Trọng Sinh Từ Orochimaru Bắt Đầu

Chương 42: Làng Âm Thanh




Bỏ ra nửa ngày thời gian vào rừng chặt gỗ làm cửa, nhìn trước mắt đơn sơ cửa gỗ phối hợp với sang trọng ngôi nhà tỏ vẻ không hợp, Orochiamru cũng hết cách hắn lại không phải thợ mộc, cho dù khéo tay đến mấy cũng rất tốn thời gian để làm một thứ đồ gỗ.

Nhưng đây chỉ là tạm thời, sau này sẽ thay bằng cánh cửa sang trọng hơn.

Thời gian tiếp, Orochiamru bắt đầu an bài bố cục của làng, chọn lấy thửa đất màu mỡ gần sông để cày ruộng trồng lương thực, hoa màu, bông, đay, thuận tiện xây lấy chòi canh đề phòng dã thú phá hoại hoa màu. 

Vào rừng săn bắn dã thú lấy thịt, thuận tiện thuần hóa một chút gia súc về nuôi, đối với Ninja điều này rất dễ dàng, ngay cả bình dân nhờ thừa kế ưu điểm thể lực dồi dào của Uzumaki nhất tộc gen làm việc hiệu suất cũng cao hơn người khác.

Xây dựng lấy nhà máy dệt, tuyển chọn lấy người có kinh nghiệm huấn luyện, huấn luyện, chế tạo máy móc, chỉ cần có ruộng bông chín là có thể đi vào sản xuất.

Vì lấy quặng mỏ, tạo lò rèn, nông cụ, nhẫn cụ bây giờ vẫn phải mua từ bên ngoài, hoàn hảo bây giờ ít người nếu không cho dù là tài chính sung túc Mito bây giờ chỉ có thể đủ tiền mua nông cụ cho người dân thôi.

Chính vì thế Orochiamru tìm trong dân chúng người chuyên nghiệp, thêm vào thuê lấy thường dân có chuyên môn bên ngoài về giúp kiến tạo dạy bảo lập xưởng rèn, khai thác quặng kỹ xảo.

Tìm kiếm nhân viên y tế, đào tạo nhẫn y đều cần thiết,... rất nhiều việc cần thiết Orochiamru xử lý.

Hao phí mất mấy tháng thời gian, bỏ qua bao nhiêu ngày huấn luyện, Orochiamru cuối cùng cũng đưa được làng vào quỹ đạo.

Hôm nay, là một ngày trọng đại, bởi vì hôm nay là ngày thành lập làng, y như nguyên tác Orochiamru đặt tên làng là Làng Âm Thanh, ký hiệu hình nốt nhạc.

Chỉ thấy tụ tập đông đủ người dân nơi cổng làng như chờ đợi kỳ tích phát sinh ngày.

Mito không tham gia vì bụng bầu vượt mặt, nàng cũng mang thai 7 tháng rồi, chính vì vậy chỉ có Tsunade tham gia.

Orochimaru một tay kết ấn, Một chiếc cổng nguy nga bằng đá mọc lên, trên có tấm biển đề Làng Âm Thanh, ký hiệu hình nốt nhạc hai bên.

Tất cả mọi người hoan hô, nhưng bất chợt có một đứa bé chạy đến, miệng thở hổn hển, tuy rằng mệt mỏi, nhưng đứa bé trai vẫn cố phát lên tiếng.

“ Orochimaru đại nhân,...Xin... xin ngài... hãy cứu lấy cha của ta.” Đứa bé trai cầu khẩn trong tuyệt vọng.

“ Đừng vội, dẫn đường vừa đi vừa nói.” Orochiamru không biết chuyện gì nhưng vẫn lựa chọn giúp đỡ.

Đứa bé trai khoảng 5 – 6 tuổi, được một người hạ nhẫn cõng vừa đi đường vừa thuật lại.

Nguyên lai cha của hắn, là một người thương binh, mang trong mình khuyết tật, đã cụt cả hai tay, hằng ngày sinh hoạt bất tiện, vẫn luôn nhờ đến sự giúp đỡ từ con trai, cảm giác mình là một gánh nặng, lại thêm hôm nay là ngày thành lập làng, lâu ngày nghĩ quẩn, thấy mình nên chết đi, không nên làm khổ con khổ làng, giảm bớt gánh nặng.

