Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 2: 2: Hài Cốt Vẫn Còn Nguyên Vẹn





Ý thức của Mạc Cảnh Tuyên ở trong bóng đêm vô tận cũng đã dần dần khôi phục lại, giờ phút này cậu lại có cảm giác hít thở không thông, cứ như bị bóng đè khiến cậu cảm thấy thập phần bất an.

Ở trạng thái linh hồn trôi nổi gần ba năm, đột nhiên hiện tại có thể cảm nhận được trọng lượng của thân thể làm Mạc Cảnh Tuyên có chút phản ứng không kịp.
Vô pháp làm rõ trạng huống hiện giờ, Mạc Cảnh Tuyên cũng không hề rối rắm, việc cậu để ý đến chính là tình trạng hiện giờ của Tiêu Ảnh sẽ ra sao.

Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy được, chính là gương mặt tràn đầy máu tươi của Tiêu Ảnh, hình ảnh ấy khiến cậu muốn nhanh chóng đẩy ra bóng tối trước mắt, cậu khẩn thiết muốn biết hiện giờ Tiêu Ảnh như thế nào?!.
“Lạch cạch” thanh âm lúc chìa khóa cho vào lỗ khoá khẽ vang lên, đánh gãy suy nghĩ hỗn loạn của Mạc Cảnh Tuyên, cậu dần trở nên trấn tĩnh lại.
“Kẽo kẹt ——” cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, sau đó có tiếng bước chân hỗn độn vang lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng đến khi Mạc Cảnh Tuyên cảm nhận được thanh âm vang rõ bên tai mình, thì tiếng bước chân mới dừng lại.
Đám người Hạ khởi Phàm lẳng lặng đứng ở mép giường, khẽ nhíu mày nhìn về phía nam nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê, nhưng lại cố chấp ôm chặt lấy bộ hài cốt kia, có người khẽ lên tiếng: “Tư Mỏng, bác sĩ Phương nói như thế nào?”
Tư mỏng cau mày lại, khẽ trả lời: “ Cứ mãi mặc kệ chuyện này thì BOSS sẽ sớm có khả năng giống…… tình trạng của chú Tiêu, chỉ có thể ngốc tại cái địa phương kia...”
Những người có mặt ở đây đều cực kỳ khiếp sợ “Ngươi, ngươi nói...!cái gì?!!” đôi tay Nhậm Duyệt không ngừng run rẩy, cô không dám tin tưởng, vội nắm lấy cổ áo của Tư Mỏng lớn tiếng xác nhận lại lần nữa.
Tư mỏng cũng không để ý tới cái tay đang nắm lấy cổ áo mình, chỉ có điều biểu tình của hắn dần trở nên kiên định lên, nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở trên giường, tiếp tục nói: “Cho nên tôi tính toán vi phạm lệnh của BOSS, chọn phương án thôi miên cho BOSS, khiến ngài ấy quên đi tất cả ký ức có liên quan đến người kia, chỉ có như vậy mới có thể đem BOSS từ vực sâu kéo trở về, nếu không……” Nếu không sẽ như thế nào Tư Mỏng cũng không muốn lặp lại lần thứ hai, thật sự thực không muốn lặp lại lần thứ hai.
Nhậm Duyệt vô lực buông ra cổ áo Tư Mỏng, lảo đảo đi đến mép giường, cô vẫn luôn được xưng là người tài ba, khôn khéo cùng với quyết đoán, nhưng giờ phút này bên trong đôi mắt tinh xảo ấy chỉ còn tràn đầy chua xót, nhìn chằm chằm vào một người cùng một bộ xương khô nằm ở trên giường, cô nghẹn ngào ra tiếng: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, Tiêu Viêm yêu cậu ấy cũng đã được nhiều năm, cho nhau cũng đủ nhiều tra tấn, đã trải qua nhiều thống khổ cùng trắc trở như thế, hiện tại cũng đã đến lúc buông tay, một người đã chết, một người cũng sắp điên rồi, sao không dứt khoát quên đi tất cả, đã quên liền sẽ không thống khổ, đã quên liền sẽ không……”

