Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 28




Lục Thừa Nghiệp có thể thỏa hiệp việc Trương Hàng lựa chọn trung cấp nghề, thứ nhất là do ý thức được bản thân hắn vô pháp bầu bạn cả đời với cậu, hắn cần giúp cậu sắp xếp để nhanh chóng đứng vững, có thể sớm nuôi sống chính mình; thứ hai là hắn cũng thấy được thái độ của Trương Khải Minh chuyển biến thế nào từ sau khi kết hôn. Trước khi kết hôn ông luôn mốn Trương Hàng đến tham gia hôn lễ, xem cậu là con trai duy nhất của mình, sau khi kết hôn thì ngay cả thởi điểm Trương Hàng chọn lựa nguyện vọng cũng không đến, không biết là ông quên mất hai là do cố tình không đến, bất kể là loại nguyên nhân nào, sự biến hóa này của Trương Khải Minh cũng không phải theo phương hướng gì tốt.

Vì vậy, bọn họ vẫn là lựa chọn trung cấp nghề thôi, hắn không hy vọng tương lại Hàng Hàng lại bởi vì người vợ mới cưới này của Trương Khải Minh mà tổn thương lần nữa. Lúc này đây, Lục Thừa Nghiệp tôn trọng lựa chọn của Trương Hàng.

Mà Trương Hàng cũng là mơ hồ hiểu được, cậu ngay từ đầu đã nghĩ đến việc mình và Trương Khải Minh ở cùng nhau sẽ trở thành trói buộc, cuối cùng chính là hai bên đều chán ghét. Một thiếu niên thông minh như vậy làm sao không nhìn ra được sự biến hóa của Trương Khải Minh, hống hồ số lần thăm viến của ông còn biến động đến vậy?

Thế nên, lý do Trương Hàng nghiên về thợ massage nhiều hơn cũng là vậy, có thể nhanh chóng kiếm tiền.

Tuy rằng lần này Trương Hàng thỏa hiệp, thế nhưng nếu như một ngày nào đó xuất hiện tình huống thiếu tiền, chỉ sợ cậu chỉ có thể không chút quay đầu lựa chọn thợ massage. Lục Thừa Nghiệp cũng không phải khinh thường nghề này, chì là thứ nhất hắn không hy vọng Trương Hàng sẽ tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, thứ hai là bởi vì hắn biết nghề này rất cực khổ, chỉ vài năm sau những ngón tay xinh đẹp của Trương Hàng đều sẽ biến hình, trở nên khô ráp không gì sánh được, các đốt ngón tay còn có thể bị viêm, nếu đã có hai lựa chọn khác là thợ chỉnh âm và bartender, nghề thợ massage này hiển nhiên không phải một lựa chọn tốt.

Mong mỏi, mong mỏi lại mong mỏi, rốt cục cũng chờ đến ngày này. Mùa he năm 2007, Đại Hắc đặt vào trong tay Trương Hàng một tờ giây và năm đồng tiền, mặt trên còn dính phải nước bọt của hắn. Trương Hàng không giải thích được mà cất những thứ này xong, sau đó lại bị Đại Hắc kéo từ nhà ra đến quầy bán vé số.

Trương Hàng nghe được thanh âm liền biết đây là nơi nào, chỉ là cậu từ trước đến giờ đều không phải loại người thích tưởng tượng bản thân mình trúng thưởng, vì vậy cũng chưa bao giờ đi mua vé số. Mà hiện tại trong tay cậu còn có mảnh giấy Đại Hắc đã đưa, còn có năm đồng tiên… Trương Hàng xoa xoa đầu Đại Hắc, lòng bàn tay cũng theo đó run rẩy.

Cậu vẫn biết Đại Hắc không giống tầm thường, có dẫn đường trước giờ vẫn là phải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa còn là cực kỳ khắc nghiệt, không phải con chó nào cũng có thể lấy chứng nhận, càng không phải chỉ cần thông mình liền có thể làm chó dẫn đường. Sau khi Trương Hàng quen biết được bác sĩ Tiếu mới hiểu đc việc này, đồng thời còn dựa vào quan hệ của bác sĩ Tiếu giúp đỡ Đại Hắc tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ của chó dẫn đường, thuận lợi cầm được chứng nhận. Hiện tại có rất nhiều khu vực công cộng thấy chó dẫn đường liền yêu cầu giấy chứng nhận mới cho vào, cũng là bất đắc dĩ, nếu có thứ này bọn họ liền thuận lợi hơn nhiều.

