Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 5




***[犬羚] khuyển linh: linh dương Madoqua guetheri. Cám ơn Yuuko đã chỉ cáo ^_^

*****

Cách mùa mưa chấm dứt vẫn còn hai tháng, vết thương của La Kiều gần như đã lành hẳn. Rất khó tưởng tượng miệng vết thương làm cậu ngay cả đi đường cũng không xong, thế nhưng hiện giờ không lưu lại chút dấu vết nào. Da lông vàng nhạt bóng loáng, sạch sẽ hệt như trước.

“Có lẽ là vì loài tiến hóa đi?”

La Kiều nằm trên cỏ, nhìn hai tiểu liệp báo truy đuổi, lăn lộn trong bụi cỏ trước mặt, lắc lắc cái đuôi. Sức lực của La Thụy luôn thua La Sâm, một khi La Sâm buông nó ra, nó liền nhảy về phía La Kiều, nằm úp sấp bên người cậu, tùy ý La Kiều liến trán cùng lỗ tai mình. Thoải mái phát ra âm thanh càu nhàu trong cổ họng.

“Ba ba, hôm nay ăn cái gì?”

Trong quá trình La Kiều dưỡng thương. La Sâm cùng La Thụy càng bám dính lấy cậu hơn. Thường xuyên bám lấy La Kiều, ngoan ngoãn hệt hai con mèo nhà. La Kiều nghĩ hết biện pháp không để mình cùng đứa nhỏ đói bụng, nhưng vì con mồi hữu hạn có thể bắt được, một tháng nay vẫn rất vất vả. Trừ bỏ lợn Warthog, thứ ba cha con ăn nhiều nhất chính là con thỏ. Tuy hương vị cũng không tệ, nhưng bộ dáng chảy nước miếng ần ật của La Sâm cùng La Thụy mỗi khi nhìn thấy đàn linh dương vẫn làm La Kiều chua xót không thôi.

La Kiều thầm hạ quyết tâm, sau khi vết thương lành hẳn, chuyện đầu tiên phải làm chính là bắt một con linh dương gazen cho hai tiểu liệp báo ăn đỡ thèm! Mà cậu quả thực đã làm được, bất quá không phải linh dương gazen mà là một con linh dương Madoqua guetheri. Linh dương Madoqua guetheri đầu rất nhỏ, nhưng vẫn có thể no bụng một ngày. Bởi vì tập tính cuộc sống nên loài linh dương Madoqua guetheri rất ít khi rời khỏi lùm cây, cũng thường xuyên ẩn mình dưới tán cây keo, rất khó phát hiện, bất quá hương vị cũng không sai.

La Sâm cùng La Thụy cũng là lần đầu tiên thấy con mồi này, tò mò xoay vòng quanh linh dương Madoqua guetheri, bất quá lòng hiếu kì vẫn không duy trì được bao lâu thì việc lấp đầy bụng luôn được đặt lên hàng đầu.

Hai tiểu liệp báo đã gần năm tháng, bộ dáng bọn nó rất khỏe mạnh, răng nanh cũng ngày càng sắc bén, không cần La Kiều xé lớp da mới có thể ăn. Ngẫu nhiên còn có thể truy đuổi một ít động vật nhỏ, tỷ như đám chó rừng đi theo bọn họ tìm kiếm cơ hội ăn chực. Loại truy đuổi này là trò chơi, cũng là đang luyện tập đi săn.

La Kiều ý thức được phải coi trọng vấn đề giáo dục tiểu liệp báo, cậu không có khả năng nuôi bọn nó cả đời. Tình hình chung thì tiểu liệp báo do liệp báo cái một mình nuôi nấng, liệp báo tiến hóa cùng liệp báo nguyên thủy giống nhau, đều là lớn khoảng mười tám tháng sẽ rời khỏi mụ mụ, bắt đầu cuộc sống độc lập. Trước đó, bọn nó sẽ từ trên người nuôi dưỡng mình học được hết thảy tri thức, chính là kĩ xảo đi săn cùng chủng loại con mồi có thể bắt giữ.

Tiểu liệp báo dường như không có khái niệm lớn nhỏ đối với con mồi, có một lần La Sâm chỉ vào một con ngựa vằn trường thành hỏi La Kiều có thể chộp tới ăn hay không.

Theo tập tính cùng khả năng của bản thân, La Kiều tự nhận mình không có dã tâm cùng năng lực lớn tới vậy. Cậu chỉ có thể thuận theo hoàn cảnh, hơn nữa theo mức độ lớn nhất mà lo lắng cho bọn nhỏ. Tuy La Sâm cùng La Thụy do cậu nuôi lớn, nhưng La Kiều cũng không thể phá tư tập tính tự nhiên này. Đối với cuộc sống sau này của hai đứa nhỏ không có lợi ích.

Vươn móng vuốt, La Kiều ý thức được mình cùng tiểu liệp báo sống chung đã khoảng một năm, điều này làm cậu có chút buồn bực.

