Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 197




Vì thế dưới cái nhìn chăm chú trông mong của một đám trẻ con, Hi Hoà đeo cung trúc nhỏ, cắm cờ nhỏ, cưỡi dê trắng, uy phong lẫm liệt đi lại trong sân.

Trang phục này thật sự là quá bắt mắt, tiểu công tử mấy nhà không chịu thiệt, khóc kêu muốn cưỡi dê.

Nhưng không có người lớn nào phản ứng lại bọn chúng, hôm nay chủ trì yến hội là Đôn Nhạc hầu phủ.

- -----

Từ lúc thấy Hi Hoà leo lên lưng dê, trái tim hầu phu nhân cũng treo lên cao theo. Liên tục gọi bốn năm nha hoàn tôi tớ vây quanh thân dê, phàm là hạt đậu vàng của Sở gia từ trên lưng dê rơi xuống đều phải vững vàng đỡ được.

Nếu không cái cờ nhỏ tự tay vạn tuế gia viết cắm sau lưng đứa nhỏ béo trắng kia rơi xuống đất Đôn Nhạc hầu phủ, phàm là rách một chút thôi, hầu phủ cũng sẽ chịu liên lụy theo!

Nhưng được vây quanh như vậy Hi Hoà lại không thích, nó vung roi da nhỏ trong tay, chỉ vào những người đó, non nớt nói: “Mau mau tản ra, cẩn thận vật cưỡi của ta đụng phải các ngươi!”

Đúng lúc này, đột nhiên có hai đứa trẻ chạy đến, vòng qua đùi những tôi tớ đó, muốn kéo Hi Hoà xuống, miệng còn la hét: “Xuống dưới cho ta! Để ta lên cưỡi!”

Mọi người tập trung nhìn vào, hoá ra là Nguỵ Tán Lễ chắt trai của Nguỵ Thân đương gia Ngụy gia, còn có Lưu Bái Chính con thiếp của An Nghiệp vương.

Lại nói tiếp, tuy Lưu Bái Chính là con thiếp, nhưng nghiễm nhiên càng giống con thê của An Nghiệp vương phủ hơn.

Mẫu thân của nó là Mã thị cháu của nhị lão gia Ngụy gia, tính ra cũng là biểu muội của An Nghiệp vương.

- -----

Ngụy Thân làm chủ, nạp vị trắc phi này cho An Nghiệp vương, mà Mã trắc phi cũng lấy của hồi môn ra để giúp đỡ vương phủ khốn đốn, vừa vào đã sinh nhi tử. Tuy là con thiếp, nhưng bây giờ An Nghiệp vương phủ cũng chẳng phân biệt đích thứ.

Mã trắc phi còn giống nữ chủ tử của vương phủ hơn Vân Hi, nhi tử nàng ta cũng vô cùng ngang bướng.

Tính ra đứa bé kia chỉ nhỏ hơn Hi Hoà nửa tuổi, nhưng vừa cao vừa béo, nhìn qua Hi Hoà yếu thế hơn.

Hơn nữa bên cạnh có tiểu biểu ca Ngụy gia trợ trận, tự tin mười phần, muốn kéo Hi Hoà xuống khỏi lưng dê.

Người bên cạnh nhanh chóng ngăn lại, nhưng không dám ra tay. Dẫu sao Lưu Bái Chính là cháu hoàng gia, còn Hi Hoà chỉ là con của một phiên vương.

Lưu Bái Chính thấy không đến gần được, tức khắc méo miệng khóc gọi biểu ca, muốn nó túm Hi Hoà xuống khỏi lưng dê.

Còn Ngụy Tán Lễ đã mười tuổi, đã học được cách ăn tươi nuốt sống người khác.

Bình thường nó rất quan tâm biểu đệ hoàng gia này của mình, thấy tôi tớ vây quanh đồ quê mùa Hi Hoà ngoài kinh, không hề vui vẻ, ỷ vào cơ thể to lớn của mình, tiến lên túm Hi Hoà xuống khỏi lưng dê.



Mấy đứa trẻ chơi ở đình viện, còn những quý phụ nhân ở trên đình đài lầu các uống trà nghe khúc.

Tuy rằng những phu nhân này dẫn con đến, nhưng bọn họ đều có nha hoàn bà vú đi theo, hiển nhiên không cần lo lắng, chỉ cần nhìn từ xa là được.

Nhưng lúc Hi Hoà bị kéo xuống khỏi lưng dê, đầu tiên là Đôn Nhạc hầu phu nhân sợ hãi kêu một tiếng. Tiếp theo các phu nhân khác cũng nháo nhào lấy khăn lụa che miệng, lệnh cho thị nữ bên người vội vàng đi ôm con nhà mình về, tránh bị liên lụy, sau đó ánh mắt sáng ngời chờ xem diễn.