Thế nhưng cậu quả thật không ngờ, Đại Hắc cư nhiên thần thánh đến loại trình độ này.

Xuất phát từ sự tín nhiệm với đối phương, Trương Hàng liền đưa tờ giấy ra, nói: “Mua dãy số này, hai tấm.”

Đó là Đại Hắc tân tân khổ khổ dùng miệng ngậm viết thực hành trăm nghìn lần mới miễn cưỡng viết ra mấy số có thể nhìn được, tổng cộng có bảy số, lại dùng hai màu mực. Trương Hàng mua xong, chủ quầy còn lập lại một lần nữa để xác nhận, Trương Hàng gật đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹ mấy chữ số này.

Ngày hôm sau, khi đến thời gian mở thương cậu còn cố ý mở TV, mỗi lần người dẫn chương trình đọc ra một con số thì tay cậu lại run lên một chút, thẳng đến cuối cùng, cả người đều trở nên ngây dại!

Giải nhất được thưởng năm triệu, cậu mua hai tấm!

Đại Hắc ở bên cạnh kiêu ngạo lắc đuôi, đã nói tiền không phải vấn đề, giao cho hắn là tốt rồi mà.

Lục Thừa Nghiệp tự nhiên không có khả năng nhớ kỹ dãy số của mỗi kỳ xổ số, hắn cũng không phải dân mê cờ bạc, mà cho dù là con nghiện cờ bạc cũng không thể đem hết những dãy số trúng thưởng nhớ kỹ như vậy. Chỉ là xổ số kỳ này bởi vì một vài nguyên do hắn ngoài ý muốn có thể nhớ kỹ, mà cũng chỉ là nhớ được một giải này mà thôi. Thế nhưng mua vé số lần nào cũng trúng thì mục tiêu thực sự có chút quá rõ ràng, vẫn là nên chỉ mua chút ít như vậy, âm thầm lấy tiền gởi vào ngân hàng, ai cũng sẽ không biết thiếu niên này hóa ra lại có nhiều tiền như vậy.

Chỉ là, năm 2007 này, đời trước Lục Thừa Nghiệp vừa tròn 19 tuổi, cha bị bệnh nặng, hắn ra ngoài không ngừng mua xổ số, tự nói với mình, nếu hắn trúng thưởng thì bệnh của cha hắn có thể khỏi hẳn, không cần bản thân chạy ra gánh vác cục diện rối rắm, nếu không trúng thưởng… hắn coi như chính mình chưa từng mua qua, cũng không nhớ làm gì. Chỉ là hắn thật sự không trúng thưởng, hôm đó hắn đi mua chính là con số sinh nhật cha hắn, không ngờ đến lúc mở giải lại là sinh nhật của bản thân. Đây là một chuyện vô cùng truyền kỳ, Lục Thừa Nghiệp khi đó cũng hiểu được có chút không thể hiểu được, hiện tại hắn đã lờ mờ biết rõ, đại khái dãy số trúng thưởng ngày đó thần kỳ như vậy là muốn hắn có thể nhớ kỹ ngày và con số, khiến cho một thiếu niên có thể đạt được điều kiện kinh tế tốt hơn để tự chiếu cố hính mình.

Mà lý do hắn có thể nhớ kỹ được cái ngày đặc thù này chính là, ngay hôm sau, cha của hắn liền phát bệnh qua đời. Hắn không có khả năng quên đi ngày tháng và dãy số này, nói cách khác, ngày mai, ở thời không này, cha của Lục Thừa Nghiệp sẽ qua đời.

“Đại Hắc mày…” Trương Hàng cầm hai tấm vé số kinh ngạc muốn hỏi gì đó, thế nhưng lại đột nhiên cảm nhận được cảm xúc của Đại Hắc chùng xuống, liền vội vàng ôm đối phương vào lòng, cũng không để ý đến chuyện vé số nữa, căng thẳng hỏi: “Đại Hắc làm sao vậy? Không vui?”

Lục Thừa Nghiệp tựa đầu vào lòng Trương Hàng cọ cọ giống như muốn hấp thu sức lực. Ngày mai, cha của hắn sẽ qua đời, phụ thân của Đại Hắc này đại khái còn đang ở tiệm thú cưng làm chó Labrador giống, chạy khắp nơi trêu ghẹo em gái chó, mà cha của Lục Thừa Nghiệp lại lập tức sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Mà giờ khắc này, hắn là Đại Hắc, người hắn muốn chiếu cố là Trương Hàng, nơi này đối với thành phố mà hắn từng sống chính là vô cùng xa xôi, hắn không có khả năng đưa Hàng Hàng đến nơi xa như vậy..