Về phần giáo dục tiểu liệp báo, không phải vấn đề ngày một ngày hai.

Ba cha con nếm qua bữa cơm, La Kiều mang hai tiểu liệp báo tới bờ sông gần nhất uống nước. Liệp báo không cần uống nước mỗi ngày, vào mùa khô, dài nhất có thể suốt mười ngày không uống nước. Nhưng bọn nó phải ăn cơm theo quy luật, bởi vì cấu tạo cơ thể, toàn thân liệp báo cơ hồ không có mỡ, nếu vài ngày không ăn gì bọn nó có thể chết vì đói, ấu tể lại càng yếu ớt hơn. Này cũng là lí do La Kiều nghĩ hết tất cả biện pháp để tiểu liệp báo ăn no.

La Sâm cùng La Thụy hoàn toàn tín nhiệm La Kiều, chỉ cần La Kiều ở bên cạnh, hai tiểu liệp báo có thể không hề cố kị mà chơi đùa. Bọn nó phát hiện một con mèo đồng cỏ châu phi đang bắt chuột đồng trong bụi cỏ, lập tức hưng trí bừng bừng đuổi theo. Liệp báo gần năm tháng cũng lớn tương đương mèo đồng cỏ, sự thực thì mèo đồng cỏ so với hai tiểu liệp báo còn lớn hơn một chút, bất quá La Sâm cùng Là Thụy cũng không cảm thấy nguy hiểm, thẳng đến khi mèo đồng cỏ cào trầy cái mũi Là Sâm, hai tiểu liệp báo mới hoảng sợ chạy về bên người Là Kiều.

La Kiều bất đắc dĩ thở dài, con mèo đồng cỏ châu phi kia vẫn cong lưng như trước, hướng về phía La Kiều bày ra tư thái uy hiếp. Thấy La Kiều không có ý công kích nó mới xoay người lủi vào trong bụi cỏ.

“Ba ba…”

La Thụy lấy lòng cọ cằm La Kiều, La Sâm cũng ý thức được mình tựa hồ đã gây rắc rối, liền đứng ở một bên không dám lên tiếng.

La Kiều thật sự không có ý tứ trách cứ bọn nhỏ, đây là bản năng truy đuổi cùng đi săn của liệp báo, không cần quở trách hai tiểu liệp báo. Nhưng cậu phải làm hai tiểu liệp báo hiểu, cái gì có thể trêu chọc, cái gì không, một khi chọc trúng thứ không xong thì rất phiền phức, thậm chí có thể dẫn tới mất mạng.

Tổng kết lại chính là, quả hồng nhất định phải chọn quả mềm.

“Tốt lắm, ba ba không tức giận.”

La Kiều để hai tiểu liệp báo đi theo mình, bắt đầu dạy bài học đầu tiên.

“Con trai, hôm nay những gì ba ba dạy, các ngươi phải lắng tai nghe, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu!”

La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn theo sau La Kiều, La Kiều vì bọn nhỏ là giảng giải mỗi loại động vật gặp được. Hiện giờ là mùa mưa, trên thảo nguyên khắp nơi đều là động vật ăn cỏ, điều này làm chương trình dạy học của La Kiều tiến hành phi thường thuận lợi.

“Nhớ kĩ, con mồi của chúng ta thường là loại linh dương thể hình nhỏ như linh dương gazen cùng linh dương Madoqua guetheri, còn có một ít ấu tể của động vật ăn cỏ. Đừng trêu chọc đám linh dương đầu bò cùng linh dương châu phi, còn có linh dương vằn đen trưởng thành. Ưu thế của chúng ta là tốc độ chứ không phải sức mạnh, đấu sức với linh dương đầu bò cùng ngựa vằn là việc sư tử mới làm…”

La Kiều kiên nhẫn giảng giải cho tiểu liệp báo, ngẫu nhiên tiểu liệp báo sẽ đưa ra một ít thắc mắc, La Kiều không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Ba ba, trứng đà điểu!”

La Sâm phát hiện một ổ đà điểu, trong đó có hơn mười quả trứng. La Kiều vừa định gọi La Sâm trở về thì một con đà điểu đực cao lớn đã thay thế công việc của cậu.

La Sâm bị đà điểu dọa hoảng, La Kiều chỉ có thể xông tới phân tán lực chú ý của nó, sau đó mang theo La Sâm cùng La Thụy né xa đà điểu ba ba bị chọc giận này.

“Cẩn thận một chút, đừng trêu chọc đà điểu trưởng thành, nó không phải thức ăn của chúng ta!”

“Nhưng trứng đà điểu…”

“Một quả trứng đà điểu có thể là bị vứt bỏ, nhưng loại ổ đà điểu có nhiều trứng như vậy nhất định sẽ có đà điểu trưởng thành bảo hộ, các ngươi phải nhớ kĩ lời ba ba nói. Vừa nãy cũng thấy rồi đó, bọn nó tuyệt đối không phải dễ dàng trêu chọc, hiểu chưa?”

