Trọng Sinh Tầm An

Chương 117: Hỉ hay bất hỉ




Kiệu được dừng ở trước đại môn Tước Tuyến điện, thái giám đứng ở đại môn hô to: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Đoan Mộc Chiến Phàm lấy lại tinh thần ôm ngang Diệp Cẩn Huyên bước vào. Quan viên hai bên đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Cả đại điện vang vọng âm thanh.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Đoan Mộc Chiến Phàm xoay người quét mắt nhìn đám người hướng Diêu đức phi hơi cong thắt lưng: “Nhi thần gặp qua mẫu hậu.”

“Miễn lễ, tất cả đều an tọa đi.” Đôi mắt bi thương của Diêu đức phi nhìn nhi tử rồi lại nhìn sang nhi tức, rất lâu mới nói.

Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi xuống long ỷ đặt Diệp Cẩn Huyên ngồi bên cạnh mình, để thân người nàng tựa sát vào người mình, tay hắn vòng ra sau giữ lấy thân người gầy gò để nàng không ngã.

“Tạ hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu nương nương.” Mọi người trăm miệng một lời rồi đồng loạt đứng lên ngồi vào vị trí của mình.

Diêu đức phi ngồi dưới Đoan Mộc Chiến Phàm một bậc nhìn hắn cùng Diệp Cẩn Huyên cố giấu sự đau lòng dưới đáy mắt, nặn ra một nụ cười: “Hoàng thượng vì sao đến trễ như vậy, để mọi người đợi lâu là không tốt.”

“Nhi thần hiểu rõ, tạ mẫu hậu nhắc nhở.” Đoan Mộc Chiến Phàm gật đầu hướng Diêu đức phi cung kính nói.

Sau đó chúng quan viên thay phiên nhau dâng lễ vật lên chúc mừng Diệp Cẩn Huyên. Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn từng người rồi nói cùng Diệp Cẩn Huyên.

“Huyên nhi, Bách Lý Nghiêm cùng Diệp Cẩn Liên vừa có thêm hài tử thứ năm rồi.”

“Hình Trùng Xuyên cùng Diệp Cẩn Linh cũng đã có đến ba hài tử.”

“Đại ca nàng cùng công chúa cùng đã sắp sinh hài tử thứ hai.”

“A Nhã đang hoài thai hài tử đầu lòng.”

“Vô Sự cũng có một đàn chó con rồi.”

“Đôi uyên ương kia hiện tại tôn tử của chúng đã được vài đời gia phả rồi đấy.”

“Còn nàng, Huyên nhi, khi nào nàng tỉnh lại?” Hắn có thể chờ nàng cả đời, thậm chí kiếp sau, kiếp sau nữa. Chỉ là cầu nàng cho hắn cơ hội đó, đừng rời khỏi hắn.

Đáp lại hắn chính là tiếng thở yếu ớt của nàng đều đều vang lên. Bên tai là tiếng chúc tụng của đám quan viên, Diêu đức phi thay hắn nhận lễ vật rồi khách sáo với đám người tặng lễ.

Đoan Mộc Chiến Phàm thấy bọn họ tặng xong lễ liền thẳng thắt lưng bật cười to khen vài câu. Hắn nhìn Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng hỏi: “Huyên nhi, nàng nhận được lễ vật cùng lời chúc của mọi người có vui không?”

Hắn hạ một nụ hôn xuống gò má hõm sâu không chút huyết sắc của nàng. Lưu tô trên long quan cùng trâm phượng hợp lại làm một cùng nhau dây dưa không dứt giữa không trung: “Huyên nhi sinh nhật vui vẻ.”

Mọi người nhìn đến đều là thương xót một mảnh. Không ai dám nói gì vì ai cũng tự hiểu được nếu Diệp Cẩn Huyên tiếp tục hôn mê chính là chỉ còn một con đường chết. Lại nói trong thời tiết giá rét thế này đối với cơ thể của nàng là cực kỳ bất lợi. Nhưng nếu nàng thực sự rời khỏi trần thế vậy thì Đoan Mộc Chiến Phàm sẽ ngoan ngoãn nạp phi lập hậu sao?