Hít sâu một hơi, Tư Mỏng nhìn qua đồng hồ trên tay, nghẹn ngào nói: “ Tôi đã liên hệ với bác sĩ Phương, ông ấy là bác sĩ tâm lý cực kỳ nổi tiếng về mảng trị liệu bằng cách thôi miên, một lúc nữa ông ấy sẽ tới đây.”
Nhậm Duyệt hít sâu một hơi gật gật đầu, khom lưng chỉnh lại cổ áo cho Tiêu Ảnh, “Phong Viên, cậu đi chuẩn bị nước ấm mang tới đây, tôi muốn lau người cho BOSS.”
Vẫn luôn đứng lặng ở cuối phòng, trong mắt tràn ngập lo lắng, khi thanh niên nghe xong lời Nhậm Duyệt nói, vội gật gật đầu, nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.
“Làm như vậy sẽ thật sự tốt sao?” Hạ Khởi Phàm có chút không rõ, cúi đầu nói tiếp: “BOSS yêu cậu ấy nhiều năm như vậy…… Chúng ta cứ mặc kệ quan hệ giữa hai người họ, cố chấp đem toàn bộ ký ức về người ấy loại ra khỏi đầu BOSS liệu có ổn không, tôi thấy có chút……”
Tư mỏng ấn ấn vai Hạ Khởi Phàm, thở dài nói: “Chỉ cần BOSS không bước lên vết xe đổ của chú Tiêu là được rồi.”
Chà xát mặt, Hạ Khải Phàm đi đến trước giường “Cứ quyết định như vậy đi.” Nói xong liền khom lưng chuẩn bị ôm đi bộ hài cốt đang nằm trong lồ ng ngực Tiêu Ảnh.
“A?” Khi chạm vào khối xương ấy, Hạ Khải Phàm lập tức dừng động tác trong tay, nuốt một ngụm nước miếng sau đó lên tiếng: “Duyệt Duyệt, Tư Mỏng, chúng ta tựa hồ vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề khá nghiêm trọng, các ngươi có để ý đến bộ xương này có điểm…… Rất kỳ quái hay không? Nó, nó vẫn không có bị phân hủy một chút nào a!!.”
Tư Mỏng cùng Nhậm Duyệt đồng thời gật đầu, “Đã sớm phát hiện, hôm nay ở trong rừng nghe được thanh âm kia cũng đã là chuyện vượt qua nhận tri bình thường rồi, không phải sao!!.”
Hạ Khải Phàm nháy nháy mắt, liên tưởng đến những chuyện quỷ quái, lập tức rùng mình, không khỏi chà xát cánh tay nhìn hai người nói, “Vậy hài cốt này……”
Tư Mỏng thở dài, hắn không tin vào những chuyện thần quái, day day trán nói: “Hiện tại không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện đó, mặc kệ sự tình hôm nay có bao nhiêu khó tin, hài cốt này có quái dị đến cỡ nào, đều không thể đặt ở bên người BOSS được nữa, điều này chỉ thêm k1ch thích BOSS mà thôi.

Thật ra BOSS đã sớm chuẩn bị nơi an táng cho mình cùng cậu ấy, nói là chờ trăm năm về sau nơi đó sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của riêng bọn họ, hiện tại…… đem hài cốt của cậu ấy an táng ở nơi đó đi……” Nói xong lại thở dài ra một hơi.
“Đã biết.” Hạ Khởi Phàm lại lần nữa duỗi tay ra, khi tay vừa mới chạm vào hài cốt, người vốn dĩ đang ngủ say trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt.