Tựa hồ cảm thụ được chó cưng nhà mình tâm tình không tốt, Trương Hàng liền đem Đại Hắc ôm vào trong lòng, cái gì cũng không hỏi, cứ thế hai người lặng lẽ ôm nhau suốt một buổi tối.

Ngày hôm sau, tinh thần của Đại Hắc tựa hồ khá hơn một chút, lúc này Trương Hàng cũng có thời gian nghiên cứu tờ vé số trong tay. Thật không thể tin được, Đại Hắc cư nhiên sẽ biết được dãy số trúng thưởng! Trương Hàng ôm lấy cổ của Đại Hắc, vừa xoa vừa hỏi: “Đại Hắc có thể tính được kết quả xổ số hay chỉ biết một kỳ này?”

“Uông!” Đại Hắc sủa một tiếng, dường như không quá quan tâm.

“Chỉ kỳ này thôi đã đủ lắm rồi.” Trương Hàng mỉm cười ôm Đại Hắc, “Tao sẽ đi học thợ chỉnh âm, không kiếm được tiền cũng không sao, tao còn có Đại Hắc..”

“Uông uông uông!” Đại Hắc tràn đầy tự tin sủa vài tiếng, tinh thần coi như đã khôi phục hoàn toàn!

Một người một chó nhân ngày nghỉ len lén chạy đến điểm đổi vé số, Trương Hàng tuy rằng chưa đến mừoi tám tuổi thế nhưng cũng đã qua mười sáu, hai người thuận lợi nhận lấy tiền thưởng, sau khi đóng xong tất cả tiền thuế liền chuyển toàn bộ vào tài khoản ngân hàng. Mà nơi Lục Thừa Nghiệp dẫn Trương Hàng đi mua vé số cách tiểu khu của bọn họ rất xa, nơi đó không ai quen biết Trương Hàng, mà năm 2007 vẫn chưa lưu hành theo dõi bằng camera, vì vậy mọi người chỉ bết ở một quầy vé số nhỏ tại địa điểm rất xa xôi, có người đã trúng giải nhất, còn là hai vé! Trong lúc nhất thời, quầy vé số này bởi vì đã từng bán ra vé trúng giải nhất mà làm ăn cực kỳ đắt khách, coi như cũng là một thiện duyên đi.

Sau khi trúng thưởng, cuộc sống của Trương Hàng cũng không có biến hóa gì lớn, cậu chỉ là mỗi ngày tiếp tục nỗ lực học tập cùng với tự mình học nấu cơm, tuy rằng kết quả cũng không quá tốt thế nhưng ít nhất cũng có thể ăn vào bụng, sau này không cần phải gọi thức ăn bên ngoài. Ngay lúc trường nghề sắp khai giảng học kỳ một thì Trương Khải Minh rốt cục cũng đến thăm Trương Hàng, lần này cách lần trước ông xuất hiện đãc có hơn một tháng

“Mấy ngày nữa sẽ đi học rồi phải không?” Trương Khải Minh hỏi, “Đợi có thời gian ba liền chở con đến trường, cuộc thi xếp lớp thế nào, có thể vào năm hai chứ?”

Trương Hàng lắc đầu nói: “Không có, con nghĩ muốn sớm tìm việc làm, vì vậy đã chọn trường nghề.”

Trương Khải Minh trầm mặc, mà Lục Thừa Nghiệp rõ ràng thấy được trong mắt ông lóe được một tia như vừa trút gánh nặng, rất nhanh liền biến mất, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thê lương. May là Hàng Hàng không nhìn thấy ánh mắt này.

“Trung cấp nghề sao…. Cũng được, ít nhất cũng có một nghề nuôi sống bản thân.” Trương Khải Minh cố sức điều chỉnh nét mặt, “Vậy ba về nhà trước, mấy ngày nữa quay lại chở con đến trường..”

