Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 51: Phong Thảo Viên




Dịch giả: Tiểu Ngư

Nghê Thu Vũ cho mượn khăn tay Pháp Khí, yên tâm một ít, nói: "Bạch Dịch, ngươi hãy ghi nhớ, dựa vào ám hương Triền Vân Mạt, có thể ngăn cản bầy kiến bình thường, một khi kiến chúa xuất hiện, các ngươi lập tức chạy trốn, dù Phong Thảo Viên bị gặm hết, còn tốt hơn ba người các ngươi chết."

Trong lòng Khương Đại Xuyên sớm đã đánh trống, nơm nớp lo sợ, khi trông thấy sư tỷ cấp cho một kiện Pháp Khí kỳ dị, lập tức cảm tạ liên tục, Cao Nhân cũng cử động thập phần chắp tay cảm ơn Nghê Thu Vũ.

Thu hồi khăn tay, ba người Bạch Dịch rời khỏi Tú Thủy Cư, dọc theo một đường đá mòn bị phủ xanh đi về phía Bắc, sau nửa canh giờ, một ngọn núi đồi xuất hiện ở trước mặt ba người.

Dựa theo địa đồ tiêu ký, cái mảnh gò núi này chính là Phong Thảo Viên, ba người dọc theo đường mòn đi đến gò núi, liền chứng kiến một mảnh Dược Viên xây dựng ở trên gò núi.

Dược Viên chiếm diện tích gần hai mẫu ruộng, dùng hàng rào xanh đậm làm biên giới ngăn cách, thoạt nhìn rất giống nhà nông khai khẩn ruộng đồng, chỉ có điều trong ruộng đồng không phải là lương thực, mà là một gốc cây cao cỡ nửa người, như thiêu đốt lên liệt diễm giống như quái thảo đỏ thẫm!

"Xích Phong Thảo, quả nhiên là loại này đê giai Linh thảo phiền toái."

Trên đường đi Bạch Dịch nhất mực như có điều suy nghĩ, sau khi chứng kiến cả vườn quái thảo thì thầm thở dài một tiếng, rút cuộc nghiệm chứng hắn suy đoán lúc trước.

Xích Phong Thảo danh hào, giữa đê giai Tu Chân giả thập phần nổi danh.

Loại Linh Thảo đỏ thẫm này, là chính liệu điều chế Cửu phẩm Linh Đan Tẩy Tủy Đan, mà tác dụng Tẩy Tủy Đan đối với đê giai Tu Chân giả mà nói cực kỳ quan trọng, có thể tẩy gân phạt tủy, khơi thông gân mạch, dược hiệu tuyệt kia cấp bậc Thông Mạch Đan không cách nào so sánh được, hiệu dụng một hạt Tẩy Tủy Đan, còn mạnh hơn trăm hạt Thông Mạch Đan, bởi vậy luyện chế Tẩy Tủy Đan Xích Hồng Thảo là một giá trị xa xỉ.

"Đây là Phong Thảo Viên? Cũng không thấy con kiến gì, trên nhiệm vụ nói chỉ cần thủ hộ Linh thảo thành thục ba ngày coi như là hoàn thành, không khó lắm." Khương Đại Xuyên xoay một vòng gần đó, đừng nói là con kiến, ngay cả ổ kiến cũng không thấy.

"Có lẽ con kiến ở ngoài núi." Cao Nhân cũng nghi hoặc khó hiểu như vậy.

"Bởi vì Xích Phong Thảo chưa thành thục." Bạch Dịch cau lông mày lại nói: "Xích Phong Thảo ba năm mới thành thục, sau khi thành thục sẽ tỏa mát ra một loại mùi đặc thù, loại mùi này có thể đưa tới nghĩ loại trong phạm vi trăm dặm, nhìn bộ dạng mảnh Dược Viên này, không tới hai ngày thì Xích Phong Thảo đã tới thời kỳ thành thục rồi."

"Phạm vi trăm dặm tất cả con kiến đều có thể sẽ tới!" Thiếu chút nữa Khương Đại Xuyên sợ đến té ngã, kêu rên nói: "Cái vùng đất này nếu là khu vực bằng phẳng thì còn tốt, ít nhất sẽ không có quá nhiều kiến, nhưng xung quanh đây tất cả đều là sơn mạch cổ rừng, vậy sẽ có bao nhiêu con kiến chạy đến đây."