“Đừng chạm vào em ấy!!” Tiêu Ảnh bạo nộ, đẩy mạnh cái tay đang đụng vào hài cốt kia ra.
Hạ Khải Phàm bị ném tới đuôi giường, ngực đụng tới cột ở cuối giường, thét lên một tiếng, che lại ngực đang phát đau, kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Tiêu Ảnh, lại hưng phấn la lên “BOSS!”
Nhậm Duyệt vội vàng quay đầu liếc về phía Tư Mỏng, Tư Mỏng hiểu ý gật gật đầu liền vội xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, mục đích của hắn đương nhiên là đi tìm bác sĩ Phương xin một ống thuốc gây mê.
“Quay lại đây!!.” Tiêu Ảnh ôm hài cốt vào trong lồ ng ngực sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy, thanh âm lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào hướng Tư Mỏng quát lên.
Tư mỏng dừng một chút, sau đó xoay người, khẽ kêu: “BOSS”
Tiêu Ảnh cũng không nhìn mặt hắn nữa, mà nhẹ vỗ về bộ xương trắng đang nằm gọn trong lồ ng ngực mình, tiếp tục lên tiếng nói: “Lần sau lại còn mang ý định làm trái lệnh ta, cũng đừng trách ta vì sao không màng tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta trong nhiều năm nay....”
Tư Mỏng khẽ đáp: “…… Vâng” hắn biết người này nói không màng tình nghĩa huynh đệ là có ý tứ gì, chỉ có gói gọn trong một chữ "chết".
“Các ngươi không cần phải xen vào việc của ta, tiếp tục đi tra, đem toàn bộ những người từng thương tổn đến em ấy, nhanh đem bọn chúng tới trước mặt ta, đã nghe rõ chưa?.”
Khi nói những lời này, giọng điệu của nam nhân cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút quỷ dị, ba người đứng ở mép giường nhìn nhau một lúc, sau đó vội cúi đầu đồng loạt lên tiếng đáp: “ Tuân lệnh BOSS!”.

Thấy Tiêu Ảnh không thèm để ý tới bọn họ nữa, ba người khẽ bước nhanh ra khỏi phòng.
“Xem bộ dạng của BOSS, thuật thôi miên chắc cũng không có tác dụng gì nữa.” Tư Mỏng thở dài.