Hai tiểu liệp báo gật đầu, La Kiều thở phào, quả nhiên, bé ngoan dễ làm người ta thương yêu a.

Cậu nhớ rõ liệp báo cái sẽ bắt một ít ấu tể cho tiểu liệp báo luyện tập đi săn, loại huấn luyện này đại khái sẽ bắt đầu khi tiểu liệp báo được mấy tháng tuổi a?

La Kiều nghĩ mãi cũng không ra, trí nhớ liệp báo đực này có chút mơ hồ, là sáu tháng? Tám tháng? Hay mười tháng? Hay là lớn hơn chút nữa?

La Kiều không biết rõ, vì thế cứ quyết định ngày mai sẽ bắt đầu!

Vì thế, hôm sau, La Kiều đặc biệt bắt sống một tiểu linh dương gazen chưa được hai tuần tuổi. Hai tiểu liệp báo thành công đuổi theo linh dương gazen, sử dụng móng vuốt làm nó vấp ngã, lúc La Kiều nghĩ bọn nhỏ sẽ cắn cổ linh dương gazen thì La Sâm cùng La thụy phân biệt ngậm lấy hai tảng đá, La Sâm còn có ý đồ dùng chân trước nắm tảng đá đập vỡ đầu tiểu linh dương gazen.

“Con trai, ngươi làm gì đó? Vì sao không cắn chết nó?”

“Ba ba, ngươi chính là như vậy giết chết con mồi thiệt bự kia a!”

Là Sâm ưỡn ngực, nghiêm trang nói, mà Là Thụy thì đang phân cao thấp với tảng đá, nhưng thực tế thì tiểu liệp báo chưa biến hóa căn bản không có khả năng dùng hai chân trước cầm tảng đá lên.

Được rồi, La Kiều không biết nên vui mừng vì năng lực quan sát sắc bén cùng khả năng học hỏi vượt trội của tiểu liệp báo mà vui mừng hay lo lắng. Cậu quả thực đã dùng phương thức này bắt giữ một ít con mồi lớn, nhưng lúc bắt linh dương gazen cậu đều cắn cổ a!

“Có sao không?”

La Sâm cùng La Thụy nhìn nhìn nhau, đồng thời nghiêng đầu.

La Kiều bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, vấn đề giáo dục vẫn như cũ quá xa xôi a. Con trai, ba ba cảm thấy áp lực nặng nề a…

Ba ba phiền não không chỉ riêng La Kiều.

Giờ phút này sư tử đực Áo La Tư cũng đang cáu kỉnh.

Sư đàn Áo La Tư có mười hai con sư tử cái trưởng thành cường tráng, chúng nó đều là vợ của Áo La Tư. Trong mùa mưa này sư đàn đã tăng thêm gần hai mươi tiểu sư tử. Tuy phần lớn bọn nó không thể sống quá một tuổi, nhưng nhiều tiểu sư tử như vậy vẫn làm sư tử đực cảm thấy rất đau đầu khi đứng trong sư đàn.

Tiểu sư tử rất thích nháo loạn, nhóm sư tử cái đều vô điều kiện mà cưng chiều bọn nó. Nhất là Đề Na đã thăng tới chức bà bà, nó cơ hồ không hề tức giận với nhóm tiểu sư tử.

Áo Là Từ hiện giờ chỉ muốn có một giấc ngủ trưa chứ không phải chơi đùa với đám ấu tể!

Bản thân Áo La Tư vốn không kiên nhẫn, nó am hiểu nhất chính là đánh nhau cùng bảo vệ lãnh địa, không phải làm bảo mẫu! Một khi tiểu sư tử chọc tới Áo La Tư, nó nhất định sẽ nhe răng, cho đám nhóc con kia một cái cảnh cáo, cho dù bọn chúng đều là đứa nhỏ của nó. Nhưng lúc này, nhóm sư tử cái ngày xưa luôn phục tục nó sẽ rống giận, có khi thậm chí còn cho nó một cú tát. Tuy móng vuốt sắc nhọn đã thu lại, nhưng bị vợ tát cho một vuốt vẫn ảnh hưởng tới tôn nghiêm nam nhân!

Áo La Tư giữ nguyên tắc nam nhân tốt không đánh nữ nhân, bị nhóm sư tử cái đuổi ra khỏi nhà. Ngẫm lại bộ dáng lẳng lơ phong tình của nhóm sư tử cái mấy tháng trước, trong lòng Áo La Tư tràn đầy nước mắt.

Cho dù là sư vương cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ a.

Áo La Tư thực phẫn nộ, nhưng cũng thực bất đắc dĩ. Nó rời khỏi sư đàn, vị trí trung tâm lãnh địa, bắt đầu tuần tra xung quanh. Cũng không ngờ vừa vặn gặp mặt La Kiều đang mang theo hai đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.