Cả buổi học hôm ấy, lớp 10A1 học chẳng được chữ nào vào đầu cả, ai cũng mải mê theo đuổi ý nghĩ của mình.
Vân lớp phó thì đang tính lại quỹ lớp xem nên tri bao nhiêu cho kì văn nghệ này.
Hoàng lớp trưởng thì đang bàn tiết mục với Linh, 2 người khá hợp ý nhau nên 2 tiết mục văn nghệ nhanh chóng được quyết định.
Còn những người khác thì đang lo lắng, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, “ Liệu lần này chúng ta có bị bà phù thủy tổng phụ trách quản lý không? Bà ta ghét nhất 10A1 mà.” “ Reng, reng, reng” Tiếng chuông kết thúc giờ học đã vang lên, giáo viên cũng đi ra khỏi lớp nhưng lũ tiểu quỷ 10A1 chẳng 1 ai rời khỏi chỗ ngồi.
Rồi tiếng gõ từ ngoài cửa lớp vọng vào khiến ai nấy đều sợ hãi, có người thì té ghế, có người suýt bị ngất xỉu,… Haizzzzzzzzz, tình hình lớp hiện giờ quá là căng thẳng.
-Kiều Ngọc Linh, hội trưởng hội học sinh muốn gặp cô.
Anh ấy nói cô xuống căng tin._ Hội phó hội học sinh nói vọng vào lớp-Xin lỗi nhưng giờ lớp 10A1 rất bận, phiền anh hội phó hội học sinh báo với hội trưởng dùm.
Chừng nào lớp chúng tôi xong việc thì mọi người mới được ra khỏi lớp.
Rất xin lỗi anh.
_ Vân lớp phó dõng dạc nói vọng ra ngoài cửa, khiến cho hội phó phải ngỡ ngàng trước những lời nói mạnh miệng như thế.
Hội phó quay gót, rời khỏi lớp 10A1 Sau gần 1 tiếng đồng hồ bạn bạc, lên ý tưởng, 2 tiết mục văn nghệ đã được quyết định đó là 2 tiết mục hát song ca nhưng sẽ có phần diễn 1 chút kịch.
Xong đâu vào đấy, mọi người nhẹ nhõm đi ăn trưa. Về phía Hàn Băng thì anh đang vô cùng tức giận khi bị người yêu từ chối gặp mặt.
Anh đang tự lẩm bẩm sẽ phát Linh khi anh gặp được cô ấy. 16h00 chiều:Linh cùng lớp trưởng Hoàng đang tập hát, vì có thêm kịch nên họ phải vừa hát vừa diễn, công việc không mấy dễ dàng.
Đội của Vân lớp phó thì đang chuẩn bị trang phục, đạo cụ để diễn. Thoáng chốc, trời đã chuyển tối, đồng hồ đã điểm 18h30, Linh nhanh chóng đi dạy gia sư cho đứa bé rắc rối.
Vừa bước chân vào ngôi nhà ấy, điện thoại Linh bỗng rung lên.
Nó bắt máy nghe:A lô -Ngọc Linh, sao trưa nay em không xuống gặp anh? Không xuống đã đành, đằng này còn không gọi cho anh đến 1 cuộc, em biết anh rất lo lắng em có chuyện gì xảy ra ko hả?Anh Băng em xin lỗi, lớp em đang phải tập văn nghệ nên hơi bận.
Giờ em cũng đang đi dậy gia sư, nên chúng ta nói chuyện sau đi.
Tút.._ Linh ngắt máy -Linh từ từ đã, anh rất nhớ em, anh yêu em.!“ Ngọc Linh, em thật vô tâm với anh quá đấy, đôi lúc anh tự hỏi liệu em có coi anh là bạn trai của em không vậy?”Hàn Băng tựa lưng vào chiếc ghế sôfa giải quyết nốt bản thiết kế còn dang dở.………………………………………………………………….. 2 ngày sau, Băng chẳng gập nó, cũng chẳng thể nói nổi với nó 1 câu.
Anh cảm thấy cơ đơ, cảm thấy mình đang bị bỏ rơi.Còn Linh thì đang bận với việc luyện tập nên có phần sao nhãng bạn trai của mình.
NÓ cũng cảm thấy có lỗi.Và trưa hôm đó, nó bị 1 đám người bắt cóc.
Bọn chúng bịt mắt nó lại và đem nó tới nơi nào đó có mùi thơm rất dễ chịu.
Bịt mắt của nó được cởi ra, trước mắt nó là 1 cánh đồng hoa bạt ngàn đầy màu sắc.
Nó không kìm được mà phải thốt lên: “ Wow, đẹp quá”Nếu đẹp vậy thì em có muốn ở đây hết ngày luôn không Linh?-Anh làm gì ở đây hả, Hàn Băng? Chẳng phải anh phải đang ở trường sao?Anh muốn gặp em, muốn ôm em thật chặt, muốn hôn em thật lâu, muốn ở cạnh em mọi lúc mọi nơi.
Em có biết 3 ngày không gặp em đối với anh như 1 thiên niên kỷ không? Nhưng anh vẫn phải chịu đựng đấy.
Đã có lúc, anh đã tự hỏi mình rằng liệu em có yêu anh không, có nhớ anh như anh nhớ em không, có muốn gặp anh, có muốn hôn anh, ôm anh trong vòng tay? Đáp lại câu trả lời đó là sự tránh mặt anh từ em mấy ngày qua, em thấy như vậy có tàn nhẫn với anh không? Có hay không vậy Linh? Hàn Băng, anh sao vậy? Em bận việc của em nên em phải hoàn thành nó, những lúc anh bận việc của mình, không gặp em, em cũng chẳng như vậy, sao anh lại có thể đổ hết lỗi lên em như thế.
Em yêu anh, em cũng nhớ anh, em cũng muốn ôm anh, hôn anh cũng muốn gặp anh lắm đấy chứ, nhưng lúc em hoàn thành xong việc của em thì lúc đó cũng khá muộn rồi, em không muốn phá giấc ngủ của anh nên mới không nhắn tin không gọi điện hay đến gặp anh.
Em lo cho anh, em nghĩ cho anh mà anh bảo em tàn nhẫn với anh ư? Anh đúng là quá đáng._ Nước mắt Linh bắt đầu chan hòa trên hai gò má ửng đỏ vì lạnh.
Linh quay mặt đi, không muốn Băng thấy nước mắt của mình, nghẹn ngào, kìm nén nước mắt và nói tiếp: - Có lẽ, với anh em chẳng là thứ gì quá lớn lao, chỉ là 1 đứa con gái bé nhỏ, yếu đuối, cần bao bọc trở che nhưng với em, anh chính là cuộc sống của em, là những tia nắng sưởi ấm con tim đã có muôn vàn tổn thương, đã bị băng tuyết che phủ.
Anh biết không, đối với em, anh còn là thứ gì đó vô cùng, vô cùng xa vời với em vậy mà em đã có được anh.
Phải nói rằng có được anh là điều không tưởng với em.
Nhưng hình như, vì anh quá xa vời, vì anh là thứ gì đó quá hoàn hảo nên em trở nên không xứng với anh thì phải, chúng ta đã ko xứng với nhau rồi thì hay là hãy trở về 2 cuộc sống vốn có ban đầu của chúng ta đi, đừng ai xen vào cuộc sống của ai nữa.
Tạm biệt anh.! Nói xong, nó chạy đi ra khỏi cánh đồng hoa đó, và trời đổ mưa lớn.
Cơn mưa nặng hạt của chớm xuân, không biết có phải trời cũng buồn hay không mà mưa lại nặng hạt như vậy.