Nghiêu thị bị Quỳnh Nương nói cho cứng lại.
Bà ta cũng đã nói những lời này với nhi tử. Nhưng nhi tử lại chỉ banh mặt nói, bây giờ biên cương gặp biến loạn, hắn và Công Tôn nhị thân phụ hoàng mệnh, thân là quân nhân, há có thể lấy cớ thành hôn mà lâm trận bỏ chạy.
Nghiêu thị bị nhi tử ngỗ nghịch làm cho tức gần chết, vì thế lại cáo ốm trên giường, kêu nhi tử Liễu Tương Cư và Công Tôn nhị đến.
Nhưng cuối cùng lại chỉ có Công Tôn nhị đến, Nghiêu thị nói với nàng ấy, nếu sau khi thành hôn vẫn muốn đi, không có ai hầu bệnh trước giường bà, đến lúc đó xem nhi tức bất hiếu này còn có thể dừng chân tại Liễu gia không?
Kết quả Công Tôn nhị lại cười mỉm mà nói, nếu bà bà thật sự bệnh nặng, nàng sẽ gọi người chuẩn bị xe ngựa, một gian nhà tranh ở biên cương phía bắc, đến lúc đó mang bà bà cùng ra tiền tuyến biên cương, ban ngày nàng ra trận giết địch, buổi tối cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà đến giường hầu bệnh. Người một nhà phải đoàn viên, chết cũng phải chết ở một chỗ.
Vì để bà bà yên tâm, chứng minh nàng có năng lực bảo vệ Nghiêu thị an toàn, nàng còn thật sự bóp nát một cái chén sứ quý là của hồi môn của Nghiêu thị trước mặt Nghiêu thị, nói nếu ai dám làm gì, nàng sẽ bóp nát hắn như vậy.
Lúc ấy Nghiêu thị tức giận đến nỗi cả người run rẩy, suýt chút nữa là xuống cửu tuyền đoàn viên với Liễu Bình Xuyên.
Rốt cuộc Công Tôn nhị này là dã chủng từ đâu ra? Không có giáo dưỡng!
Có điều trước mặt kẻ lưu manh như vậy, tất cả mánh khoé trước khi của Nghiêu thị hoàn toàn mất tác dụng. Lúc này gặp được Quỳnh Nương, bà ta mong Quỳnh Nương có thể xem trọng thể thống, ràng buộc Công Tôn nhị.
Nhưng ai biết, Quỳnh Nương không lộ thanh sắc đá quả bóng này về. Sao có thể không khiến Nghiêu thị chán nản?
Quỳnh Nương cũng không muốn ở lại Liễu gia lâu, tuy Liễu Mộng Đường mở tiệc tạ ơn nàng cứu giúp trưởng tử, ôn lại tình phụ nữ mười lăm năm với nàng.
Nhưng Quỳnh Nương thoái thác có thai, thân mình không thoải mái mà rời khỏi Liễu phủ.
Tình cảm ở trong lòng, cần gì phải ôn lại? Nhưng từ sau khi Liễu Bình Xuyên chết, phu thê Liễu thị chẳng quan tâm, Quỳnh Nương chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Nếu không phải bây giờ nàng quý vì thê tử của Lang Vương, còn Lang Vương thì được thánh sủng, chỉ sợ dưỡng phụ liếc cũng chẳng thèm liếc nàng lấy một cái.
Nếu là nữ thương hộ chợ búa nghèo hèn, Liễu đại nhân còn muốn ôn lại tình cảm sao?
Hư tình giả ý như vậy, dù Quỳnh Nương giỏi xã giao cũng lười.
Đến ngày hôm sau, Liễu Tương Cư và Công Tôn nhị thuận lợi qua lễ, kết làm phu thê.
Khách đến cũng không nhiều, phần lớn là đồng liêu trong quân Liễu Tương Cư và Công Tôn nhị. Bởi vì bây giờ Liễu đại nhân không có quyền thế nên phần lớn đồng liêu quý thân đều lễ đến người không đến.
Làm cho bàn tiệc Liễu gia vô cùng trống trải.
Không riêng gì làm xấu mặt Liễu Mộng Đường, sắc mặt âm trầm, cũng làm Liễu Tương Cư cảm thấy có lỗi với thê tử chưa vào cửa.
