" Chuyện đéo gì đang xảy ra thế này?? Từ khi nào ở cái sa mạc cằn cỗi này lại xuất hiện một tên Tôn cấp mạnh như vậy??"
Một đoàn quân ma thú đông đảo lên đến hàng chục ngàn con tấn công Sa Ưng thành nhỏ bé, ngay khi một phần tư số đó bị tàn sát thì một giọng nói đầy tức giận gầm lên ở cách chiến trường năm mươi dặm.
Ngồi trên lưng một con Thanh Lam Điêu cấp 7, một tên thanh niên độ tuổi 25 mặt mũi thanh tú hung tợn vung một cú bạt tay như trời giáng vào người nữ hầu đang tận tụy phục vụ hạ thân mình.
Khuôn mặt xinh xắn ngước lên đầy ngơ ngác, nước mắt cô gái cũng tràn ra khoé mi nhưng lại không dám có chút phản kháng nào, ngược lại còn khuất nhục mà càng thêm tận tụy.
Và khi cô ấy cúi đầu xuống để mái tóc che khuất ánh mắt của mình, tên thanh niên chẳng thể nhận ra một tia oán khí sâu nặng như đại hải chất chứa trong đó.
Trước mặt hắn, một Truyền ảnh thạch cũng đang lơ lửng chiếu lại khung cảnh trên chiến trường, nhưng khác với cảm xúc của người dân trong Sa Ưng Thành, hắn chỉ mang theo oán độc mà nhìn vào thân ảnh của Lâm Minh vừa đâm chết một con Sa Long thất cấp thân tín bên cạnh Sa Long vương.
Tên của thanh niên này gọi là Dược Mạn, là thiếu tộc chủ của Dược tộc, một trong bát đại Đế Tộc, đồng thời cũng là thế lực dưới trướng của Âu Lạc.
Bằng cách trợ giúp Sa Long vương và Thiết Sa Nghĩ Hậu đột phá lên Thánh cấp, Dược Mạn đã lập một giao dịch yêu cầu họ san bằng Sa Ưng Thành cho mình, sau đó hắn sẽ đóng vai như một người hùng ra tay giải cứu và ép buộc Yio phải trở thành nữ nhân của mình.
Thậm chí hắn còn không tiếc sai người ngăn cản Yio đi cầu viện, nhưng không biết rằng chính việc đó đã khiến cô mém chết và còn gặp được Lâm Minh, người đang phá nát cái kế hoạch hoàn mỹ đó một cách tanh bành.
Thật ra, với thế lực của Dược tộc, bắt giữ rồi ép bức thu phục một Tông cấp như Yio thật sự là một việc rất dễ dàng, tuy nhiên Âu Lạc thần tộc thì lại quản lý thế lực bên dưới rất nghiêm khắc.
Nếu bị phát hiện ra thì Dược Mạn sẽ lập tức gặp rắc rối, và hắn thì không thích như vậy tí nào nên mới chơi trò ném đá dấu tay này.
Còn vài vạn sinh mệnh thường dân trong thành, dưới cái nhìn của Dược Mạn thì chỉ là một lũ sâu kiến muốn dẫm chết lúc nào thì dẫm.
Đó chính là quy tắc cá lớn nuốt cá bé của thế giới này, rất tàn khốc nhưng cũng rất thực tế.
" Không được rồi, nhìn tình hình này thì tên vô dụng đó cũng sẽ nhanh chóng bị giết mất thôi. Đành phải áp dụng kế sách cuối cùng!!"
Nhìn trên màn hình thấy Sa Long vương đang bị Lâm Minh đè ra đánh, Dược Mạn ánh mắt lăng lệ chửi thầm một câu sau đó nắm tóc cô nữ hầu mà ném xuống sa mạc nóng bức bên dưới, rồi thúc lấy nó bay theo một quỹ đạo vòng mà tiến ra phía sau lưng Sa Ưng thành.
Nằm bên dưới mặt cát nóng, cô nữ hầu dang rộng tay chân ra vô thần nhìn lên bầu trời, bên khoé môi rỉ ra một dòng máu tươi tiên diễm.
Cô nhớ lại khi bản thân vừa tròn mười tám tuổi, trong ngày đại hôn của bản thân ở Dương Tiêu thành thì tên Dược Mạn xông vào, đồ sát toàn bộ thân nhân của cô và bên chồng.
Đêm đó, cô bất lực bị hắn cưỡng bức trước mặt trượng phu, rồi trơ mắt ra nhìn hắn hành hạ anh ấy đến khi tắt thở.
Cô hận....rất hận........nhịn nhục tìm cơ hội trả thù bao lâu nay mà giờ lại bị vứt bỏ như một bãi rác thải!!!
Ông trời quả nhiên là không có mắt!!!
" Ngươi....muốn trả thù hay không??"
Bỗng nhiên, bên dưới cô, một vùng bóng đen dần dần lan toả ra, rồi ngưng tụ lại thành một sinh vật hình dáng như mỹ nữ có một đôi cánh dơi và đuôi tên phía sau.