Hạ Khải Phàm gật đầu như đảo tỏi “Có lẽ BOSS đã biết được ý tưởng của chúng ta, tôi cũng không dám tiếp tục vi phạm lệnh của BOSS nữa, tôi còn không có muốn chết.”
Nhậm Duyệt xoa xoa huyệt Thái Dương đang dần trướng đau của mình, “Cũng may cảm xúc của Boss thoạt nhìn còn khá ổn định.”
“Đó là do trong lòng còn có chấp niệm, chấp niệm của BOSS là tìm được người ấy, hiện tại đã tìm được rồi, nhưng cậu ấy đã chết, hiện tại…… hung thủ đã giết hại cậu ta, chỉ sợ đã biến thành chấp niệm mới của BOSS, nếu chưa thể tự mình giải quyết kẻ ấy, BOSS sẽ luôn tạo áp lực cho chính mình, sẽ không để chính mình rơi vào điên cuồng.” Tư Mỏng cũng không khỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, đã công tác được nhiều năm như vậy, hắn đã quá hiểu rõ về tính tình của người lãnh đạo này.
Nghe xong lời nói của Tư Mỏng, cả bọn đều lâm vào trầm mặc, làm trái tim nhỏ bé của Phong Viên vừa mới bưng nước lên lầu nhảy bình bịch liên hồi, cũng bất chấp chậu nước trên tay rơi xuống, vội giữ chặt cánh tay của Hạ Khải Phàm, lên tiếng dò hỏi: “Tiêu Ảnh bị làm sao vậy?”
Hạ Khải Phàm thở dài: “ Boss tỉnh rồi, thoạt nhìn còn khá tốt.” Nói xong liền trở tay nắm chặt lấy cổ tay của Phong Viên kéo xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Hiện tại đừng đi quấy rầy ngài ấy, tìm ra hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất, sau khi BOSS tỉnh lại liền đã đưa ra nhiệm vụ này.”
Phong Viên nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt bánh bao đáng yêu của hắn rốt cuộc được giãn ra một chút, cũng không giãy giụa nữa, để mặc Khải Khàm lôi kéo cánh tay hắn chạy xuống lầu.
Trong phòng, Tiêu Ảnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào hài cốt đang nằm trong lồ ng ngực mình một hồi lâu, chuyên chú nhìn vết máu tươi dính ở trên hộp sọ, hắn đã thử lau đi vết máu ấy nhưng không có hiệu quả gì, bỗng nhiên khóe miệng hắn khẽ nhếch, cúi đầu khẽ hôn lên vị trí dính vết máu trên hộp sọ lạnh băng trên vai hắn, nụ hôn ấy tràn đầy thâm tình mà lại không thiếu phần quý trọng....
Đó là máu của hắn, hắn cùng Cảnh Tuyên vào giờ phút này xem như đã dung hợp làm một...!
Khi Tiêu Ảnh tỉnh lại, Mạc Cảnh Tuyên cũng đã thoát khỏi bóng tối ấy, cậu nghe thấy thanh âm của nam nhân, người ấy nói muốn tìm ra hung thủ.
Cậu thấy được nam nhân hôn lên hộp sọ của cậu, bộ dáng thâm tình ấy khiến cậu lại muốn rơi nước mắt.
Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận rõ được xúc cảm từ đôi môi khô nứt của nam nhân khi hắn hôn lên từng tấc xương cốt của chính mình...!
Nhưng cậu vẫn không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích…… Muốn ôm nam nhân một cái, nhưng lại bất lực...!cái gì cũng làm không được, tính tình hiện giờ của cậu hoàn toàn đối lập với lúc trước, chuyện này thật đáng để châm chọc a……
Cho dù không làm gì được, nhưng Mạc Cảnh Tuyên vẫn luôn cố thử giơ tay lên, cậu vẫn mong muốn được ôm lấy nam nhân tiều tụy này, mong muốn ấy không quan hệ gì đến tình yêu, chỉ đơn thuần là vì đau lòng, chỉ là luyến tiếc, chỉ là bắt đầu cảm thấy hối hận....
Đúng vậy, Mạc Cảnh Tuyên biết, cho dù chính mình đã phiêu đãng được gần ba năm, nhưng vẫn chưa thể chấp nhận tình yêu của người nam nhân này, chẳng sợ biết rõ nam nhân có thể dâng tặng cả sinh mệnh cho cậu, biết rõ tình yêu của nam nhân dành cho cậu nóng cháy đến cỡ nào, cậu cũng chỉ có thể tha thứ cho nam nhân, không hề hận hắn, cũng không còn chán ghét hắn, cậu cũng bắt đầu biết đau lòng cho người nam nhân ấy, nhưng cậu đã không còn kịp thử đi yêu hắn.
Có lẽ bởi vì những chuyện đã xảy ra sau khi thoát khỏi "lồ ng giam" kia, khiến cậu bắt đầu yêu người nam nhân này, tình yêu ấy tới khá đột ngột nhưng cũng không khó tiếp nhận, chỉ là...!Cậu đã chết, cho dù hiện tại cậu thấy được, cậu nghe được, nhưng trái tim của cậu đã không còn đập, không có độ ấm, không có da thịt, cậu chỉ là một khối xương trắng.