Nhưng Công Tôn nhị lại cười lanh lảnh: “Bảo người lấp đầy ghế không đơn giản sao?” Ngay sau đó nàng nhờ người gọi tướng sĩ ba doanh cùng áp tải lương thảo với nàng đến đây.
Như vậy rất tốt, không riêng gì lấp đầy ghế, còn kê thêm mười bàn lớn ở hoa viên.
Công Tôn nhị mặc giá y đỏ thẫm, ném tua san hô che trên trán sang bên cạnh, đứng trên ghế kính rượu tất cả các thuộc hạ trong vườn, lớn tiếng hô: “Sáng nay có rượu sáng nay say, uống qua một lần là nghiện, là lúc lao đến chiến trường, đời người có ba niềm vui, khi tên đề bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc, gặp người quen nơi đất khách. Ta lại nói ba niềm vui này vẫn chưa đủ! Vui nhất là lúc nam nhân đi đúng đường, sa trường vì nước! Công Tôn nhị ta bất tài, tuy là thân nữ nhi nhưng lòng mang chí nam nhi! Tuy hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta, không thể cùng vui với chư vị, nhưng không có tức phụ làm ấm chăn cũng đừng sốt ruột nhé! Đều nghỉ ngơi dưỡng sức cho ta! Trở về từ sa trường, các ngươi đều là thần tử có công! Đến lúc đó các cô nương như hoa như ngọc đều tranh nhau gả, đến lúc đó, bản tướng quân nhất định sẽ gửi đại lễ cho tất cả các ngươi!”
Lời lục tĩu giữa hán tử làm tướng sĩ khắp vườn cười vang, tranh nhau vỗ tay.
Quỳnh Nương cảm thấy tật nói chuyện tràn đầy khí giang hồ này đúng là phong cách của Công Tôn nhị, có điều chỉ sợ công công bà bà tương lai của nàng ấy khó có thể thừa nhận.
Nghĩ vậy, nàng lén giương mắt đánh giá, quả nhiên Liễu Mộng Đường ngồi yên tại chỗ như sét đánh, mà mấy đồng liêu quen biết có quan hệ tốt với ông cũng xấu hổ mỉm cười.
Nói vậy nội tâm Liễu đại nhân vô cùng may mắn vì lần này không phải văn võ cả triều tới, nhìn thấy dáng vẻ thổ phỉ của nhi tức nhà ông ta.
Còn Nghiêu thị càng miễn bàn, quả thực mặt như màu sáp, nghĩ cũng cảm thấy nhi tức như vậy không thể gây khó dễ, uy phong của bà ta không thể giữ được!
Có điều Quỳnh Nương càng để ý đến phản ứng của đại ca Liễu Tương Cư hơn, nếu là Liễu thị vệ trưởng có nề nếp trước đây, hắn sẽ cau mày, gương mặt biểu thị vẻ không tán đồng.
Nhưng Liễu Tương Cư hiện tại thì sao? Vẻ mặt bất đắc dĩ, mỉm cười đứng bên cạnh Công Tôn nhị, tay vịn eo nàng ấy, tránh cho kiều thê đã uống mấy chén ngã xuống khỏi ghế.
Cũng chỉ có để ý một người từ tận đáy lòng mới có thể thay đổi những nguyên tắc trước kia của mình, bao dung tiếp nhận một nữ nhân mà khí phách và sự từng trải hoàn toàn khác hắn.
Nhìn đến đây, Quỳnh Nương hoàn toàn yên tâm rồi. Chẳng qua nhìn phu thê người khác ân ái, nàng cũng càng nhớ phu quân đang ở tiền tuyến của mình.
Không biết Sở Tà ở tiền tuyến thế nào rồi, có thể nhanh chóng phất cờ chiến thắng, về bên cạnh nàng không.
Có điều chiến sự lại nhiều trắc trở khó khăn hơn trong tưởng tượng.