Sinh vật đó nở một nụ cười như ác ma đưa tay ra trước mắt cô và cất lên chất giọng mị hoặc như loài Dục Quỷ trong truyền thuyết
" Bán đi linh hồn của mình..và ngươi sẽ được tự tay giết chết hắn!! Có dám hay là không??"
Đối diện với sinh vật kỳ lạ thần bí, cô gái nở nụ cười, máu tươi xen kẽ trong những chiếc răng trắng khiến khuôn mặt cô trở nên cực kỳ dữ tợn
" Cho dù có phải bước vào địa ngục thì ta cũng sẽ kéo hắn cùng theo....!!! "
Sau đó, cô đưa tay ra và nắm chặt lấy bàn tay trước mặt.
Ngay lập tức, bóng đen dưới chân hai người lập tức bùng lên bảo phủ cả một khu vực mười mét.
Đến khi nó tản đi thì bên trong đã không còn gì, chỉ có những giọt máu vương vãi rồi nhanh chóng bị gió cát lấp đi mất!!
------
" Phá Hư Chết Hết "
" Bạt kiếm thuật... Tốc kiếm thức "
Bình thản nhẹ nhàng, Lâm Minh dùng tốc độ siêu việt ánh mắt mà rút thanh Murama khỏi vỏ.
Trên lưỡi kiếm, ma lực từ lâu đã bị nén ép thành một lớp siêu mỏng bám dính lên, tăng thêm độ cứng và độ sắc bén.
Cứ như vậy, trong ánh mắt kinh dị của tất cả những kẻ xung quanh, Lâm Minh chẻ đôi hoàn toàn đòn công kích của Sa Long vương.
Oành oành!!
Tia sang bị thanh kiếm cắt làm hai lướt qua hai bên Lâm Minh tạo ra hai rãnh sâu trên mặt cát, bên trong vương vãi lấy tàn thi toái cốt của lũ Sa Long và Thiết Sa Nghĩ xấu số.
" Đấy nhé, cái này là do ngươi làm! Không liên quan gì đến ta a..."
Nhún vai một cái, Lâm Minh trưng ra bộ mặt đáng ăn đòn của mình mà nói với Sa Long vương
Nét mặt ông ta xám đen lại, mắt cũng không thèm nhìn lấy thi thể của mấy tộc nhân của mình mà quát to một tiếng mà biến về bản thể là một con Sa Long có năm cái đầu của mình.
" Woaw, hoá ra là có huyệt mạch của Cửu Đầu Trùng....mặc dù khá là mong manh nhưng chắc chắn là nó rồi!!"
Nhìn con quái vật cao hơn hai chục mét có năm đầu trước mặt, Lâm Minhcos chút bất ngờ hô lên.
" Nhân loại chết tiệt, hôm nay bản vương phải uống máu ăn thịt nhà ngươi!"
Sa Long vương cuồng nộ gầm thét lên, sau đó bảy tên thuộc hạ sau lưng hắn cũng đồng loạt biến trở về bản thể, há miệng bắn ra một cột sáng về phía Lâm Minh.
Tuy nhiên, gần như cùng lúc đó thì Lâm Minh đã biến mất, chớp mắt một cái đã xuất hiện trên bầu trời
" Oa, con chuột lớn ra khỏi hang rồi. Tam biệt các ngươi nhé??
A
Ánh mắt Lâm Minh thoáng quét nhẹ qua vị trí của Dược Mạn rồi cười gằn.
" Diệt kiếp "
Trên bàn tay Lâm Minh bỗng xuất hiện một quả cầu đen ngòm, đây là một Đế pháp có thể can thiệp vào định luật trọng lực của thế giới.
Lâm Minh buông tay ra, hắc cầu lập tức trôi nổi trên đầu lũ Sa Long, rồi bắt đầu thay đổi hình dạng, càng ngày càng mỏng hơn cho đến khi che khuất ánh mặt trời của phạm vi mười dặm, sau đó rơi xuống bên dưới.
Trong giây phút tiếp theo đó, tiếng hô sôi trào bùng nổ bên trong Sa Ưng thành, người dân ôm chầm lấy người cạnh mình mà khóc lớn lên trong niềm hạnh phúc vì thảm hoạ lần này đã được đẩy lùi.
Cảnh tượng lúc đó cực kỳ đơn giản, một bức trần bóng tối với sức nặng lên đến vạn tấn rơi xuống, nghiền ép và nhấn chìm lũ quái thú xuống mặt cát,trở thành những vết dơ điểm tô cho sắc cam tươi đẹp nơi này.
Thoáng cái ngoại trừ Lâm Minh, toàn bộ sinh linh trong phạm vi này đều đã bị quét sạch, đứng trên không trung ánh mắt hắn lạnh lùng cười gằn nhìn về phía lâu đài, nơi mà Tiểu Y vừa gửi đến tin tức cầu viện trợ
" Nữ nhân của ta mà cũng dám động... Không khiến ngươi sống không bằng chết thì ta sẽ viết ngược lại cái tên Lâm Minh này!"