Nhật tử từng ngày trôi qua, Tiêu Ảnh vẫn luôn cố gợi ra đề tài nhằm khiến hài cốt trong lồ ng ngực hắn có thể đáp lại lời hắn, tựa như lúc ở trong rừng rậm kia, đương nhiên kết quả chỉ là một chuỗi liên tiếp thất bại, thất vọng dần tăng cao, Tiêu Ảnh cũng dần dần gầy ốm cùng suy nhược đi xuống.
Mạc Cảnh Tuyên ở cùng một chỗ với Tiêu Ảnh trong những ngày tìm kiếm hung thủ này, nhưng cậu lại vô pháp nhúc nhích, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân càng ngày càng yếu đi, gầy đến trơ cả xương, nhưng hắn vẫn cố chấp ôm chặt lấy cậu, chỉ là có chút cố hết sức, vài ngày sau nam nhân chỉ còn có thể nằm thở trên giường, không thể dậy nổi, một ngày có 24 tiếng, thì gần 20 tiếng đã lâm vào trạng thái ngủ say, nhưng chẳng sợ đã đến nông nỗi này, cậu như cũ vẫn được đặt kề sát vào ngực của nam nhân.
Nhìn hốc mắt nam nhân trở nên ao hãm, Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy chua xót vô cùng, cậu đã không hy vọng nam nhân có thể tìm ra được hung thủ, thời gian đã quá lâu, rất nhiều manh mối đều khó có thể tìm ra được, hơn nữa người em trai cùng cha khác mẹ kia che giấu đến quá sâu, lại rất biết diễn kịch, hơn nữa hắn còn có danh hiệu là tiểu thiếu gia nhà họ Mạc, mặc cho ai đều không thể tưởng tượng, một người ôn nhuận nho nhã như vậy lại là một con sói đội lốt cừu, là hung thủ giết hại anh trai của chính mình, nếu như tiếp tục truy tra nhất định còn cần không ít thời gian, cho nên Mạc Cảnh Tuyên hy vọng nam nhân sẽ từ bỏ tìm kiếm hung thủ, nhanh chóng quên đi cậu, phải tĩnh dưỡng lại thật tốt, hảo hảo sinh hoạt, mà không phải sống thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện giờ.
Nhưng mà nam nhân không nghe thấy được ý nghĩ trong lòng của Mạc Cảnh Tuyên, thái độ vẫn cường ngạnh như cũ, vẫn dứt khoát cự tuyệt bác sĩ, cự tuyệt các loại dược phẩm cùng đồ bổ, chỉ chịu duy trì sinh hoạt cơ bản nhất để có thể tiếp tục giữ lại sinh mệnh, đợi chờ ngày tìm ra hung thủ thay cậu báo thù.
Đám người Hạ Khải Phàm cũng mau chóng đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm hung thủ, cơ hồ tới tình trạng không ngủ không nghỉ.
Mười ngày sau, tiểu thiếu gia nhà họ Mạc, Mạc Hoàn ngầm bị bắt lại đưa tới trước giường Tiêu Ảnh.
Tiêu Ảnh cố chống thân mình ngồi dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Hằng, gã bị ném đến trên mặt đất nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì biểu tình ưu nhã trên mặt, phảng phất người mới vừa thở không ra hơi sắc mặt trắng bệch cũng không phải là chính gã.
“Các ngươi đi ra ngoài.” Tiêu Ảnh không có xem những người khác, chỉ trầm giọng hạ đạt mệnh lệnh
“BOSS……” Hạ Khải Phàm vừa muốn mở miệng khuyên nhủ liền đã bị ngăn lại kéo đi ra ngoài.
“Hiện tại sự tình không tới phiên chúng ta quản, đều cùng tôi đi xuống lầu” Tư Mỏng xoay người lôi kéo Hạ Khải Phàm hướng cửa chạy đi, Nhậm Duyệt cùng Phong Viên cũng đi theo sau.
“Nhưng……” Hạ Khải Phàm còn muốn nói gì đó...!
“Đây là tâm bệnh của BOSS, ngài ấy hy vọng có thể tự mình giải quyết, cũng cần thiết do chính tay ngài ấy giải quyết”
Biểu tình Nhậm Duyệt lộ rõ vẻ sầu lo, “Mong sẽ có kết quả tốt, ngài ấy nhất định có thể cởi bỏ hết khúc mắc sau đó trở lại bên người chúng ta, sẽ không -- sẽ không trở nên càng thêm điên cuồng đâu đúng không, các ngươi -- các ngươi nói xem tôi nói phải không?”
Không có người trả lời, mọi người không nói chuyện nữa, trầm mặc đi xuống lầu, giờ phút này bọn họ đều đang cầu nguyện, cầu nguyện kết quả sẽ nghiêng về hướng tốt, mà không phải…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.