Cao Nhân cả kinh cũng không nhẹ, tuy nhiên lá gan của Tiểu vương gia lớn hơn Khương Đại Xuyên, quát khẽ: "Bạch huynh yên tâm, ta đã tu ra Linh khí, tuy không giúp ngươi được một tay, ít nhất sẽ không kéo chân ngươi lại, bao nhiêu con kiến tới chúng ta giết bao nhiêu là được!"

Bạch Dịch lắc đầu, nói: "Không bao giờ giết hết đâu, chúng ta chỉ có thể dùng Linh khí chấn nhiếp nghĩ loại bị Xích Phong Thảo đưa tới, đến lúc đó nỗ lực hết sức là được, nếu như xuất hiện nguy hiểm, hai người các ngươi lập tức trốn khỏi đây, mục tiêu của nghĩ loại là Xích Phong Thảo, sẽ buông tha cho Linh Thảo nhưng không đuổi giết tu sĩ chạy trốn."

"Tiểu thúc, chúng ta nghe ngươi!" Khương Đại Xuyên vội vàng đáp ứng.

Cao Nhân vốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên khẽ giật mình, cả kinh nói: "Hai người chúng ta né ra, Bạch huynh ngươi thì sao?"

"Ta có Nghê Thu Vũ Triền Vân Mạt, những nghĩ loại kia tự nhiên sẽ tránh lui, hai người các ngươi chỉ cần giữ mình là được." Bạch Dịch giơ lên khối khăn tay trắng noãn kia.

Hắn vừa nói vậy, cuối cùng Cao Nhân và Khương Đại Xuyên cũng nhẹ lòng, có cái cao giai Pháp Khí Triền Vân Mạt này ở đây, cho dù ngàn vạn con kiến đi tới, Bạch Dịch cũng sẽ bình yên vô sự, chỉ có điều thần thái Bạch Dịch thủy chung trầm thấp, đưa lưng về phía ánh mắt của hai người trong lòng dậy lên sát cơ.

Vốn dĩ Khương Đại Xuyên và Cao Nhân chưa tiếp xúc qua nhiệm vụ tông môn cổ quái này, đối với việc Xích Phong Thảo có thể dẫn dụ nghĩ loại cũng không biết, xem ra hai người nghĩ cũng chỉ là một đoàn kiến mà thôi, thế nhưng bọn hắn là Tu Chân giả, chứ không phải phàm nhân, không lẽ bị con kiến cắn chết sao.

Thế nhưng Bạch Dịch am hiểu nhiệm vụ lần này khó khăn, bị mùi Xích Phong Thảo đưa tới, không chỉ là con kiến bình thường, có tỷ lệ thật lớn có thể đưa tới nghĩ loại Yêu thú!

Ở Tu Chân Giới, cấp bậc Yêu thú được chia là Thập cấp, Nhất cấp thấp nhất, Thập cấp cao nhất, tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể miễn cưỡng đối kháng Nhất cấp Yêu thú, Trúc Cơ Kỳ tu sĩ mới có thể đối kháng Nhị Tam cấp Yêu thú.

Tuy rằng tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể miễn cưỡng đối phó Nhất cấp Yêu thú, nhưng ít ra tu vi phải đạt Luyện Khí trung kỳ hoặc hậu kỳ, Bạch Dịch và Khương Đại Xuyên cảnh giới đã đạt đến Luyện Khí trung kỳ, đối phó Nhất cấp Yêu thú không thành vấn đề,nhưng muốn đối phó một con Kiến chúa đạt đến Nhất cấp Yêu thú vốn không có khả năng.

Nghĩ loại Yêu thú có một loại đặc thù, đó chính là quần cư, một con Kiến Chúa Nhất cấp có thể triệu hoán khống chế trong khu vực nhất định, tất cả so với nghĩ loại cảnh giới thấp kia số lượng tuyệt đối không phải tính bằng đơn vị hàng nghìn mà có thể đạt đến trăm vạn thậm chí ngàn vạn!