Mà đến khi Trương Hàng khai giảng ông cũng không xuất hiện, câu nói trước đó của ông đại khái chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Trương Hàng không nhìn thấy ánh mắt hôm đó của Trương Khải Minh không có nghĩa là cậu không hiểu ông. Có chút lời hứa hẹn khi vừa nói ra miệng thì chính là vô cùng kiên định, không thể dao động, thế nhưng theo thời gian trôi qua, người sẽ thay đổi, tâm tình sẽ phai mờ. Thử nghĩ một chút, nếu như người vợ mới cưới của Trương Khải Minh biết được sự hiện diện của cậu, nếu cậu là con ruột của Trương Khải Minh, đã không lắc lư trước mặt thì người phụ nữ đó đại khái cũng nhịn xuống, dù sao cũng là mình tình nguyện gã cho người đàn ông muốn tái hôn này. Thế nhưng nếu như người đó biết được Trương Hàng cũng không phải con ruột của Trương Khải Minh, lại còn chiếm được một căn nhà, Trương Khải Minh còn muốn nuôi một người khiếm thị như cậu ra nước ngoài học đại học, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể chịu được chồng của mình phung phí tài sản vốn đã là của cả hai như vậy.

Người kia đại khái cũng sẽ không nói gì, dù sao cũng chỉ là mới cưới, thế nhưng sẽ không ngừng biểu hiện sự lo lắng của mình ra ngoài, dùng biện pháp khác khó thể phát hiện cải biến suy nghĩ của Trương Khải Minh. Trương Khải Minh ban đầu chính là ôm suy nghĩ “Nhất định phải để cho đứa con ưu tú của mình học đại học” dần dần sẽ biến thành “Một người khiếm thị muốn ra nước ngoài học đại học là chuyện phải tốn hao bao nhiêu tiền bạc và công sức”, như vậy, lựa chọn của ông cũng sẽ biến thành càng thêm mong muốn Trương Hàng lựa chọn trung cấp nghề, đương nhiên, nghề nghiệp là gì thì không cần quá để ý đến.

Thế nhưng, Trương Khải Minh vẫn là rất thương yêu Trương Hàng, vì vậy ông vẫn mong muốn thực hiện hứa hẹn của mình. Nếu như Trương Hàng tự mình lựa chọn trung cấp nghề thì tất cả mâu thuẫn đều được giải quyết rồi, mà bởi vì Trương Hàng đưa ra quyết định khi ông không có mặt, cũng đã đăng ký hoàn tất, như vậy ông cũng không cảm thấy quá có lỗi. Trương Khải Minh ở giữa tình thương của cha đối với Trương Hàng và sự yêu thích với người vợ mới cưới tìm được một điểm tự cho là thăng bằng, thế nhưng trên thực tế lại tràn đầy mâu thuẫn. Trên đời này thật ra không có thứ gì là điểm thăng bằng, chỉ có một bên không ngừng nhường nhịn, một bên từng bước lấn tới, có lần đầu tiên trút bỏ gánh nặng, có lần đầu tiên thỏa hiệp thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

Lục Thừa Nghiệp nghĩ, thừa dịp hiện tại giá bất động sản nơi này so với những thành phố lớn khác vẫn còn chưa cao đến mức thái quá, hắn đại khái cần giúp đỡ Trương Hàng mua thêm một căn nhà nữa. Còn hơn học phí mỗi tháng và phí nuôi dưỡng, căn nhà này chính là mâu thuẫn lớn nhất viết tên Trương Hàng trong mối quan hệ với nhà họ Trương. Phải biết, ở khu vực này, căn nhà cao tầng hơn một trăm mét vuông có thể lên đến tiền triệu, mà Trương Khải Minh lại rõ ràng phải đợi đến khi Trương Hàng đủ mười tám tuổi mới có thể xóa tên mình ra khỏi giấy chủ quyền bất độc sản, thử hỏi có người vợ nào có thể đồng ý chứ.

Lục Thừa Nghiệp không phải là không muốn cùng bọn họ tranh giành, mà là không cần làm vậy. Đánh xương động gân, mặc kệ là bên nào thua cuộc, người cuối cùng bị tổn thưng cũng chỉ có Hàng Hàng.

Hắn không sợ xé rách da mặt, chỉ sợ quan hệ giữa Hàng Hàng và Trương Khải Minh sẽ không còn một chút cơ hội vãn hồi nào.

Mà Trương Hàng hẳn là cũng không hy vọng loại chuyện như vậy xảy ra, Lục Thừa Nghiệp cũng không hy vọng Trương Hàng khổ sở. Chí ít đến cuối cùng, cậu và Trương Khải Minh cho dù không phải cha con ruột thịt cũng đã có tình cha con hơn mười năm, gặp lại vẫn nên gọi một tiếng ba đi?

Hắn đã nói muốn bảo hộ Trương Hàng thì tuyệt đối sẽ không để cậu cảm nhận cái loại đau đớn thống khổ khi bị vứt bỏ kia thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.