Mã trắc phi thấy Hi Hoà bị kéo xuống lưng dê, mặt cắm xuống đất, hiển nhiên là muốn dùng gương mặt của mình để bù đắp, nhưng nói chuyện với Quỳnh Nương lại không chân thành lắm: “Con ta và cháu trai của nhà lão tổ tông đều bướng bỉnh quen rồi, ta nói một tiếng xin lỗi Vương phi thay chúng. Chỉ là trẻ con vui chơi đùa giỡn thôi, mong Lang Vương phi đừng để trong lòng.”

Quỳnh Nương không nói gì, chỉ là đuôi lông mày nhếch lên, nàng ngồi vững vàng, phảng phất như đứa trẻ ngã xuống từ trên lưng dê không phải thân sinh cốt nhục của nàng.

Ngay sau đó, lúc mọi người ở đây cho rằng Hi Hoà sẽ cao giọng gào khóc, đứa trẻ như cục thịt kia lại lăn long lóc bò lên khỏi mặt đất, đầu tiên là dùng chân gạt Lưu Bái Chính đang nhếch miệng cười ngã xuống đất, sau đó đánh thẳng đến chỗ Ngụy Tán Lễ, không biết thế nào mà leo lên người đứa trẻ mười tuổi như leo cây, sau đó hai tay ôm lấy, hai chân kẹp eo, miệng nhỏ há to, hung hăng cắn lên mặt đứa trẻ kia.

Cắn một cái không nhả ra.

Ngụy Tán Lễ đau đến nỗi “Á ——” một tiếng gào khóc.

Những tôi tớ đó vội vàng đi qua kéo Hi Hoà xuống, nhưng đứa nhỏ này dùng hết sức từ khi bú sữa tới giờ, nghiêng cổ cắn, không nhả ra.

Mã trắc phi nóng nảy, vừa bảo thị nữ bên người bế nhi tử đang quỳ rạp trên mặt đất khóc lên, vừa khó thở nói với Quỳnh Nương: “Nhi tử của ngươi vô lễ như vậy, còn không mau bảo nó nhả ra?”

Quỳnh Nương bưng chén trà trước mặt lên, trong tiếng kêu quỷ khóc sói gào của trẻ con, đầu tiên là vững vàng uống một ngụm, sau đó học vẻ mặt vừa nãy của Mã trắc phi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Con ta ở đại doanh Giang Đông rèn luyện với phụ vương của nó quen rồi, ta nói một tiếng xin lỗi Mã trắc phi thay chúng. Chỉ là trẻ con vui chơi đùa giỡn thôi, mong Mã trắc phi đừng để trong lòng.”

Mã trắc phi không ngờ Quỳnh Nương lại ở chỗ này chờ nàng ta, bị nàng làm cho nghẹn lại, xanh mặt định bế nhi tử của mình lên.

Đúng lúc này, mọi người luống cuống tay chân cuối cùng cũng kéo Hi Hoà xuống được.

Lưu Bái Chính lại không phục, vẫn muốn tiến lên đánh Hi Hoà. Nhưng đúng lúc này, Lạc Nhi luôn im lặng lại lớn tiếng nói: “Làm càn, An Nghiệp vương phủ của ta há lại không quy củ như vậy, cậy mạnh khinh nhược, làm An Nghiệp vương phủ chúng ta mất mặt.”

Mã trắc phi nghe xong không tự chủ được mà nhìn Vân Hi, thấy nàng đang lạnh mặt nhìn mình.

Trước mặt chúng phu nhân, nàng ta cũng không dám không phân biệt đích thứ như vậy, nếu không lời này truyền đi, đến tai thánh thượng, không chỉ là nàng ta, An Nghiệp vương cũng sẽ bị thánh thượng trách cứ.

Có điều, nàng ta lại không cảm thấy nhi tử của mình đã gây ra hoạ lớn ngập trời gì. Tuy đồn Lang Vương là con của vạn tuế gia, nhưng cũng chỉ là lời đồn. Dù có là thật thì Hi Hoà cũng chỉ có thân phận giống nhi tử mình thôi, đều là tôn tử của vạn tuế gia, càng đừng nói Vương gia nhà mình là trưởng tử của vạn tuế gia.


Chỉ là bây giờ con mình bị đá ngã xuống đất, bụi bặm đầy mình, chắt trai Ngụy gia cũng bị cắn. Hiển nhiên Mã trắc phi không có lòng ở lại đây nữa, dẫn con về An Nghiệp vương phủ trước, cáo trạng với An Nghiệp vương.

Hi Hoà phủi phủi tro bụi trên người, đẩy nha hoàn muốn ôm mình ra, nhặt cờ nhỏ trên mặt đất lên, đắc ý cắm ra sau lưng, lấy mắt quét ngang bốn phía, nhìn những đứa trẻ còn lại co rụt cổ, thật sự có thần thái của lão tử nó.

Có thể thấy được “tiểu tướng quân uy vũ thường thắng” hoàng đế thân phong không phải hư danh.

Nhược Hoa lại mang theo dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của Quỳnh Nương, nói với bọn nhỏ nhút nhát đó: “Muốn cưỡi dê của ca ca ta thì phải qua ta trước đã, để ta ra đề mục kiểm tra các ngươi, ngu quá cũng không thể cưỡi dê quý của ca ca.”