Có lẽ ngàn vạn con kiến cũng không đáng sợ, thế nhưng là trăm vạn ngàn vạn con kiến tụ tập tại một chỗ, dù là con kiến bình thường, sẽ có thể như đàn sói đàn sư tử lập tức gặm nuốt khắp nơi thành xương cốt.

Lũng Thiên Lý!

Bạch Dịch đè sát cơ trong lòng xuống, không nghĩ tới ở nội môn mình khó nào chạy khỏi độc thủ của Lũng Thiên Lý, cái đồ hèn hạ này nhất định phải diệt trừ nhanh chóng, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Trước Dược Viên, ba người đều khoanh chân ngồi xuống, tự riêng mình vận chuyển tâm pháp, vừa chờ đợi Xích Phong Thảo thành thục triệt để, vừa yên lặng tu luyện, đừng thấy đây là biên giới khu vực Thương Vân Tông, ngược lại Linh khí cũng không kém gì Lưu Tiên Cư, có thể vì Linh thảo sắp thành thục quan hệ mười phần Linh khí xung quanh Dược Viên.

Ba người một mực tu luyện từ giữa trưa tới vào đêm, Khương Đại Xuyên bị gió núi ban đêm thổi, rùng mình một cái, thu hồi công pháp, lôi Cao Nhân trốn vào một gian thứ nhất nhà gỗ trong Dược Viên.

Gian nhà gỗ này vốn của đệ tử trông coi Dược Viên chuẩn bị, lúc bình thường không ai cư trú, chỉ vài ngày Xích Phong Thảo sắp thành thục mới dùng đến.

Bạch Dịch không cùng hai người vào nhà, xếp bằng như cũ ở ngoài Dược Viên, mặt hướng về dãy núi rậm rạp phía Bắc, đợi đến lúc Cao Nhân Khương Đại Xuyên rời khỏi, mới từ từ mở hai mắt ra.

Trong con ngươi sáng ngời hiện lên một đạo sắc nhọn, có vẻ thiếu niên gầy dùng ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào khoảng bóng tối phương xa.

Bây giờ đã là nửa đêm, sau lưng Bạch Dịch là một cây Xích Phong Thảo cao lớn nhất trong Dược Viên rõ ràng ngọn cỏ đã chớm lên một nụ hoa nho nhỏ.

Nụ hoa nhỏ nhất, như giọt sương sáng sớm, hiện lên màu đen xám, không lâu khi kết xuất, vậy mà mắt thường có thể thấy được tốc độ nở rộ chậm rãi, một luồng mùi tanh nhàn nhạt lan ra, bị gió đêm thổi bay đi thật xa.

Nghe được luồng mùi tanh nhàn nhạt này, Bạch Dịch không nhìn Xích Phong Thảo sắp thành thục nhiều, mà cổ quái mà vỗ ngực giống như là thấp giọng tự hỏi thăm: "Còn bao lâu, ngươi mới có thể đạt đến Nhất cấp Yêu thú?"

Vạt áo bỗng nhúc nhích nhẹ nhàng một hồi, bạch trùng bị người quấy rầy mộng đẹp vừa định chửi ầm lên, chợt nhớ tới người ở đây, thò cái đầu nhỏ mập trắng ra, lười biếng mà trả lời: "Chủ tử, bây giờ ta chính là đầu Trùng Bảo Bảo, cách Nhất cấp Yêu thú còn xa lắm, lão nhân gia người để cho ta ngủ nhiều sẽ...."

"Ngủ đi, chút nữa đổi chỗ cho ngươi sẽ thoải mái hơn thôi." Bạch Dịch nhẹ nhàng gật đầu, như không nói gì.

"Nơi đây rất tốt, không cần thay đổi rồi." Mắt Bạch trùng buồn ngủ mê ly, chợt phát hiện ngữ khí chủ tử không đúng, lập tức bừng tỉnh, hỏi: "Đổi chỗ ngủ nào hả chủ tử?"

"Cho ngươi ngủ trong bụng vô số con kiến!" Bạch Dịch thấp giọng quát lạnh, trên gương mặt thanh tú tràn đầy tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.