Đoan Mộc Chiến Phàm giơ tay lên cầm kim bôi trên bàn, vừa nâng ly vừa hô: “Sinh thần của hoàng hậu, Trẫm thay nàng kính các khanh một ly.”

Dứt lời mọi người đồng loạt đưa ly lên cao rồi cùng uống cạn: “Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương.”

Trong lúc đó đôi mắt của Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng động, chậm rãi mở ra, thứ nàng nhìn thấy chính là sự xa hoa của Tước Tuyến điện với góc nhìn chính diện từ trên cao xuống. Bên tai còn vang lên tiếng chúc mừng của Đoan Mộc Chiến Phàm cùng tiếng tạ ân của đám đại thần khiến nàng ý thức được Đoan Mộc Chiến Khôi đã không còn.

Nàng khẽ cúi đầu nhìn tay của Đoan Mộc Chiến Phàm đặt trên thắt lưng của mình. Đoan Mộc Chiến Phàm cảm nhận được thiên hạ trong lòng khẽ động nhanh chóng nhìn xuống. Vừa đúng lúc, lúc này nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, một đôi mắt kinh ngạc ngập tràn vui sướng, một đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng vô cảm.

“Huyên nhi nàng tỉnh rồi.” Đoan Mộc Chiến Phàm vui mừng ôm chặt nàng vào lòng kích động hô to: “Thái y, truyền thái y.”

Mọi người nghe được ai cũng phóng tầm mắt của mình lên người Diệp Cẩn Huyên xác định sự thật. Diệp Cẩn Huyên thấy được Diêu đức phi đang khóc khẽ gọi: “Mẫu phi.”

Diêu đức phi nức nở cầm khăn thấm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cẩn Huyên tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Mọi người đồng loạt từ trên ghế đứng lên, bước ra giữa điện, quỳ xuống đất hô to: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái hậu, chúng mừng hoàng hậu nương nương.”

“Miễn lễ, miễn lễ.” Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn Diệp Cẩn Huyên không rời phất cao tay áo hô to. Nàng cuối cùng cũng đã tỉnh rồi. Tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, mười ngón đang xen với nhau. Tay nàng lại không hề đáp lại hắn chỉ thả lỏng như lúc đang hôn mê vậy.

Thái y cung kính khom người chạy lên, Đoan Mộc Chiến Phàm giúp nàng buộc một sợi chỉ vào cổ tay rồi lại đặt tay nàng lên mạch chẩm trên bàn để thái y bắt mạch. Chẩn qua mạch thái y kết luận ngoại trừ sức khỏe yếu cần tẩm bổ ra thì không còn thứ gì khác.

Đoan Mộc Chiến Phàm cao hứng ban thưởng cho thái y rồi đưa một tách trà nóng lên cho nàng uống. Nàng hôn mê mấy năm nay không hề ăn uống được chút gì, vẫn là dùng nước trà nhuận hầu trước.

Nhấp qua vài ngụm trà, Diệp Cẩn Huyên nhẹ giọng hỏi: “Vương...Hoàng thượng, Khôi hắn...”

Đoan Mộc Chiến Phàm trong cao hứng mày kiếm khẽ nhíu lại, nàng vừa tỉnh đã hỏi đến Đoan Mộc Chiến Khôi, lại gọi đến thân mật như vậy. Có chút mất hứng nhưng cũng không thể hiện ra: “Hôm này là sinh thần của nàng, đợi nàng khỏe lại có thời gian ta từ từ kể nàng nghe có được không?”

Giọng nàng run run lại lần nữa vang lên: “Có phải hắn đã...”

“Ừm.” Đoan Mộc Chiến Phàm trầm giọng từ cổ họng đẩy ra một tiếng. Thấy được lệ trên mặt nàng hắn đưa tay hướng tiểu Thuận tử.