Khâm sai đến biên quan điều tra án nhị gia Ngụy gia khai thác quặng sắt trước lại bị tội phạm Hung nô tập kích ở biên quan. Tuy nhân mã Sở Tà phái đi tiếp ứng kịp thời đuổi tới, nhưng quan viên lại chết và bị thương hơn một nửa, ngay cả Lư Quyển cũng bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Vì thế việc điều tra gác lại hơn một tháng, đợi triều đình phái người đi điều tra, chứng cứ phạm tội của Ngụy gia đã mai một đi nhiều rồi.
Nhị gia Nguỵ gia Ngụy Điền đổ hết tội danh lên một quan tổng binh. Hơn nữa khéo thế nào mà tổng binh đó lại treo cổ tự sát trong nhà, hình như là sợ tội nên tự sát.
Lúc đầu Sở Tà cực kỳ thuận lợi, giành lại được mấy trăm dặm tam địa Thường Châu. Nhưng không lâu sau người Hung Nô chống lại dựa vào nơi hiểm yếu.
Lúc này, đất bắc bắt đầu trời đông giá rét, khí hậu ác liệt, cần áo bông màn dày, lương thực tiếp viện gấp, chiến sự tiến vào giai đoạn giằng co.
Mà quân nhu Liễu Tương Cư và Công Tôn nhị tiếp viện đã tập kết xong.
Nhưng ngoài dự đoán là, Công Tôn nhị không quay lại đất bắc với Liễu Tương Cư mà đột nhiên thai nghén, không thể không ở lại kinh thành.
Sau khi qua Tam Sơn Quan, tiến vào đất bắc, quân nhu của Liễu Tương Cư bị đạo phỉ tập kích, những đạo phỉ đó hoàn toàn không ham chiến, mục tiêu là mấy xe ngựa chăn bông áo dày.
Đốt cháy mũi tên tập kích, làm chăn và y phục trên mấy xe ngựa trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Theo lý mà nói ven đường Tam Sơn Quan có binh tướng đất bắc canh giữ, quân địa phương coi giữ bảo đảm quân nhu thuận lợi rồi mới thông qua, ai cũng không biết những đạo phỉ đó từ đâu mà đến.
Lúc nhị gia Ngụy gia nghe được tin quân nhu áo ấm bị thiêu hủy hầu như không còn, hắn ngửa mặt lên trời cười dài: “Để họ Sở kia càn rỡ! Mạc Bắc sắp lạnh rồi, đến lúc đó trứng của cái tên nhi tử giả kia cũng sẽ đông lạnh cho mà xem!”
Lời của Ngụy Điền không hề khoa trương, Mạc Bắc chuẩn bị đến thời điểm vô cùng lạnh, nếu không có đồ phòng hộ, đàn dê đàn bò đều sẽ đông chết. Huống chi là người?
Thuộc hạ Liễu Tương Cư dũng mãnh, đạo phỉ muốn cướp đoạt lương thảo không dễ, nhưng chăn bông áo ấm lại dễ châm. Đường đi ba quận Mạc Bắc sớm đã phong bế. Khách lữ và thương nhân buôn vải sẽ không đến đây, mà trong triều rỗng tuếch đã lâu, tiền của quốc khố chính là những cái đó, dù trong triều gom góp đủ chăn bông áo ấm, đưa đến đây lại mất một hai tháng nữa, đủ để đông chết hơn phân nửa quân Sở gia!
Qua mấy ngày nữa, quả nhiên Mạc Bắc rét lạnh, đất liền rộng lớn xơ xác tiêu điều. Nhổ một ngụm nước bọt, lập tức biến thành băng.
Đại doanh của Lang Vương cực nhanh rút về từ tiền tuyến, phái thủ hạ quan tướng đến thành của thủ tướng Mạc Bắc mượn chút than củi, nhóm lửa sưởi ấm cho binh lính thuộc hạ.
Ngụy Điền để quan tướng của Lang Vương rét lạnh đợi ngoài phủ chừng hai canh giờ, đến lúc quan tướng kia lạnh đến nỗi sắc mặt xanh lét, nước mũi chảy xuống giáp ngực rồi mới mời người vào.
Quan tướng kia đã đông cứng tay chân, chậm rãi vào trong phủ, thấy Ngụy Điền rồi truyền lại lời Lang Vương.