Sau khi dặn dò người con, người cha đã tự sát trước sự chứng kiến của người con, hốt hoảng không biết làm gì, người con chỉ có thể đem hy vọng nơi hắn có thể cứu được cha mình.

Đến nơi, đã thấy được người cha nằm trên vũng máu, động mạnh cổ đã bị cắt, máu vẫn theo động mạnh cổ chảy ra, Orochimaru tiến đến kiểm tra thấy hơi thở hắn thoi thóp biết vẫn còn cứu.

Phân ra mấy phân thân, triệu hồi dụng cụ y thế, đối với người cha sử dụng Chưởng Tiên Thuật làm liền lại vết thương ở cổ.

“ Trong số các ngươi có ai nguyện ý hiến máu cứu lấy người này ta cần rất nhiều người.” Phân thân chạy ra ngoài đối với xem náo nhiệt quần chúng nói.

Mọi người chần chờ, nhưng rất nhanh có người mạnh dạn xung phong, có là người quen, có là hàng xóm của người cha, thậm chí có cả người xa lạ.

Phân thân lấy mẫu máu từng người, loại trừ nhóm máu không phù hợp, sau đó đưa những người có nhóm máu phù hợp vào.

Dùng dụng cụ y tế liên tiếp hai người mạch máu, điều chỉnh tốc độ chảy của máu truyền, ước lượng thể tích máu đã truyền được sau đó thay thế bằng người tình nguyện hiến máu khác.

Sau một hồi cấp cứu, người cha tỉnh lại, đã khóc hết nước mắt con ngay lập tức lại trào ra nước mắt ôm lấy người cha.

Người cha cũng rơi nước mắt, hai cha con ôm nhau khóc, chỉ có chết đi một lần mới biết cuộc sống quý trọng.

“ Ngươi tên gì?” Orochiamru tiến lên hỏi người đàn ông.

“ Thưa đại nhân ta tên là Amida,” Người đàn ông ngừng khóc, đẩy ra con trai nói.

“ Tại sao ngươi phải tự sát.?” Orochiamru hỏi.

“ Ta đã thành một phế nhân, sự tồn tại của ta chỉ là một gánh nặng cho mọi người, có lẽ ta nên tự sát, như vậy coi như một cách giải thoát cho mọi người và cho ta.” Amida vẻ mặt cay đắng, nói lên suy nghĩ của mình, hắn không biết từ có lẽ hắn nói ra đã nói lên nội tâm hắn giờ đây không muốn chết.

“ Chết không thể giải quyết được hết thảy, ngươi chết đi con trai ngươi sẽ rất đau lòng.” Orochiamru lắc đầu nói.

“ Ngài không hiểu, hai tay ta đã cụt, không thể làm bất cứ việc gì, thậm chí đến cả sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác, ngài có hiểu cảm giác đó không, ngài có hiểu không.” Amida mới đầu khóc thút thít nói, càng về sau hắn càng như gào rống phát tiết nối đau của mình.

Orochimaru lẳng lặng nhìn Amida một lát, sau đó hắn xoay người đi, những tưởng đã bất lực bỏ mặc, Amida càng buồn, nào ngờ đâu Amida lại nghe thấy giọng nói.

“ Tất cả những người khuyết tật tụ tập ở quảng trường, ta có cách để các ngươi khôi phục lại sinh hoạt của mình.” Giọng nói như tiên âm xua tan bóng tối trong lòng Amida, hắn thấy được hy vọng, hắn thấy được tương lai của mình.

“ Nhanh, con trai, mau dìu ta đến quảng trường!” Cơ hồ không thể chờ đợi Amida thúc dục con trai dìu lấy cơ thể yếu ớt sau tự sát của mình.

Orochiamru phân phó người xung quanh thông báo tới những người tàn tật hắn có cách giải quyết khuyết tật của họ, mọi người đều tập trung ở quảng trường.