Tiểu Thuận tử hiểu ý lập tức lấy khăn tay đưa cho hắn. Hắn lập tức giúp nàng thấm nước mắt rồi qyay sang nói cùng Diêu đức phi: “Mẫu hậu, nàng vừa tỉnh cần an tĩnh, nhi thần đưa nàng trở về trước, phiền người thay nhi thần chủ trì yến tiếc.”

Sau khi nhận được đáp ứng của Diêu đức phim hắn bế nàng lên tuyên bố: “Hoàng hậu vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi, Trẫm đưa nàng trở về trước. Trẫm ban Ô Trình tửu, hôm nay lệnh cho các khanh không say không về.” Dứt lời hắn hướng đại môn Tước Tuyến điện bước.

Đám triều thần lại cảm tạ một phen rồi cung nghênh hắn rời đi.

Diệp Cẩn Huyên nắm chặt vạt áo trước ngực hắn nói: “Hoàng thượng mau để thiếp thân xuống.” Trước mặt nhiều người như vậy ôm lấy nàng, hắn đây là không cần mặt mũi nữa sao.

“Nàng đừng rộn, hiện tại thân thể không tốt để ta đưa nàng trở về.” Đoan Mộc Chiến Phàm nhỏ giọng nói, chân vẫn liên tục bước ra kiệu phía trước điện môn.

Sau khi ngồi vào kiệu nàng sụt sịt mũi hỏi: “Thiếp thân hôn mê bao lâu rồi?”

“Đã sáu năm, trong suốt bốn năm này ta đều bế nàng như vậy mọi người nhìn sớm đã quen mắt rồi, đừng lo lắng.” Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi bên cạnh đưa tay giữ lại thân thể yếu ớt của nàng.

Diệp Cẩn Huyên lâm vào trong trầm tư không hề mở miệng nói thêm lời nào nữa. Thật không ngờ nàng mở mắt ra đã là chuyện của sáu năm sau rồi, tất cả đều thay đổi rồi. Không biết mọi người thế nào, lúc nãy cũng không có thời gian nhìn xem có phụ mẫu, đại ca tỷ tỷ ở bên dưới không. Nàng yếu ớt đưa tay lên mặt vết sẹo do dịch dung cũng đã được gỡ xuống từ lúc nào.

Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn nàng lòng càng đau nhức một phần. Giờ hắn hoàn toàn hiểu được đời trước nàng nhìn hắn ở bên đám tiểu thiếp cùng Diệp Cẩn Ninh tâm trạng thế nào rồi. Có lẽ còn đau khổ hơn hắn lúc này.

“Huyên nhi, nàng đói không, ta cho người chuẩn bị ít thức ăn cho nàng được không?”

Diệp Cẩn Huyên lặng lẽ lắc đầu, mắt nàng mông lung, tâm có một chút sợ hãi. Không ngờ để đoạt được hoàng vị phải hy sinh nhiều như vậy. Đời trước nàng chỉ biết Đoan Mộc Chiến Khôi là bị đầu độc chết nên Đoan Mộc Chiến Phàm thuận lợi đăng cơ thôi.

Đoan Mộc Chiến Phàm bế nàng vào trong tẩm cung. Nàng đảo mắt nhìn tẩm cung lạ lùng, nàng biết đây không phải đông cung. Đời trước nàng chưa từng đến tẩm điện của hắn, chỉ quỳ trước cung môn thôi. Bước qua tấm bình phong bằng vải hắc mỏng thêu đôi khổng tước tựa vào nhau hướng lưng về phía người nhìn bằng chỉ bạch sắc viền kim sắc cùng ba đóa mạn đà la ngân sắc lớn nhỏ khác nhau, chính là long sàng nàng chưa từng được nhìn thấy.

Nàng được đặt lên giường, thân người dựa vào Đoan Mộc Chiến Phàm, để hắn kéo chăn đắp cho mình. Nghê Thường mang một chén cháo nóng đến cho đưa cho Đoan Mộc Chiến Phàm rồi cầm ấm nước nóng để vào giường bên cạnh, thức thời đi ra ngoài.