Ngụy Điền cười như không cười: “Lang Vương dẫn quân đến tấn công Hung nô, bản quan là chủ quan địa phương, theo lý là phải có dáng vẻ của địa chủ, chớ nói than củi, chăn ấm áo giáp cũng không có mà cung ứng. Chẳng có cách nào, bởi vì giao chiến với Hung nô, nhân dân địa phương không dám ra cửa đốn củi, vì vậy trong nhà không có củi. Bản quan chủ chính một phương, há có thể để người dân vô tội bị liên luỵ, khoảng thời gian trước đã chia hết than củi áo bông cho người dân rồi, bây giờ ngay cả thuộc hạ binh lính của ta cũng thiếu áo thiếu than. Đối với thỉnh cầu của Lang Vương, không làm gì được.”
Ngừng lại một chút, Ngụy Điền lại nói: “Lang Vương dẫn binh, bản quan cũng biết, đối với Lang Vương điện hạ mà nói đây là việc nhỏ, nhất định có thể phất cờ chiến thắng, đại bại Hung nô, bản quan chờ tin chiến thắng của Lang Vương ở đây —— tiễn khách!”
Quan tướng đau khổ chịu lạnh một lúc lâu, không chỉ không hoàn thành việc được giao, ngay cả trà cũng chưa uống được một ngụm mà đã bị đuổi ra, vô cùng tức giận, chỉ có thể uể oải đi về.
Ngụy Điền ở trong phủ cười ha ha, nói: “Tên nhãi Liễu Tương Cư, Ngụy Điền ta phát tài liên quan gì đến ngươi đâu, lại cứ đối nghịch với ta, bây giờ hộ tống quân tư bất lợi, theo tính Sở Tà, hắn nhất định sẽ bắt ngươi tế cờ quân… còn họ Sở, khà khà, ngươi không chịu được lạnh, đông chết ở Mạc Bắc này đi!”
Ban đêm, hắn ta bừng bừng phấn chấn, gọi hai nữ nhân đến, một đêm phóng túng quay cuồng.
Đến ngày hôm sau, rượu đủ cơm no, mặc da cừu dày, hắn cưỡi ngựa lớn, dưới sự bảo vệ vây quanh của mọi người, hắn xuống dưới tường thành đưa mắt nhìn xuống, muốn xem tình trạng bi thảm của đại doanh Lang Vương.
Nhưng từ xa nhìn lại, đại doanh Lang Vương khói bếp lượn lờ, cảnh tượng ấm cúng, có thể nhìn thấy binh lính đứng gác và tuần tra đều đang mặc áo bông, ai nấy tinh khí mười phần.
Ngụy Điền chấn động, vội phái người đi tìm hiểu.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sở Tà đông đảo binh mã, dù có gom góp trong thời gian ngắn cũng không có khả năng gom được nhiều áo bông dày ấm rắn chắc như vậy!
Không lâu sau có người đến báo. Nói là đêm qua đại doanh của Sở Tà nhận được vô số quân nhu chăn bông áo dày.
Áp tải đống hàng hoá này là nữ tướng quân Công Tôn nhị. Có điều bọn họ không đi đường chính, mà là từ đường biển vòng thẳng đến Mạc Bắc, một đường lén lút. Tuy vòng khá xa nhưng khéo léo tránh được mật thám của Ngụy Điền và Hung nô.
Mà những quân nhu đó không phải triều đình đặt mua, là lấy từ thê tử phú hào của Sở Tà.
Trong áo bông lại không phải bông mà là lông dê vừa giữ ấm lại nhẹ, ngay cả đồ cho ngựa cũng độn bông tốt nhất. Còn những quân trướng da trâu nỉ dày đó lộ ra sự xa xỉ của thổ hào kinh thành, nghe các tướng sĩ ở quân trướng nói, chăn bông rất ấm, ngủ mà chảy mồ hôi đầy đầu.
Hơn nữa hắn nghe người ta nói, hoá ra nhiều vật tư như vậy nhưng mới chỉ là một nửa hàng hoá trên mấy chục con thuyền biển thôi.
Lang Vương phi nói, nếu lại bị kẻ cắp cướp nữa, tướng sĩ hộ tống không cần liều mạng, cứ ném xuống cho bọn họ thiêu, trên thuyền có rất nhiều, đưa thêm một đống nữa là được!