Quỳnh Nương lười xem nhi tử nhà mình khoe khoang, chỉ thầm nghĩ về nhà lại phải thu thập tiểu tử này.

Nhưng trên tình cảm, không thể không nói một tiếng cảm tạ với Vân Hi Vương phi chủ trì công chính.

Vân Hi mỉm cười, đưa Lạc Nhi qua chào hỏi Lang Vương phi, sau đó nói: “Lạc Nhi trời sinh khiêm tốn nhún nhường, lại hướng nội, ở trong vương phủ không chơi được với mấy đệ muội của nó. Khó có Hi Hoà, Nhược Hoa tuổi xấp xỉ, bình thường qua lại gặp nhau thì tốt quá.”

Quỳnh Nương thấy Vân Hi không còn hối tiếc suy sụp như ba năm trước nữa, gặp nàng ấy mấy lần cũng không nói chuyện về đại ca của nàng.

Nàng buông lỏng thay Vân Hi. Hai người bọn họ cả đời này vô vọng, nếu Vân Hi nghĩ thông rồi, vậy rất tốt. Nàng bèn cười đồng ý.

Hầu phủ sắc màu rực rỡ, nhốn nháo sôi nổi.

Còn Lang Vương trong phủ Lư Quyển lại cau mày.

Hôm ấy, hắn phát hiện ra điều kỳ quặc rồi sai người bí mật đến Mạc Bắc thám thính, lại phát hiện bây giờ Lư Quyển đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Binh Bộ cũng đang âm thầm điều tra nghe ngóng.

Vì thế hắn đến đây, nghe Lư Quyển nói về ẩn tình mà hắn tìm hiểu được. Hai người hợp lại, phác hoạ ra toàn cảnh chuyện này.

Hoá ra thật sự đúng là Liễu Tương Cư đã phát hiện ra bí mật mà hắn không nên phát hiện.

Ngọn núi mà công chúa đó chỉ có chứa quặng sắt phong phú.

Quặng sắt trong hẻm núi này được hai người Hung nô chăn gia súc vô ý phát hiện. Bọn họ không hiểu được tầm quan trọng của quặng sắt, sau khi trở về cũng không nói ra, làm như không có việc gì, thẳng đến nửa năm sau, trong lúc vô ý bọn họ nói chuyện phiếm với mấy khách Trung Nguyên hiểu công việc mới bừng tỉnh đại ngộ.

Quân đội Đại Nguyên đều dùng binh khí làm bằng sắt, đã sắc bén lại còn cứng rắn. Còn Hung nô tuy rằng cũng dùng binh khí bằng sắt, nhưng so với binh khí của Nguyên Triều lại kém hơn nhiều. Chỉ vì bọn họ không sản xuất binh khí sắt, vì vậy binh khí đều thu được từ trên chiến trường hoặc là buôn lậu mà có. Còn binh khí ở Nguyên Triều lại cấm mua bán, dù buôn lậu cũng chỉ là binh khí bình thường, vì vậy binh khí sắt mà bọn họ lao lực kiếm được lại kém hơn Đại Nguyên rất nhiều.

Hai người Hung Nô hiểu được niềm vui trong đó, vội vàng trở về bẩm báo cho đầu lĩnh Hách Liên Bột Bột.

Hách Liên Bột Bột là một thủ lĩnh dã tâm bừng bừng, cũng biết quặng sắt quan trọng. Tuy rằng Hách Liên Bột Bột nóng lòng sử dụng quặng sắt, nhưng bọn họ không có kỹ thuật khai thác, cũng không biết tinh luyện nhân tài, uổng có bảo vật trên tay lại không làm được gì.

Hách Liên Bột Bột biết dựa vào lực lượng Hung nô thì không thể khai thác quặng sắt, suy đi tính lại, quyết định tìm thế lực Đại Nguyên hợp tác cùng khai quật quặng sắt phát tài. Đúng lúc nhị gia Ngụy gia đang ở Mạc Bắc, vì thế Hách Liên Bột Bột thông qua phụ thân Ngụy Điền của Nguỵ Bất Kì, cấu kết với Ngụy gia.

Ngụy gia nhị gia Ngụy Điền, không biết lo trước lo sau như đương gia Ngụy Thân.

Hắn chỉ quan tâm có lợi hay không, còn có vi phạm lệnh cấm không, lại mang đến điều gì tốt cho đối thủ Hung nô của Nguyên Triều thì hoàn toàn không tính đến.

Ngụy điền chỉ vì cầu tài, ánh mắt Hách Liên Bột Bột dài rộng, cũng không để ý đến một chút lợi nhỏ, vì vậy hai bên ăn nhịp với nhau, đạt thành hiệp nghị.

Ngụy gia xuất thợ khai thác, ngoài ra còn xuất tiền vận chuyển và ngựa xe, Hung nô xuất cu li, hợp lực khai thác quặng sắt, chế thành binh khí sắt để tiêu thụ. Ngân lượng kiếm được, Ngụy gia sáu phần, Hung nô bốn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.