“Hắn là thế nào chết?” Diệp Cẩn Huyên nâng đôi mắt đầy đượm buồn lên nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm.

Hắn không đáp chỉ là nhẹ thổi thìa cháo rồi đưa đến môi nàng: “Ngoan dùng một ít cháo trước, những chuyện khác để sau mới nói.” Cùng nàng nói đến nam nhân khác, hắn làm không được, nhất là nam nhân kia đối với nàng thận mật như vậy nữa.

Diệp Cẩn Huyên quay mạnh đầu tránh đi: “Thiếp thân không muốn ăn.” Nàng không có khẩu vị, càng không có tâm trạng: “Hoàng thượng trở ra cùng các quan viên dự yến đi, không cần để ý đến thiếp thân.”

“Hôm nay là sinh thần của nàng, ta muốn cùng nàng qua.” Hắn không có tư cách trách nàng. Là hắn đẩy nàng đi trước, hắn không có gì để nói. Hắn vẫn ân cần đưa thìa cháo đến cho nàng.

Diệp Cẩn Huyên phiền muộn theo phản xạ tự nhiên hất đi. Cả thìa cháo rơi xuống đất, nước cháo nóng hất lên tay Đoan Mộc Chiến Phàm. Cũng may hiện là đang là đại hàn tuyết rơi dày đặc khiến không khí khắp nơi đều hàn nếu không hắn chính là bị phỏng nặng rồi.

Diệp Cẩn Huyên nghe âm thanh thìa đụng mặt đất quay người nhìn thấy cũng cả kinh nhanh chóng cầm lấy tay hắn giúp hắn lau đi: “Thật xin lỗi, thiếp thân không cố ý, thật sự không cố ý.”

Đoan Mộc Chiến Phàm lặng người nhìn thái độ trương hoảng của nàng nhếch môi tự khinh bỉ bản thân. Giọng hắn lạc đi trong tẩm điện to lớn: “Đời trước nàng bị ta hất chung canh đó lên người còn nóng hơn bây giờ, không cần lo lắng, ta không sao.”

Lúc A Nhã cùng nàng thường xuyên ở Mỹ Vị Thiêm Hương Diệp Cẩn Huyên có làm một mẻ màn thầu mang đến tặng cho Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên. Khi đó nhận được lệnh cùng Diệp Nghêu đến quân doanh, Hình Trùng Xuyên cùng Diệp Nghêu ngồi trên ngựa vừa đi vừa ăn. Hắn đợi hoàn thành việc mới từ từ thưởng thức. Vừa lấy ra chính là có một con ngựa phát điên xông đến đem màn thầu hất đổ hết xuống đất.

Không sao, những cái kia bị rớt xuống nước không ăn được nhưng vẫn còn một cái trên đất. Hắn bước đến khom người vừa định nhặt lên thì con ngựa đáng ghét kia đột nhiên quay về dẫm vào. Hắn mở to mắt trừng con ngựa kia hận không thể chém đứt chân nó. Hình Trùng Xuyên thấy được ôm bụng cười ha hả chọc hắn một trận.

Khi vào cung thỉnh an mẫu phi liền thấy A Nhã cùng mẫu phi cũng đang dùng màn thầu. Đáng ghét nhất chính là khi hắn vào cái cuối cùng cũng hết. Hai người còn ngồi đó luôn miệng khen ngon không để ý đến cái mặt đen như mực của hắn. Đã thế còn bảo do quá ngon nên quên lưu phần cho hắn nữa.

Lúc đó hắn biết báo ứng chính là không nể tình, không kiêng kỵ thân phận.

Cử động của Diệp Cẩn Huyên chợt ngừng lại nàng cúi đầu không dám nhìn hắn. Nàng vừa định thu tay về đã bị hắn nắm chặt, hắn dùng khăn hoàng sắc giúp nàng lau tay: “Lúc đó ta không thể hiểu được cảm giác của nàng, nhưng hiện tại có thể cảm nhận được một phần rồi.” Bởi vì hắn biết những gì hắn gánh chịu của hiện tại không bằng một phần nhỏ của nàng.

