đó thanh thế lớn nhất tự nhiên là nhóm Quản Cao, Phong Hằng, nhân số ước chừng chiếm một nửa, đồng thời từ ánh sáng phát ra, cũng là nhóm lấy được nhiều Thanh Mộc Lệnh nhất. Ngoài ra, bên nhóm Tô Văn Thanh cũng có sáu bảy người, thanh mang lóe lên, coi như không tệ. Còn lại hai nhóm, một là Đường Âm Hổ độc lai độc vãng, chỉ có một mình, nhưng trên người thanh quang phát ra, làm cho người khác không dám khinh thường. Nhóm cuối cùng, nhân số cũng không phải ít, chính là nhóm ba người nãy giao đấu với Phong Hằng và đám người bên cạnh. Nhưng giờ phút này Thanh Mộc Lệnh duy nhất đã bị Phong Hằng lấy mất, người người sắc mặt thảm đạm, hiển nhiên đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng tình thế trước mắt, chỉ đành phải oán hận một tiếng.

"Đi!"

Bây giờ còn đứng tại đây, cơ hồ chính là những đệ tử mạnh nhất trong đám người tham gia khảo thí. Đưa mắt nhìn nhóm người thất bại đang nhanh đi xa, trên mặt Quản Cao nét tiếu ý càng đậm, nhưng ánh mắt sắc bén, nhìn về phía Tô Văn Thanh và Đường Âm Hổ, bước lên một bước. Vừa định nói chuyện, bỗng nhiên phía trước nghe tiếng Tô Văn Thanh khẽ cười, mở miệng nói: "Đường sư huynh, Văn Thanh đối với Ích Châu Đường gia đạo thuật xưa nay kính mộ, chỉ hận lúc trước vô duyên quen biết. Hôm nay gặp gỡ, cũng coi như duyên phận, nếu sư huynh có hứng, sau này ra khỏi dị cảnh, có thể tới chỗ Văn Thanh, Văn Thanh nhất định dâng trà tiếp đón."

Ánh mắt âm lãnh của Đường Âm Hổ chợt lóe, nhìn Tô Văn Thanh một cái, ngày sau đó nhìn về Quản Cao và những người phía sau hắn. Đằng trước, Quản Cao khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tô Văn Thanh, hiện lên nét kỳ lạ. Chốc lát, liền thấy Đường Âm Hổ bỗng nhiên tỏ vẻ lạnh lùng, liền cười ha ha một tiếng, đi tới chỗ Tô Văn Thanh, nói: "Tô sư muội khách khí quá, nếu đã có lòng như vậy, ta nhất định phải quấy rầy một phen". Y vừa nói, vừa vô tình hay cố ý, đi tới kế bên Tô Văn Thanh. Sau đó từ từ xoay người lại, cùng Tô Văn Thanh đứng sóng vai, đối mặt với Quản Cao, Phong Hằng.

Chúng nhân phía sau Quản Cao sắc mặt nhất thời chìm xuống. Còn trong nhóm Tô Văn Thanh, đám người Tô Văn Khang lại lộ vẻ mặt vui mừng

Quản Cao nhìn kỹ Tô Văn Thanh một cái, suy nghĩ một chút, liền lộ ra vẻ tươi cười, bước lên một bước nói: "Tô sư muội, thường ngày bọn ta cũng coi như quen biết. Tuy nói lần này vì Thanh Mộc Lệnh mà tranh giành, nhưng ngày sau hơn phân nữa cũng là đồng môn. Ta thấy, chi bằng mọi dĩ hòa vi quý, giữ cho nhau chút ít mặt mũi đi."

Tô Văn Thanh mỉm cười vuốt cằm, dung mạo xinh đẹp. Nhất thời trông như hoa xuân nở rộ, hấp dẫn ánh mặt mọi người, từ từ nói "Quản sư huynh khí độ bất phàm, tiểu muội cam bái hạ phong. Tất cả đều nghe sư huynh an bài."

Quản Cao chân mày cau lại, nhưng ngay sau đó thần sắc lại như thường, nói "Nếu đã như thế, dù gì cửa ra cũng ở chỗ sâu trong sơn động này, chi bằng chúng ta cùng nhau đi vào."

Lập tức không đợi đám ngươi Tô Văn Thanh trả lời, quay người suất lĩnh mọi người đi vào trong sơn động. Đi theo sau hắn Phong Hằng lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên, xa xa nhìn Tô Văn Thanh cùng Đường Âm Hổ chắp tay, ngay sau đó cũng đi theo Quản Cao. Vương Tông Cảnh ẩn nấp ở chỗ cây cao, nhìn Tô Tiểu Liên cũng đi theo mọi người vào sơn động. Sau đó lại thấy ở ngoài Tô Văn Thanh cùng Đường Âm Hổ thấp giọng nói với nhau mấy câu. Đường Âm Hổ mặc dù vẻ mặt có mấy phần kiêu ngạo, nhưng không biết Tô Văn Thanh nói gì, cuối cùng cũng khiến hắn có chút không cam lòng, gật gật đầu. Sau đó tất cả mọi người cùng đi vào sơn động.

Cảnh náo nhiệt ở ngoài sơn động bỗng chốc trở nên vắng lạnh, Vương Tông ảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ từ ngồi thẳng dậy, Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, nhìn về cái sơn động kia, có mấy phần sắc thái vui mừng, nói "Vương đại ca, bọn họ nói cửa ra ở trong sơn động nơi đây sao?"

Vương Tông Cảnh chau mày, chần chờ một chút, thấp giọng nói: "Ta sợ những người này sẽ mai phục ở trong động, sau đó ngồi yên chờ đợi, một khi có người có Thanh Mộc Lệnh đi qua, bọn họ liền xuất cướp đoạt. Dù sao cửa sơn động chỉ có một, bọn họ căn bản không sợ không có người đến."

Tiểu Đỉnh ngây ngốc một chút, sau đó tức giận nói : "Đáng hận, nếu thế, xem đệ dùng "cái phễu đánh rắm" phun bọn chúng!"

Vương Tông Cảnh liếc mắt đặt tay lên vai Tiểu Đỉnh đang đùng đùng nổi giận, nói "đừng nóng vội, bọn họ nhiều người, đệ có phun thì có thể phun được bao nhiêu người?"

Vẻ mặt Tiểu Đỉnh đau khổ nói: "Vậy làm sao bây giờ, nếu bọn họ không đi như lời huynh nói, chúng ta chẳng phải cũng không ra được ?"

Vương Tông Cảnh trầm ngâm chốc lát nói: "Đành đợi thôi, nói không chừng sẽ có người tìm tới đây. Để họ đi vào trước xem sao."

Tiểu Đỉnh gật đầu, nói: "Được rồi." Vừa nói, vừa dựa vào một thân cây, mắt nhắm lại, nhìn giống như ngủ rồi. Vương Tông Cảnh lại nghe được tiếng khò khò truyền tới, nhất thời tức cười, nghĩ thầm tên tiểu tử này cũng thật là vô tâm lo lắng, muốn ngủ là ngủ.

Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Đỉnh lúc này lộ ra vẻ an bình mà khả ái, khuôn mặt tròn trịa, không nhịn được đưa tay ra sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn. Hắn khẽ mỉm cười, thu tay về. Trong lòng tính toán, cảm thấy giờ phút này đúng ra sớm đã là đêm khuya yên tĩnh, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía bìa rừng là bầu trời bao la, sắc trời xanh thẳm sáng ngời. Hắn khẽ thở dài, tự nhủ

"Rốt cuộc lúc nào đêm đen mới phủ xuống đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.