“ Ta biết các ngươi, rất đỗi tuyệt vọng vì trở thành phế nhân, không thể tự lo cho sinh hoạt của mình.” Orochimaru nhìn lấy những thương binh khuyết tật, có người cụt tay, người cụt chân, người phải chống nạng, không nhiều tầm hơn trăm người.

“ Điều đó không còn là vấn đề nữa ta có một pháp, sẽ giúp các ngươi sinh hoạt bình thường, nhưng nó rất cực khổ cần luyện tập chăm chỉ.”

“ Đại nhân cứ nói, chúng ta không sợ cực khổ.” Amida ngay lập tức phát biểu.

“ Đúng vậy, chúng ta không muốn trở thành gánh nặng, chúng ta không sợ cực khổ.” Người người phụ họa theo.

“ Đúng vậy,... Đúng vậy...”

“ Rất tốt, vậy thì ta sẽ nói cách giải quyết.”

Orochimaru không vận dụng bất cứ cánh tay nào kết ấn, sau lưng hắn bỗng nhiên mọc lên một cánh tay cấu tạo thuần từ Chakra màu xanh nước biển.

“ Đây chính là pháp ta muốn truyền cho các ngươi.” Orochimaru đối với phía dưới mọi người nói.

Tất cả mọi người sững sờ, không biết nói gì cho phải, lấy kiến thức nhiều năm làm ninja, một số người biết đây là khả năng điều khiển Chakra đến mức rất cao, nó chính là Chakra nắn hình.

Trọng nguyên tác kakashi đã dạy cho Naruto về Chakra tính chất biến hóa và Chakra nắn hình, hắn cũng lấy ví dụ Rasengan là phiên bản đơn giản của Chakra nắn hình. Còn Chakra tính chất biến hóa chính là thêm thuộc tính vào nhẫn thuật như Phong Độn Rasengan đó là Rasengan phong thuộc tính biến hóa ứng dụng.

Nhưng vấn đề là nó rất khó để đạt đến trình độ Chakra nắn hình thay thế được cánh tay để sinh hoạt.

“ Tộc Uzumaki có một Ưu điểm đó chính là Chakra rồi dào, đây là ưu thế trong luyện tập, nếu kết hợp với Đa Trọng Ảnh Phân Thân lợi dụng đặc tính truyền lại ký ức khi phân thân giải trừ sẽ tăng nhanh quá trình luyện tập,” Như lường trước được mọi người ý nghĩ Orochiamru nói.

“ Ta có thể dạy các ngươi một tay kết ấn thi thuật, thậm chí là dùng một chân kết ấn thi thuật Đa Ảnh Phân Thân.” Orochiamru vừa nói vừa làm mẫu, hắn một đưa lên phía bên cạnh hắn đã xuất hiện một người giống như đúc.

Sau đó Orochimaru cởi một bên giày, ngón chân cử động, lại thêm một phân thân nữa xuất hiện ngay bên cạnh.

May mắn Đa Trọng Ảnh Phân Thân kết ấn đơn giản nên hắn có thể dạy được bọn họ, không thì hắn cũng sẽ bỏ cuộc, nghĩ biện pháp khác.

“ Thật sự có thể, thật không ngờ ta có thể được cứu rồi.” mọi người mừng rỡ như điên nói.

“ Chỉ là vấn đề thời gian, ta sẽ tập được thuật này.”

“ Đúng vậy, ta không sợ khổ, ta càng sợ liên lụy đến bọn nhỏ.”

“ Chúng đã rất vất vả chăm sóc chúng ta, ta không thể từ bỏ.”

Thế là một phong trào tập luyện nhẫn thuật của những người khuyết tật bắt đầu, họ dường như thấy được hy vọng vào cuộc sống, cơ hồ mất ăn mất ngủ luyện tập.

Tất cả thời gian của họ chỉ dành cho luyện tập, không dư thừa lấy một phút, mệt mỏi thì nghỉ ngơi khôi phục Chakra, đói lại ăn xong luyện tập, tạo thành vòng tuần hoàn buồn khổ, nhưng tất cả không từ bỏ vì họ thấy hy vọng vào cuộc sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.