Lau lên đôi tay nhỏ của nàng nhìn móng tay của nàng lại nhớ đến hai mươi chiếc móng dính đầy máu khô bị ném lên người hắn khi đó. Hắn thực sự không thể nào chịu được.

“Là ta vu oan cho nàng giết mẫu hậu, nàng thậm chí ngồi còn không vững làm sao có khả năng giết người.” Là hắn đem nàng xem thành lòng dạ muông thú, mặc cho nàng làm gì cũng cảm thấy chán ghét, nhìn nàng hắn cũng cảm thấy chướng mắt.

“Chuyện đó đã qua rồi, hoàng thượng không nên nhắc lại nữa.” Diệp Cẩn Huyên mạnh rút tay về cho vào trong chăn. Hắn nhắc lại để làm gì, nàng cũng đã nói không tính toán nữa rồi.

Tay của Đoan Mộc Chiến Phàm dừng ở không trung một chút rồi chậm rãi đặt khăn lên bàn nhỏ ôm lấy nàng. Mặt hắn vùi sâu vào cổ nàng, khàn giọng nói: “Nàng có thể quên như ta không thể. Ta không thể tha thứ cho mình.”

Diệp Cẩn Huyên không muốn cùng hắn tiếp tục chủ đề này liền hỏi: “Khôi chết vậy còn tam tỷ, nàng đâu?” Hắn không nói, có cơ hội nàng sẽ đi hỏi đại ca.

“Được ta ban cho tướng sĩ rồi.” Đoan Mộc Chiến Phàm nhàn nhạt đáp. Hắn như vậy đã là rất nhân từ với Diệp Cẩn Ninh rồi: “Nàng gọi hắn thân mật như vậy sao?”

Diệp Cẩn Huyên đáp phi sở vấn nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Thiếp thân có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thỉnh hoàng thượng di giá.” Nhớ lại đây là tẩm cung của hắn nàng liền sửa lại: “Thỉnh hoàng thượng để thiếp thân trở về cung của mình.” Nàng thậm chí còn không dám nhắc đến đông cung nữa, ai biết hắn an bài nàng đi đâu.

Nàng không trả lời hắn, nàng không trả lời. Trong đầu của Đoan Mộc Chiến Phàm văng vẳng câu nói kia. Nàng cùng Đoan Mộc Chiến Khôi trong một thời gian ngắn liền phát sinh tình cảm sao? Hắn thực sự không muốn tin. Cho dù...cho dù là có hắn vẫn yêu thương nàng như vậy, tuyệt không hối hận cũng không dám có nửa lời oán trách nàng, bởi hắn không đủ tư cách.

Hắn rất muốn hỏi nàng, ‘nếu như nàng không được trọng sinh, không có ký ức tiền kiếp nàng sẽ đáp lại tình cảm của ta đúng không?’. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, hỏi ra cũng chỉ làm nàng thêm khó xử nên hắn từ bỏ.

“Cung của nàng ở đây, nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi một chút đi.”

Đoan Mộc Chiến Phàm giúp nàng tháo phượng trâm, đặt nàng nằm lên giường rồi bước ra ngoài phân phó hạ nhân. Hắn vẫn ngồi bàn nhỏ như bên giường phê duyệt tấu chương như lúc còn ở Niệm vương phủ.

Diệp Cẩn Huyên nghiên người nhìn bóng lưng của Đoan Mộc Chiến Phàm ngoài trướng mạn mỏng hoàng sắc. Nàng biết đế vương gia chính là vô tình, ngươi không chết thì ta chết. Đoan Mộc Chiến Khôi từng ám chỉ với nàng có một số chuyện hắn làm cũng là bất đắc dĩ. Hắn không có quyền lựa chọn.

Nàng biết sinh ra là thái tử đã là có không ít người ganh ghét rồi. Nên nếu là biết một trong hai người họ chết nàng cũng sẽ không oán hận người còn lại, bởi vì đó là kết cục của đế vương gia.

Mắt nàng từ từ nhắm lại, mọi chuyện này sau tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.